PHẬT Ở ĐÂU
Người ta luôn hỏi câu này, Phật đã đi đâu và hiện nay
ngài đang ở đâu? Đây là một câu hỏi rất khó trả lời cho
những ai không có một sự tu tập về đời sống tâm linh. Bởi vì
người đời thường nghĩ về cuộc sống theo cách của thế gian.
Họ khó có thể hiểu được khái niệm một vị Phật. Vài nhà
truyền giáo nào đó tiếp cận các Phật tử và nói rằng Phật
không phải là một vị thần mà chỉ là một con người. Ngài đã
chết và không còn nữa. Vậy thì làm sao người ta có thể tôn
sùng một người cũng đã chết? Những chúng ta phải hiểu rằng,
Đức Phật được tôn xưng là Thiên Nhân Sư, vị thầy của chư
thiên và loài người. Bất cứ khi nào chư thiên có gặp khó
khăn, họ đều gặp ngài để xin lời khuyên. Thế rồi họ nói rằng
vị chúa tể của họ vẫn hằng sống, và đó là lý do tại sao
người người cầu nguyện với Ngài.
Theo khoa học, phải mất hàng triệu năm để hoàn thiện
trí óc và tri thức của chúng ta. Khi trí óc chưa phát triển
toàn diện, người ta dễ nhận thức rằng có những sức mạnh nào
đó chi phối sự vận hành của tự nhiên
Bởi vì không hiểu được chính xác vũ trụ vận hành như
thế nào, họ bắt đầu nghĩ ắt phải có một nhân vật nào đó đã
sáng tạo và điểu khiển sự vận hành này. Để giúp người khác
hiểu được khái niệm này, họ biến những quyền năng này sang
một hình thái khác như là hình dạng hình tượng và tranh ảnh.
Những “thần linh” hoặc những quyền năng này rất quan trọng
trong việc chi phối con người phải hành xử tốt và không làm
điều xấu và tưởng thưởng
cho họ khi họ xứng đáng. Luôn luôn chúng ta có những nỗi sợ
hãi, lo âu, nghi hoặc, bất an, vì vậy chúng ta cần ai đó để
nương tựa và bảo vệ cho chúng ta. Dần
dà sức mạnh này đã hình thành nên một Thượng
Đế. Giờ đây vẫn có người lệ thuộc vào
Thượng Đế trong mọi việc. Đó là lý
do tại sao họ cố đưa ra cái ý
tưởng về một linh hồn bất diệt thoát
khỏi nơi này và sống vĩnh viễn trên
thiên đàng. Đó là để thỏa mãn sự thèm muốn được hằng sống.
Đức Phật nói tất cả mọi thứ trên đời đều chịu chi phối bởi
sự biến đổi suy tàn và hoại diệt.
Khi phân tích cuộc đời của Đức Phật, chúng ta thấy ngài
không bao giờ giới thiệu chính mình như một đứa con của thần
linh hoặc sứ giả của thần linh, nhưng ngài giới thiệu mình
như một bậc thầy đã giác ngộ. Đồng thời Đức Phật cũng không
nói mình hóa thân nào của một vị Phật khác. Đức Phật không
phải được tạo ra bởi một vị Phật khác, vì vậy Phật không
phải là sự đầu thai của một vị Phật khác. Ngài là một cá
nhân, đã từng hành hoạt một thời gian dài, đời này đến đời
khác tu tập và trau dồi phẩm hạnh và trí huệ vĩ đại mà chúng
ta gọi là trí huệ bát nhã hoặc viên mãn. Khi ngài đạt được
tất cả những phẩm hạnh đó ngài đã đạt được sự giác ngộ;
nghĩa là một sự toàn giác và thấu đạt những sự vận hành của
vụ trũ. Ngài phát hiện ra rằng không có một Đấng sáng thế
nào cả.
Người ta hỏi làm thế nào ngài có thể đạt được sự giác
ngộ mà không có sự hỗ trợ của thần linh. Các Phật giáo đồ
khẳng định rằng mọi cá nhân đều có thể trau dồi trí tuệ để
hiểu được mọi việc. Ý nghĩa của từ manussa, trong
nhiều ngôn ngữ có nghĩa là con người. Nhưng trong ý
nghĩa của chữ Mana có nghĩa là tâm. Vì vậy manussa có
nghĩa là con người có thể tu tập và trau dồi tâm linh của
mình đến viên mãn. Ngoại trừ con người, không có chúng sanh
nào khác trong vũ trụ này có thể tu tập tâm linh đến mức độ
đó, đạt được sự giác ngộ. Ngay cả những bậc thánh cũng không
thể trở thành Phật bởi vì họ không thể trau dồi trí tuệ đạt
đến mức độ như thế. Họ có thể có những sự giàu có, bình yên,
lạc thú nhưng năng lực tư duy của họ rất nghèo nàn. Chỉ có
manussa hoặc con người mới có thể thành Phật
hoặc bậc Giác Ngộ. Khi người ta nói Phật không phải là một
vị thần, chúng ta không nên cố gắng chứng minh rằng ngài là
một vị thần. Nếu chúng ta cố gắng chứng minh điều này thì
chính chúng ta thực sự hạ thấp sự nhận thức về giác ngộ. Vài
người tuyên bố rằng vị thần của họ đã gởi thông điệp đến
loài người. Nếu thông điệp đó dành cho tất cả mọi người trên
thế gian này tại sao vị thần đó không gởi thông điệp đó đến
giữa công chúng, thay vì bộc lộ chỉ riêng cho một người. Đức
Phật không khuyến khích bất cứ ai tin tưởng vào bất cứ điều
gì hoặc tuyên thuyết rằng ngài được nhận sứ mệnh bởi một thế
lực cao hơn để hành sự.
Rồi một ngày, một vị tu sĩ Cơ đốc giáo cùng với tín đồ
đến gặp tôi để thảo luận về đạo Phật và hỏi, “Thực ra, ngài
có thể nói cho tôi biết người Phật tử tin gì hay không?” Khi
nghe tôi đáp rất thẳng thắn rằng người Phật tử không “tin”
vào bất kỳ điều gì cả, ông chỉ vào cuốn sách “Người Phật tử
tin gì” của tôi và hỏi “Vậy tại sao ngài viết cuốn sách
này?” Tôi nói với ông ấy, “Đó là lý do tại sao tôi viết cuốn
sách này, để cho các bạn đọc để rồi các bạn thấy rằng không
biết có thứ gì trên đời này mà các bạn tin hay không”.
“Trong trường hợp này,” ông ấy hỏi, “ngài có thể nói
cho tôi biết người Phật tử phải làm gì không?” Tôi trả lời,
Đức Phật đã trả lời cho câu hỏi đó, Đức Phật dạy chúng
ta phải làm gì. Thay vì tin, người ta phải thực tập
pariyatti, patipatti and pativeda. (Pháp học.
Pháp hành và Chứng ngộ.) Có 3 cách để thực hành. Trước tiên,
chúng ta phải cố tìm hiểu, bởi vì chúng ta không được mù
quáng tin vào bất cứ thứ gì mà chúng ta không hiểu. Đức Phật
dạy chúng ta phải cố tìm hiểu trước tiên.
Trong giáo pháp của ngài về Bát Chánh Đạo, điều thứ
nhất là chánh kiến, nghĩa là suy nghĩ chân chánh. Đức
Phật đã bắt đầu sự truyền giáo của ngài bằng cách yêu cầu
các đệ tử phát triển tư duy chánh kiến hơn là tin tưởng một
cách mù quáng. Sau khi chúng ta thấu đạt được kiến thức vi
diệu về Phật và giáo pháp của ngài, chúng ta phải thực hành
những gì chúng ta đã học. Nếu không hiểu được điều này, bạn
sẽ sáng tạo ra những quan kiến theo trí tưởng tượng của
riêng bạn. Phật dạy chúng ta chỉ thực hành những gì chúng ta
học được với sự hiểu biết chân chánh. Sau khi thực hành
chúng ta sẽ chứng nghiệm kết quả hoặc hiệu quả. Khi đó chúng
ta mới biết đó là sự thực. Có 3 phương pháp mà Đức Phật dạy,
đó là học, hiểu và hành trì. Đó là con đường giải thoát được
sự khổ đau. Giờ đây chúng ta có thể hiểu rằng cách truyền
giáo của đức Phật không phải yêu cầu chúng ta tin bất cứ
điều gì mà chính là học hỏi, thực hành, và chứng quả.
Ví dụ, Đức Phật bảo rằng bạn phải sống tử tế, và sống
chân thật, Sau khi hiểu được lời dạy này, bạn cố gắng thực
tập nó và cuối cùng là mọi người sẽ tôn trọng bạn khi họ
biết bạn là người rất tử tế và chân thật. Không ai muốn quấy
rầy hoặc kết tội bạn, mà họ tôn trọng bạn. Đó là kết quả tốt
đẹp mà bạn thể nghiệm. Đồng thời đức Phật dạy bạn phải cố
gắng hiểu theo mức độ thể nghiệm của chính bản thân bạn. Bạn
có thể kiểm chứng kết quả này bằng sự thực tập của chính
bạn. Bạn hiểu được những điều nào sai, điều nào đúng và bạn
không làm theo những điều này vì mệnh lệnh hay vì đó là điều
răn từ cõi trên. Bạn có một khả năng ý thức và một trí
tuệ biết suy nghĩ để hiểu biết. Sự hiểu biết của chúng ta và
những chứng nghiệm riêng của bản thân sẽ đủ để hiểu được cái
gì là sai hoặc đúng. Ví dụ Phật dạy chúng ta không được sát
hại chúng sanh. Ngài không đưa ra điều này như là một giới
luật bởi vì một người hiểu biết phải biết rằng giết chóc là
tàn ác. Cũng không khó khăn cho chúng ta để hiểu được tại
sao là xấu, bởi vì khi một ai đó cố sát hại chúng ta chắc
chắn chúng ta không thích điều đó. Một lần nữa ngài nói khi
chúng ta có những vật giá trị bị ai đó đánh cắp, chúng ta sẽ
thấy như thế nào. Cũng vậy, khi chúng ta đánh cắp tài sản
của người khác họ cũng không thích chút nào. Chúng ta cũng
không cần thiết phải thừa lệnh của bất kỳ thần linh nào hay
đức Phật hay chúa Jesus mới có thể hiểu được điều đơn giản
này. Các nhà truyền giáo xuất hiện trên trần gian này để
nhắc ta những điều mà chúng ta thờ ơ hoặc quên lãng. Những
chứng nghiệm riêng và sự hiểu biết đã quá đủ cho chúng ta
biết đâu là đúng hoặc sai.
Đức Phật khuyên chúng ta phải tư duy và hiểu biết.
Chúng ta nhận thức một cách hợp lý. Chúng ta có khả năng
nhận thức, không giống như những chúng sanh khác chỉ có trí
óc nhưng không suy nghĩ một cách có lý trí. Trí óc của chúng
giới hạn trong việc tìm kiếm thức ăn, nơi trú ẩn, tự vệ và
cảm giác khoái lạc. Chúng không phát huy trí óc của chúng xa
hơn. Nhưng con người có trí tuệ để tư duy và nhận thức lên
đến mức độ cao nhất. Đó là lý do tại sao các nhà khoa học đã
tìm tòi và khám phá ra nhiều điều mà chúng ta chưa từng nghe
nói đến trước kia. Không có một chúng sanh nào khác sống
trên thế giới này có thể phát triển tư duy đến mức độ đó. Đó
là lý do tại sao chỉ con người mới có thể trở thành một vị
Phật. Duy chỉ có trau dồi trí tuệ con người mới có thể đạt
đến giác ngộ. Phật dạy chúng ta, hãy hành động theo những
chứng nghiệm của chính chúng ta. Khi đó chúng ta mới chứng
quả. Những tín đồ các đạo khác thường chào nhau: “Cầu Chúa
ban phúc cho bạn”, nhưng Phật tử hiếm khi chào nhau bằng
cách nói Phật phù hộ cho anh. Nhưng họ luôn đọc thuộc lòng:
“Buddham Saranam Gacchami” (Con về nương tựa Phật).
Nếu họ tin rằng họ có thể an trú trong Phật tại sao
họ lại không chào nhau: “Cầu Phật gia hộ cho anh”. Phật cũng
khuyên mọi người niệm Phật khi họ sợ hãi.
Vậy, “Phật ở đâu” là chủ đề của chúng ta. Chúng ta có
thể nói ngài ở trên thiên đàng hoặc ngài đang sống nơi niết
bàn hoặc ngài đang sống ở nơi nào đó chăng? Ngài đã đi đâu?
Chúng ta phải nhớ rằng mọi điều chúng ta hỏi đều phát ra từ
một quan điểm của thế gian. Sau khi đạt được giác ngộ Phật
đã nói: “avamantimaiati natthidani Dunabavo”, đây là
kiếp cuối cùng của ta trên thế gian này, và không tái sinh
nữa. Ta đã chấm dứt được vòng sinh tử luân hồi, đời đời kiếp
kiếp chấm dứt sự khổ đau.
Khoái lạc hay những thú tiêu khiển mà con người trải
nghiệm thường là cảm xúc thỏa mãn nhất thời sẽ biến mất
trong một thời gian ngắn. Điều này đã gây nên sự bất như ý.
Trong tâm lý và sinh lý của một cuộc đời, chúng ta phải trải
qua vô số những khổ đau, sợ hãi, khó khăn, bất ổn, đau đớn,
tai họa và bất như ý.
Không một ai trên đời này có thể nói rằng anh ta hài
lòng với cuộc sống này. Mọi người đều phàn nàn và cằn nhằn
về những trục trặc về tinh thần và thể xác. Chính vì hiểu
được điều này đức Phật đã chấm dứt tái sinh. Đó gọi là sự
giải thoát. Giải thoát có nghĩa là thoát khỏi khổ đau về
tinh thần và thể xác. Vì tồn tại trong hình dạng thân xác
hoặc trong bất kỳ hình dạng khác nên chúng ta không thể vượt
qua sự khổ sở của chúng ta về thân xác hoặc tinh thần. Từ
đó, nếu chúng ta không muốn khổ nữ, cách tốt nhất là chấm
dứt sự sanh. Chúng ta khao khát hiện hữu. Sự tham ái và chấp
thủ này quá mạnh mẽ trong tâm chúng ta. Nhưng chúng ta muốn
tồn tại bất chấp khổ đau và bất ổn, đau đớn và bệnh tật và
nhiều vấn đề khác bởi chúng ta tham ái và vô minh. Giờ đây
hãy nhìn vào những gì đang diễn ra trên thế giới này. Toàn
bộ thế giới là một bãi chiến trường
Khắp thế giới này con người gây ra bạo lực, tàn sát và
chiến tranh và hủy diệt. Động vật khác cũng không tạo ra
nhiều đau khổ bởi những tất cả vấn đề không thiết yếu đến
như vậy. Khi đói, chúng ra ngoài và tìm bắt những con thú
khác, khi thỏa mãn cơn đói, chúng đi ngủ. Nhưng con người
không thể nào thỏa mãn vì tham ái quá nhiều thứ.
Tham ái, chấp thủ quá mạnh mẽ trong tâm con người. Do
vì sự đố kỵ đó mà hận thù, giận dữ, ý muốn bệnh hoạn, độc
ác, nguy hại phát sinh. Những chúng sanh khác không phát
triển sự ác độc của chúng đến mức độ đó.
Con người còn có tôn giáo. Tín ngưỡng không chỉ là thờ
phụng và cầu nguyện mà còn phải phục vụ chúng sanh khác bằng
cách ngăn ngừa những tư tưởng xấu để chúng ta có thể phụng
sự cho người khác. Những khía cạnh sùng tín của tôn giáo
cũng quan trọng nhưng một mình nó không thể phát triển tâm
để đạt được sự nhận thức đúng đắn hoặc trí tuệ. Trước khi
Phật viên tịch nhiều người vân tập với những bông hoa để bày
tỏ sự kính ngưỡng ngài. Phật bảo họ hãy trở về. Ngài nói nếu
họ nếu họ thực sự muốn qui ngưỡng ngài thì thay vì dâng cúng
hoa và lễ bái, hãy thực hành ít nhất một trong những lời dạy
của ngài. Khi đó họ thật sự qui ngưỡng Phật
Bây giờ chúng ta có thể hiểu được đức Phật muốn gì. Một
cách sống ngoan đạo không phải chỉ cầu nguyện mà phải
theo những lời khuyên của ngài. Có lần, một tu sĩ tên là
Bakkula đến và ngồi trước Phật và chiêm ngưỡng ngài hàng
ngày. Một ngày nọ Phật hỏi ông ta: “Ông đang làm gì ở đây
vậy?” Vị tu sĩ nói: “Khi con nhìn ngắm tôn nhan ngài, con
cảm thấy rất hoan hỉ”. Thế rồi Phật nói: “Bakkula, ông có
được gì khi nhìn ngắm cái thân thể vô thường, ô trược, bẩn
thỉu này? Ông chỉ thỏa mãn cảm xúc của ông. Ông không bao
giờ đạt được sự hiểu biết hoặc nhận thức mà chỉ thỏa mãn cảm
xúc mà thôi. Ông không thể thấy Phật thật sự thông qua cái
thân xác này. Phật không phải là cái thân xác này”. Thế rồi
ngài nói: “Chỉ có ai hiểu được giáo pháp bằng Phật nhãn mới
có thể thấy Phật thật sự. Phật thật sự xuất hiện trong tâm
ta khi nào chúng ta hiểu được những gì Đức Phật dạy.
Ở đây bạn chỉ có thể hiểu được Phật
không gì đặc biệt ngoài cái
thân xác. Khi bạn nghiên cứu lịch sử Ấn Độ,
gần 500 năm không có một hình ảnh Phật nào bởi vì Đức Phật
đã không khuyến khích người ta dựng nên hình ảnh của chính
Ngài. Chỉ có người Hy Lạp đã tạo ra những hình ảnh Đức Phật
và những hình thức khác làm biểu tượng cho tôn giáo. Vì vậy
mà giờ đây có những hình ảnh Phật khác nhau trên khắp thế
giới.
Tín đồ của một vài đạo khác chê trách
chúng ta là những người sùng bái
thần tượng. Thật sự họ không biết Phật tử
đang làm gì. Vài trăm năm sau Đức Phật, có một tu sĩ nổi
tiếng tên là Upagutha. Ông là một người thuyết pháp rất được
ưa chuộng. Khi ông nói, có hàng ngàn người đến nghe. Mara,
một con quỷ rất khó chịu bởi vì ngày càng có nhiều người trở
nên ngoan đạo.
Những Mara không phải là chúng sanh
nhưng những chướng ngại lớn về tinh thần và những triền cái
đã ngăn cản chúng đi theo con đường đạo. Mara khi đó hoá
thân như một con quỉ. Mara này bắt đầu biểu diễn nhảy múa,
ca hát và diễn trò vui nhộn, rất hấp dẫn, ngay trước chùa.
Thế rồi tất cả những người hâm mộ dần dần chuyển hướng sang
xem Mara. Không có ai đến nghe ông nói chuyện nữa. Upagutha
quyết định dạy Mara một bài học đích đáng và ông cũng đến để
xem biểu diễn. Khi buổi biểu diễn chấm dứt, Upagutha nói
rằng ông thưc sự đánh giá cao về nó. “Để tưởng thưởng cho sự
trình diễn của ngươi, ta muốn trao cho ngươi một vòng hoa
trên cổ”. Mara rất đỗi tự hào. Khi Upagutha đặt vòng hoa, nó
cảm thấy vòng hoa buộc chặt quanh cổ nó giống như một con
mãng xà. Nó cố dứt ra nhưng không được. Thế rồi nó đến gặp
Shakra, chúa tể của các thần linh và nhờ giúp tháo vòng hoa.
Shakra cũng cố hết sức nhưng không tài nào tháo ra được. Thế
rồi nó đến gặp Brahma, người được tôn vinh như là vị sáng
tạo ra các vị thần thời ấy và nhờ tháo chiếc vòng hoa.
Ông cũng cố gắng lấy ra, nhưng không thể được. Thế rồi
Brahma nói với nó rằng chỉ người đặt vòng hoa mới có thể
tháo ra được
Vì vậy Mara phải trở lại nơi tôn giả
Upagutha và năn nỉ ngài tháo ra nếu không thì nó sẽ chết.
Thế rồi Upagutha nói: “Điều này không khó nhưng ta có thể
làm với hai điều kiện. Thứ nhất ngươi phải hứa là trong
tương lai ngươi sẽ không quấy rầy bất cứ một nghi lễ tôn
giáo nào của chúng ta”. Mara đồng ý. “Thứ hai là, ngươi đã
từng gặp Đức Phật bởi vì nhiều lần ngươi cố tình phá Phật.
Ngươi sống vài trăm năm sau Phật, ngươi có sức mạnh siêu
nhiên để biến thành hình như ngài” Mara nói, “Được, tôi có
thể làm nếu ngài hứa không đảnh lễ tôi khi tôi hiện hình Đức
Phật bởi vì tôi không phải là một thánh nhân” Thế rồi Tôn
giả Upagutha nói: “Ta sẽ không đảnh lễ ngươi” Tuy nhiên, khi
nó xuất hiện như Đức Phật thực sự, Tôn giả Upagutha đến đảnh
lễ nó. Thế là Mara la lên, ông đã hứa rằng ông không đảnh lễ
ông ta. Thế rồi Upagutha nói: “Ta không đảnh lễ Mara, ta
đảnh lễ Đức Phật”
Đó là một ví dụ hay cho những ai muốn
kể cho người khác về ý nghĩa của sự thờ phượng hình ảnh của
Phật. Khi bạn giữ một hình ảnh Phật và tôn thờ, bạn cũng có
thể giữ một hình ảnh như một mục tiêu để quán tưởng. Đó
không phải là sự sùng bái thần tượng.
Bạn rước Phật vào trong tâm mình thông qua biểu tượng này.
Đó là một biểu tượng tín ngưỡng. Làm thế nào hình ảnh đức
Phật có thể cuốn hút tâm trí con người có thể hiểu được
thông qua những tình tiết dưới đây. Trong Thế Chiến Thứ II ở
Burma, viên sĩ quan chỉ huy tìm thấy một ảnh Phật nhỏ xinh
xắn. Nó cuốn hút tâm trí ông. Ông gởi tấm ảnh này đến ngài
Winston Churchill, thủ tướng Anh vào thời đó với chú
thích,“xin giữ tấm ảnh này trên bàn của ngài. Bất cứ khi nào
ngài có những nỗi lo lắng hoặc xáo động hãy nhìn vào khuôn
mặt của bức ảnh. Tôi tin rằng ngài sẽ có cơ hội bình tâm”.
Ông Nehru, cựu thủ tướng Ấn Độ bị bắt
giữ bởi chính quyền Anh. Khi bị bỏ tù ông có giữ một tấm ảnh
Phật nhỏ trong túi. Ông lấy tấm ảnh này ra đặt lên bàn chiêm
ngưỡng và suy nghĩ, “Dù gặp bất kỳ khó khăn, trở ngại nào
trong cuộc đời này, nếu Đức Phật có thể giữ nguyên vẹn nụ
cười trên khuôn mặt, vậy tại sao chúng ta không bắt chước
con người vĩ đại này?”.
Anatole France, một học giả người Pháp,
đã viếng thăm Viện bảo tàng Luân Đôn và lần đầu tiên trong
cuộc đời ông nhìn thấy một bức ảnh Phật. Khi thấy bức ảnh
Phật này, ông nói, “Nếu thượng đế từ trời xuống trần gian
thì cũng không khác chút nào hình dáng này”. Tuy nhiên hình
ảnh không phải là cốt lõi. Có nhiều người có thể thực hành
giáo pháp của Đức Phật mà không cần bất cứ hình ảnh nào.
Không ép buộc người ta cần phải có một hình ảnh. Chúng ta
không thờ bái, chúng ta không cầu xin, chúng ta không đòi
hỏi bất cứ một điều gì từ tấm ảnh nhưng chúng ta kính trọng,
tôn kính hình ảnh của một bậc chân tu vĩ đại.
Một trong những hội viên của chúng tôi
đã lưu giữ bức ảnh Phật trong 45 năm trong nhà mình. Một
ngày nọ vài hội truyền giáo đến và bảo ông rằng ông đang thờ
phụng quỉ dữ. Ông không biết phải trả lời họ thế nào. Điều
này thật là ngạc nhiên bởi vì trong suốt bốn mươi lăm năm
thờ bái bức ảnh mà ông không biết cách trả lời khi người ta
chỉ trích nó. Đây là nhược điểm của một số Phật tử chúng ta.
Họ bắt chước theo truyền thống, thờ cúng, cầu nguyện, tán
tụng, nhưng họ không chịu gắng tìm hiểu giáo pháp của đức
Phật. Giờ đây bạn có thể hiểu rằng dù có hoặc không có hình
ảnh Phật bạn cũng có thể thực hành lời dạy của Đức Phật bởi
hình thể không phải là Đức Phật.
Theo Phật giáo Đại Thừa có 3 hiện thân
của Phật hoặc tam thân Phật, báo thân, hóa thân, pháp
thân. Ngài sử dụng cả báo thân và hóa thân
cho việc ăn uống, ngủ nghỉ, đi đứng, nói chuyện và thuyết
pháp. Tất cả những hoạt động này ngài thực hiện với thân của
mình. Khi ngài đắc Bát Niết Bàn hai hiện thân này
biến mất. Nhưng dharnakaya hoặc pháp thân của ngài
không bao giờ biến mất. Theo trường phái Đại Thừa, Đức Phật
A Di Đà (Buddha Amitabha) hiện đang ở sukavati, miền Tịnh
Độ. Ai tụng niệm danh hiệu ngài và thờ phụng ngài sẽ được
sinh về miền Cực Lạc và sau đó sẽ có cơ hội đạt niết bàn.
Theo cách suy nghĩ và niềm tin của họ thì nhận thức này đã
tạo ra nhiều hy vọng và niềm tin rằng Đức Phật vẫn còn đang
sống cho đến khi tất cả chúng sanh cuối cùng được cứu độ.
Đức Phật cũng đề cập “Dù
Đức Phật có xuất hiện
hay không, Chánh pháp vẫn luôn
tồn tại trên thế gian này”. Khi
một vị Phật xuất hiện ngài nhìn thấy
rằng chúng sanh đã lãng quên
giáo pháp thực sự. Ngài nói
“Pháp mà ta hiểu được không phải là một
loại giáo lý mới do ta tạo ra,
mà Pháp này đã luôn hiện hữu
nhưng người ta hiểu sai nó,
nên đã nhận thức sai lầm
dựa trên sự tưởng
tượng của chính họ và đã làm nhiễm ô hoàn toàn sự tinh tuyền
của Chánh pháp”.
Điều này đang
xảy ra trong thời đại của chúng ta,
2500 năm sau khi Đức Phật phát hiện chân lý như nhị.
Có người đang làm những điều sái quấy trong nhiều nước và
lấy danh nghĩa của Đức Phật. Họ không thực sự hành theo lời
dạy của Đức Phật. Nhưng họ đưa ra những thực hành văn hóa
truyền thống của họ trộn lẫn với Phật giáo và giới thiệu
rằng đó là Đạo Phật. Là người Phật tử, chúng ta phải cố gắng
học những gì Đức Phật đã dạy và thực hành những gì Đức Phật
đã dạy để tìm thấy sự giải thoát cho chúng ta.
Người ta hỏi Đức Phật ở đâu. Để thực
hành Đạo Phật thì chúng ta không cần thiết phải biết Đức
Phật ở đâu, hoặc Ngài đã đi đâu. Lấy ví dụ như chúng ta có
điện nhờ có ai đó đã khám phá ra. Chúng ta không cần thiết
phải biết ai đã khám phá ra điện, ông ta ở đâu, người nước
nào, tên là gì? Bổn phận của chúng ta là làm cho điện trở
thành hữu dụng. Cũng như với những gì mà người khám phá ra
nguyên tử hay năng lượng hạt nhân có thể sử dụng cho những
mục đích xây dựng hay phá hoại.Vì vậy bổn phận của chúng ta
là sử dụng năng lượng này theo một cách đúng đắn mà không
cần phải biết ai thực sự là người khám phá ra năng lượng
nguyên tử này.
Con người đã khám phá ra máy điện toán
và truyền hình, nhưng chúng ta không cần thiết phải biết tên
và những chi tiết về cuộc đời của người tạo ra, mà bổn phận
của chúng ta chỉ là sử dụng chúng
Cũng như thế, đừng hỏi Phật ở đâu và
Ngài đã đi đâu. Nếu giáo pháp ngài dạy chúng ta là đúng, giá
trị và hiệu quả tại sao cần thiết phải biết Phật ở đâu. Phật
không bao giờ nói rằng ngài có thể đưa chúng ta đến thiên
đàng hay địa ngục. Đức Phật chỉ có thể nói cho bạn biết
những gì cần làm và những gì không làm để đạt đến sự giải
thoát cho mình. Đó là điều duy nhất Phật có thể làm. Ngài
không làm gì khác hơn cho bạn. Bổn phận của bạn là thực hành
những gì ngài đã dạy chúng ta.
Những người khác nói rằng thượng đế có
thể rửa sạch tội lỗi con người đã phạm. Phật không bao giờ
nói rằng tội lỗi được tạo ra bởi một cá nhân này và có thể
gột sạch đi bởi một người khác. Không có vị Phật hay thượng
đế nào có thể làm được điều đó. Khi một người sắp chết và
nói rằng anh ta tin vào thượng đế, vậy sau đó thượng đế có
thể xóa đi tất cả những tội lỗi mà anh ta phạm phải không?
Chẳng hạn như tính tình bạn có thể rất nóng nảy và bạn biết
đó là sai nhưng không biết cách nào để thoát khỏi điều đó.
Vì vậy bạn đến gặp thượng đế và cầu nguyện và nài xin ngài
lấy đi sự thô bạo ra khỏi tâm bạn, bạn có nghĩ rằng thượng
đế có thể làm được điều đó chăng?
Bạn có thể gắng thờ bái Đức Phật và nài
xin Phật lấy đi sự thô bạo của bạn. Nhưng Đức Phật không thể
lấy đi sự thô bạo từ tâm của bạn. Đức Phật chỉ có thể chỉ
cho bạn làm thế nào để từ bỏ sân hận với sự cố gắng của
chính bạn. Không ai có thể giúp bạn ngoại trừ chính bạn nhờ
vào sự hiểu biết của bạn. Chính bạn phải nhận ra rằng, “sự
nóng giận này rất nguy hiểm, nó có thể gây ra rất nhiều vấn
đề, nhiều khó khăn và gây tổn hại cho người khác. Ta phải
trút bỏ sự nóng giận bằng cách sử dụng sức mạnh tinh thần và
chế ngự sự nóng giận từ trong tâm”. Vì vậy Phật hay Chúa
không thể rửa sạch tội lỗi bởi chúng ta mà chúng ta phải một
mình giải quyết việc này. Có một lời dạy rất hay từ Đức
Phật. Nếu ai đó có hành vi xấu hoặc tạo nghiệp bất thiện, họ
không thể nào tránh khỏi những hậu quả bằng cách cầu nguyện
thượng đế hay Phật.
Tuy nhiên khi họ bắt đầu nhận ra mình
đã có hành vi xấu, phải dừng lại không tạo nghiệp bất thiện
nữa. Bạn phải tạo ra một quyết tâm mạnh mẽ trong tâm trí là
ngày càng tạo nghiệp thiện hoặc những hành vi đáng khen. Khi
bạn phát triển những hành vi xứng đáng, quả báo của nghiệp
xấu mà bạn đã tạo trước kia có thể tiêu trừ bởi thiện
nghiệp. Ví dụ như Angulimala, một sát thủ đã giết gần một
ngàn người. Khi Đức Phật đến và biết rằng anh ta muốn gặp
Ngài. Angulimala muốn giết Phật bởi vì anh ta đã sát hại 999
người. Anh ta đã thề rằng sẽ giết đến người thứ một ngàn, vì
vậy anh ta rất khoái trá khi nhìn thấy Đức Phật và cố gắng
bắt Ngài. Đôi khi Đức Phật cũng vận dụng một chút phép mầu.
Biết rằng khó bề chinh phục con người này bằng lời thuyết
giáo, Đức Phật thong thả bước trên đường và cho anh ta đuổi
theo. Dù chạy gần bốn dặm, anh ta vẫn không thể nào đến gần
được Phật. Anh ta yêu cầu Phật dừng lại và Đức Phật biết là
đã đến lúc ngài nói với anh ta. Đức Phật nói: “Ta đã dừng
lại từ lâu rồi, chỉ có ngươi mới còn đang chạy”. Angulimala
nói, “Làm sao ông nói ông đã dừng lại, tôi thấy ông vẫn
đang đi kia mà”. Đức Phật đáp, “Ta dừng lại có nghĩa
là ta đã dừng nghiệp
giết hại và không làm đau khổ chúng
sanh. Còn ngươi vẫn còn chạy
nghĩa là ngươi vẫn còn hành động tàn
ác. Nếu ngươi dừng lại thì ngươi có thể đuổi kịp ta”.
Thế là Angulimala nói “Tôi không thể nào hiểu được những
gì ông nói”. Phật trả lời “Ta đã ngừng sự giết hại
còn ngươi vẫn cứ tiếp tục như thế, nghĩa là vẫn còn đang
chạy. Ngươi đang chạy trong vòng
luân hồi”. Thế là Angulimala chợt
hiểu ra mình đã sai nên quyết định qui y Phật và trở thành
tu sĩ bắt đầu thiền định. Sau đó anh ta đạt quả A La Hán và
đắc Niết Bàn Cực Lạc. Nghiệp xấu không còn cơ hội bám theo
anh ta nữa. Anh ta đã trau dồi thiện nghiệp và nghiệp xấu
không còn cơ hội ảnh hưởng đến anh ta nữa.
Đó là những gì Đức Phật dạy. Đức Phật dạy phương pháp
này để tiêu trừ hậu quả của nghiệp xấu, không phải bằng cách
khẩn nài thượng đế mà bằng cách tạo càng nhiều hành vi đáng
khen. Nếu ta nói rằng Đức Phật đang sống ở một nơi nào đó
trong vũ trụ này trong một hình thể nào đó có nghĩa là chúng
ta đã chống báng lại giáo pháp của Đức Phật. Mặt khác nếu ta
nói rằng Phật không sống trong một nơi nào trong vũ trụ này
trong một hình thể nào, thì nhiều người sẽ không được hoan
hỉ bởi vì họ đã khao khát sự hiện hữu đó mà giờ đây không
được thỏa mãn. Vì vậy họ nói đó là hư vô. Đó không phải là
hư vô; đó là sự kết thúc của một sự khổ đau về thân xác và
tinh thần và chứng đắc giải thoát và niết bàn cực lạc. Mặt
khác có một số người thực sự cần hình ảnh thực thể của Đức
Phật để giúp họ bình tâm, giảm bớt sự lo âu, căng thẳng và
sợ hãi. Tuy nhiên sẽ không đúng nếu chúng ta nói rằng Phật
đang hiện diện hoặc không. Nếu triết thuyết hoặc giáo pháp
của Phật có giá trị cho chúng ta trong việc có được sự mãn
nguyện và bình yên trong cuộc sống nghĩa là điều đó đã quá
đủ cho chúng ta rồi.
Chúng ta hãy lấy ví dụ một bác sĩ tìm đúng loại thuốc
đặc trị cho căn bệnh. Nếu loại thuốc đó hiệu nghiệm, nếu nó
có thể chữa hết bệnh, chúng ta có cần thiết phải biết vị bác
sĩ đó ở đâu và ông ta đang còn hay mất. Điều quan trọng là
thoát khỏi căn bệnh bằng cách uống thuốc. Cũng như thế,
giáo pháp của Đức Phật đã giúp cho chúng ta quá nhiều trong
giải thoát khỏi sự khổ đau. Đức Phật cho chúng ta quyền tự
do tư duy để hiểu có điều gì sai khi sử dụng nhận thức và
lập luận của mình để hiểu được bản chất thực sự của sự vật
hiện hữu. Mặt khác không có một thành phần nào của vũ trụ
tồn tại mà không thay đổi, không hư hoại, không bị diệt bởi
vì tất cả những thứ này được cấu thành bởi các yếu tố, các
năng lượng tinh thần và năng lượng của nghiệp lực. Vì
vậy, có thể vì những năng lượng và những yếu tố này và những
năng lượng tinh thần, nghiệp lực vẫn tồn tại mãi mà không
thay đổi. Nếu bạn có thể hiểu được điều này thì giáo pháp
của Đức Phật sẽ giúp bạn biết được cách đương đầu với những
vấn đề, những khó khăn và vượt qua sự bất như ý. Mặt khác
chúng ta sẽ phải đối mặt với những đau khổ về tinh thần và
thể xác, sự không vừa ý, và thất vọng. Chúng ta phải hành
động một cách khôn ngoan để thoát khỏi những vấn đề của
chúng ta. Chúng ta sẽ khó có thể thoát khỏi sự khổ đau bằng
cách đơn giản cầu nguyện, thờ bái cá nhân nào mà phải thông
qua sự hiểu biết bản chất của sự đau khổ và chướng ngại của
chúng ta, nguyên ngân gây ra sự đau khổ và chướng ngại đó,
chúng ta mới có thể thoát khỏi những vấn đề đó.
Nhiều người vẫn còn hỏi Đức Phật đã đi đâu? Nếu người
ta nói ngài đã đi về niết bàn khi đó họ nghĩ niết bàn là một
địa điểm. Niết Bàn không phải là một nơi nào, nó chỉ là
trạng thái tinh thần của chúng ta khi chứng đắc giải thoát
cuối cùng. Chúng ta không thể nói Đức Phật đã ra đi hoặc nơi
nào đó Đức Phật đang tồn tại nhưng ngài đã chứng đắc niết
bàn cực lạc hoặc mục đích cuối cùng của cuộc sống. Vì vậy
câu trả lời thích hợp nhất cho câu hỏi “Đức Phật ở đâu”
chính là Đức Phật ở ngay trong tâm của bạn khi nhận ra được
Chân lý tối thượng.
|
WHERE IS THE BUDDHA?
People always ask this question, where did the Buddha
go or where he is living now? This is a very difficult
question to answer for those who have not developed a
spiritual way of life. This is because everybody thinks
about life in a worldly way. It is difficult for people to
understand the concept of a Buddha. Certain missionaries
approach Buddhists and say that the Buddha is not a god, he
was a man. He is dead and gone. What can someone gain by
worshipping a dead man? But we must understand the Buddha is
called Sattha Deva-manussanam, teacher of gods and men.
Whenever the gods have any problems, they approach the
Buddha to get his advice. Then they claim their god is
living and that is why everyone should pray to Him instead.
According to science it has taken millions of years for
us to develop our mind and understanding. When their mind
was not fully developed people became aware that there are
some powers which make nature work.
Because they could not understand how exactly nature
works, they began to think there must be a person who
creates and maintains these occurrences. To help others
understand this concept they transformed this energy into a
form and represented it physically as statues and paintings.
These “spirits” or powers were important to make humans to
do good and not to do bad things and to reward them if they
were good. Always we have fear, worry, suspicion,
insecurity, so we need someone to depend on for our
protection. Eventually this force was transformed into a
single God. Now some people depend on God for everything.
That is why they try to introduce the idea of an eternal
soul that departs from here and remains in heaven eternally.
That is to satisfy the craving for existence forever. The
Buddha says anything that comes into existence is subjected
to change, decay and extinction.
When we analyze the life of the Buddha, we see he never
introduced himself as a son of god or messenger of god but
as an enlightened religious teacher. At the same time the
Buddha was not introduced as an incarnation of another
Buddha. The Buddha is not created by another Buddha, so
Buddha is not the re-incarnation of another Buddha. He is an
individual person who by working a long period, life after
life developed and cultivated all the great qualities,
virtues, wisdom which we call paramitas or perfections. When
he perfected all the good qualities he gained enlightenment:
which is a complete understanding of how the universe
operates. He discovered there is no God who created the
universe.
People ask how he could gain enlightenment without
support from any god. Buddhists maintain that every
individual can develop the mind to understand everything.
The meaning of the word manussa, in many languages is
human being. But the meaning of the word Mana is mind.
Therefore manussa is a human being who can develop and
cultivate the mind to perfection. Besides humans there are
no other living beings in this universe who can develop the
mind up to that extent, to gain enlightenment. Not even
divine beings can become Buddhas because they cannot develop
their mind up to such an extent. They have worldly sensual,
peaceful, prosperous existences but their thinking power is
very poor. Only manussa or human being can become the Buddha
or Enlightened One. When people say Buddha is not a god, we
should not try to prove that he is a god. If we try to prove
this then we actually lower the concept of enlightenment.
Some people claim that their god has given a message to
humanity. If that message is for all human beings in this
world, why does the god not proclaim his message in the
public, instead of revealing it only to one man. The Buddha
did not encourage anybody to believe anything or claim that
he had been instructed by a higher power to do so.
One day, a Christian priest came to see me with his
followers to discuss about Buddhism and asked, “Actually can
you tell me what Buddhists believe?” Then I told him very
frankly that Buddhists do not ‘believe’ anything. Then he
pointed to my book “What Buddhists Believe” and asked “why
did you write this book?” I told him, “That is why I wrote
this book, for you to read it to see whether there is
anything for you to believe.”
“In that case,” he asked, “can you tell me what
Buddhists do?” I told him, the Buddha has given the answer
to that question, Buddha has advised us what to do. Instead
of believing, one must practice pariyatti, patipatti and
pativeda. There are three ways to practice. First we must
try to understand because we must not blindly believe
anything that we cannot understand. The Buddha says you must
first try to understand.
In his teachings of the Eight Fold Noble Path, the
first item is sammaditthi, right understanding. Buddha
started his mission by asking his followers to develop right
understanding rather than blind faith or belief. After
learning we gain wonderful knowledge about Buddha and his
teachings. You have to practice what you have learned. If
you have not understood this, then you will create ideas
according to your own imagination. His advice was to
practice what you have learned with understanding. After
practicing you experience the result or the effect. Then you
come to know that it is true. These are the three methods
that the Buddha taught, to learn, to understand, to
practice. This is the way to live in this world to get rid
of our suffering. Now you can understand that the Buddha’s
way of introducing religion was not by asking us to believe
anything but to learn, practice and experience the results.
For instance, the Buddha says that you must be kind,
you must be honest. After understanding the teaching, you
try to practice it and after that everybody respects you
when they come to know you’re very kind, very honest. Nobody
wants to disturb you or accuse you, but they respect you.
That is the good result that you experience. At the same
time the Buddha says you must try to understand according to
the level of your own experience. You can test the results
of the practice yourself. You understand why some things are
wrong and why some things are right and you do not follow
them because the order or commandment comes from heaven. You
have a thinking mind and common sense to understand. Our
understanding and our own experience is enough to understand
why something is wrong or right. For example the Buddha
advised us not to destroy other living beings. He did not
introduce this as a religious law because an understanding
human being should know that killing is cruel. It is not
difficult for us to understand why it is bad because when
another person comes and tries to kill us we certainly do
not like it. Again he says when you have valuable things
stolen by somebody, how would you feel? In the same way when
we steal others’ property they also do not like it. It is
not necessary for us to get orders from any god or Buddha or
Jesus to understand this simple concept. Religious teachers
appear in the world to remind us what we have neglected or
forgotten. Your own experience and understanding is more
than enough for you to know why certain things are right or
wrong.
The Buddha advised us to think and understand. We have
the sense of reasoning. We have common sense unlike other
living beings which also have a mind but cannot think
rationally. Their minds are limited to find food, shelter,
protection and sensual pleasure. They cannot extend their
mind further. But human beings have a mind to think and
understand up to the maximum level. This is why scientists
have explored and discovered many things which we never
heard of before. There is no other living being in this
world which can develop the mind up to that extent. That is
why only a human being can become a Buddha. Only by
developing their minds can human beings gain enlightenment.
The Buddha told us, to act according to our own experience.
Then we can experience the results. The followers of all the
other religions, greet others, saying “God bless you”, but
Buddhists very seldom greet others, saying Buddha bless you.
But they recite “Buddham Saranam Gacchami” (I go to the
Buddha for my refuge). If they believe that they can take
refuge in the Buddha why they do not greet others saying
“The Buddha Bless You”. Buddha also advised people to
remember the Buddha when they have fear.
So “Where is the Buddha” is our topic. Can we say he is
in heaven or he is living in nirvana or he is living
somewhere else? Where did he go? We must remember that
everything we ask is from a worldly point of view. After
gaining enlightenment Buddha said “avamantimaiati natthidani
Dunabavo”, this is my last birth and there is no more
becoming again. I have already stopped becoming again and
again in this world, life after life, and experiencing
endless suffering.
Pleasure or entertainments that people experience are
temporary emotional satisfactions that disappear within a
short period. This creates unsatisfactoriness. Within a
lifetime physically and mentally we experience enormous
suffering, worries, problems, pain, difficulties, calamities
and unsatisfactoriness.
There is nobody in this world who can say that he is
satisfied with this life. Everybody complains and grumbles
about physical or mental problems. By understanding this
situation the Buddha stopped rebirth. That is called
salvation. Salvation means freedom from physical and mental
suffering. By existing in physical form or any other form we
cannot overcome our physical and mental suffering. Therefore
if we don’t like to suffer, the best thing is to stop this
birth. We crave for existence. This craving and attachment
are very strong in our mind. But we want to exist in spite
of all these sufferings and troubles, pain and sicknesses
and many other problems because of our craving and
ignorance. Now look at what is happening in this world. The
whole world is a battle field.
All over the world people create violence and bloodshed
and war and destruction. Animals are living without creating
many of all those unnecessary problems to suffer. When they
are hungry they go out and catch another living being,
satisfy their hunger and go to sleep. But human beings
cannot be satisfied without craving for so many other
things.
Craving, attachment are so strong in our human mind.
Because of that jealousy, enmity, anger, ill-will, cruelty
and wickedness arises. Other living beings do not develop
their cruelty up to that extent.
Human beings have a religion. Religion is not only to
worship and pray but to do some service to other living
beings by keeping away some bad thoughts so that we can
serve others. Devotional aspects of religion are important
but that alone cannot develop the mind to gain proper
understanding or wisdom. Before the passing away of the
Buddha many people assembled with flowers to offer and pay
respect to him. The Buddha asked them to go back. He said if
they really wanted to respect him, instead of offering
flowers, and worshipping, they should practice at least one
of the advices given by him. Then they really respect the
Buddha.
Now you can understand what the Buddha wanted. A
religious way of life is not only to pray but to follow some
advice given by him. Once a monk called Bakkula would come
and sit down in front of the Buddha and watch him everyday.
One day the Buddha asked him “what are you doing here?” He
said, “When I look at your physical body, it gives me a lot
of happiness.” Then the Buddha said, “Bakkula, by watching
this dirty, filthy, impermanent physical body what do you
gain? You only entertain your emotion. You never gain
knowledge or understanding but entertain your emotion. You
cannot see the real Buddha through the physical body. Buddha
is not the physical body.” Then he said, “Only one who
understands the dhamma taught by the Buddha sees the real
Buddha. The real Buddha appears in the mind when we
understand what the Buddha taught. Here you can understand
the Buddha was not particular about the physical body. When
you study the history of India, for nearly 500 years there
never was any Buddha image because the Buddha did not
encourage anybody to erect images of Himself. It is the
Greeks who created the Buddha images and other forms of
religious symbols. Now of course different forms of Buddha
images have spread all over the world.
Followers of some religions condemn us as idol
worshippers. Actually they do not know what Buddhists are
doing. A few hundred years after the Buddha, there was a
well-known monk called Upagutha. He was a very popular
preacher. When he gave a talk, thousands of people
assembled. Mara the evil one was very unhappy because more
and more people were becoming religious.
Maras are not living beings but strong mental
obstructions and hindrances which prevent one from leading a
religious way of life. Mara is then personified as the Evil
One. This Mara started to perform very attractive
entertainment, dancing, singing and merry making in front of
the temple. Then the devotees slowly turned to watch Mara.
Nobody came and listened to his talk. Upagutha decided to
teach Mara a good lesson and he also went to watch the
performance. When the performance was ended Upagutha said he
really appreciated it. “In appreciation of your performance
I would like to put a garland on your neck.” Mara was very
proud. When Upagutha put a garland he felt the garland
tightening around his neck like a python. He tried to pull
it out but could not. Then he went to Shakra, the king of
the gods and asked him for help to remove the garland.
Shakra also tried his best but he also could not take it
out. Then he went to Brahma who was regarded as creator god
at that time and asked him to remove the garland. He also
tried to take it out but could not take it out. Then Brahma
told him that only the one who put it on could remove it.
So Mara had to come back to Venerable Upagutha and
begged him to take it out otherwise he would die. Then
Upagutha said, “It is not difficult but I can only do it
under two conditions. First, you must promise in future that
you’re not going to disturb any of our religious services.”
Mara agreed. “The second thing is that, you have seen the
Buddha because on many occasions you tried to disturb the
Buddha. You’re living a few hundreds years after the Buddha.
You have the supernatural power to represent the physical
body.” Mara said, “yes, I can do that if you promise not to
worship me when I appear as the Buddha because I am not a
holy man.” Then Venerable Upagutha said, “I am not going to
worship you.” However when he appeared as a real Buddha,
Venerable Upagutha paid his respects. Then Mara shouted, you
promised that you are not going to worship him. Then
Upagutha said “I did not worship Mara, I worship the
Buddha.”
This is a very good example for people to tell others
the meaning of worshipping the image of the Buddha. When you
keep a Buddha image and pay homage, you also can take an
image as an object for meditation. That is not worshipping
the idol. You invite the Buddha into your mind through this
symbol. It is a religious symbol. How the Buddha image
appeals to the human mind can be understood in the following
incident. During the Second World War in Burma the commander
in chief of the army found a beautiful small Buddha image.
It was so appealing to his mind. He sent this image to Sir
Winston Churchill, who was the Prime Minister of England at
that time with a note saying, “please keep this image on
your table. Whenever you have any worries or disturbances
please look at the face of this image. I believe that you
will get the chance to calm your mind.”
Mr. Nehru the former Prime Minister of India was
arrested by the British government. When he was in jail he
had a small Buddha image in his pocket. He took out this
image and kept it on the table and looked at it and thought,
“In spite of so many troubles, problems and difficulties in
this world, if the Buddha could manage to maintain a smiling
face, why not we follow this great man?”
Anatole France who was a French scholar, visited London
Museum and for the first time in his life he saw a Buddha
image. Having seen this Buddha image, he said, “If god has
come down from heaven to this earth he is none other than
this figure.” However an image is not essential. There are
many who can practice the teaching of the Buddha without any
image. It is not compulsory that they must have an image. We
don’t worship, we don’t pray, we don’t ask anything from the
image but we pay homage, we respect this image of a great
religious man.
One of our members had been keeping a Buddha image for
45 years in his house. One day some missionaries came and
told him that he was worshipping the devil. He did not know
how to reply to them. This is surprising because for 45
years he had been worshipping the image and he did not know
what to say when people condemned it. This is the weakness
of some of our Buddhists. They follow tradition,
worshipping, praying, offering, chanting but they do not try
to understand the teachings of the Buddha. Now you can
understand with or without the Buddha image you can practice
the teachings of the Buddha, because the physical body is
not the Buddha.
According to the Mahayana school of Buddhism there are
3 bodies of the Buddha or 3 kayas, sambhogakaya,
nirmanakaya, dharmakaya. He used both sambhogakaya and
nirmanakava for eating, sleeping, walking, talking,
advising, preaching. All these activities he has done with
the physical body. When the Buddha attained parinirvana
these 2 bodies disappeared. But dharmakaya or dharma body of
the Buddha can never disappear. According to the Mahayana
school of Buddhism, the Buddha Amitabha is in sukavati,
pureland. Those who recite his name out of respect and those
who worship him will be born in pureland and later get the
chance to attain nirvana. According to their way of thinking
and belief this concept gives a lot of hope and confidence
that the Buddha is still living until every living being
attains the final salvation.
The Buddha has mentioned “whether the Buddha appears
or not dharma exists forever in this world”. When a
Buddha appears he realizes people have forgotten the real
dharma. “This dharma that I understood is not a new
dharma created by me”, said the Buddha. “This dharma
has always existed but people have misinterpreted, created
wrong concept according to their own imagination and
completely polluted the purity of the dharma”. It is
even happening today 2500 years after the Buddha revealed
the truth as dharma. People are doing wrong things in many
countries in the name of the Buddha. It is not that they
really follow the advice given by the Buddha. But they
introduce their traditional cultural practices mixed with
Buddhism and introduce it as Buddhism. As Buddhists, we must
try to learn what the Buddha taught and try to practice what
the Buddha taught to seek our salvation.
People ask where the Buddha is. To practice Buddhism it
is not necessary for us to know where the Buddha is, or
where he went. Take for instance we have electricity
discovered by somebody. Is it necessary for us to know the
person who discovered electricity, where he is and from
which country he came and his name? Our duty is to make use
of the electricity. Again those who have discovered atoms or
atomic energy can use this atomic energy for constructive or
destructive purposes. So it is our duty to make use of this
energy in a proper manner. It is not necessary to know
actually who discovered this atomic energy. People have
discovered the computer and television but it is not
necessary for us to know the names and the details of them,
our duty is to use them.
In the same manner do not ask where the Buddha is, or
where he went. If the dharma, what he taught, is true,
available and effective why is it necessary to know where
the Buddha is. The Buddha never said that he can send us to
heaven or hell. The Buddha can tell you what to do and what
not to do to gain our salvation. That is the only thing
Buddha can do. He cannot do anything for you. Your duty is
to practice what the Buddha taught us.
Others say that god can wash away the sins committed by
people. Buddha never said that sin is created by one person,
and it can be washed away by another person. Neither Buddha
nor god can do that. When a person is going to die and says
that he believes in god, after all the sinful things that he
committed can god take away his sins? For instance maybe you
are very hot tempered and you know it is wrong but you do
not know how to get rid of it. So you go to god and pray and
ask him to please take away the cruelty from your mind, do
you think any god can do that?
You may go and worship the Buddha and ask the Buddha to
take away your cruelty. But the Buddha also cannot take it
away from your mind. The Buddha can only tell you how to
remove your anger with your own effort. No one can help you
but yourself through your understanding. You yourself must
realize, “this anger is dangerous, can create lots of
trouble, problems and difficulties and harm and disturb
others. I must try to reduce anger by using my mental energy
and create strong determination to withdraw anger from the
mind.” So the Buddha or God cannot wash away sins created by
us but we alone can do that. There is a good advice given by
the Buddha. If anyone has committed a bad deed or bad karma,
they cannot get rid of the effects by praying to god or
Buddha. However when they come to know that they have
committed the bad deeds then they must stop committing bad
deeds again. You must create strong determination in the
mind to create more and more good karma or meritorious
deeds. When you develop your meritorious deeds, the effect
of the bad karma that you have committed earlier can be
overcome by good karma. Take for instance Angulimala, the
murderer who killed nearly one thousand human beings. When
the Buddha came to know that he went to see him. Angulimala
wanted to kill the Buddha because he had completed 999
murders. His vow was to kill the thousandth, so he was very
happy when he saw the Buddha and tried to catch him.
Occasionally the Buddha performed a little miracle. Knowing
it was difficult to control this man by preaching, the
Buddha walked in a normal way and allowed him to run.
Although he ran nearly 4 miles, he could not come near to
the Buddha. Then he asked the Buddha to stop and the Buddha
knew it was time for him to talk to him. The Buddha said
“I have already stopped, you’re the one who run.”
Angulimala said, “how can you say you have stopped, I saw
you walking.”The Buddha replied, “I have stopped
means I have stopped killing or destroying other living
beings. You are the one who is running means you are still
committing evil. If you stop running then you can catch me.”
Then Angulimala said “I cannot understand what you said.”
Then the Buddha said “I have stopped killing and
you’re doing just that, that is the meaning of running. You
are running in samsara.” Then Angulimala came to know
that he was wrong and decided to follow the Buddha and he
became a monk and started to meditate. Later he attained
arahantahood and gained nirvanic bliss. Bad karma had no
chance to come to catch him. He went on developing good
karma and the bad karma had no chance to affect him. That is
what the Buddha said. The Buddha taught this method to
overcome the effect of bad karma not by praying to any god
but by doing more and more meritorious deeds. If I say that
the Buddha is living in any part of the universe in physical
form it is against the teachings of the Buddha. On the other
hand if I say that the Buddha is not living in any part of
the universe in physical form many people are not very happy
because they have craving for existence which cannot be
satisfied. Therefore they say it is nothingness. It is not
nothingness; it is the ending of physical and mental
suffering and experiencing nirvanic bliss or salvation. On
the other hand there are some people who really need the
physical form of the image of the Buddha to calm their mind,
reduce their tension and fear and worries. However it is not
right for us to say the Buddha is living or not. If the
doctrine or the teaching of the Buddha is available for us
to experience peace, satisfaction in our life that is more
than enough for us. Let us take a doctor who has discovered
a very effective medicine. If the medicine is available, if
it can cure sicknesses, is it necessary for us to know where
this doctor is and whether he is still living or not? The
important thing is to get rid of our sicknesses by taking
the medicine. In the same manner the teachings of the Buddha
are more than enough for us to get rid of our sufferings.
The Buddha has given us the right to think freely to
understand whether something is wrong by using our common
sense or reasoning for us to understand the real nature of
things that come into existence.
On the other hand there is nothing in any part of the
universe which exists without changing, without decaying and
without extinguishing because all these are the combination
of elements, energies and mental energies and karmic
energies. Therefore it is impossible for these energies and
elements or mental energies, karmic energies to remain
forever without changing. If you can understand this then
the teachings of the Buddha will help you to understand how
to face your problems and difficulties, to overcome our
unsatisfactoriness. Otherwise we will have to face physical
and mental suffering, unsatisfactoriness and disappointment.
We have to act wisely to get rid of our problems. It is
difficult for us to get rid of our suffering simply by
praying, worshipping to anybody but through understanding
the nature of our problems and difficulties and the cause of
our problems and difficulties, we will be able to get rid of
such problems.
Many people ask where did the Buddha go? If people say
he has gone to nirvana then they think nirvana is a place.
Nirvana is not a place, it is a mental state for us to
achieve to experience our final salvation. We cannot say the
Buddha has gone somewhere or Buddha is existing but he
experiences the nirvanic bliss or the final goal in life. So
the best answer to the question “Where is the Buddha?”
is the Buddha is in your mind which has realised the
Ultimate Truth. |