Thích Tâm Tôn
Cùng
với thời gian vô cùng tận, không gian vô biên tế, cái đẹp cũng
tồn tại với một ý nghĩa rất bao la mà con người khó có thể khám
phá cho thật tường tận bằng tri thức của mình. Cuộc đời đức Phật
là cả một lịch sử hùng tráng hướng đến tìm kiếm cái đẹp và xây
dựng lý tưởng cái đẹp trong cuộc đời. Giáo lí được Ngài thiết
lập là một hệ thống mỹ học thể nghiệm nội tại, có ý nghĩa vô
cùng phong phú đối với đời sống nhân sinh. Cái sinh động trong
hệ tư tưởng của Ngài là ở chỗ, từ những gì đạt được chính mình,
bằng mọi phương tiện Ngài hướng đến khai triển cho tất cả cùng
được thể nhập. Đó là ý nghĩa kỳ diệu của ngón tay chí về cái đẹp
- vầng trăng. Vầng trăng ấy chính là biểu tượng hàm chứa cái
chân lý toàn vẹn ý nghĩa sống không chỉ cho phạm trù nhân sinh
mà còn có ý nghĩa cho khắp tất cả vạn hữu trong vũ trụ này. Vì
vậy, ý nghĩa hiện sinh của ánh trăng về chân lí trong đêm thành
đạo của ẩn sĩ Siddhattha Gotama không chỉ có ý nghĩa biểu trưng
ý thức về cái đẹp, mà còn hướng đến xây dựng hoàn mãn cái đẹp
đối với hoàn cảnh một nhân sinh và thiết lập biểu tượng chân lí
về chánh pháp.Đó là ba ý nghĩa hàm chứa trong một sự thể “thành
tựu giác ngộ” thông qua hình ảnh “vầng trăng” sẽ được khai triển
nơi đây.
Ý NGHĨA VỀ Ý THỨC CÁI ĐẸP
Có
một điểm đặc biệt mà truyền thống Phật giáo ghi nhận là hầu hết
những sự kiện quan trọng trong cuộc đời đức Phật đều diễn ra vào
những đêm trăng tròn. Ngài đản sanh vào đêm trăng tròn tháng tư,
xuất gia và nhập diệt vào đêm trăng tròn tháng hai, và đặc biệt
điểm móc son sáng ngời nhất là sự kiện thành đạo vào đêm trăng
tròn tháng chạp. Đây phải chăng là điểm khơi nguồn cho một hệ tư
tưởng mới về ý nghĩa chân lí vừa mang giá trị thẩm mỹ, vừa mang
tính giá trị giải thoát thông qua ánh trăng mà ẩn sĩ Siddhattha
muốn thiết lập.
Xét về khía cạnh nghệ
thuật, có thể nói ánh trăng là hình ảnh toàn vẹn nhất biểu
tgrưng cho cái đẹp lẫn ý nghĩa hiện hữu.Bao giờ trăng cũng là
nguồn cảm hứng vô tận đối với tâm hồn nghệ sĩ để hướng đến sự
sinh động trong thế giới nghệ thuật. Ngay cả một dũng tướng chỉ
quen với chuyện đao binh như Trần Hưng Đạo mà cũng không kềm nỗi
cái thú trước một “bến trăng thanh” để rồi cảm khái:
“Đêm nghỉ bến trăng thanh
Bỗng hay đầy thú lạ
Thơ theo bút tuôn dòng”.
Nhưng cũng có thể nhìn nhận, chính
do sự toàn bích không bị chi phối bởi những giới hạn của nó mà
khiến cho cái cảm thụ chịu sự chi phối bởi những giới hạn của
con người hình thành nên những “khuyết tật” trong tâm thức. Có
nghĩa là, cũng ánh trăng đó nhưng khi đi vào tâm hồn có khi nó
làm cho người ta cảm thấy tịch liêu hiu quạnh đến ngút ngàn, có
khi lại gợi buồn khúc chiết miên man, có khi lại tạo ra cái bâng
khuâng cảm khái sâu xa, có khi lại là cái hồn nhiên nhàn nhã…Mà
tất cả đó có thể đều là những tâm trạng cần đạt tới nơi tâm hồn
nghệ sĩ thế gian. Bởi đỉnh cao của nghệ thuật trần gian được
người ta đánh giá như là sự lạc mất trong tiếp xúc thẩm mỹ. Và
sự lạc mất này chính là tiêu chí xác định mức độ say mê hay ngay
ngất trong nghệ thuật. Giai thoại thi hào Tô Đông Pha hiểu nhầm
chữ “minh nguyệt” trong câu thơ Vương An Thạch tặng là một trong
những minh chứng cho cái “khuyết tật” thẩm mỹ ấy. Đó có lẽ là do
ảnh hưởng cái bệnh của hồn thi sĩ bị “nàng nguyệt” ám ảnh,
mà rõ ràng ông cũng đã từng có lần nhầm trong tâm thức khi ngắm
ánh trăng rằm trên sông Xích Bích: “vọng mỹ nhân hề thiên nhất
phương”- vời trông người đẹp ngập phương trời.
Và cũng có thể vì cái khuyết tật bởi
căn bệnh say tình với “nàng nguyệt” mà Lý Bạch đã nhào xuống
sông để rồi phải ôm trăng mà chết, không kịp nhìn nhận sự lạc
lầm.
Có lẽ cũng vì lí do đó mà đức Phật
có vẻ như phản đối tính cách hấp dẫn của mọi hình thái nghệ
thuật. Theo Ngài, nghệ thuật có ảnh hưởng gây cảm xúc và đưa cảm
xúc đi xa, gợi lên một cảm ứng hoà điệu, làm cho tâm trí khó
hướng nội. Nó có khuynh hướng khơi dậy các mối dục vọng đam mê
phấn khích, trong khi quan điểm của Ngài là cần làm lắng dịu dục
vọng. vì thế mà trong Giới học căn bản, đức Phật có dạy rằng:
“Bất ca vũ, xướng, kỹ; bất vãng quan, thính”-không được ca, múa,
hát, đàn; và cũng không được đi xem, nghe. Tuy nhiên, chúng ta
cũng thấy đức Phật không phủ nhận một cách tuyệt đối tính chất
nghệ thuật có chiều hướng tích cực như trong kinh Trường Bộ. Sau
khi nghe một khúc nhạc do nhạc thần Càn Thát Bà tên Ngũ Kế biểu
diễn, Ngài khen ngợi chàng nhạc sĩ ấy về sự hoà điệu giữa giọng
ca và âm ba trình tấu qua dây đàn bằng gỗ vàng Beluva với bài
hát xiển dương chánh pháp.
Điều đó có thể ví von rằng, bầu
không khí luôn cần cho sự sống của con người, nhưng mỗi người có
một hơi thở khác nhau tuỳ theo thể trạng và tâm trạng mỗi người.
Cũng vậy, cái đẹp của ánh trăng nói riêng và cái đẹp trong nghệ
thuật nói chung luôn là mọt phần tất yếu của cuộc sống. Song nó
ảnh hưởng đến đời sống như thế nào đều là do thái độ và cách cảm
thụ ở mỗi người. Cũng ánh trăng đó nhưng nó sáng sủa hay tịch
liêu, lạc lõng hay nồng nàn, buồn hay vui, động hay tịnh…đều tuỳ
thuộc tâm trạng của mỗi người. Nhưng dầu sao cũng đồng tình với
quan điểm của Platon- một triết gia Hy Lạp cổ đại: “cái đẹp là
hào quang của chân và thiện”. Đó chính là cái đẹp về phong thái
nghệ thuật giải thoát ở thiền sư.Tức thiền sư bao giờ nhìn về,
tâm cũng thoát khỏi sự say mê để thể nhập vào nguyên lí tịch
tịnh sáng soi nội tại mà Phật giáo gọi là chơn tâm. Cái chơn tâm
ấy chính là điểm mà Nguyễn Du hướng đến và được thi vị hoá
qua ánh trăng:
“Đạt chân tâm kính quang như nguyệt
Xử sĩ môn tiền thanh giả sơn”.
-Tâm người đặng sáng tỏ như trăng
Trước nhà ẩn sĩ non xanh biết.
Đó chính là phong thái ngắm trăng
của người nghệ sĩ Phật giáo. Trước sự huyền ảo của trăng, người
nghệ sĩ Phật giáo ngắm trăng không phải để đưa hồn mình vào sự
mê mẫn của những thứ sắc màu hấp dẫn đê mê, mà là liên tưởng đến
cái bình diện của ý thức để nhận thấy những cái hão huyền hư ảo,
để tìm về với cái chân thật của thế giới tự tại ung dung giải
thoát:
“A ha trăng nát nửa vừng
Trải vàng áo rồng bên đường người đi
Bụi mờ che khuất tà huy
Phất phơ ảnh mộng bước về ngã không”
Hồ Ngạn Ngữ
Khi thoát khỏi tầng độ cảm xúc thì
rõ ràng không còn đòi hỏi phải có một đối tượng về một cái đẹp
mới cảm thụ được, mà có thể tất cả lúc này đều trở nên đẹp và
đẹp tyuệt vời. Lúc này, chỉ có sự thể nhập hoà điệu trong các
pháp để hoá thân vào cái vô cùng tận của thế giới nhiệm mầu đầy
ý nghĩa theo cái nhìn của Phật giáo:
“Trong khoảnh khắc- tìm thấy cái
vĩnh hằng,
Thấy thế giới bao la- trong từng hạt
cát,
Trong lòng bàn tay- thấy cái vô cùng
tận,
Và thấy cả bầu trời- trong một đoá
hoa.”
-W. Bleik-
Ý NGHĨA XÂY DỰNG HOÀN MÃN CÁI ĐẸP
Trong cuộc hành trình đi tìm cái
đẹp, nếu người nghệ sĩ nhân gian đi theo tiếng gọi xa xăm nào đó
đồng cảm với những huyết mạch thổn thức nơi tâm hồn, thì người
nghệ sĩ Phật giáo lại hướng về cái thực tại nơi chính nó. Nguyên
lí đích thực của thực tại này khởi nguồn từ một nhân cách mang
tính hoàn thiện. Lý tưởng thẩm mỹ Phật giáo là ở chỗ “Thành tựu
giác ngộ”, hay nói theo châm ngôn Hy Lạp là “Hãy thành tựu thể
tánh của mi”. Trong tiến trình xây dựng cái lí tưởng ấy luôn có
một sự thử thách lớn lao, đó là sự đối đầu đầy cam go giữa ý
chí, nghị lực, tinh thần đại dũng với những vọng tình mê muội.
Tất cả đó đều được minh chứng bằng quá trình chiến đấu nội tại
để thành đạo của đức Phật. Minh chứng đó chúng ta cũng có thể
liên tưởng thông qua sự hiện hữu của ánh trăng trong quá trình
hoàn thiện giá trị thẩm mỹ trong nó. Đây là ý nghĩa của năng lực
vận hành đi lên của hình ảnh ánh trăng, hay chính là năng lực
hoàn thiện Thánh quả từ mọt chúng sanh.
Nếu mặt trời luôn y nhiên tự tại,
không có một loại sinh thành nào; thì trái lại mặt trăng là một
tinh tú có đầy có vơi, một tinh tú hiện hữu tuân theo định luật
sinh thành chung của các pháp. Cũng như loài người, mặt trăng có
một lịch sử cảm động vì sự suy giảm của nó như một tất yếu của
đặc tánh luân hồi. Sự biến lặng của trăng vào bóng tối không
phải là vĩnh viễn. Tự bản chất nó phục sinh nhờ năng lực vận
hành của riêng nó. Đó là biểu trưng cho năng lực giải thoát nhân
sinh được phát huy trong vòng luân chuyển bằng năng lực chính
mình. Sự phản hồi bất tuyệt về hình tướng nguyên thuỷ tròn đầy
của trăng chính là biểu tượng của quá trình “Thành tựu thể tánh”
một cách viên mãn. Như vậy, thì ra chính vòng tuần hoàn
không dứt ấy làm cho mặt trăng trở thành tinh tú của nhịp điệu
sống vô cùng sinh động. Những tuần trăng là biểu hiện cho những
quá trình sống tiến triển thăng hoa của nhân sinh vũ trụ mà đức
Phật chính là điển hình tuyệt đối nhất.
Ánh sáng của trăng tròn không rực rỡ
chợt choé bừng lên như một tia chớp, và cũng không chói lọi gay
gắt như ánh sáng mặt trời giữa trưa, nhưng nó có thể soi tỏ cả
càn khôn vũ trụ.
“Nguyệt bạc vừng xanh, soi mọi chỗ
thiền hà lai láng;
Liễu mềm hoa tốt, ngất quần sanh tuệ
nhật sâm lâm”. _Trần Nhân Tông_
Sự giác ngộ hay thành đạo của đức
Phật không bộc phát một cách bất ngờ như tia chớp cắt ngang một
vầng mây ám, mà là một quá trình xua tan tất cả những ngăn ngại
mê mờ, để cuối cùng là sự tự soi sáng và chiếu tỏ muôn phương;
và thế là màn vô minh biến mất, tựa “khi ánh sáng xuất hiện thì
bóng tối tự tan dần”. Theo lời tường thuật của đức Phật trong
Kinh Trung Bộ (MN-36), ta thấy rằng sự kiện giác ngộ của đức
Phật kéo dài suốt ba canh. Điều này phù hợp với Ngài xác định
“Giáo lí của Ngài theo tiến trình tuần tự, không có sự thể nhập
đột ngột tự phát của tri kiến; ví như bờ biển không đột ngột sâu
xuống mà cứ tuần tự xuôi dần”.
Như vậy, ta có thể hình dung ra sự
giác ngộ của đức Phật kéo dài trong nhiều giờ khắc. Với tâm trí
cực kì minh mẫn, mọi khả năng trí tuệ của Ngài được điều động và
tập trung lại vào cùng một thời điểm, để rồi toả sáng như ánh
trăng. Không có gì gọi là “xuất thần” trong sự giác ngộ này cả,
vì đó không phải là một trạng thái ở ngoài tự thân hay mê mẫn
tâm trí. Cách tìm cầu trạng thái này của đức Phật cũng không
phải là sự mò mẫn mù quáng trong đêm tối. Ngài biết thật chính
xác đối tượng nào cần hướng đến. Ngài nhìn thẳng vào thực trạng
(Khổ đế) của cuộc đời, tìm nguyên nhân (Tập đế), rồi xác định
con đường hướng đến (Đạo đế). Như vậy, đó phải là cả một quá
trình của sự vận hành năng lực trí tuệ để cho nguồn sáng chân lí
toả chiếu diệu dụng như ánh trăng vào đêm thành đạo.
Sự giác ngộ ấy còn tiến xa hơn nữa
để khai triển cái tri kiến ra nhiều lĩnh vực nhận thức mới. Cái
tri kiến Ngài khám phá bên ngoài cùng với tuệ giác tinh hoa ở
nội tâm chan hoà như những khối pha lê đúc kết thành một giáo
pháp tinh anh như vầng mặt nguyệt. Trong ánh hoà quang sáng ngời
của sự giác ngộ, một hệ tư tưởng mới được tạo nên từ những yếu
tố mới và cũ hoà đồng một cách vi diệu, và cuối cùng vượt hẳn
lên mọi tri kiến để trở thành chân lí phổ quát soi tỏ vạn hữu.
Truyền thống Phật giáo nguyên thuỷ
cho rằng, sự đắc quả vô thượng giác ngộ của đức Phật đã biến
Ngài từ một nghệ sĩ thành một nhà tư tưởng và cuối cùng vượt hơn
tất cả để trở thành người chứng đạt chân lí. Điều hi hữu là
dònặot tưởng sáng tạo của đức Phật chứng tỏ vẫn tiếp diễn ngay
cả sau khi Ngài giác ngộ. Đó là ý nghĩa diễn tiến liên tục của
nguồn sáng ánh trăng biểu trưng cho giá trị tồn tại vĩnh hằng
của chân lí được đức Phật thể nghiệm. Chân lí ấy là nguyên lí
vận hành vô hạn khắp không gian và không thay đổi cùng thời
gian, được Nguyễn Du ta thán:
“Nguyên dạ không đình nguyệt mãn
thiên,
Y y bất cải cựu thuyền quyên”.
_Sân vắng đầu năm trăng sáng khắp,
Vẫn y nhiên tại đẹp nguyên màu.
Và cái chân lí ấy cũng được nhà thơ
thiền hiện đại tự hoá điên Bùi Giáng gợi hỏi gả “Cùng tử” đang
lang thang trong cuộc đời này:
“Em về mấy thế kỷ sau,
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy
không.”
Nếu ánh sáng của mặt trăng là sự hợp
nhất của những gì huyền diệu tự nhiên, xua tan sự u tịch của đêm
trường, lan rộng bao trùm khắp muôn loại; thì ánh sáng hào quang
dịu vợi của đức Phật lại toả soi khắp bản thể vô biên, làm tan
biến mọi tối tăm của bao cực đoan quan kiến nơi tâm hồn nhân
loại. Thật là toàn mỹ biết bao khi hai vầng sáng nội tại và
ngoại tại cùng chan hoà nhịp nhàng trong nguồn sáng vô tận,
khiến cho toàn thể sâu thẳm của cuộc đời đều được khai sáng một
cách tuyệt vời nhất:
“Thử phong, thử nguyệt, dữ thử nhân;
Hợp thành thiên hạ tam kì tuyệt.”
-Trần Anh Tông-
Ý NGHĨA THIẾT LẬP CHÂN LÍ
CHÁNH PHÁP
Tư tưởng không thể hoàn mãn mà không
có sự hỗ trợ tối thiểu của ngôn ngữ biểu tượng. Để đi vào thuyên
giải biểu tượng, không chỉ có nương vào những phương tiện liên
hệ trong vũ trụ, cũng như ý nghĩa cũa ngôn từ mà còn bằng cả thể
nghiệm về nó. Ý nghĩa của biểu tượng là cái mà trong đó ta đối
diện với sự thật một cách cần thiết để hướng tới nắm bắt thực
tại tính được chỉ rõ trong chúng. Do đó, thể nghiệm biểu tượng
là mọt tát yếu căn bản giúp chúng ta trưởng thành sự chân thật.
Nếu ngôn từ có thể chuyển tải toàn
vẹn mọi sự thể ở thế gian này, thì có lẽ sẽ không còn một hình
tượng nào được xem là biểu tượng của những gì cao tột nữa. Phải
chăng, chính sự giới hạn của ngôn ngữ ấy mà mọi pháp đều còn
hiện hữu một cái gì đó huyền bí của riêng mình. Để khám pha
những miền huyền bí vi diệu, phần còn lại là đi tìm sự thật bằng
nguồn tâm thức lắng đọng vượt ra ngoài ngôn ngữ. Vì vậy mà đức
Phật tuyên bố: “Nhất thiết Tu-đa-la giáo như tiêu nguyệt
chỉ”-tất cả Kinh Phật thuyết chỉ là ngón tay chỉ mặt trăng mà
thôi. Đó chính là giá trị của sự tịch nhiên tĩnh lặng mà đức
Phật thể nhập được ở bản thể tịnh minh dưới ánh trăng của đêm
thành đạo để rồi tiến tới hình thành tư tưởng biểu tượng cho
chân lí.
Tiêu chí của sự kết tinh những vầng trăng tri kiến giác ngộ trong
thiền học chính là: “Bất lập văn tự, giáo ngoại biệt truyền,
trực chỉ nhân tâm, kiến tánh thành Phật”. Phương thức ấn chứng
ấy điển hình ở sự bắt đầu từ cái mĩn cười của Ngài Ca Diếp khi
đức Phật đưa cành hoa sen lên giữa hội chúng tại Linh Sơn. Và
phải chăng cũng bởi cái “khuyết tật” của ngôn ngữ “hữu tự” chính
thiền học tĩnh giác ấy mà tiểu thuyết gia Ngô Thừa Ân dựng lên
cái nạn cuối cùng của thầy trò Đường Tăng trên sông Thông Thiên
Hà trong Tây Du Ký. Vì cho ràng thầy trò Tam Tạng đã chứng quả
nên A-Nan và Ca-Diếp truyền cho Vô Tự Chân Kinh (Bất thuyết nhất
ngữ) mà Phật đã tuyên bố lúc cuối cuộc đời: “Suôt 49 năm, Như
Lai không nói một lời”. Thấy Kinh “ vô tự” Tam Tạng đổi lại Kinh
“hữu tự”. Vì không thực hiện lời hứa hỏi về nguyên thuỷ kiếp rùa
cho rùa thần Thuỷ Nguyên, nên thầy trò Tam Tạng bị hất cả xuống
sông, làm cho tất cả Kinh “hữu tự” bị ướt. Kinh ướt phải phơi,
khi phơi Kinh thì trang cuối bị dính vào đá bóc không ra, và bộ
Kinh thiếu phần kết. Thiếu phần kết nên Kinh “hữu tự” trở thành
Kinh “vô tự”. Thế là cái nghiệp chấp danh tự được giải quyết
xong và thầy trò Tam Tạng không còn gặp tai nạn nữa.
Đó cũng là cái chết mà Trần Nhân
Tông tỉnh giác trong bài Hữu Cú vô Cú:
“Hữu cú vô cú
Tự xưa tự nay
Quên trăng ngắm ngón
Chết đuối trên bờ”.
Ánh trăng được xem như là biểu tượng
của sự tĩnh lặng (vô ngôn) hay là cái thể của chân lí. Đối với
Bồ Tát, im lặng là đặc tính của sự tỉnh giác: “Im lặng là sanh
địa quyền năng, im lặng đồng nghĩa với quyền năng tối thượng”.
Khi đạt đến sự im lặng, tức là đạt đến đỉnh cao của sự hợp nhất
giữa con người và thực tại tính xã ly:
“Ngồi trong vườn nguyệt lộ
Hôn một màu trăng non,
Nghe lòng vui cười rộ
Chạy băng đồi vô ngôn”.
-
Quảng Hạnh-
Tất cả mọi sự chấp thủ dù là tích
cực hay tiêu cực đều là mê lầm. Chính vì chấp thủ mà phải bị
giam hãm mãi, giống như một con nhện tự giam mình trong màng
lưới do chính mình kết nên. Vượt khỏi mọi sự bám víu chính là
trạng thái siêu thoát của nguyên lí vô thức tịch tĩnh trong
thiền học, hay còn gọi là trạng thái Ba-La-Mật mà Phật giáo
hướng tới. đạt đến đó tức là đã thể nhập cùng ánh trăng chân lí
giữa bến miền an nhiên tịch tịnh vô biên:
“Một thân nhàn nhã dứt muôn duyên
Hơn bốn mươi năm những hão huyền,
Nhắc bảo các người đừng gạn hỏi
Bên kia trăng gió rộng vô biên”.
-Pháp Loa-
Và cái miền “Bên kia trăng gió rộng
vô biên” ấy được phát hoạ qua bức tranh thiền sư Siddhattha đang
ngồi an tịnh, hồn nhiên với đôi mắt lim dim thư thái hướng về
ánh trăng chiếu sáng xa xa nơi phương trời, như gợi nơi tâm ta
một niềm hân hoan thanh nhàn tự tại.
Cuối cùng, cũng vào đêm trăng tròn
tĩnh lặng giữa rừng Sala, đức Phật đã ân cần di giáo cho toàn
thể đệ tử với những lời giáo huấn thiết tha như gởi lại tất cả
tâm huyết của cuộc đời mình: “Khi nói tới chân lí, Như Lai không
hề có bàn tay nắm chặt của người Thầy còn muốn giữ lại điều gì.”
Thế nên chân lí đã được Ngài thi thiết và khai triển sáng ngời ở
thế gian như biểu tượng vầng mặt nguyệt tròn đầy tỏ soi.
Thời gian cứ trôi qua, mọi thứ đều
đã, đang và sẽ nhạt nhoà trong lớp bụi của nó, chỉ có viên ngọc
bích toàn chân giải thoát là vẫn mãi toả sáng rạng ngời với muôn
thuở. Mặc dầu đức Phật đã tịch diệt từ lâu, song chúng ta vẫn
còn thấy Ngài như vẫn gần gũi với chúng ta, tiếng nói của Ngài
vẫn còn vang vọng bên tai ta, khẽ bảo ta đừng lìa xa sự phấn
đấu, hãy bình tĩnh mà đối phó với vọng tình, hãy nhìn thẳng vào
cuộc đời để nhận ra những cơ hội lớn hơn, tự rèn luyện mình trở
thành một nhân cách trác tuyệt, một chân thiện mỹ trong cuộc
đời. Thông qua ý nghĩa thành đạo, ướt mong sao tất cả đều biết
phấn đấu để tự hoàn thiện mình trở thành một hiện hữu mang đủ ý
nghĩa của cái đẹp và xa hơn nữa là để làm biểu tượng cho cuộc
đời này. Đó cũng là những gì mà người viết muốn thông quấnh
trăng để làm tiêu đề dẫn đạt ý tưởng trong đêm thành đạo của đức
Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni chúng ta.
Nha Trang, Linh Sơn Pháp Bảo-PL
2551.
Thích Tâm Tôn