Bụt Di Lặc trong tôi
Từ đó, mỗi khi thấy hình Bụt rơi rớt dưới đất tôi đều lượm lên và ép vào tập sách. Hình ảnh Bụt mỗi ngày mỗi nhiều hơn theo tháng năm trong tập sách của tôi. Có hình đã ngã màu vàng, rõ ràng là tôi để dành rất lâu. Rồi đến một ngày, tôi đem Bụt đến tặng “bà Hỏa”, nhưng Bụt vẫn an nhiên mỉm cười với tôi!
Tôi nhớ lại thuở hành điệu, trong quyển sổ tay của tôi trang đầu tiên, tôi dán hình Bụt Di Lặc đứng - bụng to, vai mang một túi đãy, tay cầm một cây gậy và một nụ cười luôn nở trên môi. Hình ảnh đó mãi hơn mười năm rồi vẫn không quên trong ký ức tôi. Không chỉ trong sổ tay của tôi có hình Bụt, trong tủ sách nhỏ của tôi cũng có tượng Bụt đứng, ngồi đủ kiểu và trên cánh cửa tủ cũng nhiều hình Bụt Di Lặc mà tôi đã sưu tầm vào mỗi dịp Tết. Mỗi khi tôi đến chùa nào thì ngoài lễ lạy Bụt Thích Ca, Bụt Di Đà và Chư Bồ tát… nhưng trong tâm trí của tôi vẫn luôn dáo dát tìm Bụt Di Lặc. Có lẽ Bụt an ngự đâu đó và khi thì thấy Bụt đang ngự trong tủ kính, khi thì trên kệ sách… Dù Bụt ẩn chỗ nào tôi cũng tìm thấy được, lúc đó tôi rất vui và mới chịu ngồi yên một chỗ.
Vào giữa tháng năm 2007, tôi rời Việt
Ba tháng sau, một lần nữa tôi “quảy” va ly (chứ không phải túi đãi như Bụt) đến tu viện Bích Nham tham dự khóa tu Kiết Đông đầu tiên. Lần này, tôi định thỉnh Bụt cùng tham dự khóa tu với tôi… nhưng đành để Bụt ở lại Huê Lâm vì hành trang của tôi quá tải! Khi đến Bích Nham được hai ngày, tôi được phân công dọn dẹp phòng kho. Vừa bước vào phòng, tôi nhìn thấy Bụt đang ngồi trong kho và vẫn một nụ cười bất diệt! Tôi hạnh phúc như muốn vỡ tung, vì trước đó tôi có nghĩ đến Bụt. Thế là tôi và Bụt gặp nhau trong khoảnh khắc không ngờ! Tôi thỉnh Bụt về phòng. Từ đó, tôi có cơ hội ngồi trước Bụt nhiều lần trong ngày. Mỗi khi đi đâu về phòng tôi đều ngồi trước Bụt với vài hơi thở và mỉm cười với Bụt. Thời gian tôi ngồi trước Bụt dài nhất là trước giờ ngồi thiền sáng và trước khi lên giường ngủ.
Bụt Di Lặc không chỉ hiện hữu trong phòng số
TN Tâm Trí
Ngọc Sương (TinTamLinh.Com)