Lại nữa, Thiện Hiện! Sắc thanh
tịnh nên thọ thanh tịnh, thọ thanh tịnh nên sắc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
sắc thanh tịnh cùng thọ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Thọ thanh tịnh nên tưởng thanh tịnh, tưởng thanh tịnh
nên thọ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thọ thanh tịnh cùng tưởng thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tưởng thanh tịnh
nên hành thanh tịnh, hành thanh tịnh nên tưởng thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
tưởng thanh tịnh cùng hành thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Hành thanh tịnh nên thức thanh tịnh, thức thanh tịnh
nên hành thanh tịnh. Vì cớ sao? Là hành thanh tịnh cùng thức thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thức thanh tịnh
nên nhãn xứ thanh tịnh, nhãn xứ thanh tịnh nên thức thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là thức thanh tịnh cùng nhãn xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy.
Nhãn xứ thanh tịnh nên nhĩ xứ
thanh tịnh, nhĩ xứ thanh tịnh nên nhãn xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhãn
xứ thanh tịnh cùng nhĩ xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Nhĩ xứ thanh tịnh nên tỷ xứ thanh tịnh, tỷ xứ thanh
tịnh nên nhĩ xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhĩ xứ thanh tịnh cùng tỷ xứ
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tỷ xứ
thanh tịnh nên thiệt xứ thanh tịnh, thiệt xứ thanh tịnh nên tỷ xứ thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là tỷ xứ thanh tịnh cùng thiệt xứ thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thiệt xứ thanh tịnh nên thân
xứ thanh tịnh, thân xứ thanh tịnh nên thiệt xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
thiệt xứ thanh tịnh cùng thân xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Thân xứ thanh tịnh nên ý xứ thanh tịnh, ý xứ
thanh tịnh nên thân xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thân xứ thanh tịnh cùng ý
xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ý xứ
thanh tịnh nên sắc xứ thanh tịnh, sắc xứ thanh tịnh nên ý xứ thanh tịnh.
Vì cớ sao? Là ý xứ thanh tịnh cùng sắc xứ thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy.
Sắc xứ thanh tịnh nên thanh xứ
thanh tịnh, thanh xứ thanh tịnh nên sắc xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là sắc
xứ thanh tịnh cùng thanh xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Thanh xứ thanh tịnh nên hương xứ thanh tịnh, hương xứ
thanh tịnh nên thanh xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thanh xứ thanh tịnh cùng
hương xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Hương xứ thanh tịnh nên vị xứ thanh tịnh, vị xứ thanh tịnh nên hương
xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là hương xứ thanh tịnh cùng vị xứ thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Vị xứ thanh tịnh
nên xúc xứ thanh tịnh., xúc xứ thanh tịnh nên vị xứ thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là vị xứ thanh tịnh cùng xúc xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Xúc xứ thanh tịnh nên pháp xứ thanh tịnh , pháp
xứ thanh tịnh nên xúc xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là xúc xứ thanh tịnh cùng
pháp xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Pháp xứ thanh tịnh nên nhãn giới thanh tịnh, nhãn giới thanh tịnh nên pháp
xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là pháp xứ thanh tịnh cùng nhãn giới thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Nhãn giới thanh tịnh nên sắc
giới thanh tịnh, sắc giới thanh tịnh nên nhãn giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là nhãn giới thanh tịnh cùng sắc giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt
vậy. Sắc giới thanh tịnh nên nhãn thức giới thanh tịnh, nhãn thức giới
thanh tịnh nên sắc giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là sắc giới thanh tịnh cùng
nhãn thức giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy. Nhãn thức giới thanh tịnh nên nhãn xúc thanh tịnh, nhãn xúc thanh
tịnh nên nhãn thức giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhãn thức giới thanh
tịnh cùng nhãn xúc thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Nhãn xúc thanh tịnh nên nhãn xúc làm duyên sanh ra các thọ
thanh tịnh, nhãn xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên nhãn xúc
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhãn xúc thanh tịnh cùng nhãn xúc làm duyên sanh
ra các thọ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Nhãn xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên nhĩ giới thanh
tịnh, nhĩ giới thanh tịnh nên nhãn xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là nhãn xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh cùng nhĩ
giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Nhĩ giới thanh tịnh nên thanh
giới thanh tịnh, thanh giới thanh tịnh nên nhĩ giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là nhĩ giới thanh tịnh cùng thanh giới thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Thanh giới thanh tịnh nên nhĩ thức
giới thanh tịnh, nhĩ thức giới thanh tịnh nên thanh giới thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là thanh giới thanh tịnh cùng nhĩ thức giới thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Nhĩ thức giới thanh tịnh nên
nhĩ xúc thanh tịnh, nhĩ xúc thanh tịnh nên nhĩ thức giới thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là nhĩ thức giới thanh tịnh cùng nhĩ xúc thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Nhĩ xúc thanh tịnh nên nhĩ xúc làm
duyên sanh ra các thọ thanh tịnh, nhĩ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh
tịnh nên nhĩ xúc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhĩ xúc thanh tịnh cùng nhĩ xúc
làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Nhĩ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên tỷ
giới thanh tịnh, tỷ giới thanh tịnh nên nhĩ xúc làm duyên sanh ra các thọ
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhĩ xúc làm duyên
sanh ra các thọ thanh
tịnh cùng tỷ giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy.
Tỷ giới thanh tịnh nên hương
giới thanh tịnh, hương giới thanh tịnh nên tỷ giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là tỷ giới thanh tịnh cùng hương giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Hương giới thanh tịnh nên tỷ thức giới thanh
tịnh, tỷ thức giới thanh tịnh nên hương giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
hương giới thanh tịnh cùng tỷ thức giới thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Tỷ thức giới thanh tịnh nên tỷ xúc
thanh tịnh, tỷ xúc thanh tịnh nên tỷ thức giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
tỷ thức giới thanh tịnh cùng tỷ xúc thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Tỷ xúc thanh tịnh nên tỷ xúc làm duyên sanh
ra các thọ thanh tịnh, tỷ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên tỷ
xúc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tỷ xúc thanh tịnh cùng tỷ xúc làm duyên sanh
ra các thọ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Tỷ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên thiệt giới thanh
tịnh, thiệt giới thanh tịnh nên tỷ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là tỷ xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh cùng thiệt
giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Thiệt giới thanh tịnh nên vị
giới thanh tịnh, vị giới thanh tịnh nên thiệt giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là thiệt giới thanh tịnh cùng vị giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Vị giới thanh tịnh nên thiệt thức giới thanh
tịnh, thiệt thức giới thanh tịnh nên vị giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vị
giới thanh tịnh cùng thiệt thức giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Thiệt thức giới thanh tịnh nên thiệt xúc
thanh tịnh, thiệt xúc thanh tịnh nên thiệt thức giới thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là thiệt thức giới thanh tịnh cùng thiệt xúc thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thiệt xúc thanh tịnh nên
thiệt xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh, thiệt xúc làm duyên sanh
ra các thọ thanh tịnh nên thiệt xúc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thiệt xúc
thanh tịnh cùng thiệt xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thiệt xúc làm duyên sanh ra
các thọ thanh tịnh nên thân giới thanh tịnh, thân giới thanh tịnh nên
thiệt xúc làûm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thiệt xúc
làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh cùng thân giới thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Thân giới thanh tịnh nên xúc
giới thanh tịnh, xúc giới thanh tịnh nên thân giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là thân giới thanh tịnh cùng xúc giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Xúc giới thanh tịnh nên thân thức giới thanh
tịnh, thân thức giới thanh tịnh nên xúc giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là xúc
giới thanh tịnh cùng thân thức giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Thân thức giới thanh tịnh nên thân xúc thanh
tịnh, thân xúc thanh tịnh nên thân thức giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
thân thức giới thanh tịnh cùng thân xúc thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy.Thân xúc thanh tịnh nên thân xúc làm
duyên sanh ra các thọ thanh tịnh, thân xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh
tịnh nên thân xúc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thân xúc thanh tịnh cùng thân
xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Thân xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh
nên ý giới thanh tịnh, ý giới thanh tịnh nên thân xúc làm duyên sanh ra
các thọ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thân xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh
tịnh cùng ý giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy.
Ý giới thanh tịnh nên pháp giới
thanh tịnh, pháp giới thanh tịnh nên ý giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là ý
giới thanh tịnh cùng pháp giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Pháp giới thanh tịnh nên ý thức giới thanh
tịnh, ý thức giới thanh tịnh nên pháp giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là pháp
giới thanh tịnh cùng ý thức giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Ý thức giới thanh tịnh nên ý xúc thanh tịnh, ý
xúc thanh tịnh nên ý thức giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là ý thức giới thanh
tịnh cùng ý xúc thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy. Ý xúc thanh tịnh nên ý xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh,
ý xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh nên ý xúc thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là ý xúc thanh tịnh cùng ý xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ý xúc làm duyên
sanh ra các thọ thanh tịnh nên địa giới thanh tịnh, địa giới thanh tịnh
nên ý xúc làm duyên sanh ra các thọ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là ý xúc làm
duyên sanh ra các thọ thanh tịnh cùng địa giới thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Ðịa giới thanh tịnh nên thủy
giới thanh tịnh, thủy giới thanh tịnh nên địa giới thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là địa giới thanh tịnh cùng thủy giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Thủy giới thanh tịnh nên hỏa giới thanh
tịnh, hỏa giới thanh tịnh nên thủy giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thủy
giới thanh tịnh cùng hỏa giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Hỏa giới thanh tịnh nên phong giới thanh tịnh,
phong giới thanh tịnh nên hỏa giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là hỏa giới
thanh tịnh cùng phong giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Phong giới thanh tịnh nên không giới thanh tịnh,
không giới thanh tịnh nên phong giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là phong giới
thanh tịnh cùng không giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Không giới thanh tịnh nên thức giới thanh tịnh, thức
giới thanh tịnh nên không giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là không giới thanh
tịnh cùng thức giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Thức giới thanh tịnh nên vô minh thanh tịnh, vô minh thanh
tịnh nên thức giới tịnh. Vì cớ sao? Là thức giới thanh tịnh cùng vô minh
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Vô minh thanh tịnh nên hành
thanh tịnh, hành thanh tịnh nên vô minh thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô minh
thanh tịnh cùng hành thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Hành thanh tịnh nên thức thanh tịnh, thức thanh tịnh nên
hành thanh tịnh. Vì cớ sao? Là hành thanh tịnh cùng thức thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thức thanh tịnh nên danh
sắc thanh tịnh, danh sắc thanh tịnh nên thức thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
thức thanh tịnh cùng danh sắc thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Danh sắc thanh tịnh nên lục xứ thanh tịnh, lục
xứ thanh tịnh nên danh sắc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là danh sắc thanh tịnh
cùng lục xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Lục xứ thanh tịnh nên xúc thanh tịnh, xúc thanh tịnh nên lục xứ thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là lục xứ thanh tịnh cùng xúc thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Xúc thanh tịnh nên thọ thanh tịnh,
thọ thanh tịnh nên xúc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là xúc thanh tịnh cùng thọ
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thọ
thanh tịnh nên ái thanh tịnh, ái thanh tịnh nên thọ thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là thọ thanh tịnh cùng ái thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Ái thanh tịnh nên thủ thanh tịnh, thủ thanh tịnh nên
ái thanh tịnh. Vì cớ sao? Là ái thanh tịnh cùng thủ thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Thủ thanh tịnh nên hữu thanh
tịnh, hữu thanh tịnh nên thủ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thủ thanh tịnh cùng
hữủ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Hữu
thanh tịnh nên sanh thanh tịnh, sanh thanh tịnh nên hữu thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là hữu thanh tịnh cùng sanh thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Sanh thanh tịnh nên lão tử sầu thán khổ ưu não
thanh tịnh, lão tử sầu thán khổ ưu não thanh tịnh nên sanh thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là sanh thanh tịnh cùng lão tử sầu thán khổ ưu não thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Lão tử sầu thán
khổ ưu não thanh tịnh nên bố thí Ba la mật đa thanh tịnh, bố thí Ba la mật
đa tịnh nên lão tử sầu thán khổ ưu não thanh tịnh. Vì cớ sao? Là lão tử
sầu thán khổ ưu não thanh tịnh cùng bố thí Ba la mật đa thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Bố thí Ba la mật đa thanh tịnh
nên tịnh giới Ba la mật đa thanh tịnh, tịnh giới Ba la mật đa thanh tịnh
nên bố thí Ba la mật đa thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bố thí Ba la mật đa
thanh tịnh cùng tịnh giới Ba la mật đa thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Tịnh giới Ba la mật đa thanh tịnh nên
an nhẫn Ba la mật đa thanh tịnh, an nhẫn Ba la mật đa thanh tịnh nên tịnh
giới Ba la mật đa thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tịnh giới Ba la mật đa thanh
tịnh cùng an nhẫn Ba la mật đa thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. An nhẫn Ba la mật đa thanh tịnh nên tinh tiến
Ba la mật đa thanh tịnh, tinh tiến Ba la mật đa thanh tịnh nên an nhẫn Ba
la mật đa thanh tịnh. Vì cớ sao? Là an nhẫn Ba la mật đa thanh tịnh cùng
tinh tiến Ba la mật đa thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Tinh tiến Ba la mật đa thanh tịnh nên tĩnh lự Ba la mật đa
thanh tịnh, tĩnh lự Ba la mật đa thanh tịnh nên tinh tiến Ba la mật đa
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tinh tiến Ba la mật đa thanh tịnh cùng tĩnh lự
Ba la mật đa thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Tĩnh lự Ba la mật đa thanh tịnh nên bát nhã Ba la mật đa thanh tịnh,
bát nhã Ba la mật đa thanh tịnh nên tĩnh lự Ba la mật đa thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là tĩnh lự Ba la mật đa thanh tịnh cùng bát nhã Ba la mật đa thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Bát nhã Ba la
mật đa thanh tịnh nên nội không thanh tịnh, nội không thanh tịnh nên bát
nhã Ba la mật đa thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bát nhã Ba la mật đa thanh tịnh
cùng nội không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy.
Nội không thanh tịnh nên ngoại
không thanh tịnh, ngoại không thanh tịnh nên nội không thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là nội không thanh tịnh cùng ngoại không thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ngoại không thanh tịnh nên nội
ngoại không thanh tịnh, nội ngoại không thanh tịnh nên ngoại không thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là ngoại không thanh tịnh cùng nội ngoại không thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Nội ngoại không
thanh tịnh nên không không thanh tịnh, không không thanh tịnh nên nội
ngoại không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nội ngoại không thanh tịnh cùng
không không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Không không thanh tịnh nên đại không thanh tịnh, đại không thanh tịnh
nên không không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là không không thanh tịnh cùng đại
không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Ðại không thanh tịnh nên thắng nghĩa không thanh tịnh, thắng nghĩa không
thanh tịnh nên đại không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đại không thanh tịnh
cùng thắng nghĩa không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Thắng nghĩa không thanh tịnh nên hữu vi không thanh tịnh,
hữu vi không thanh tịnh nên thắng nghĩa không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
thắng nghĩa không thanh tịnh cùng hữu vi không thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Hữu vi không thanh tịnh nên vô vi
không thanh tịnh, vô vi không thanh tịnh nên hữu vi không thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là hữu vi không thanh tịnh cùng vô vi không thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Vô vi không thanh tịnh nên
tất cảnh không thanh tịnh, tất cảnh không thanh tịnh nên vô vi không thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là vô vi không thanh tịnh cùng tất cảnh không thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tất cảnh không
thanh tịnh nên vô tế không thanh tịnh, vô tế không thanh tịnh nên tất cảnh
không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tất cảnh không thanh tịnh vô tế không
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Vô tế
không thanh tịnh nên tán không thanh tịnh, tán không thanh tịnh nên vô tế
không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô tế không thanh tịnh cùng tán không
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tán
không thanh tịnh nên vô biến dị không thanh tịnh, vô biến dị không thanh
tịnh nên tán không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tán không thanh tịnh cùng vô
biến dị không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy. Vô biến dị không thanh tịnh nên bổn tánh không thanh tịnh, bổn
tánh không thanh tịnh nên vô biến dị không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô
biến dị không thanh tịnh cùng bổn tánh không thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Bổn tánh không thanh tịnh nên tự
tướng không thanh tịnh, tự tướng không thanh tịnh nên bổn tánh không thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là bổn tánh không thanh tịnh cùng tự tướng không thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tự tướng
không thanh tịnh nên cộng tướng không thanh tịnh, cộng tướng không thanh
tịnh nên tự tướng không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tự tướng không thanh
tịnh cùng cộng tướng không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Cộng tướng không thanh tịnh nên nhất thiết pháp không
thanh tịnh, nhất thiết pháp không thanh tịnh nên cộng tướng không thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là cộng tướng không thanh tịnh cùng nhất thiết pháp không
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Nhất
thiết pháp không thanh tịnh nên bất khả đắc không thanh tịnh, bất khả đắc
không thanh tịnh nên nhất thiết pháp không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhất
thiết pháp không thanh tịnh cùng bất khả đắc không thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Bất khả đắc không thanh tịnh
nên vô tánh không thanh tịnh, vô tánh không thanh tịnh nên bất khả đắc
không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bất khả đắc không thanh tịnh cùng vô tánh
không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Vô tánh không thanh tịnh nên tự tánh không thanh tịnh, tự tánh không thanh
tịnh nên vô tánh không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô tánh không thanh tịnh
cùng tự tánh không thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Tự tánh không thanh tịnh nên vô tánh tự tánh không thanh
tịnh, vô tánh tự tánh không thanh tịnh nên tự tánh không thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là tự tánh không thanh tịnh cùng vô tánh tự tánh không thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Vô tánh tự tánh
không thanh tịnh nên chơn như thanh tịnh, chơn như thanh tịnh nên vô tánh
tự tánh không thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô tánh tự tánh không thanh tịnh
cùng chơn như thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không
dứt vậy.
Chơn như thanh tịnh nên pháp
giới thanh tịnh, pháp giới thanh tịnh nên chơn như thanh tịnh. Vì cớ sao?
Là chơn như thanh tịnh cùng pháp giới thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Pháp giới thanh tịnh nên pháp tánh thanh
tịnh, pháp tánh thanh tịnh nên pháp giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là pháp
giới thanh tịnh cùng pháp tánh thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Pháp tánh thanh tịnh nên bất hư vọng tánh thanh
tịnh, bất hư vọng tánh thanh tịnh nên pháp tánh thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
pháp tánh thanh tịnh cùng bất hư vọng tánh thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Bất hư vọng tánh thanh tịnh nên bất
biến dị tánh thanh tịnh, bất biến dị tánh thanh tịnh nên bất hư vọng tánh
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bất hư vọng tánh thanh tịnh cùng bất biến dị
tánh thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Bất biến dị tánh thanh tịnh nên bình đẳng tánh thanh tịnh, bình đẳng tánh
thanh tịnh nên bất biến dị tánh thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bất biến dị tánh
thanh tịnh cùng bình đẳng tánh thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Bình đẳng tánh thanh tịnh nên ly sanh tánh
thanh tịnh, ly sanh tánh thanh tịnh nên bình đẳng tánh thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là bình đẳng tánh thanh tịnh cùng ly sanh tánh thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ly sanh tánh thanh tịnh nên
pháp định thanh tịnh, pháp định thanh tịnh nên ly sanh tánh thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là ly sanh tánh thanh tịnh cùng pháp định thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Pháp định thanh tịnh nên
pháp trụ thanh tịnh, pháp trụ thanh tịnh nên pháp định thanh tịnh. Vì cớ
sao? Là pháp định thanh tịnh cùng pháp trụ thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Pháp trụ thanh tịnh nên thật tế thanh
tịnh, thật tế thanh tịnh nên pháp trụ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là pháp trụ
thanh tịnh cùng thật tế thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Thật tế thanh tịnh nên hư không giới thanh tịnh, hư
không giới thanh tịnh nên thật tế thanh tịnh. Vì cớ sao? Là thật tế thanh
tịnh cùng hư không giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Hư không
giới thanh tịnh nên bất tư nghì giới thanh tịnh, bất tư nghì giới thanh
tịnh nên hư không giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là hư không giới thanh tịnh
cùng bất tư nghì giới thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Bất tư nghì giới thanh tịnh nên khổ thánh đế thanh tịnh,
khổ thánh đế thanh tịnh nên bất tư nghì giới thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bất
tư nghì giới thanh tịnh cùng khổ thánh đế thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy.
Khổ thánh đế thanh tịnh nên tập
thánh đế thanh tịnh, tập thánh đế thanh tịnh nên khổ thánh đế thanh tịnh.
Vì cớ sao? Là khổ thánh đế thanh tịnh cùng tập thánh đế thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tập thánh đế thanh tịnh
nên diệt thánh đế thanh tịnh, diệt thánh đế thanh tịnh nên tập thánh đế
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tập thánh đế thanh tịnh cùng diệt thánh đế thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Diệt thánh đế
thanh tịnh nên đạo thánh đế thanh tịnh, đạo thánh đế thanh tịnh nên diệt
thánh đế thanh tịnh. Vì cớ sao? Là diệt thánh đế thanh tịnh cùng đạo thánh
đế thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ðạo
thánh đế thanh tịnh nên bốn tĩnh lự thanh tịnh, bốn tĩnh lự thanh tịnh nên
đạo thánh đế thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đạo thánh đế thanh tịnh cùng bốn
tĩnh lự thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Bốn tĩnh lự thanh tịnh nên bốn vô lượng thanh tịnh, bốn vô lượng thanh
tịnh nên bốn tĩnh lự thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn tĩnh lự thanh tịnh cùng
bốn vô lượng thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Bốn vô lượng thanh tịnh nên bốn vô sắc định thanh tịnh, bốn vô sắc
định thanh tịnh nên bốn vô lượng thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn vô lượng
thanh tịnh cùng bốn vô sắc định thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Bốn vô sắc định thanh tịnh nên tám giải thoát
thanh tịnh, tám giải thoát thanh tịnh nên bốn vô sắc định thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là bốn vô sắc định thanh tịnh cùng tám giải thoát thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Tám giải thoát thanh tịnh nên
tám thắng xứ thanh tịnh, tám thắng xứ thanh tịnh nên tám giải thoát thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là tám giải thoát thanh tịnh cùng tám thắng xứ thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Tám thắng xứ thanh
tịnh nên chín thứ đệ định thanh tịnh, chín thứ đệ định thanh tịnh nên tám
thắng xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tám thắng xứ thanh tịnh cùng chín thứ
đệ định thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Chín thứ đệ định thanh tịnh nên mười biến xứ thanh tịnh, mười biến xứ
thanh tịnh nên chín thứ đệ định thanh tịnh. Vì cớ sao? Là chín thứ đệ định
thanh tịnh cùng mười biến xứ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy. Mười biến xứ thanh tịnh nên bốn niệm trụ thanh tịnh,
bốn niệm trụ thanh tịnh nên mười biến xứ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là mười
biến xứ thanh tịnh cùng bốn niệm trụ thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy.
Bốn niệm trụ thanh tịnh nên bốn
chánh đoạn thanh tịnh, bốn chánh đoạn thanh tịnh nên bốn niệm trụ thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là bốn niệm trụ thanh tịnh cùng bốn chánh đoạn thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Bốn chánh đoạn
thanh tịnh nên bốn thần túc thanh tịnh, bốn thần túc thanh tịnh nên bốn
chánh đoạn thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn chánh đoạn thanh tịnh cùng bốn
thần túc thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Bốn thần túc thanh tịnh nên năm căn thanh tịnh, năm căn thanh tịnh
nên bốn thần túc thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn thần túc thanh tịnh cùng
năm căn thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Năm căn thanh tịnh nên năm lực thanh tịnh, năm lực thanh tịnh nên năm căn
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là năm căn thanh tịnh cùng năm lực thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Năm lực thanh tịnh nên
bảy đẳng giác chi thanh tịnh, bảy đẳng giác chi thanh tịnh nên năm lực
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là năm lực thanh tịnh cùng bảy đẳng giác chi thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không dứt vậy. Bảy đẳng giác chi thanh
tịnh nên tám thánh đạo chi thanh tịnh, tám thánh đạo chi thanh tịnh nên
bảy đẳng giác chi thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bảy đẳng giác chi thanh tịnh
cùng tám thánh đạo chi thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng
không dứt vậy. Tám thánh đạo chi thanh tịnh nên không giải thoát môn thanh
tịnh, không giải thoát môn thanh tịnh nên tám thánh đạo chi thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là tám thánh đạo chi thanh tịnh cùng không giải thoát môn thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Không giải thoát môn thanh tịnh
nên vô tướng giải thoát môn thanh tịnh, vô tướng giải thoát môn thanh tịnh
nên không giải thoát môn thanh tịnh. Vì cớ sao? Là không giải thoát môn
thanh tịnh cùng vô tướng giải thoát môn thanh tịnh không hai không hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Vô tướng giải thoát môn thanh tịnh nên
vô nguyện giải thoát môn thanh tịnh, vô nguyện giải thoát môn thanh tịnh
nên vô tướng giải thoát môn thanh tịnh. Vì cớ sao? Làvô tướng giải thoát
môn thanh tịnh cùng vô nguyện giải thoát môn thanh tịnh không hai khôn hai
phần, vì không riêng không dứt vậy. Vô nguyện giải thoát môn thanh tịnh
nên Bồ tát thập địa thanh tịnh. Bồ tát thập địa thanh tịnh nên vô nguyện
giải thoát môn thanh tịnh. Vì cớ sao? Là vô nguyện giải thoát môn thanh
tịnh cùng Bồ tát thập địa thanh tịnh không hai không hai phần, vì không
riêng không dứt vậy.
Bồ tát thập địa thanh tịnh nên
năm nhãn thanh tịnh, năm nhãn thanh tịnh nên Bồ tát thập địa thanh tịnh.
Vì cớ sao? Là Bồ tát thập địa thanh tịnh cùng năm nhãn thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Năm nhãn thanh tịnh nên sáu
thần thông thanh tịnh, sáu thần thông thanh tịnh nên năm nhãn thanh tịnh.
Vì cớ sao? Là năm nhãn thanh tịnh cùng sáu thần thông thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Sáu thần thông thanh tịnh
nên Phật mười lực thanh tịnh, Phật mười lực thanh tịnh nên sáu thần thông
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là sáu thần thông thanh tịnh cùng Phật mười lực
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Phật mười lực thanh tịnh nên
bốn vô sở úy thanh tịnh, bốn vô sở úy thanh tịnh nên Phật mười lực thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là Phật mười lực thanh tịnh cùng bốn vô sở úy thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Bốn vô sở úy thanh
tịnh nên bốn vô ngại giải thanh tịnh, bốn vô ngại giải thanh tịnh nên bốn
vô sở úy thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn vô sở úy thanh tịnh cùng bốn vô
ngại giải thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Bốn vô ngại giải thanh tịnh nên đại từ thanh tịnh, đại từ thanh tịnh
nên bốn vô ngại giải thanh tịnh. Vì cớ sao? Là bốn vô ngại giải thanh tịnh
cùng đại từ thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Ðại từ thanh tịnh nên đại bi thanh tịnh, đại bi thanh tịnh nên đại từ
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đại từ thanh tịnh cùng đại bi thanh tịnh không
hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ðại bi thanh tịnh nên
đại hỷ thanh tịnh, đại hỷ thanh tịnh nên đại bi thanh tịnh. Vì cớ sao? Là
đại bi thanh tịnh cùng đại hỷ thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Ðại hỷ thanh tịnh nên đại xả thanh tịnh, đại xả
thanh tịnh nên đại hỷ thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đại hỷ thanh tịnh cùng đại
xả thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ðại
xả thanh tịnh nên mười tám pháp Phật bất cộng thanh tịnh, mười tám pháp
Phật bất cộng thanh tịnh nên đại xả thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đại xả thanh
tịnh cùng mười tám pháp Phật bất cộng thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Mười tám pháp Phật bất cộng thanh tịnh nên
pháp vô vong thất thanh tịnh, pháp vô vong thất thanh tịnh nên mười tám
pháp Phật bất cộâng thanh tịnh. Vì cớ sao? Là mười tám pháp Phật bất cộng
thanh tịnh cùng pháp vô vong thất thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy.
Pháp vô vong thất thanh tịnh
nên tánh hằng trụ xả thanh tịnh, tánh hằng trụ xả thanh tịnh nên pháp vô
vong thất thanh tịnh. Vì cớ sao? Là pháp vô vong thất thanh tịnh cùng tánh
hằng trụ xả thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy. Tánh hằng trụ xả thanh tịnh nên nhất thiết trí thanh tịnh, nhất thiết
trí thanh tịnh nên tánh hằng trụ xả thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tánh hằng
trụ xả thanh tịnh cùng nhất thiết trí thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy.
Nhất thiết trí thanh tịnh nên
đạo tướng trí thanh tịnh, đạo tướng trí thanh tịnh nên nhất thiết trí
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhất thiết trí thanh tịnh cùng đạo tướng trí
thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Ðạo
tướng trí thanh tịnh nên nhất thiết tướng trí thanh tịnh, nhất thiết tướng
trí thanh tịnh nên đạo tướng trí thanh tịnh. Vì cớ sao? Là đạo tướng trí
thanh tịnh cùng nhất thiết tướng trí thanh tịnh không hai không hai phần,
vì không riêng không dứt vậy. Nhất thiết tướng trí thanh tịnh nên tất cả
đà la ni môn thanh tịnh, tất cả đà la ni môn thanh tịnh nên nhất thiết
tướng trí thanh tịnh. Vì cớ sao? Là nhất thiết tướng trí thanh tịnh cùng
tất cả đà la ni môn thanh tịnh không hai khôn hai phần, vì không riêng
không dứt vậy.
Tất cả đà la ni môn thanh tịnh
nên tất cả tam ma địa môn thanh tịnh, tất cả tam ma địa môn thanh tịnh nên
tất cả đà la ni môn thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tất cả đà la ni môn thanh
tịnh cùng tất cả tam ma địa môn thanh tịnh không hai không hai phần, vì
không riêng không dứt vậy. Tất cả tam ma địa môn thanh tịnh nên quả Dự lưu
thanh tịnh, quả Dự lưu thanh tịnh nên tất cả tam ma địa môn thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là tất cả tam ma địa môn thanh tịnh cùng quả Dự lưu thanh tịnh
không hai khôn hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Quả Dự lưu thanh tịnh nên quả
Nhất lai thanh tịnh, quả Nhất lai thanh tịnh nên quả Dự lưu thanh tịnh. Vì
cớ sao? Là quả Dự lưu thanh tịnh cùng quả Nhất lai thanh tịnh không hai
không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Quả Nhất lai thanh tịnh nên
quả Bất hoàn thanh tịnh, quả Bất hoàn thanh tịnh nên quả Nhất lai thanh
tịnh. Vì cớ sao? Là quả Nhất lai thanh tịnh cùng quả Bất hoàn thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Quả Bất hoàn thanh
tịnh nên quả A la hán thanh tịnh, quả A la hán thanh tịnh nên quả Bất hoàn
thanh tịnh. Vì cớ sao? Là qua ûBất hoàn thanh tịnh cùng quả A la hán thanh
tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy. Quả A la hán
thanh tịnh nên Ðộc giác Bồ đề thanh tịnh, Ðộc giác Bồ đề thanh tịnh nên
quả A la hán thanh tịnh. Vì cớ sao? Là quả A la hán thanh tịnh cùng Ðộc
giác Bồ đề thanh tịnh không hai không hai phần, vì không riêng không dứt
vậy.
Ðộc giác Bồ đề thanh tịnh nên
tất cả hạnh Bồ tát Ma ha tát thanh tịnh, tất cả hạnh Bồ tát Ma ha tát
thanh tịnh nên Ðộc giác Bồ đề thanh tịnh. Vì cớ sao? Là Ðộc giác Bồ đề
thanh tịnh cùng tất cả hạnh Bồ tát Ma ha tát thanh tịnh không hai không
hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Tất cả hạnh Bồ tát Ma ha tát thanh tịnh nên chư Phật Vô thượng Chánh đẳng
Bồ đề thanh tịnh, chư Phật Vô thượng Chánh đẳng Bồ đề thanh tịnh nên tất
cả hạnh Bồ tát Ma ha tát thanh tịnh. Vì cớ sao? Là tất cả hạnh Bồ tát Ma
ha tát thanh tịnh cùng chư Phật Vô thượng Chánh đẳng Bồ đề thanh tịnh
không hai không hai phần, vì không riêng không dứt vậy.
Khó Tin Hiểu