Phẩm 9:
Trùng Tuyên Về Không
(1) Như lai ở trong các kinh sâu xa đã nói phong phú về diệu lý Không. Nay trong bản kinh vua các kinh này lược nói về Không siêu việt tư nghị. (2) Với diệu lý Không quảng đại sâu xa, chúng sinh vô trí không thể ý thức, thế nên Như lai trùng tuyên nơi đây về diệu lý ấy cho họ tỉnh ngộ. (3) Những bậc đại bi thương xót chúng sinh, đem thiện phương tiện làm thắng nhân duyên (51) ; thế nên Như lai trong đại hội này trùng tuyên cho họ thể nhận Không lý. (4) Không thì thân này tựa như xóm vắng, lục tặc ở đó mà không biết nhau; nhóm giặc sáu cảnh dựa riêng sáu căn mà không biết nhau cũng y như vậy. (5) Nhãn căn thường nhìn vào nơi sắc cảnh, nhĩ căn liên tục nghe vào thanh cảnh, tyՠcăn thường ngửi vào nơi hương cảnh, thiệt căn vị giác vào nơi myՠvị, (6) thân căn tiếp nhận xúc giác mềm dịu, ý căn biết pháp có chán bao giờ: như vậy sáu căn khởi theo yếu tố, cùng nơi cảnh riêng mà sinh phân biệt. (7) Thức như ảo hóa đâu phải chắc thật, nó dựa vào cảnh mà vọng tham cầu. Như người bôn ba trong xóm trống vắng, sáu thức cũng vậy dựa vào sáu căn. (8) Thức dông khắp cả chuyển theo vị trí, dựa căn vin cảnh mà biết mọi sự: đắm sắc thanh hương say vị xúc pháp, và riêng với pháp tầm tư không ngừng. (9) Thức theo duyên tố đi khắp sáu căn, tựa như con chim bay trong không gian. Nhưng phải nhờ căn làm chỗ y cứ thức mới nhận thức đối với các cảnh. (10) Không là tri giả, không là tác giả (52) thân không bền chắc, có do yếu tố. Tất cả là sinh từ vọng phân biệt, chỉ như bộ máy: chuyển động vì Nghiệp. (11) Đất nước lửa gió chung thành thân thể, và tùy yếu tố kết quả khác nhau. Nhưng ở một chỗ mà chúng hại nhau, như bốn rắn độc ở trong một hộp. (12) Bốn rắn tứ đại bản tính khác nhau, cùng trong một thân vẫn có thăng trầm, hoặc lên hoặc xuống khắp cả châu thân, thế nên chung cục qui về diệt vong. (13) Bốn con rắn độc tứ đại như vậy, đất nước hai loại đa số trầm xuống, gió lửa hai loại tính lại nhẹ bổng, do mâu thuẫn ấy bịnh hoạn phát sinh. (14) Tâm thức dựa vào cái thân như vậy, tạo nghiệp lành dữ đủ mọi dạng thức. Rồi trong trời người hay ba đường dữ tùy theo nghiệp lực mà nhận thân hình. (15) Thân hình ấy bịnh, rồi thân hình chết; bịnh thì đại tiểu từ thân thoát ra, chết thì thối rã giòi bọ ghê tởm, vất ở rừng thây (53) như vất gỗ mục. (16) Đại hội hãy xét thân là như vậy, tại sao chấp là bản ngã, sinh thể? Phải xét các pháp toàn là vô thường, toàn do năng lực vô minh khởi động. (17) Bốn thứ đại chủng toàn bộ hư vọng, bản chất không thật thật thể không sinh, nên Như lai nói đại chủng toàn không, thì biết phù hư không phải thật có. (18) Và chính vô minh tự tánh vốn không, có ra chỉ vì yếu tố hóa hợp, làm cho lúc nào cũng mất tuệ giác, nên Như lai nói đó là vô minh. (19) Do hành với thức mà có danh sắc, lục nhập và xúc cũng sinh từ đó, do ái thủ hữu có sinh già chết, lo buồn khổ não theo mãi chúng sinh. (20) Khổ não ác nghiệp ràng buộc bức bách, sinh tử luân hồi vì vậy không nghỉ. Bản lai phi hữu, thể tánh là không; vì không như lý, phân biệt sinh ra. (21) Như lai đã diệt mọi thứ phiền não, thường do chánh trí hiện hành mà sống: biết nhà ngũ uẩn toàn là trống rỗng, tiến chứng bồ đề nơi thật chân thật. (22) Như lai mở cửa đại thành cam lộ, chỉ cho đồ chứa cam lộ vi diệu. Tự mình đã được chân cam lộ vị, lại đem cho người cam lộ vị ấy. (23) Như lai gióng lên trống pháp tối thắng, Như lai thổi lên loa pháp tối thắng, Như lai đốt lên đèn pháp tối thắng, Như lai mưa xuống nước pháp tối thắng. (24) Chiến thắng phiền não cùng bao oán kết, Như lai dựng lên cờ pháp tối thượng. Từ biển sinh tử cứu vớt chúng sinh, Như lai đóng cửa ba nẻo đường dữ. (25) Phiền não lửa dữ thiêu đốt chúng sinh, không ai cứu cho không nơi nương tựa. Cam lộ mát ngọt làm cho sung mãn, thân tâm nóng bức đều loại trừ cả. (26) Do vậy Như lai trong vô số kiếp tôn kính hiến cúng chư vị Như lai, kiên trì giới pháp bước tới bồ đề, mong chứng pháp thân thể hiện an lạc. (27) Như lai đem cho tai mắt chân tay, vợ con tôi tớ cũng không tiếc lẫn, tài sản vàng ngọc cả đồ trang sức, tùy ai cầu gì Như lai cho cả. (28) Tu hành khắp cả sáu ba la mật, viên mãn mười địa mà thành chánh giác, thế nên được tôn bậc Nhất thế trí, không một ai khác lường nổi Như lai. (29) Giả sử đất đai đại thiên thế giới tất cả mọi nơi đều mọc cây cối, cây lùm cây rừng lúa mè tre lau cùng với bao nhiêu chủng loại cây khác. (30) Cây cối như vậy đều đốn chặt hết, và đem nghiền nhỏ thành vi trần cả ; tụ vi trần ấy thành khối thành đống, cho đến tụ lại đầy cả không gian. (31) Tất cả quốc độ khắp cả mười phương có được bao nhiêu đại thiên thế giới, đất đai trong đó cũng nghiền thành bụi, số lượng bụi ấy hết cách tính toán. (31) Giả sử trí tuệ của cả chúng sinh gom lại thành ra trí tuệ một người, và người như vậy nhiều đến vô số, có thể biết được số bụi nói trên. (33) Nhưng chỉ một thoáng tuệ giác Như lai, mà những người trên chung nhau suy lường trong những đời kiếp nhiều đến vô số, cũng không tính toán biết được phần ít.
Nguồn: www.quangduc.com