- Phẩm
Tọa
Thiền
Thứ
Năm
Sư
dạy
chúng
rằng:
Pháp
môn
này
nói
TỌA
THIỀN
vốn
chẳng
chấp
tâm,
cũng
chẳng
chấp
tịnh,
cũng
chẳng
phải
là
chẳng
động.
Nếu
nói
chấp
tâm,
tâm
vốn
là
vọng,
biết
tâm
như
huyễn
cho
nên
chẳng
chấp.
Nếu
nói
chấp
tịnh,
tự
tánh
vốn
tịnh,
chỉ
do
vọng
niệm
che
khuất
chơn
như,
nếu
chẳng
có
vọng
niệm,
tánh
tự
thanh
tịnh;
khởi
tâm
chấp
tịnh,
lại
sanh
vọng
tịnh.
Vọng
chẳng
xứ
sở,
kẻ
chấp
là
vọng,
tịnh
chẳng
hình
tướng,
lại
lập
tướng
tịnh
cho
là
công
phu;
kiến
giải
như
vậy
chướng
tự
bản
tánh,
lại
bị
tịnh
trói.
Thiện
tri
thức,
nếu
người
tu
theo
pháp
chẳng
động,
khi
thấy
mọi
người
mà
chẳng
thấy
tất
cả
thị
phi,
thiện
ác,
lỗi
lầm
của
người,
tức
là
tự
tánh
chẳng
động.
Thiện
tri
thức,
kẻ
mê
thân
dù
chẳng
động,
mở
miệng
thì
nói
thị
phi,
tốt
xấu,
hay
dở
của
người;
như
vậy
là
trái
ngược
với
đạo,
nếu
chấp
tâm
tịnh
tức
là
chướng
đạo.
Sư
dạy
chúng
rằng:
Thiện
tri
thức,
sao
gọi
là
TỌA
THIỀN?
Trong
pháp
môn
này
vô
chướng,
vô
ngại,
bên
ngoài
đối
với
tất
cả
cảnh
giới
thiện
ác
tâm
niệm
chẳng
khởi
gọi
là
TỌA,
bên
trong
thấy
tự
tánh
chẳng
động
gọi
là
THIỀN.
Thiện
tri
thức,
sao
gọi
là
THIỀN
ÐỊNH?
Bên
ngoài
lià
tướng
là
THIỀN,
bên
trong
chẳng
loạn
là
ÐỊNH.
Ngoài
nếu
chấp
tướng,
trong
tâm
liền
loạn,
ngoài
nếu
lià
tướng
thì
tâm
chẳng
loạn.
Bản
tánh
tự
tịnh
tự
định,
chỉ
vì
thấy
cảnh
chấp
cảnh
thành
loạn,
nếu
người
thấy
mọi
cảnh
mà
tâm
chẳng
loạn,
đó
là
CHƠN
ÐỊNH
vậy.
Thiện
tri
thức,
ngoài
lià
tướng
tức
THIỀN,
trong
chẳng
loạn
tức
ÐỊNH,
ngoài
THIỀN
trong
ÐỊNH
gọi
là
THIỀN
ÐỊNH.
Kinh
Phạm
Võng
nói:
Bản
tánh
ta
vốn
tự
thanh
tịnh.
Thiện
tri
thức,
niệm
niệm
tự
thấy
bản
tánh
thanh
tịnh,
tự
tu
tự
hành,
tự
thành
Phật
đạo.