Kinh Ánh Sáng Hoàng Kim
(Kim quang minh tối thắng vương
kinh)
bản Hoa dịch của ngài Nghĩa tịnh
HT. Thích Trí Quang
dịch giải
---o0o---
Phẩm
25: Truyện Của Lưu Thủy
Đức Thế tôn bảo Bồ đề thọ
thần, thiện nữ, xưa kia, trưởng giả tử Lưu thủy chữa cho bao nhiêu bịnh
nhân trong vương quốc của quốc vương Thiên tự tại quang, làm cho ai cũng
bình phục, yên vui. Bấy giờ vì hết bịnh nên con người làm nhiều phước
nghiệp, làm rộng huệ thí, và tự lấy thế làm vui. Họ cùng đến chỗ
trưởng giả tử. Ai cũng tôn kính mà thưa, lành thay đại trưởng giả tử!
Ngài khéo làm tươi tốt và lớn lên những sự phước đức. Ngài đem thêm
sự yên ổn và sống lâu cho chúng tôi. Ngài thật là thầy thuốc vĩ đại,
là bồ tát từ bi, giỏi y học và chữa bịnh. Khen như vậy khắp cả thành
thị thôn xóm.
Thiện nữ, trưởng giả tử có vợ
tên Thủy kiên tạng, có hai người con, một tên Thủy mãn, một tên Thủy
tạng. Trưởng giả tử đem hai con du hành, qua khu chằm trống, chỗ sâu hiểm,
thấy những cầm thú ăn thịt đều bay và chạy theo một hướng. Ông nghĩ
tại sao những cầm thú này bay chạy về một phía? Ta nên đi theo coi. Ông
tức khắc đi theo, thấy nơi hồ lớn, hồ Dã sinh, nước sắp cạn hết.
Trong hồ có nhiều cá. Thấy vậy nên ông sinh tâm đại bi. Bấy giờ có một
thọ thần hiện ra nửa mình, nói lành thay thiện nam tử. Ông có phải là
người thật tên Lưu thủy thì hãy thương hồ cá này mà cho chúng nước.
Lưu thủy là cái tên có hai lý do, một là làm nước chảy, hai là đem cho
nước. Ông nên làm theo tên mình. Trưởng giả tử Lưu thủy hỏi thọ thần,
hồ cá này có mấy con? Thọ thần nói, đúng mười ngàn. Thiện nữ, Ông
nghe con số ấy thì càng thương. Hồ lại bị phơi nắng, nước còn không
bao nhiêu. Mười ngàn cá sắp chết, xoay trở lội chậm, thấy trưởng giả
tử thì như có hy vọng, nhìn theo không rời. Ông thấy vậy, chạy khắp bốn
phía kiếm nước mà không có. Trông qua một bên thấy có đại thọ, tức
thì trèo lên bẻ nhánh lá mà làm bóng mát. Rồi đi tìm xuất xứ của nước
hồ này. Thì thấy đó là con sông lớn tên Thủy sinh. Bấy giờ bờ sông
có những ngư dân, vì bắt cá nên tìm chỗ hiểm của thượng lưu sông ấy,
xoi nước [cho chảy qua chỗ khác] mà không cho chảy xuống. Chỗ họ xoi thật
khó đắp lại cho chóng. Ông nghĩ, chỗ này sâu hiểm, cả trăm cả ngàn người,
mất vài ba tháng, cũng chưa lấp được, huống chi mình ta. Trưởng giả tử
tức tốc trở về hoàng thành mình ở, đến chỗ quốc vương, đem cả đầu
mặt lạy ngang chân, rồi đứng qua một bên, chắp tay cung kính mà tâu, hạ
dân đã chữa bịnh cho cả quốc dân, làm cho ai cũng lành mạnh. Vừa rồi
hạ dân du hành đến khu chằm trống, thấy hồ Dã sinh sắp khô nước. Mười
ngàn cá trong đó bị phơi nắng, sắp chết. Kính xin đại vương thương mà
cho hai mươi con voi lớn, tạm chở nước tới cứu mạng chúng -- như hạ dân
đã đem sự sống lại cho bao bịnh nhân. Quốc vương nghe vậy, tức tốc hạ
lịnh cho đại thần, rằng đem ngay voi lớn cấp cho ông vua thầy thuốc
này. Đại thần tuân lịnh, thưa trưởng giả tử, lành thay đại sĩ, ngài
nên tự theo đến chuồng voi mà tùy ý chọn lấy hai mươi con lớn để lợi
ích chúng sinh. Trưởng giả tử, với hai người con, dẫn hai mươi con voi lớn,
với bao da đã mượn, đến ngay chỗ nước bị xoi, đem bao da chứa nước
cho voi mang về hồ Dã sinh mà đổ. Và nước lại đầy như cũ.
Thiện nữ, trưởng giả tử lúc
ấy đi ven theo bốn phía bờ hồ mà nhìn, thấy đám cá cũng theo bờ hồ mà
lội. Ông nghĩ, đám cá tại sao cứ lội theo ta? Tất chúng đói nên theo ta
kiếm ăn đây. Ta nên cho chúng. Ông bảo hai con, hãy đem con voi mạnh nhất,
chạy mau về nhà, thưa với ông nội, trong nhà có gì ăn được, kể cả
phần ăn của ông bà, của mẹ con các con, của tôi tớ, đều gom lại chở
đến đây. Theo lời cha bảo, hai người con cỡi voi mạnh nhất, chạy về
thưa chuyện với ông nội, thu gom những gì ăn được đặt trên lưng voi,
đi mau trở lại chỗ cha đang chờ bên hồ. Ông thấy con trở lại thì cả
thân ông và tâm ông đều mừng rỡ, đem đồ ăn vãi khắp trong hồ.
Thiện nữ, đám cá ăn no rồi, ông
lại nghĩ, ngày nay ta cho đám cá này thực phẩm, nguyện đời sau ta cho đám
cá này pháp thực. Lại nghĩ, ngày trước, nơi khu rừng trống vắng, ta đã
thấy một vị Bí sô đọc tụng kinh đại thừa, nói về cái pháp sâu xa
là mười hai duyên khởi. Kinh ấy lại nói, chúng sinh sắp chết mà nghe
danh hiêểu đức Bảo kế như lai thì được sinh chư thiên. Ta nay nên vì mười
ngàn cá này mà nói mười hai duyên khởi sâu xa, lại niệm cho chúng hồng
danh đức Bảo kế như lai. Nhưng người đại lục Thiệm bộ có hai loại,
có loại thâm tín đại thừa, có loại phỉ báng không tin. Ta cũng nên
phát sinh và tăng trưởng tín tâm cho loại này. Ông nghĩ ta nên vào trong hồ
nói diệu pháp cho đám cá. Nghĩ rồi, ông bước xuống nước, xướng lớn:
Kính lạy đức Bảo kế như lai đã nhập niết bàn, bậc Đến như chư Phật,
bậc Thích ứng hiến cúng, bậc Biết đúng và khắp, bậc Hoàn hảo sự
sáng, bậc Khéo qua niết bàn, bậc Lý giải vũ trụ, bậc Không ai trên nữa,
bậc Thuần hóa mọi người, bậc Thầy cả trời người, bậc Tuệ giác
hoàn toàn, bậc Tôn cao nhất đời. Đức Bảo kế như lai, xưa kia, khi làm
việc làm bồ tát, có lời nguyện như vầy: mười phương quốc độ, bao
nhiêu chúng sinh có ai sắp chết mà nghe được danh hiệu của Như lai, thì
chết rồi được sinh Đao lợi. Trưởng giả tử lại nói diệu pháp cho đám
cá. Diệu pháp ấy là sự thể này có thì có sự thể kia, sự thể này
sinh thì sinh sự thể kia, đó là vô minh sinh nên sinh hành, cho đến sinh
sinh nên sinh già bịnh chết; sự thể này không thì không sự thể kia, sự
thể này diệt thì diệt sự thể kia, đó là vô minh diệt nên diệt hành,
cho đến sinh diệt nên diệt già bịnh chết. Và thế là cái khối đau khổ
thuần túy và cùng cực hủy diệt tất cả. Trưởng giả tử nói diệu
pháp này rồi, lại nói minh chú thích ứng với mười hai duyên khởi: Tát
da tha, vi cha ni, vi cha ni, vi cha ni, săm sơ cha ni, săm sơ cha ni, săm sơ cha
ni, bi si ni, bi si ni, bi si ni, soa ha; tát da tha, na mi ni, na mi ni, na mi ni, soa
ha; sa ti ni, sa ti ni, sa ti ni, soa ha; si pri sa ni, si pri sa ni, si pri sa ni, soa
ha; tát da tha, vê đa ni, vê đa ni, vê đa ni, soa ha; tri si ni, tri si ni, tri si
ni, u pa đi ni, u pa đi ni, u pa đi ni, soa ha; tát da tha, ba vi ni, ba vi ni, ba vi
ni, soa ha; tát da tha, ja ti ni, ja ti ni, ja ti ni, soa ha; jăm ma ni ni, jăm ma ni
ni, jăm ma ni ni, soa ha. (Tadyatha vicani vicani vicani samscani samscani samscani
bhisini bhisini bhisini svaha, tadyatha namini namini namini svaha, satini satini satini
svaha, sprsani sprsani sprsani svaha, tadyatha vedani vedani vedani svaha, trsni trsni
trsni upadhini upadhini upadhini svaha, tadyatha bhavini bhavini bhavini svaha, tadyatha
jatini jatini jatini svaha, jammanini jammanini jammanini svaha).
Bấy giờ, khi đức Thế tôn nói
cho đại hội truyện xưa của trưởng giả tử Lưu thủy, thì bộ chúng
nhân loại và bộ chúng chư thiên đều than là sự chưa từng có. Bốn vị
Thiên vương cùng ở nơi chỗ họ ngồi, khác miệng cùng tiếng mà nói như
vầy:
- (1) Lành thay đức Thích tôn!
- nói minh chú diệu pháp,
- sinh phước và diệt tội,
- thích ứng mười hai chi.
- (2) Chúng con cũng nói chú
- hộ trì diệu pháp ấy.
- Ai chống đối trái nghịch
- không khéo tùy thuận theo,
- (3) thì đầu vỡ làm bảy
- tựa như ngọn lan hương.
- Đối trước đức Thế tôn
- chúng con nói minh chú:
Tát da tha, hi ri ni, ga tê, găn đa
ri, chăn đa ni, đi ri, jăm va rê, si hi ba rê, pu rê, pu rê, gu gu ma ti, khi ra
ma ti, đa đim mu khi, lau ru ba, mu ru ba, ku cha mu ru kăn tê, đu ru, đu ru, đu
ru, vi ri da, ai đi si, đa đê vê, đa đa vê, út tri, út tra va ti, ăn sa pra ha
ti, pát ma va ti, ku su ma va tê, soa ha. (Tadyatha hirini gate gandhari candari dhiri
jamvare sihibhare pure pure gugumati khiramati dadhimukhi laurubha murubha kucamurukante
duru duru duru virya aidhisi dadheve dadhave ustri ustravati ansaprahati padmavati
kusumavate svaha).
Đức Thế tôn bảo Bồ đề thọ
thần, thiện nữ, bấy giờ trưởng giả tử Lưu thủy với hai con cho nước
cho ăn bầy cá trong hồ, lại thuyết Pháp niệm Phật cho chúng rồi, cùng
nhau về nhà. Sau đó, nhân có cuộc hội họp, ông nghe nhạc, say rượu mà
nằm. Còn mười ngàn cá thì cùng lúc chết với nhau, sinh Đao lợi thiên,
nghĩ rằng chúng ta vì thiện nghiệp nào mà sinh lên cõi trời này? Họ nói
với nhau, trước đây chúng ta đọa vào loài bàng sinh ở đại lục Thiệm
bộ, làm thân cá tất cả. Nhờ trưởng giả tử Lưu thủy cho chúng ta nước
và cho chúng ta ăn, lại thuyết cho chúng ta diệu pháp mười hai duyên khởi
và minh chú tương ứng, niệm cho chúng ta hồng danh của đức Bảo kế như
lai. Vì yếu tố này mà chúng ta được sinh lên đây. Bây giờ chúng ta phải
đến chỗ trưởng giả tử Lưu thủy mà hiến cúng trả ơn. Mười ngàn
thiên tử tức thì ẩn mất khỏi Đao lợi thiên, hiện đến chỗ đại y
vương. Bấy giờ ông đang ngủ yên trên lầu cao. Mười ngàn thiên tử
cùng nhau đem một xâu chuỗi mười ngàn hạt ngọc chân châu để bên
khuôn mặt của ông, đem một xâu nữa đặt chỗ chân ông, đem một xâu nữa
đặt bên hông phải, đem một xâu nữa đặt bên hông trái, rồi rải hoa mạn
đà la và đại mạn đà la cao đến đầu gối, chiếu ánh sáng khắp cả,
tấu thiên nhạc nhiệm mầu, làm cho đại lục Thiệm bộ ai đang ngủ cũng
thức. Trưởng giả tử cũng thức. Mười ngàn thiên tử hiến cúng rồi lướt
không gian mà bay, khắp cả quốc gia của quốc vương Thiên tự tại quang,
chỗ nào họ cũng rải xuống hoa sen đẹp của chư thiên. Họ bay đến chỗ
cũ, nơi hồ trong chằm trống, rải xuống các thứ thiên hoa. Rồi ẩn mất,
trở về thiên cung, hưởng hạnh phúc tùy thích. Quốc vương Thiên tự tại
quang sáng ngày hỏi đại thần, đêm qua vì gì mà bỗng nhiên có hiện tượng
lành là ánh sáng phóng lớn? Đại thần tâu, xin đại vương biết cho, đó
là có một chúng chư thiên đến nhà trưởng giả tử Lưu thủy, hiến bốn
xâu chuỗi mỗi xâu có mười ngàn hạt ngọc chân châu, lại rải thiên hoa
mạn đà la dày đến đầu gối. Quốc vương bảo đại thần, hãy đến nhà
trưởng giả Trì thủy triệu trưởng giả tử Lưu thủy đến đây. Đại
thần tuân lịnh, đến tuyên vương mạng mà mời ông. Ông đến chỗ quốc
vương tức thì. Quốc vương hỏi, vì gì mà đêm qua hiện ra hiện tượng
hiếm có? Ông tâu, theo hạ dân nghĩ, thì chắc chắn bầy cá trong hồ, như
trong kinh dạy, đã chết và sinh lên Đao lợi, họ đến trả ơn nên có những
hiện tượng hiếm có và kỳ lạ như vậy. Quốc vương nói làm sao biết
được? Ông tâu, xin đại vương phái sứ giả đi với hai con hạ dân, đến
ngay hồ ấy mà xét nghiệm coi ra sao? Mười ngàn cá chết hay sống? Quốc vương
nghe vậy, tức thì phái sứ giả và hai con của ông đến ngay bên hồ. Thì
thấy trong hồ có nhiều hoa mạn đà la, dồn thành đống lớn. Bầy cá đã
chết cả. Thấy rồi chạy về tâu rõ với quốc vương. Quốc vương nghe
thế, hoan hỷ hết sức, than là sự thể chưa bao giờ đã có.
Đức Thế tôn bảo Bồ đề thọ
thần, thiện nữ nên biết, trưởng giả tử Lưu thủy xưa kia chính là bản
thân Như lai. Trưởng giả Trì thủy nay là bồ tát Diệu tràng. Hai người
con của trưởng giả tử thì con trưởng Thủy mãn nay là Ngân tràng, con thứ
Thủy tạng nay là Ngân quang. Quốc vương Thiên tự tại quang thì chính là
thiện nữ, Bồ đề thọ thần. Còn bầy cá mười ngàn chính là mười ngàn
thiên tử đây. Vì xưa kia Như lai cho họ nước để họ sống, cho họ ăn
để họ no, lại thuyết cho họ diệu pháp mười hai duyên khởi và minh
chú thích ứng diệu pháp ấy, niệm cho họ hồng danh của đức Bảo kế
như lai, do thiện căn như vậy mà họ sinh chư thiên, [và liên tiếp sinh chư
thiên mãi]. Nay đến chỗ Như lai, hoan hỷ nghe pháp, và Như lai thọ ký cho
họ thành tựu vô thượng bồ đề, nói cho họ biết danh hiệu của họ.
Thiện nữ, xưa kia, trong sinh tử luân hồi mà Như lai vẫn làm lợi ích cho
chúng sinh một cách rộng rãi. Đối với vô lượng chúng sinh, Như lai làm
cho họ tuần tự thành thục vô thượng bồ đề và thọ ký cho họ. Các
người hãy làm như Như lai, cần cầu giải thoát, đừng có phóng dật.
Đại hội lúc ấy nghe đức Thế tôn
nói như vậy thì ai cũng hiểu rằng, phải do đại bi cứu giúp tất cả,
siêng làm khổ hạnh, mới chứng được vô thượng giác. Ai cũng phát ra
tâm nguyện sâu xa, tín thọ một cách hoan hỷ.
Mục
Lục
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|7
|
8
|
9|
10
|
11|
12|
13|
14|
15|
16|
17|
18|
19|
20|
21|
22|
23
| 24
|
25
|
26
|
27|
28|
29|
30|
31|ghi
chú|
--- o0o ---
| Thư
Mục
Tác
Giả
|
--- o0o ---
Source
: www.buddhismtoday.com
-o0o-
Trình
bày: Nhị
Tường
Cập
nhật:
01-02-2002