KINH BỒ TÁT QUỞ TRÁCH
SẮC DỤC
Nữ sắc là gông cùm của thế gian, phàm phu đắm trước không thể tự thoát.
Nữ sắc là họa lớn của thế gian, phàm phu khốn khổ đến chết mà không tránh khỏi.
Hành giả đã bỏ được rồi, nếu còn nghĩ lại thì đó là được ra khỏi địa ngục lại muốn trở vào; từ cuồng loạn được tỉnh mà muốn cuồng loạn trở lại; từ bệnh được lành lại nghĩ muốn bệnh. Người trí thương xót biết họ cuồng loạn mà điên đảo, ngày chết không xa...
Phàm phu trọng sắc mà cam chịu làm nô lệ suốt đời bôn ba, vì thế mà khổ đau. Tuy bị dao búa chém, mũi đồng nhọn đâm nhưng họ cam tâm chịu đựng mà không cho đó là tai họa. Như người điên hay điên, không cho đó là sai.
Hành giả nếu có thể bỏ thì không nên quay lại, tức là phá gông, thoát khỏi cùm kẹp, ghét cuồng, chán bệnh, lìa chỗ tai họa, đã an ổn thêm tốt lành, được ra khỏi ngục tù, vĩnh viễn không còn hoạn nạn.
Tướng và lời nói của người nữ như mật ngọt mà tâm của họ như thuốc độc. Ví như đứng soi mình bên vực nước thẳm, nơi ở của loài gia long (rồng, thuồng luồng), trong hang núi vàng mà có sư tử, nên biết, chỗ tai ác này không thể đến gần.
KINH BỒ-TÁT QUỞ TRÁCH SẮC DỤC
Hết
Nguồn: www.quangduc.com