Phẩm 21:
Thiện Sinh Luân Vương
(1) Như lai xưa kia làm vị luân vương, bỏ hết đại địa và cả đại dương, đem bao trân bảo đầy bốn đại lục cung kính hiến cúng chư vị Như lai. (2) Như lai xưa kia trong vô lượng kiếp, vì cầu pháp thân tối cực chân tịnh, nên bao bảo vật đều xả bỏ cả, cả đến thân mạng cũng không tiếc lẫn. (3) Trong thì quá khứ khó lường đời kiếp, có bậc đẳng giác danh hiệu Bảo kế; sau khi Ngài đã nhập vào niết bàn, có một vị vua tên là Thiện sinh. (4) Làm bậc luân vương cả bốn đại lục, ngoại biên đại dương đều qui phục cả; vua có hoàng thành tên Diệu âm nhạc, vua thường cư trú nơi hoàng thành ấy. (5) Đêm mộng thấy nói phước trí Như lai. Thấy có pháp sư tên là Bảo tích, ngồi nghiêm trên tòa tựa vầng thái dương, diễn giảng kinh mầu Ánh sáng hoàng kim. (6) Sau khi tỉnh mộng, vua rất hoan hỷ, nỗi hoan hỷ lớn tràn khắp cơ thể. Đến lúc trời sáng, vua ra hoàng cung, đi đến dà lam của chư Bí sô. (7) Luân vương tôn kính cúng thánh chúng rồi, liền hỏi các ngài : trong thánh chúng này có hay không có pháp sư Bảo tích thành tựu công hạnh hóa độ chúng sinh? (8) Bấy giờ Bảo tích, vị đại pháp sư, cư trú ở trong một cái tịnh thất, chánh niệm trì tụng kinh mầu Hoàng kim, trang nghiêm bất động, thân tâm vui đẹp. (9) Một vị Bí sô hướng dẫn luân vương đến chỗ cư trú của ngài Bảo tích, thấy trong tịnh thất ngài ngồi thẳng mình, toàn thân đầy cả ánh sáng tướng đẹp. (10) Bí sô bảo vua: đây, ngài Bảo tích, giữ được hành xứ sâu xa của Phật, đó là bản kinh Ánh sáng hoàng kim, kinh vua các kinh, tối thượng bậc nhất. (11) Luân vương tức thì lạy ngài Bảo tích, cung kính chắp tay mà thỉnh cầu ngài: Xin bậc mặt đẹp tựa như trăng đầy, nói cho con nghe diệu pháp Hoàng kim. (12) Pháp sư Bảo tích nhận lời thỉnh cầu, hứa sẽ nói cho bản kinh vua ấy. Thế là khắp cả đại thiên thế giới, hết thảy chư thiên cùng đại hoan hỷ. (13) Vua dùng một nơi rộng rãi sạch sẽ, tận lực trang hoàng trân bảo quí lạ, rưới bụi bằng nước hương liệu thượng hạng, rải những bông hoa màu sắc đa dạng. (14) Nơi đặc biệt này vua đặt tòa cao, trang hoàng bảo cái tràng phan gấm lụa; xát hương xoa hương với đủ mọi cách, hơi thơm tỏa ra khắp cả mọi nơi. (15) Thiên, long, tô la, và khẩn na la, ma hô lạc dà cùng với dược xoa, nhất là chư thiên rải hoa mạn đà, hiến cúng pháp tòa rất cao cả ấy. (16) Lại có hàng ngàn hàng vạn chư thiên ưa nghe chánh pháp cùng đến tụ tập. Pháp sư bắt đầu rời chỗ ngồi cũ, họ đã hiến cúng bằng những thiên hoa. (17) Bấy giờ Bảo tích, vị đại pháp sư, tắm rửa mình mẩy, mặc đồ sạch sẽ, đi đến đại hội, lại chỗ pháp tòa, chắp tay chân thành mà kính lễ bái. (18) Thiên chủ, thiên chúng, cùng với thiên nữ, chung nhau rải xuống thiên hoa mạn đà; trăm ngàn thiên nhạc khó nghĩ khó tả, ở trong không trung xuất ra tiếng mầu. (19) Bấy giờ Bảo tích, vị đại pháp sư, liền lên pháp tòa mà ngồi xếp bằng, tập trung tâm trí nghĩ đến mười phương trăm ngàn vạn ức bậc Đại từ tôn. (20) Nghĩ đến tất cả chúng sinh đau khổ, phát sinh ý niệm từ bi bình đẳng. Rồi vì chủ mời là Thiện sinh vương, mà giảng kinh mầu Ánh sáng hoàng kim. (21) Vua đã nghe được diệu pháp như vậy, thành tâm chắp tay nói rằng tùy hỷ. Nghe pháp hiếm có, Vua trào nước mắt, nỗi mừng lớn lao tràn ngập thân tâm. (22) Bấy giờ quốc chúa luân vương Thiện sinh, vì muốn hiến cúng kinh vua Hoàng kim, nên cầm viên ngọc như ý ma ni, nguyện rằng hãy vì bao loại chúng sinh. (23) Hãy ngay nơi đây, đại lục Thiệm bộ, mưa xuống thất bảo, những xâu chuỗi ngọc, để người nghèo thiếu đồ dùng tiền của hảy đều tùy ý thụ hưởng hạnh phúc. (24) Tức thì thất bảo đổ xuống khắp nơi, sung mãn dân chúng cả bốn đại lục, cần gì tùy ý: chuỗi ngọc làm đẹp y phục ẩm thực không thiếu thứ gì. (25) Bấy giờ quốc chúa luân vương Thiện sinh thấy bốn đại lục được mưa trân bảo, thì đem hiến cúng Bảo kế như lai, và Bí sô tăng theo di huấn Ngài. (26) Đại hội nên biết luân vương Thiện sinh ngày nay chính là bản thân Như lai, xưa kia đã bỏ cả đại địa này, cả bao trân bảo đầy bốn đại lục. (27) Còn ngài Bảo tích, vị đại pháp sư, đã thuyết diệu pháp cho Thiện sinh vương, diễn giảng kinh vua cho nhà vua ấy, nay ở hướng đông thành đức Bất động. (28) Như lai xưa kia lắng nghe kinh vua, chắp tay nói rằng con xin tùy hỷ, quảng thí thất bảo, do những phước ấy được kim cương thân tối thắng bậc nhất. (29) Thân ấy ánh vàng trăm phước trang nghiêm, ai nhìn thấy được cũng hoan hỷ cả; tất cả chúng sinh không ai không thích, vô số chư thiên cũng thích như vậy. (30) Như lai trải qua chín mươi chín lần vô số đời kiếp làm vị luân vương, hoặc làm quốc vương cho những tiểu quốc cũng đến số lượng trăm ngàn đời kiếp. (31) Trong vô lượng kiếp lại làm Đế thích, và cũng đã làm bậc Đại phạn vương, hiến cúng Thập lực đại từ thế tôn số lượng đời kiếp cũng khó biết hết. (32) Như lai xưa kia nghe kinh, tùy hỷ, khối phước có được số lượng khó biết; do khối phước ấy được vô thượng giác, được pháp tánh thân diệu trí chân thường.
Nguồn: www.quangduc.com