Đạo Phật là gì?
Danh từ Đạo
Phật (Buddhism) xuất phát từ chữ "Budhi"
nghĩa là "tỉnh thức" và như vậy Đạo
Phật là triết học của sự tỉnh thức. Nền triết học này khởi
nguyên từ một kinh nghiệm thực chứng của Ngài Sĩ-Đạt-Đa
Cồ-Đàm, được biết như một vị Phật, đã tự mình giác ngộ ở
tuổi ba mươi sáu. Đến nay Đạo Phật đã có mặt trên 2500 năm và
có khoảng 300 triệu tín đồ trên khắp thế giới. Hàng trăm năm về
trước, Đạo Phật đã chính thức là một nền triết học của Á
châu, tuy nhiên ngày nay đã phát triển và có tín đồ ở khắp
châu Âu và châu Mỹ.
|
What is Buddhism?
The name Buddhism comes
from the word 'budhi' which means 'to wake up' and thus Buddhism is the
philosophy of awakening. This philosophy has its origins in the experience
of the man Siddhartha Gotama, known as the Buddha, who was himself
awakened at the age of 35. Buddhism is now 2,500 years old and has about
300 million followers worldwide. Until a hundred years ago Buddhism was
mainly an Asian philosophy but increasingly it is gaining adherents in
Europe, Australia and America.
|
Vậy Đạo Phật có phải chỉ là một nền triết học không?
Danh từ triết học -
philosophy - bắt nguồn từ hai chữ "philo"
nghĩa là "tình thương" và "sophia" nghĩa là"trí tuệ".
Vậy triết học là tình thương của trí tuệ hoặc tình thương và trí
tuệ. Cả hai ý nghĩa nầy đều diễn tả một đạo Phật toàn bích.
Đạo Phật khuyên dạy con người nên cố gắng phát triển khả năng
tri thức của mình đến chỗ cùng tột để có thể hiểu biết một
cách rõ ràng. Đạo Phật cũng dạy chúng ta mở rộng lòng từ
bi và nhân ái để mình có thể trở thành một người bạn
chân thành đối với tất cả chúng sanh. Vì thế Đạo Phật là một
triết học, nhưng không chỉ là một triết học mà là một triết học
siêu việt.
|
So Buddhism is just a philosophy?
The word philosophy comes from two words 'philo' which means 'love' and 'sophia' which means 'wisdom'. So philosophy is the love of wisdom or love and wisdom, both meanings describe Buddhism perfectly. Buddhism teaches that we should try to develop our intellectual capacity to the fullest so that we can understand clearly. It also teaches us to develop love and kindness so that we can be like a true friend to all beings. So Buddhism is a philosophy but not just a philosophy. It is the supreme philosophy.
|
Đức Phật là ai?
Vào năm 624 trước Tây
Lịch, một hoàng nhi đã ra đời tại một vương quốc thuộc miền Bắc
Ấn Độ. Vị hoàng nhi ấy đã lớn lên trong nhung lụa và xa hoa, nhưng
cuối cùng sớm nhận ra rằng tiện nghi vật chất và sự yên bình
của thế
gian không đủ để bảo đảm hạnh phúc. Chàng đã xúc động sâu xa
bởi những cảnh khổ đau mà chàng đã thấy ở khắp mọi nơi, và
quyết tâm tìm giải pháp đem đến hạnh phúc cho nhân
loại. Năm hai mươi chín tuổi, chàng từ giã vợ con, và tìm học với các bậc đạo sư vĩ đại đương thời. Các vị này đã dạy cho chàng rất nhiều nhưng không có người nào thật sự biết rõ được nguyên nhân khổ đau của kiếp người và phương cách vượt thoát khổ đau. Cuối cùng, sau sáu năm tu học và hành thiền, chàng đã đạt được một kinh nghiệm mà tất cả mọi phiền não vô minh được đoạn trừ và ngài đã hoát nhiên giác ngộ.
Kể từ ngày ấy, Ngài được tôn xưng là Phật-đà (Buddha), một bậc Giác Ngộ. Ngài ở lại thế gian trong 45 năm nữa, chu du khắp miền Bắc Ấn độ để truyền dạy cho mọi người những điều ngài đã chứng ngộ. Lòng từ bi và đức tính kham nhẫn của Ngài là một sự kỳ diệu đã khiến cho hàng ngàn người theo làm đệ tử của Ngài. Ở tuổi tám mươi, tuy già và bệnh, nhưng vẫn hạnh phúc và thanh thản, cuối cùng ngài đã viên tịch.
|
Who was the Buddha?
In the year 624 B.C. a baby was born into a royal family in northern India. He grew up in wealth and luxury but eventually found that worldly comforts and security do not guarantee happiness. He was deeply moved by the suffering he saw all around and resolved to find the key to human happiness. When he was 29 he left his wife and child and set off to sit at the feet of the great religious teachers of the day to learn from them. They taught him much but none really knew the cause of human suffering and how it could be overcome. Eventually, after six years study and meditation he had an experience in which all ignorance fell away and he suddenly understood.
From that day onwards, he was called the Buddha, the Awakened One. He lived for another 45 years in which time he travelled all over the northern India teaching others what he had discovered. His compassion and patience were legendary and he had thousands of followers. In his eightieth year, old and sick, but still happy and at peace, he finally died.
|
Đức Phật vô trách nhiệm chăng khi Ngài
rời bỏ vợ con của mình?
Điều đó không dễ dàng chút nào khi Đức Phật rời
bỏ gia đình. Ngài đã phải lo lắng và do dự trong một thời gian
dài trước khi quyết định ra đi. Lúc đó, Ngài có một sự chọn
lựa, hoặc là hiến dâng đời mình cho gia đình, hoặc cho thế gian.
Cuối cùng, với lòng từ bi rộng lớn đã khiến ngài hy sinh đời
mình cho thế gian, và cả thế gian đều được lợi lạc từ sự hy
sinh của ngài. Do vậy, đó không phải là vô trách nhiệm. Có thể
nói đó là một sự hy sinh đầy ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
|
Wasn’t it irresponsible for the Buddha to walk out on his wife and
child ?
It couldn't have been an easy thing
for the Buddha to leave his family. He must have worried and
hesitated for a long time before he finally left. But he had a choice,
dedicating himself to his family or dedicating himself to the whole
world. In the end, his great compassion made him give himself to the
whole world. And the whole world still benefits from his sacrifice.
This was not irresponsible. It was perhaps the most significant
sacrifice ever made.
|
Đức Phật đã nhập diệt
thì làm sao Ngài có thể giúp đỡ chúng ta?
Ông Faraday, người phát minh ra điện, đã mất nhưng
những gì ông phát minh vẫn còn có ích cho chúng ta. Ông Luis Pasteur,
người tìm ra phương pháp điều trị nhiều bệnh tật, đã qua đời,
nhưng các khám phá y khoa của ông vẫn cứu được nhiều mạng sống.
Ông Leonardo da Vinci, người sáng tạo ra những kiệt tác nghệ thuật,
dù khuất bóng, nhưng tác phẩm của ông vẫn đem lại nhiều
hứng khởi và niềm vui cho mọi người. Những thánh nhân và anh
hùng đã từ giã cõi đời hàng thế kỷ nhưng khi chúng ta đọc
lại những kỳ tích và thành tựu của họ, chúng ta vẫn có nhiều
hứng khởi để nối gót họ. Đúng thế, Đức
Phật đã diệt độ, nhưng 2500 năm sau lời giáo huấn của Ngài vẫn
giúp được nhân loại, gương lành của Ngài vẫn tạo nhiều cảm
hứng cho mọi người, lời dạy của Ngài vẫn có thể cải tạo
được cuộc sống. Chỉ có Đức Phật mới có thể có một tiềm
lực thu hút như thế qua nhiều thế kỷ sau khi Ngài nhập diệt.
|
The Buddha is dead so how can he help us?
Faraday, who discovered electricity, is dead, but what he discovered still helps us. Luis Pasteur who discovered the cures for so many diseases is dead, but his medical discoveries still save lives. Leonardo da Vinci who created masterpieces of art is dead, but what he created can still uplift and give joy. Noble men and heroes may have been dead for centuries but when we read of their deeds and achievements, we can still be inspired to act as they did. Yes, the Buddha is dead but 2500 years later his teachings still help people, his example still inspires people, his words still change lives. Only a Buddha could have such power centuries after his death.
|
Đức Phật có phải là một vị thần linh
không?
Không, Ngài không phải là một vị thần. Ngài
không tuyên bố rằng mình là thần linh, là con của thần linh,
hoặc ngay cả là một sứ giả của thần linh. Ngài là một con người
đã tự toàn thiện mình, và dạy rằng
nếu chúng ta noi theo gương Ngài, chúng ta cũng có thể tự hoàn
thiện được như Ngài.
|
Was the Buddha a god?
No, he was not. He did not claim that he was a god, the child of a god or even the messenger from a god. He was a man who perfected himself and taught that if we follow his example, we could perfect ourselves also.
|
Nếu Đức Phật không phải là thần linh,
tại sao người ta thờ cúng Ngài?
Có nhiều loại thờ cúng khác nhau, khi người ta thờ
một vị thần, họ tôn vinh và cúng dường vị ấy, cầu
xin ân sủng, tin tưởng rằng vị thần linh ấy sẽ nghe thấy sự
tán dương, sẽ tiếp nhận sự cúng dường và đáp ứng lại lời cầu
xin của họ. Người Phật tử không theo kiểu thờ cúng này. Cũng
có các loại thờ cúng khác như khi chúng ta bày tỏ lòng tôn kính
đối với một người nào đó hay điều gì khiến chúng ta ngưỡng
mộ. Khi vị thầy giáo bước vào lớp, chúng ta đứng lên; khi gặp
một viên chức cao cấp, chúng ta bắt tay; khi một bài quốc ca được
trỗi lên, chúng ta nghiêm chào. Đó là tất cả những cử chỉ cung
cách tôn kính tỏ bày lòng khâm phục của chúng ta đối với
người hay vật. Cách thờ cúng theo Phật giáo là thực hành. Một
pho tượng Phật ngồi với bàn tay nhẹ nhàng trong mảnh y và nụ
cười từ ái nhắc nhở chúng ta cố gắng phát triển sự an lạc
và yêu thương trong mỗi chúng ta. Mùi thơm của hương trầm nhắc nhở
chúng ta về sự ảnh hưởng của đức hạnh lan tỏa khắp nơi, ngọn
đèn nhắc nhở chúng ta đến ánh sáng của hiểu biết, và những
bông hoa sớm tàn úa nhắc cho chúng ta lẽ vô thường. Khi đảnh lễ
cúi đầu, chúng ta bày tỏ lòng biết ơn đối với Đức Phật về
những lời dạy của Ngài. Đó là phương cách thờ cúng của
người Phật tử.
|
If the Buddha is not a god, then why do people worship him?
There are different types of worship. When someone worships a god, they praise him or her, making offerings and ask for favours, believing that the god will hear their praise, receive their offerings and answer their prayers. Buddhists do not indulge in this kind of worship. The other kind of worship is when we show respect to someone or something we admire. When a teacher walks into a room we stand up, when we meet a dignitary we shake hands,when the national anthem is played we salute. These are all gestures of respect and worship and indicate our admiration for persons and things. This is the type of worship Buddhist practise. A statue of the Buddha with its hands rested gently in its lap and its compassionate smile reminds us to strive to develop peace and love within ourselves. The perfume of incense reminds us of the pervading influence of virtue, the lamp reminds us of light of knowledge and the flowers which soon fade and die, reminds us of impermanence. When we bow, we express our gratitude to the Buddha for what his teachings have given us. This is the nature of Buddhist worship.
|
Nhưng tôi nghe người ta nói rằng
nhiều Phật tử vẫn thờ cúng thần tượng?
Những lời phát biểu như
vậy chỉ phản ảnh sự hiểu lầm của người đang hành trì. Từ
điển định nghĩa từ "idol" là "một hình ảnh hay một pho
tượng được tôn thờ như một thần linh". Như chúng ta đã biết, người Phật tử không bao
giờ tin rằng Đức Phật là một vị thần linh, vậy làm sao họ có thể tin rằng một khối gỗ hay một mảng kim loại kia lại
là một vị thần? Mỗi tôn giáo đều dùng một biểu tượng nào
đó để bày tỏ quan điểm và niềm tin của riêng họ. Trong Đạo Lão, Âm-dương được dùng để tượng trưng cho sự hài hòa và
đối kháng. Đạo Sikh(1), thanh gươm
được xem là biểu tượng cho sự đấu tranh tinh thần. Đạo Cơ-đốc
với con cá dùng làm biểu tượng cho sự hiện hữu của
Chúa và cây Thánh giá dùng làm biểu trưng cho sự hy sinh của Chúa.
Và Phật giáo, tượng Phật được xem như những biểu tượng của
sự hoàn thiện nhân cách con người. Tượng Phật cũng nhắc nhở ta
về tính nhân bản trong giáo lý nhà Phật. Thật vậy, Phật giáo luôn
xem con người là trung tâm chứ không phải là thần linh, điều đó
nhắc nhở chúng ta phải tìm sự toàn hảo và hiểu biết ở bên
trong chứ không phải vẻ bề ngoài của hình tượng. Vì thế nói
rằng người Phật tử tôn thờ hình tượng là không đúng.
|
But I have heard people say that Buddhists worship idols.
Such statements only reflect the misunderstanding of the persons who make them. The dictionary defines an idol as "an image or statue worshipped as a god". As we have seen, Buddhist do not believe that the Buddha was a god, so how could they possibly believe that a piece of wood or metal is a god? All religions use symbols to express various concepts. In Taoism, the ying-yang is used to symbolise the harmony between opposites. In Sikhism, the sword is used to symbolise spiritual struggle. In Christianity, the fish is used to symbolise his sacrifice. And in Buddhism, the statue of the Buddha also reminds us of the human dimension in Buddhist teaching, the fact that Buddhism is man-centred, not god-centred, that we must look within not without to find perfection and understanding. So to say that Buddhist worship idols is not correct.
|
Tại
sao người ta đốt giấy vàng bạc và làm những chuyện lạ trong
chùa?
Nhiều việc thấy lạ nếu ta
không tìm hiểu về chúng. Tốt hơn nên gạt bỏ những chuyện lạ ấy
mà nên cố gắng tìm hiểu ý nghĩa của chúng. Tuy nhiên, đúng là đôi khi người Phật tử đã thực thi những điều mê tín dị
đoan và hiểu lầm hơn là lời dạy của Phật. Và những việc hiểu
lầm như vậy không phải chỉ riêng ở Phật giáo mà thỉnh thoảng
cũng thấy ở những tôn giáo khác. Đức Phật đã dạy
rất rõ ràng và chi tiết và nếu không hiểu giáo lý của Ngài thì
không thể đổ lỗi cho Ngài. Có lời dạy rằng:
Nếu một người đau khổ vì bệnh hoạn mà
không chịu để điều trị, thậm chí người ấy có người thầy thuốc
trong tầm tay. Đó không phải là lỗi của người thầy thuốc..
Cũng vậy, nếu một người bị hành hạ và
đau khổ bởi phiền não mà không tìm sự giúp đỡ của Đức
Phật, thì đó cũng không phải là lỗi của Ngài. (JN 28-9)
Không phải Phật giáo mà bất cứ tôn giáo nào cũng
không thể giúp cho họ nếu bản thân họ không thực hành đúng
pháp. Nếu bạn muốn biết rõ ràng và chính xác về chân lý của
Đạo Phật, thì hãy đọc những lời dạy của Phật hoặc học hỏi
với người hiểu đúng giáo lý này.
|
Why do people burn paper money and do all kinds of strange things in Buddhist temples?
Many things seem strange to us when we don't understand them. Rather than dismiss such things as strange, we should strive to find their meaning. However, it is true that Buddhist practice sometimes has its origin in popular superstition and misunderstanding rather than the teaching of the Buddha. And such misunderstandings are not found in Buddhism alone, but arise in all religions from time to time. The Buddha taught with clarity and in detail and if some fail to understand fully, the Buddha cannot be blamed. There is a saying:
If a man suffering from a disease does not seek treatment even when there is a physician at hand, it is not the fault of the physician. In the same way, if a man is oppressed and tormented by the disease of defilements but does not seek the help of the Buddha, that is not the Buddha's fault.(JN28-9)
Nor should Buddhism or any religion be judged by those who don't practise it properly. If you wish to know the true teachings of Buddhism, read the Buddha's words or speak to those who understand them properly.
|
Nếu Phật giáo quá tốt đẹp như vậy, tại sao vẫn còn nhiều quốc
gia nghèo khổ?
Nếu bạn muốn nói nghèo khổ
về kinh tế thì đúng là vẫn còn nhiều quốc gia Phật giáo
chưa phát triển về mặt này. Nhưng nếu bạn muốn ám
chỉ nghèo về "phẩm chất của cuộc sống" thì có lẽ nhiều nước
theo Phật giáo lại rất giàu. Chẳng hạn nước Mỹ, một cường quốc về kinh tế và quyền lực, nhưng lại là một trong
những quốc gia có tỉ lệ tội phạm cao nhất thế giới, hàng
triệu người già bị con cái lãng quên và chết trong cô độc tại
các viện dưỡng lão; nạn bạo lực ở trong gia đình và lạm dụng
tình dục trẻ em là vấn đề nóng bỏng. Cứ ba cặp cưới nhau có
một cặp ly dị; sách báo đồi trụy dễ dàng tìm thấy. Vì vậy, giàu
theo nghĩa có tiền nhưng lại nghèo về "phẩm chất cuộc sống".
Bây giờ chúng ta thử quay sang Miến Điện, một quốc gia có nền kinh
tế lạc hậu, nhưng cha mẹ được con cái tôn vinh và kính trọng; tỉ
lệ tội phạm tương đối thấp; vấn đề ly dị và tự tử hầu như
không nghe thấy; việc bạo lực trong gia đình, lạm dụng trẻ em, sách
báo kích dục và nạn mãi dâm không thể có. Một nền kinh tế chậm
tiến nhưng lại có một nền tảng đạo đức xã hội cao hơn một
quốc gia như Hoa Kỳ. Tuy nhiên, nếu chúng ta muốn nhìn thấy những
quốc gia Phật giáo theo cái nghĩa kinh tế như vậy, thì một trong những
quốc gia giàu có nhất và có nền kinh tế năng động nhất thế
giới hiện nay là Nhật Bản, nơi có 93% dân số là tín đồ theo Phật
giáo.
|
If Buddhism is so good why are some Buddhist countries poor?
If by poor you mean economically poor, then it is true that some Buddhist countries are poor. But if by poor you mean a poor quality of life, then perhaps some Buddhist countries are quite rich. America, for example, is an economically rich and powerful country but the crime rate is one of the highest in the world, millions of old people are neglected by their children and die of loneliness in old people's homes, domestic violence and child abuse are major problems. One in three marriages end in divorce, pornography is easily available. Rich in terms of money but perhaps poor in terms of the quality of life. Now if you look at some traditional Buddhist countries you find a very different situation. Parents are honoured and respected by their children, the crime rates are relatively low, divorce and suicide are rare and traditional values like gentleness, generosity, hospitality to strangers, tolerance and respect for others are still strong. Economically backward, but perhaps a higher quality of life than a country like America. But even if we judge Buddhist countries in terms of economics alone, one of the wealthiest and most economically dynamic countries in the world today is Japan where 93% of the population call themselves Buddhist.
|
Tại sao bạn không thường nghe
người Phật tử làm công tác từ thiện xã hội?
Có lẽ người Phật tử
không cảm thấy cần thiết phải khoe khoang về những điều tốt của
họ. Nhiều năm trước đây ông Nikkyo Niwano (2), vị lãnh đạo Phật giáo Nhật Bản đã được
trao giải thưởng Templeton qua việc ông vận động liên kết hòa hợp
tôn giáo. Tương tự, một tăng sĩ người Thái đã nhận giải
thưởng Magsaysay cho chiến dịch bài trừ tệ nạn ma túy. Năm 1987,
Thượng tọa Kantayapiwat, người Thái Lan, cũng nhận một giải thưởng
Nhi đồng Hòa Bình của Na Uy cho công việc từ thiện của ngài trong
nhiều năm giúp đỡ trẻ bụi đời ở vùng nông thôn. Và hiện
nay, các hội đoàn Phật giáo phương Tây đang thực hiện một số
công tác từ thiện ở các vùng nông thôn Ấn Độ, họ đang xây
dựng trường học, Trung tâm điều trị tâm thần thiếu nhi, trạm xá
và những khu công nghiệp nhẹ. Người Phật tử xem việc
giúp đỡ cho người khác như là một pháp môn tu tập của họ,
nhưng họ cho rằng công việc ấy nên thực hiện trong thầm lặng,
không cần phô trương. Chính vì thế mà bạn không nghe thấy nhiều về
các hoạt động từ thiện của họ.
|
Why is it that you don't often hear of charitable work being done by Buddhists?
Perhaps it is because Buddhists don't feel the need to boast about the good they do. Several years ago the Japanese Buddhist leader Nikkyo Niwano received the Templeton Prize for his work in promoting inter-religious harmony. Likewise a Thai Buddhist monk was recently awarded the prestigious Magsaysay Prize for his excellent work among drug addicts. In 1987 another Thai monk, Ven.Kantayapiwat was awarded the Norwegian Children's Peace Prize for his many years work helping homeless children in rural areas. And what about the large scale social work being done among the poor in India by the Western Buddhist Order? They have built schools, child minding-centres, dispensaries and small scale industries for self-sufficiency. Buddhist see help given to others as an expression of their religious practice just as other religions do but they believe that it should be done quietly and without self-promotion. Thus you don't hear so much about their charitable work.
|
Tại sao có nhiều tông phái khác
nhau trong Phật giáo?
Có nhiều loại đường
khác nhau: đường vàng, đường trắng, đường kết tinh, đường
cục, đường cát, đường phèn... nhưng tất cả chỉ là đường và
chỉ có một vị ngọt. Nó được sản xuất từ nhiều hình thức khác
nhau để nó có thể sử dụng nhiều cách khác nhau. Phật giáo cũng
thế, Phật giáo Nguyên thủy, Thiền tông, Tịnh độ tông, Du già
tông, Mật tông nhưng tất cả đều là Phật giáo và đều có chung
một vị - vị giải thoát. Phật giáo quả thật đã phát triển qua
nhiều hình thức khác nhau để nó hiện hữu và thích ứng với
những nền văn hóa khác nhau. Qua nhiều thế kỷ Phật giáo có thể
tồn tại phù hợp với mọi thế hệ. Đứng trên phương diện bề
mặt, Phật giáo dường như có khác nhau, nhưng tâm điểm dị biệt ấy
vẫn là giáo lý Tứ đế và Bát chánh đạo. Tất cả những tôn
giáo chính, kể cả Phật giáo, đã từng bị chia ra nhiều tông phái
khác nhau. Tất cả những tôn giáo chính, Phật giáo bao gồm những
hình thái và tông phái. Những sự khác nhau của các tông phái ấy
không bao giờ đưa tới xung đột nhau, và cho tới nay chưa bao giờ
biểu lộ sự thù địch với nhau, họ đến với nhau ở những chùa
viện khác và cùng cầu nguyện với nhau. Lòng bao dung, và hiểu nhau
như thế quả thật là hiếm thấy.
|
Why are there so many different types of Buddhism?
There are many different types of sugar: brown sugar, white sugar, rock sugar, syrup and icing sugar but it is all sugar and it all tastes sweet. It is produced in different forms so that it can be used in different ways. Buddhism is the same: there is Theravada Buddhism, Zen Buddhism, Pure Land Buddhism, Yogacara Buddhism and Vajrayana Buddhism but it is all Buddhism and it all has the same taste - the taste of freedom. Buddhism has evolved into different forms so that it can be relevant to the different cultures in which it exists. It has been reinterpreted over the centuries so that it can remain relevant to each new generation. Outwardly, the types of Buddhism may seem very different but at the centre of all of them is the Four Noble Truths and the Eightfold Path. All major religions, Buddhism included, have split into schools and sects. But the different sects of Buddhism have never gone to war with each other and to this day, they go to each other's temples and worship together. Such tolerance and understanding is certainly rare.
|
Bạn
luôn nghĩ tốt về Đạo Phật. Tôi cho rằng bạn nghĩ Đạo của bạn
đang theo là đúng còn các đạo khác là sai.
Không có một Phật tử
nào hiểu lời Phật dạy mà lại nghĩ các tôn giáo khác là sai.
Không một ai có tâm hồn cởi mở lại để tâm phán xét các tôn
giáo khác. Việc trước tiên bạn để tâm nghiên cứu những tôn
giáo khác là để biết có bao nhiêu điểm tương đồng.Tất cả các
tôn giáo đều thừa nhận rằng đời sống con người hiện tại
không được thỏa mãn. Tất cả đều tin rằng nếu hoàn cảnh của con
người phải cải thiện thì cách cư xử và quan điểm của họ cần
phải được thay đổi. Tất cả đều truyền dạy về một nền đạo
đức học về yêu thương, nhân ái, kiên nhẫn, rộng lượng và có
trách nhiệm với xã hội, và tất cả đều chấp nhận có sự hiện
hữu trong một vài hình thức tuyệt đối.
Họ sử dụng nhiều ngôn ngữ khác nhau, nhiều tên gọi
khác nhau và nhiều biểu tượng khác nhau để mô tả và giải thích
những sự việc này. Và chỉ khi nào họ bám chặt vào đường
hướng của mình bằng tâm lượng hẹp hòi để nhìn sự việc thì
sự ích kỷ, ngạo mạn và tự tôn liền phát sinh.
Cứ tưởng tượng một người Anh, một người Pháp,
một người Trung quốc và một người Nam Dương. Tất cả đều nhìn
vào một cái ly nước. Người Anh nói "Đây là cái 'cup'",
người Pháp nói "Không phải, nó là cái 'tasse'", người Hoa
bảo "cả hai ông đều sai hết, nó chính là ' pei'". Và người
Nam Dương cười lớn nói rằng: "Các anh ngớ ngẩn làm sao, nó
là cái 'cawan'". Người Anh lật quyển từ điển ra và chỉ cho các
người kia "Tôi có thể chứng minh đây là cái 'cup', quyển từ
điển của tôi đã viết như thế". Người Pháp cãi lại
"từ điển của tôi nói rõ đó là 'tasse'. Người Hoa lớn
tiếng cãi lại "Từ điển của chúng tôi mới chính xác, vì nó
có hàng ngàn năm nay rồi, lâu hơn tất cả các từ điển của các
anh, vả lại người nói tiếng Hoa nhiều hơn người nói ngôn ngữ
của mấy anh, vì thế tôi nói nó là pei là chính xác nhất". Trong
lúc những người này đang cãi cọ và tranh luận, một người Phật
tử bước tới bưng lấy cái ly nước lên uống. Sau khi vị ấy uống
xong, vị ấy nói: "Dù các anh có gọi nó là 'cup', 'tasse', 'pei' hay
'cawan', mục đích của cái ly là dùng để uống nước, các anh hãy
chấm dứt tranh luận và hãy uống nước để bớt cơn khát của các
anh đi!". Đây là thái độ của người Phật tử đối với các
tôn giáo khác.
|
You certainly think highly of Buddhism. I suppose you think your
religion is right and all the others are wrong.
No Buddhist who understands the Buddha's teaching thinks that other
religions are wrong. No one who has made a genuine effort to examine other
religions with an open mind could think like that either. The first thing
you notice when you study the different religions is just how much they
have in common. All religions acknowledge that man's present state is
unsatisfactory. All believe that a change of attitude and behaviours is
needed if man's situation is to improve. All teach an ethics that includes
love, kindness, patience; generosity and social responsibility and all
accept the existence of some form of .Absolute.
They use different languages, different names and different symbols to
describe and explain these things; and it is only when they
narrow-mindedly cling to their one way of seeing things that religious
intolerance, pride and self-righteousness arise.
Imagine an Englishman, a Frenchman, a Chinese and an Indonesian all
looking at a cup. The Englishman says, "That's a cup." The Frenchman
answers, "No it's not. It's a tasse." The Chinese comments, "You're both
wrong. It's a pei." And the Indonesian laughs at the others and says "What
fools you are. It's a cawan." The Englishman gets a dictionary and shows
it to the others saying, "I can prove that it is a cup. My dictionary says
so." "Then your dictionary is wrong," says the Frenchman "because my
dictionary clearly says it is a tasse." The Chinese scoffs at them. "My
dictionary is thousands of years older than yours, so my dictionary must
be right. And besides, more people speak Chinese than any other language,
so it must be a Pei." While they are squabbling and arguing with each
other, a Buddhist
comes up and drinks from the cup. After he has drunk, he says to the
others, "Whether you call it a cup, a tasse, a pei or a cawan, the purpose
of the cup is to be used. Stop arguing and drink, stop squabbling and
refresh your thirst." This is the Buddhist attitude to other religions.
|
Đạo
Phật có phải là khoa học không?
Trước khi trả lời câu
hỏi này, tốt nhất chúng ta hãy tìm hiểu về định nghĩa của từ khoa
học, theo từ điển giải thích khoa học là "Kiến thức có thể
được hình thành theo một hệ thống, cái tuỳ thuộc vào sự trắc
nghiệm các dữ kiện và xác nhận được quy luật tự nhiên, một
phần tùy thuộc vào những gì được nghiên cứu chính xác".
Trong Phật giáo có nhiều phương diện không phù hợp
với định nghĩa này. Nhưng giáo lý cốt lõi của Đạo Phật, Tứ
Diệu Đế (Four Noble Truths) thì hẳn đã phù hợp. Chân lý thứ nhất
khổ đau là một kinh nghiệm và có thể xác định được. Chân lý
thứ hai chỉ rõ rằng đau khổ có nguyên nhân tự nhiên của tham ái
mà nó có thể định nghĩa, trải qua và đo lường được. Không cần
cố gắng giải thích khổ đau theo thuật ngữ, quan điểm siêu hình hay
huyền hoặc. Chân lý thứ ba, chấm dứt khổ đau không nương nhờ
vào thần linh tối cao, vào niềm tin hay cầu nguyện mà đơn giản chỉ
là loại bỏ nguyên nhân của khổ đau. Đó là việc hiển nhiên.
Chân lý thứ tư, con đường đưa đến sự chấm dứt khổ đau, một
lần nữa cũng không có gì siêu hình mà tùy thuộc vào việc thực
hiện theo phương pháp đặc biệt. Và hơn nữa thái độ phải cởi
mở để xét nghiệm.
Phật giáo không thừa nhận quan điểm về một đấng cao
cả, giống như khoa học và giải thích nguồn gốc và sự vận hành
của vũ trụ theo quy luật tự nhiên. Hẳn những điều này là chứng
minh theo tinh thần khoa học. Một lần nữa, chúng ta lại thấy tinh thần
khoa học trong Phật giáo càng rõ ràng hơn qua lời khuyên của Đức
Phật, rằng chúng ta không nên tin tưởng một cách mù quáng mà
ngược lại phải đặt vấn đề, tìm hiểu và thẩm tra, nhờ vào kinh
nghiệm của chính mình rồi mới tin, có như thế tính chất khoa học
mới được rõ ràng. Đức Phật dạy:
"Đừng tin tưởng theo huyền bí hay
truyền thống. Đừng tin tưởng theo tin đồn đãi hay kinh điển, đừng
tin tưởng theo lời đồn hay những gì hợp lý, đừng tin tưởng theo
khuynh hướng của một ý niệm nào đó, hay do một ai đó có khả
năng. Và đừng tin tưởng theo ý tưởng " vị ấy là thầy của
ta". Nhưng khi chính các vị biết rằng điều ấy là tốt không làm
tổn hại ai, đó là sự sáng suốt đáng tán dương và khi thực
hành và theo dõi rằng nó sẽ mang đến hạnh phúc, rồi hãy tin
tưởng theo". (AI 188)
Vì thế chúng ta có thể nói rằng mặc dù Phật giáo không hoàn toàn khoa học, nhưng hẳn đã mang tính khoa học mạnh mẽ và có tính khoa học hơn các tôn giáo khác. Chính ông Albert Einstein (1879-1955) một nhà khoa học vĩ đại nhất của thế kỷ hai mươi đã nói về tính khoa học của Phật giáo như sau:
"Tôn giáo tương lai sẽ là một
tôn giáo toàn cầu, vượt lên trên mọi thần linh, giáo điều
và thần học. Tôn giáo ấy phải bao quát cả phương diện tự nhiên
lẫn siêu nhiên, đặt trên căn bản của ý thức đạo lý, phát
xuất từ kinh nghiệm tổng thể gồm mọi lĩnh vực trong cái nhất thể
đầy đủ ý nghĩa. Phật giáo sẽ đáp ứng được các điều kiện
đó. Và nếu có bất cứ một tôn giáo nào có thể đương đầu
với những nhu cầu của nền khoa học hiện đại, thì đó là Phật
giáo vậy."
|
Is Buddhism scientific?
Before we answer that question it would be best to define the word 'science'. Science, according to the dictionary is: "knowledge which can be made into a system, which depends upon seeing and testing facts and stating general natural laws, a branch of such knowledge, anything that can be studied exactly". There are aspects of Buddhism that would not fit into this definition but the central teachings of Buddhism, the Four Noble Truths, most certainly would. Suffering, the First Noble Truth, is an experience that can be defined, experienced and measured. The Second Noble Truth states that suffering has a natural cause, craving,which likewise can be defined, experienced and measured. No attempted is made to explain suffering in terms of a metaphysical concept or myths. Suffering is ended, according to the Third Noble Truth, not by relying on upon a supreme being, by faith or by prayers but simply by removing its cause. This is axiomatic. The Fourth Noble Truth, the way to end suffering, once again, has nothing to do with metaphysics but depends on behaving in specific ways. And once again behaviour is open to testing. Buddhism dispenses with the concept of a supreme being, as does science, and explains the origins and workings of the universe in terms of natural law. All of this certainly exhibits a scientific spirit. Once again, the Buddha's constant advice that we should not blindly believe but rather question, examine, inquire and rely on our own experience, has a definite scientific ring to it. He says:
"Do not go by revelation or tradition,do not go by rumour, or the sacred scriptures, do not go by hearsay or mere logic, do not go by bias towards a notion or by another person's seeming ability and do not go by the idea 'He is our teacher'. But when you yourself know that a thing is good, that it is not blameble, that it is praised by the wise and when practised and observed that it leads to happiness, then follow that thing."
So we could say that although Buddhism in not entirely scientific, it certainly has a strong overtone and is certainly more scientific than any other religion. It is significant that Albert Einstein, the greatest scientist of the twentieth century said of Buddhism:
"The religion of the future will be a cosmic religion. It should transcend a personal God and avoid dogmas and theology. Covering both natural and spiritual, it should be based on a religious sense arising from the experience of all things, natural and spiritual and a meaningful unity. Buddhism answers this description. If there is any religion that would cope with modern scientific needs, it would be Buddhism."
|