Nguyên
tác: "Essential Themes of Buddhist Lectures",
Venerable Sayadaw Ashin U Thittila--- o0o
---
CHƯƠNG V
NHỮNG BÀI
GIẢNG LIÊN QUAN ÐẾN ÐẠO PHẬT NÓI CHUNG
Bài 30:
NGHIỆP (KAMMA) LÀ GÌ?
Kamma
là một từ Pàli mang ý nghĩa hành động. Hình thức Sanskrit là Karma. Nói
chung thì Kamma có nghĩa là tất cả những hành động thiện và ác. Nó bao
trùm tất cả những hành động có chủ ý hoặc bằng tâm, bằng khẩu hay thân - ý
nghĩ, lời nói và hành động. Trong ý nghĩa cùng tột của nó, Kamma là tất cả
mọi hành động thiện và bất thiện.
Trong Anguttara Nikàya III
(Tăng Chi Kinh)
Ðức Phật xác nhận:
"Này các Tỳ Khưu, Như Lai gọi Tư tâm sở (hành
động có chủ ý) là nghiệp.
Vì có chủ ý nên người ta mới hành động
bằng thân, bằng lời và bằng tư tưởng".
Kamma hay nghiệp không phải là thuyết định mệnh, cũng chẳng phải là một
giáo lý bàn đến sự tiền định. Nghiệp quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại thật,
nhưng không hoàn toàn chi phối nó. Vì Kamma thuộc về quá khứ cũng như hiện
tại.
Quá khứ và hiện tại ảnh
hưởng đến tương lai, có thể xem quá khứ là nền tảng dựa vào đó cuộc sống
diễn tiến từ khoảnh khắc này đến khoảnh khắc khác, tương lai thì chưa đến,
chỉ có khoảnh khắc hiện tại hiện hữu. Do đó, trách nhiệm sử dụng khoảnh
khắc hiện tại vào mục đích tốt hay xấu, hoàn toàn tuỳ thuộc vào mỗi cá
nhân.
Mỗi hành động đều tạo ra
một kết quả và chính nhân đi trước và quả theo sau, vì thế cho nên chúng
ta nói về Nghiệp như nói đến "Quy luật nhân quả". Chẳng hạn, ném
hòn đá là một hành động, hòn đá trúng vào cửa kiếng và làm nó bể tung. Bể
kiếng là hậu quả của việc ném đá, nhưng sự việc chưa kết thúc ở đây. Cửa
kiếng bị bể bây giờ trở thành nhân của những phiền phức xa hơn nữa. Chẳng
hạn, phải bỏ ra một số tiền để đi thay kiếng, việc làm này khiến người ta
không dành dụm được số tiền đó, hoặc để mua một thứ gì họ cần mua với số
tiền này; dĩ nhiên là hậu quả của nó khiến người ta cảm thấy thất vọng. Sự
thất vọng này làm họ cáu kỉnh, bực bội và nếu không thận trọng họ có thể
để cho sự bực bội này trở thành nhân của việc làm sai lầm khác v.v.... Hậu
quả của hành động không bao giờ dứt, và như vậy sẽ chẳng bao giờ chấm dứt
được nghiệp. Do đó, chúng ta cần phải thận trọng trong mỗi hành động của
mình, sao cho quả của nó luôn luôn là quả thiện. Thực hiện một hành động
thiện mang tính giúp đỡ là một điều hết sức cần thiết cho chúng ta,vì như
vậy nó sẽ trả quả cho chúng ta bằng thiện nghiệp và tạo cho chúng ta có đủ
sức mạnh để khởi sự một nghiệp tốt hơn.
Ném hòn đá vào trong hồ
nước rồi hãy quan sát kết quả của nó xem. Nước bắn toé lên và một số những
vòng tròn nhỏ xuất hiện quanh chỗ mà cục đá đụng vào. Chúng ta thấy những
vòng nhỏ này càng lúc càng rộng ra như thế nào, và cho tới lúc chúng trở
nên quá rộng và quá nhỏ nhiệm để mắt ta có thể theo dõi được. Chỉ một hòn
đá nhỏ thôi đã khuấy động cả hồ nước, tuy nhiên ảnh hưởng của nó vẫn chưa
dứt. Khi những sóng nước li ti này tiến đến mép hồ, nước sẽ di chuyển
ngược lại cho tới khi nó đẩy vào cục đá đã khuấy động nó.
Hậu quả những việc ta làm
cũng sẽ trở lại với chúng ta y như những lượn sóng đối với cục đá vậy, và
bao lâu chúng ta còn làm những hành động với ý niệm bất thiện thì những
đợt sóng quả mới cũng sẽ trở lại đập vào ta và khuấy động cuộc sống của
chúng ta. Nếu chúng ta nhân từ và giữ cho thân tâm an lạc, những đợt sóng
phiền não quay lại chúng ta sẽ càng lúc càng yếu đi cho đến khi chúng diệt
hẳn, lúc đó, nghiệp thiện của chúng ta sẽ trở lại và cho chúng ta những
phước báu. Nếu chúng ta trồng một hột xoài, cây xoài sẽ mọc và cho chúng
ta những trái xoài ngon ngọt; tuy nhiên, nếu chúng ta trồng một hột ớt,
một cây ớt sẽ mọc và sinh ra những trái ớt. Do đó Ðức Phật dạy:
"Giống nào người đã
gieo
Từ đó quả người gặt
Hành thiện gặp quả thiện
Hành ác gặt quả ác
Ðã gieo hạt giống nào
Người phải gặt quả nấy". (Tương Ưng Kinh I).
Mọi việc xảy đến với chúng
ta hoàn toàn hợp lý. Khi một điều vừa lòng nào đó xảy đến làm cho chúng ta
vui, chúng ta có thể đoán chắc rằng Nghiệp (Kamma) đã đến để chứng
tỏ cho chúng ta thấy điều mình đã làm là đúng. Cũng thế, khi một điều khó
ưa nào xảy đến làm cho chúng ta đau khổ hay mất vui, thì đó cũng là nghiệp
của chúng ta đã đến để chỉ cho chúng ta thấy sự sai lầm của mình. Chúng ta
đừng bao giờ quên rằng nghiệp luôn luôn là công bằng: nó không thương,
không ghét, không thưởng, không phạt. Nó cũng chẳng phải là sự giận dữ hay
hài lòng, mà đơn giản nó chỉ là quy luật của nhân quả.
Nghiệp (Kamma) hoàn
toàn không biết gì về chúng ta cả. Liệu lửa có biết chúng ta là ai khi nó
đốt không? Không, chính bản thân của lửa là để đốt cháy, để toả ra nhiệt.
Nếu chúng ta sử dụng lửa một cách đúng đắn nó sẽ cho chúng ta ánh sáng,
nấu thức ăn cho ta hoặc đốt những thứ chúng ta cần bỏ; nhưng nếu chúng ta
sử dụng nó một cách sai lầm nó sẽ thiêu rụi chúng ta và tài sản của chúng
ta. Phận sự của lửa là thiêu đốt và công việc của chúng ta là làm sao sử
dụng nó đúng cách. Thật là điên rồ nếu chúng ta trở nên giận dữ và trách
cứ nó, khi nó làm phỏng chúng ta vì lý do chúng ta thiếu thận trọng.
Có những bất bình đẳng và
dị biệt về số phận dành cho con người trong thế gian này. Chẳng hạn, như
có người thì thấp hèn trong khi kẻ khác lại cao quý. Có người chết lúc còn
thanh xuân, trong khi người khác sống cả trăm tuổi. Người yếu đuối bệnh
hoạn, trong khi người khác ít bệnh và khoẻ mạnh. Người thì dung sắc xinh
đẹp, trong khi người khác lại xấu xí. Người được nuôi dưỡng trong nhung
lụa, kẻ khác lại bần hàn khổ sở. Người sinh làm tỷ phú, trong khi kẻ khác
khốn khó nghèo hèn; người thì thông minh giỏi dắn, trong khi người lại ngu
dốt đần độn.
Ðâu là nguyên nhân của
những bất bình đẳng hiện hữu trong thế gian này? Người Phật tử không tin
rằng những khác biệt này là kết quả của một trò chơi may rủi khó hiểu nào
đó. Thực sự, khoa học cũng hoàn toàn chống lại cái thuyết "may rủi"
này, trong lãnh vực khoa học, mọi vận hành đều hợp theo quy luật nhân quả,
người Phật tử cũng không tin rằng những chênh lệch trong thế gian này là
do Ðấng Tạo Hoá bày ra.
Một trong ba quan niệm lạ
lùng nhưng rất thịnh hành vào thời Ðức Phật là:
"Mọi cảm thọ lạc, khổ hay trung tính mà con
người thọ nhận, tất cả những thứ đó đều do sự sáng tạo của một đấng Thượng
Ðế toàn năng" (Tăng Chi Kinh I).
Phê phán quan niệm chủ trương do định mệnh này Ðức Phật nói:
"Nếu cho là như vậy, thì do sự sáng tạo của
Thượng Ðế toàn năng mà con người sẽ trở thành kẻ sát nhân, trộm cắp, tà
dâm, dối trá, phỉ báng, lường gạt, mách lẻo, tham lam, nham hiểm và tà
kiến. Ðối với những người chấp nhận sự sáng tạo của Thượng Ðế là lẽ phải
tất yếu như vậy, hiển nhiên họ sẽ không muốn làm, hay không cần thiết phải
làm điều này, tránh làm điều nọ" (Ibid).
Ðề cập đến các tu sĩ loã
thể đang hành khổ hạnh, Ðức Phật nói:
"Này các Tỳ Khưu, nếu các chúng sanh phải thọ
lãnh khổ đau và hạnh phúc do sự sáng tạo của Thượng Ðế, vậy thì chắc chắn
các tu sĩ loã thể này ắt hẳn đã được tạo ra bởi một vị Thượng Ðế ác độc,
vì hiện tại họ đang thọ lãnh khổ đau quá mức" (Kinh Devadaha số 101
Majjhima Nikàya).
Theo đạo Phật thì những
bất bình đẳng hiện hữu trong thế gian là do, trong một chừng mực nào đó,
tính di truyền và môi trường chung quanh, ở một mức độ lớn hơn nữa, là do
một nhân hay nhiều nhân, (Kamma) không phải chỉ ở kiếp hiện tại, mà
cả ở quá khứ gần hay xa nữa. Vì vậy, chính con người phải có trách nhiệm
đối với hạnh phúc và khổ đau của mình; con người tạo ra thiên đàng và địa
ngục cho chính mình, họ là chủ nhân ông của số phận riêng của họ, là con
của quá khứ và cha mẹ của tương lai.
NHỮNG QUY LUẬT
Mặc dù, Phật giáo cho rằng
nghiệp (Kamma) là nguyên nhân chính của mọi bất bình đẳng trong thế
gian; tuy nhiên, Phật giáo không chủ trương thuyết định mệnh hay sự tiền
định, vì đạo Phật không chấp giữ quan niệm cho rằng mọi thứ đều do nghiệp
quá khứ mà ra cả. Luật nhân - quả (nghiệp) chỉ là một trong 24 nhân
được mô tả trong Vi Diệu Pháp (xem Compendium of Philosophy, P. 191)
hoặc nghiệp chỉ là một trong năm định luật (Niyàmas) được xem
là những định luật phát triển tự thân và vận hành trong vũ trụ. Năm định
luật đó là:
1) Utu Niyàma:
Ðịnh luật thuộc vật lý vô cơ, nghĩa là hiện tượng gió mưa theo mùa tiết.
Ðịnh luật chính xác của các mùa trong năm, những thay đổi và những biến cố
mùa tiết có tính đặc thù, tạo ra mưa, gió, bản chất của nhiệt v.v... đều
thuộc về nhóm này.
2) Bìja Niyàma:
Ðịnh luật về mầm và chủng tử (định
luật vật lý hữu cơ) chẳng hạn như
gạo từ hạt lúa sanh ra, vị ngọt của đường sinh ra từ cây mía và mật ong,
những tính chất đặc biệt của vài loại trái cây v.v... lý thuyết của khoa
học về tế bào và gen (genes), cũng như sự giống nhau trên phương
diện vật lý của các cặp song sinh, có thể được sắp vào định luật này.
3) Kamma Nikàma:
Ðịnh luật nhân - quả. Chẳng hạn như những hành động bất xứng ý tạo ra quả
bất thiện và hành động xứng ý tạo ra quả thiện tương xứng; cũng như nước
chắc chắn sẽ chảy xuống chỗ thấp. Nghiệp (Kamma) cũng thế, đã gieo
nhân thì chắc chắn hậu quả của nó sẽ xảy ra, không phải bằng hình thức
thưởng phạt mà như một chuỗi tương tục bẩm sinh. Chuỗi tương tục nhân quả
này là điều tự nhiên và cần thiết như quỹ đạo của mặt trăng và các hành
tinh vậy.
4) Dhamma Nikàma:
Ðịnh luật về pháp. Chẳng hạn như hiện tượng tự nhiên xảy ra vào lúc đức Bồ
Tát đản sanh trong kiếp chót. Lực hấp dẫn và những quy luật tương tự khác
của thiên nhiên v.v... có thể sắp vào trong nhóm này.
5) Citta niyàma:
Ðịnh luật về tâm hay quy luật tâm lý. Chẳng hạn như tiến trình tâm, sự
sanh khởi và diệt mất của tâm, năng lực của tâm v.v... các hiện tượng thần
giao cách cảm, khả năng dự cảm trước một việc và các loại thần thông... có
thể được sắp xếp vào nhóm này.
Năm định luật này bao quát
mọi sự việc trong thế gian, cũng như mọi hiện tượng tâm - sinh - vật lý
đều có thể được giải thích bằng năm định luật này. Chúng là những luật nằm
trong tự thân mỗi pháp, nên không đòi hỏi phải có người làm luật, và
Nghiệp; như vậy chỉ là một trong số những định luật đó mà thôi.
PHÂN LOẠI NGHIỆP (KAMMA)
Nghiệp được phân làm bốn
loại theo thời gian mà nghiệp đó cho quả. Có Nghiệp chín muồi hay cho quả
ngay trong kiếp hiện tại, Nghiệp cho quả trong kiếp kế, và Nghiệp cho quả
trong những kiếp sau nữa. Ba loại Nghiệp này buộc phải cho quả, cũng như
hạt giống chắc chắn sẽ nẩy mầm vậy. Tuy nhiên, để cho một hạt giống nảy
mầm, một số nhân phụ (duyên) như là đất, mưa v.v... cần phải có.
Cũng như vậy, để cho một nghiệp tạo ra quả, một vài nhân phụ như môi
trường và hoàn cảnh chung quanh v.v... cần phải có. Ðôi khi cũng có thể
xảy ra trường hợp, vì cần có những nhân phụ này mà Nghiệp hoàn toàn không
cho quả, Nghiệp như vậy gọi là Ahosi- kamma (Vô Hiệu
Nghiệp).
Nghiệp cũng có thể phân
làm bốn loại khác tuỳ theo chức năng đặc biệt của nó, đó là:
- Sanh Nghiệp
(Janaka kamma): Tức là nghiệp tạo điều kiện cho lần sanh kế.
- Trì Nghiệp
(Upatthambaka kamma): Là nghiệp hỗ trợ hay duy trì những kết quả của
nghiệp đã sanh.
- Chướng Nghiệp
(Upapilaka): Nghiệp cản trở hay làm suy yếu hiệu quả của nghiệp
tái tạo.
- Ðoạn Nghiệp
(Upaghàtaka kamma): Nghiệp tiêu huỷ sức mạnh của nghiệp đã có và
thay thế bằng những dị thục quả riêng của nó.
Tuỳ theo ưu tiên trả quả,
Nghiệp được phân làm bốn loại như:
- Trọng Nghiệp
(Garuka kamma): Ðây là loại nghiệp tạo ra dị thục quả của nó ngay
trong kiếp này hay kiếp kế. Về phương diện thiện của nghiệp này, thì các
trạng thái tâm vi tế hay tâm thiền (Jhànas) là trọng nghiệp. Bởi
vì chúng tạo ra dị thục quả lẹ hơn những trạng thái tâm thô thông
thường. Ngược lại, năm loại trọng tội cho quả tức thời, được gọi là
trọng nghiệp. Năm trọng tội đó là: giết cha, giết mẹ, giết một vị A la
hán, làm thân Phật ra máu và phá hoà hợp tăng.
- Cận Tử Nghiệp
(Àsanna kamma): Nghiệp này là hành động mà người ta thực hiện lúc
lâm chung hoặc bằng thân hay bằng tâm; bằng tâm là nghĩ đến những hành
động thiện hay ác mà họ đã làm trước đây, hay có những ý nghĩ tốt hoặc
xấu. Ðây chính là loại nghiệp, mà nếu không có trọng nghiệp, nó sẽ quyết
định điều kiện tái sanh.
- Thường nghiệp
(Àcinna): Là nghiệp mà người ta thường xuyên làm trong kiếp sống.
Nghiệp này trong trường hợp không có cận tử nghiệp, sẽ tạo ra hay quyết
định sự tái sanh.
- Tích Luỹ Nghiệp
(Katattà): Là nghiệp sau cùng trong thứ tự ưu tiên trả quả. Ðây
là nghiệp không dùng cạn của một chúng sanh đặc biệt, và nó tạo điều
kiện cho lần sanh kế tiếp, nếu không có Thường Nghiệp tác động.
Thêm một phân loại nghiệp
nữa là tuỳ theo cảnh giới trong đó quả trổ sanh, đó là:
1) Bất Thiện Nghiệp:
cho quả của nó nơi cảnh khổ.
2) Thiện Nghiệp: cho quả trở sanh trong dục giới.
3) Thiện Nghiệp: cho quả ở sắc giới.
4) Thiện Nghiệp: cho quả ở vô sắc giới.
I) 10 bất thiện nghiệp và
quả báo của nó:
*
Bất thiện nghiệp phát xuất từ gốc tham
(Lobha), sân (Dosa) và si (Moha)
Có 10 bất thiện nghiệp đó
là: sát sanh, trộm cắp, tà dâm (ba
nghiệp này được tạo ra bởi hành động),
nói dối, nói ly gián, nói thô ác, nói thêu dệt
(bốn nghiệp này được tạo ra bằng lời nói),
tham, sân, si (ba nghiệp này được
tạo ra bằng tâm).
Về 10 bất thiện nghiệp
này, sát sanh nghĩa là sự huỷ diệt sanh mạng của bất kỳ chúng sanh nào, kể
cả các loài thú vật. Muốn cấu thành tội sát sanh này cần thiết phải đủ năm
điều kiện.
Năm điều kiện cấu thành
tội sát sanh:
- Một chúng sanh.
- Ý thức được đó là một chúng sanh.
- Ý định giết.
- Cố sức giết.
- Chúng sanh đó chết.
Quả báo của nghiệp sát là:
Ðoản thọ, hay bệnh hoạn, luôn luôn buồn rầu vì phải xa lìa người thương,
và có tâm luôn sợ hãi.
Năm điều kiện cần thiết
cấu thành tội trộm cắp:
- Tài sản của người
khác.
- Biết rõ đó là tài sản của người khác.
- Ý định trộm cắp.
- Cố gắng lấy.
- Ðem vật đó đi nơi khác.
Quả báo của trộm cắp là:
Nghèo hèn, khổ sở, ước muốn bất thành và cuộc sống lệ thuộc vào kẻ khác.
Ba điều kiện cần thiết để
cấu thành tội tà dâm:
- Ý định hưởng lạc đối
với đối tượng bị ngăn cấm đó (ở
đây là phụ nữ đã có chồng hay có cha mẹ hoặc có người giám hộ coi sóc).
- Cố sức làm.
- Chiếm hữu được đối tượng.
Quả báo của tà dâm là:
có nhiều kẻ thù, gặp phải vợ (hay chồng) bất xứng ý, sanh làm người
nữ hoặc kẻ bán nam bán nữ.
Bốn điều kiện cần thiết
cấu thành tội nói dối:
- Không chân thật.
- Ý định lừa dối.
- Cố gắng lừa dối.
- Ðã truyền đạt vấn đề đến người khác.
Quả báo của nói dối là:
bị dày vò bởi lời nói lăng mạ, phải chịu tiếng gièm pha, không ai tín
nhiệm và miệng thường hôi thối.
Bốn điều kiện cần thiết để
cấu thành tội ly gián:
- Chia rẽ người khác.
- Ý định chia rẽ họ.
- Cố sức.
- Ðã nói.
Quả báo của nghiệp ly gián
là: phải phân ly với bạn bè thân
thuộc một cách vô cớ.
Ba điều kiện cần thiết cấu
thành tội nói lời thô ác:
- Người bị xỉ vả.
- Ý tưởng sân hận.
- Dùng ngôn ngữ lăng mạ.
Quả báo của tội nói lời
thô ác là: bị người khác ghét cay
ghét đắng dù vô tội, tiếng nói khàn khàn như vịt đực.
Hai điều kiện cần thiết
cấu thành tội nói lời phù phiếm thêu dệt:
- Khuynh hướng thích nói
thêu dệt.
- Chuyện phù phiếm đã nói.
Quả báo của lời nói thêu
dệt là: thường rối loạn các cơ
quan trong cơ thể, lời nói không có sức thuyết phục.
Hai điều kiện cần thiết để
cấu thành tội tham lam (Abijjhà):
- Tài sản của người
khác.
- Khát vọng muốn có tài sản đó, nói "ước gì tài sản này là của ta
nhỉ".
Quả báo của tham lam là:
ước muốn không bao giờ thành tựu.
Hai điều kiện cần thiết
cấu thành tội sân hận (Vyàpàda):
- Có một chúng sanh
khác.
- Ý định làm hại (người đó).
Quả báo của sân hận là:
dung sắc xấu xí, đa bệnh và bản chất đáng ghét.
Tà Kiến
(Micchàditthi):
nghĩa là thấy mọi sự việc một cách sai lầm, không biết thực chất của chúng
là gì. Ðể cấu thành nghiệp tà kiến, cần có hai điều kiện là:
- Tư cách thấy sai
(xuyên tạc) đối tượng.
- Hiểu lầm đối tượng do sự thấy sai đó.
Quả báo của tà kiến là:
chấp giữ thấp hèn, thiếu trí, đần độn, mắc các chứng bệnh kinh niên và có
những tư tưởng đáng chê trách (Expositor Pt, 1. Tr. 128).
II) Thiện nghiệp cho quả
trong cõi dục.
Có 10 thiện nghiệp là: Bố
Thí (Dàna), Trì Giới (Sìla), Tu Thiền (Bhàvanà), Cung
Kính (Apcàyana), Phục Vụ (Veyyàvacca), Hồi Hướng Công Ðức
(Pattidàna), Tuỳ Hỷ Công Ðức (Pattànumodàna), Nghe Pháp
(Dhammasavana), Thuyết Pháp (Dhammadesanà) và củng cố chánh
kiến (Ditthijukamma).
"Bố thí"
cho quả giàu sang; "giữ giới"
được sanh trong gia đình quyền quý và luôn luôn vui vẻ; "tu thiền"
sanh trong cảnh sắc giới và vô sắc giới, đồng thời giúp đạt được
tri kiến cao hơn và giải thoát; "cung kính" là nhân sanh
trong dòng dõi cao sang; "phục vụ" là nhân có đông quyến
thuộc; "hồi hướng công đức"
là nhân được dồi dào tài sản
trong kiếp sau; "tuỳ hỷ công
đức" dù tái sanh ở đâu cũng
được hoan hỷ. Cả hai việc "thuyết pháp" và "nghe pháp"
là nhân đưa đến trí tuệ. Củng cố chánh kiến là nhân hỗ trợ cho các
thiện nghiệp khác được quả báu lớn, và dẫn đến giải thoát.
III) Thiện ngiệp tạo quả
trong cảnh sắc giới.
Ðó là năm loại tâm thanh
tịnh, được thực hiện trong tiến trình hành thiền.
1) Trạng thái sơ thiền
có năm thiền chi: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất Tâm.
2) Trạng thái nhị thiền xảy ra cùng với: Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất Tâm.
3) Trạng thái tam thiền xảy ra cùng với: Hỷ, Lạc, Nhất Tâm.
4) Trạng thái tứ thiền xảy ra cùng với: Lạc và Nhất Tâm.
5) Trạng thái ngũ thiền xảy ra cùng với: Xả và Nhất Tâm.
IV) Thiện nghiệp cho quả
trong cõi vô sắc giới đó là bốn loại tâm thanh tịnh được thực hiện trong
tiến trình hành thiền.
1) Tâm thiện, trú trong
Không Vô Biên Xứ.
2) Tâm thiện, trú trong Thức Vô Biên Xứ.
3) Tâm thiện, trú trong Vô Sở Hữu Xứ.
4) Tâm thiện, trú trong tưởng cực kỳ vi tế đến độ không thể nói là có
tưởng hay không tưởng (Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ).
TỰ DO Ý CHÍ
Kamma (nghiệp) như
đã được nói đến ở trên, không phải là số phận, không phải là định mệnh,
không thể thay đổi được. Con người cũng không bị buộc phải gặt tất cả
những gì mình đã gieo trong một sự tương xứng y như vậy. Những hành động
hay nghiệp của con người không hoàn toàn tuyệt đối không thể chuyển hoá
được, ngoại trừ một số ít nghiệp phải chịu như vậy thôi. Chẳng hạn, nếu
một người bắn viên đạn ra khỏi khẩu súng, họ không thể gọi viên đạn quay
trở lại hoặc chuyển hướng nó ra khỏi đích đến của nó. Nhưng, nếu thay vì
một trái banh sắt hay bằng chì ném vào không gian, đó lại là trái banh
Bida lăn trên mặt bàn lót nỉ xanh bằng phẳng, và một người điều khiển nó
với một cây cơ, họ có thể thụt một trái khác đuổi theo sau và đụng thẳng
vào trái trước trên cùng đường làm thay đổi hướng đi của nó. Không phải
chỉ có thế, nếu họ xoay sở nhanh nhẹn và đã không đánh một cú quá mạnh vào
trái bi, ngay cả họ có thể đi vòng qua phía bên kia bàn Bida và đánh vào
đó một quả bi, mà quả này sẽ gặp quả kia ngay trên đường đi của nó, khiến
cho nó phải đứng ngay tại chỗ. Với cú đi cơ sau của người này, họ có thể
giảm bớt, hay trong những trường hợp thuận lợi hoàn toàn làm mất tác dụng
của cơ trươc.
Nghiệp vận hành trong cái
dòng mênh mông của cuộc sống này cũng rất giống như vậy; nghĩa là hành
động (nghiệp) mà người ta làm ngày hôm sau có thể làm giảm nhẹ bớt
hậu quả của nghiệp làm ngày trước. Nếu điều này không xảy ra như vậy, thì
điều gì có thể đã từng xảy ra khi một người vĩnh viễn thoát khỏi mọi
nghiệp. Nỗ lực tự thân kiên trì của con người không đưa đến một kết thúc
nào sao.
Chính vì vậy, con người có
một số tự do ý chí, và mỗi người có đủ khả năng để uốn nắn cuộc đời mình
hay để giảm khinh những nghiệp mà mình đã làm. Ngay cả một người xấu xa
nhất, bằng tự do ý chí và nỗ lực tự thân của mình, họ có thể trở thành
người đức hạnh nhất. Bất cứ giây phút nào con người cũng có thể chuyển hoá
thành tốt hơn hay tồi tệ hơn. Tuy nhiên, mọi việc trên thế gian này, kể cả
bản thân con người đều tuỳ thuộc vào những điều kiện (nhân duyên),
và nếu không có những nhân duyên này thì không có gì có thể khởi sanh hoặc
đi vào hiện hữu được. Vì vậy, con người chỉ có một số tự do ý chí nào đó
chứ không tuyệt đối tự do ý chí. Theo vi diệu pháp, mọi thứ, tâm hay thân
phát sanh hợp theo những quy luật và điều kiện. Nếu không như vậy, hẳn
những hỗn loạn sẽ ngự trị trên thế gian này và tuyệt không hoá giải được.
Tuy nhiên, một điều như vậy không thể nào xảy ra; hơn thế nữa, nếu điều đó
là như vậy, mọi quy luật tự nhiên mà khoa học hiện đại khám phá hoá ra vô
dụng cả sao.
Tính chất cơ bản và thực
sự của Nghiệp là Tâm. Khi một tư tưởng quen thuộc nảy sanh trong tâm một
vài lần, nó sẽ có khuynh hướng rõ rệt muốn tái diễn lại ý tưởng đó. Khi
một hành động quen thuộc đã được thực hiện một vài lần, nó cũng có khuynh
hướng lặp lại hành động đó rất rõ rệt. Như vậy, mỗi hành động dù tâm hay
thân, đều có khuynh hướng tạo ra sự đồng dạng của nó một cách liên tục.
Nếu một người nghĩ một ý tưởng tốt, nói một lời thiện và làm một việc hữu
ích, hiệu quả của những điều này giúp người đó tăng trưởng những khuynh
hướng về điều thiện hiện diện trong họ, tạo cho họ trở thành một con người
tốt hơn. Ngược lại, nếu họ làm một hành động xấu, một ý tưởng thấp hèn và
lời nói vô ích, họ đã tự gia tăng khuynh hướng bất thiện của mình, tự làm
cho mình trở thành một con người tồi tệ. Ðã trở thành người xấu xa tồi tệ,
họ sẽ bị lôi cuốn đến băng nhóm của kẻ bất lương trong tương lai, và phải
gánh chịu mọi bất hạnh dính liền với cuộc sống của một hội chúng bất hảo
như vậy. Mặt khác, người có nhân cách là người luôn luôn trở nên hoàn
thiện hơn, đương nhiên khuynh hướng của họ là tìm đến kết giao với người
tốt và thọ hưởng mọi điều an vui, thoải mái, đồng thời tránh khỏi mọi va
chạm đột ngột của kiếp người, mà một sự kết giao như vậy đã bao hàm.
Ðối với trường hợp của một
người có tu tập, ngay đến hậu quả của một việc ác lớn lao hơn cũng có thể
giảm nhẹ, trong khi tội ác nhỏ hơn của một người không tu tập có thể tạo
ra hậu quả của nó nặng nề hơn, tuỳ theo thuận duyên hay không thuận duyên.
Ðức Phật dạy:
"Này các Tỳ Khưu, ở đây có
người thân không có giới, không khép mình vào nếp sống đạo đức, không tu
tập tâm, không tu tập tuệ, kém đức hạnh và ít thiện nghiệp, sống đau khổ
do kết quả của những chuyện tầm thường. Ngay cả một việc ác nhỏ mà người
đó phạm cũng sẽ đưa nó đến trạng thái đau khổ".
"Ở đây, này các Tỳ Khưu,
một người thân có thu thúc, chế ngự với giới, tu tập tâm, tu tập tuệ, là
một đại trượng phu, có nhiều thiện nghiệp và sống không có những nhược
điểm. Một việc ác tương tự mà người này phạm, có thể được hoá giải trong
kiếp này và thậm chí không có đến một quả báo nhỏ tự nó biểu hiện (sau khi
chết), nói gì đến quả báo lớn".
"Cũng như, này các Tỳ Khưu
một người bỏ một cục muối vào ly nước nhỏ, các con nghĩ thế nào? Liệu bây
giờ số nước ít ỏi trong ly nước kia có trở nên mặn và không thể uống được
không, này các Tỳ Khưu?".
-
"Thưa vâng, bạch Ðức Thế Tôn".
-
"Tại sao?".
-
"Bạch Ðức Thế Tôn, vì nước trong ly có rất
ít, do đó nó sẽ trở nên mặn và không thể uống được với cục muối này".
-
"Bây giờ, giả sử có người đem bỏ cục muối này
vào sông Hằng, Các con nghĩ sao, này các Tỳ Khưu? Liệu bây giờ nước sông
hằng có bị mặn và không thể uống được do cục muối này không?".
-
"Quả thật là không thể, bạch Ðức Thế Tôn".
-
"Tại sao không?".
-
"Bạch Ðức Thế Tôn, vì khối nước trong sống
hằng rất lớn, do vậy nó sẽ không bị mặn và không thể uống được".
-
"Cũng y hệt như thế ấy, này các Tỳ Khưu,
chúng ta có thể có trường hợp một người làm những việc ác sơ sài, nhưng
lại đưa nó đến trạng thái đau khổ. Lại nữa, này các Tỳ Khưu, chúng ta cũng
có trường hợp một người khác làm hành động sai lầm nhỏ nhặt như vậy, và
hoá giải nó ngay trong kiếp hiện tại này, thậm chí không có một quả báo
nhỏ tự nó biểu hiện (sau khi chết) nói chi đến quả báo lớn".
-
"Này các Tỳ Khưu, chúng ta có thể có trường
hợp người bị bỏ tù chỉ vì nửa xu, vì một xu, hoặc vì một trăm xu. Lại nữa
này các Tỳ Khưu, chúng ta cũng có thể có trường hợp một người khác không
bị bắt bỏ tù vì (ăn cắp) nửa xu, một xu, hay một trăm xu".
-
"Này các Tỳ Khưu, ai là người bị bỏ tù vì (ăn
cắp) nửa xu, một xu, hay một trăm xu? Này các Tỳ Khưu, khi nào một người
nghèo khổ, túng thiếu, bần cùng, họ sẽ bị bỏ tù vì nửa xu, vì một xu, vì
trăm xu".
-
"Này các Tỳ Khưu, ai là người không bị bỏ tù
vì (lấy) nửa xu, một xu, một trăm xu? Này các Tỳ Khưu, khi nào một người
giàu có nhiều tài sản và có thế lực.
Này các Tỳ Khưu, họ sẽ
không bị bỏ tù vì nửa xu, một xu hoặc một trăm xu".
-
"Cũng giống như vậy, này chư Tỳ Khưu, chúng
ta có thể có trường hợp một người làm những việc ác nhỏ nhặt lại dẫn nó
vào trạng thái khổ đau. Hay, lại nữa, này các Tỳ Khưu, chúng ta cũng có
thể có trường hợp một người khác làm hành động ác tương tự như vậy, và hoá
giải nó ngay trong kiếp hiện tại, thậm chí không có đến một quả báo nhỏ tự
nó biểu hiện (sau khi chết) nói chi đến quả báo lớn". (Anguttara Nikàya
Ch.1).
Những Bài Học Mà Nghiệp
Dạy Cho Chúng Ta
Càng hiểu rõ hơn về quy
luật nghiệp báo, chúng ta thấy mình càng nên thận trọng hơn trong mọi hành
vi, lời nói và tư tưởng của mình, đồng thời cũng thấy rõ trách nhiệm của
chúng ta đối với những người chung quanh. Sống trong ánh sáng của sự hiểu
biết như vậy, chúng ta học được một số bài học từ giáo lý nghiệp báo:
1) Nhẫn nại:
Biết rằng luật nhân quả (hay nghiệp)
là người trợ thủ đắc lực nhất của chúng ta nếu chúng ta sống đúng với nó,
và rằng không có điều tai hại nào có thể xảy đến với chúng ta nếu chúng ta
làm việc theo tinh thần nhân quả này, chúng ta cũng biết rằng nghiệp trả
quả cho chúng ta rất công bằng và đúng thời, như vậy chúng ta đã học được
bài học kiên nhẫn, không bị xao động, và rằng thái độ thiếu kiên nhẫn là
một chướng ngại cản trở sự tiến hoá. Khi đau khổ, chúng ta biết rằng mình
đang trả nợ, và nếu chúng ta là người có trí, chúng ta học cách không tạo
thêm đau khổ nữa trong tương lai. Khi hạnh phúc, chúng ta biết ơn sự ngọt
ngào của nó, và nếu là người có trí, chúng ta học cách sống cho tốt đẹp
hơn nữa. Nhẫn nại sản sinh ra an lạc, thành công, hạnh phúc và an toàn.
2) Tự tin:
Quy luật nhân quả là một quy luật rất công
bằng, hoàn hảo đối với một người hiểu biết, quy luật này không hề làm cho
họ phải khó chịu. Nếu chúng ta khó chịu và không có tự tin, điều đó chứng
tỏ rằng chúng ta đã không nắm bắt được thực chất của luật nhân quả. Thực
ra, chúng ta hoàn toàn an ổn dưới đôi cánh che chở của nó, và không có gì
đáng phải sợ hãi trong cái thế giới mênh mông này ngoại trừ những hành
động sai lầm của chính mình. Luật nhân quả buộc người ta phải nương tựa tự
thân và đánh thức niềm tự tin trong họ dậy. Tự tin củng cố, hay nói đúng
hơn là làm tăng trưởng an lạc, hạnh phúc của chúng ta và làm cho chúng ta
thoải mái, can đảm; bất luận chúng ta đi đâu, luật nhân quả cũng là kẻ bảo
vệ che chở cho chúng ta.
3) Tinh thần tự lực:
Chúng ta hiện nay như thế này là
do những gì ta đã tạo trong quá khứ, vì vậy những gì chúng ta hiện đang
làm, chắc chắn sẽ quyết định tương lai của chúng ta. Có được tri kiến đúng
đắn về sự kiện này, cũng như biết rằng sự vinh quang trong tương lai là vô
hạn, điều này cho chúng ta tinh thần tự lực vững mạnh và loại trừ khuynh
hướng cầu xin tha lực giúp đỡ. Thực ra thì tha lực này hoàn toàn không
giúp được gì cả "Thanh tịnh hay
không thanh tịnh tuỳ thuộc nơi ta, không ai có thể làm cho người khác
thanh tịnh được", Ðức Phật đã dạy
như vậy.
4) Tinh thần tự chế:
Một cách tự nhiên, nếu chúng ta
nhận thức được rằng điều ác chúng ta làm sẽ quay trở lại đập vào chúng ta,
chúng ta sẽ rất thận trọng, ít ra khi chúng ta làm, hay nói hoặc suy nghĩ
một điều gì đó không tốt, không trong sạch và không đúng sự thực. Có kiến
thức hiểu biết về Nghiệp sẽ hạn chế chúng ta không làm điều lầm lạc vì lợi
ích của kẻ khác, cũng như của bản thân chúng ta.
5) Sức mạnh:
Càng hiểu biết về giáo lý nghiệp báo và ứng
dụng nó vào cuộc sống của chúng ta, chúng ta càng có thêm sức mạnh, không
những để hướng dẫn cho tương lai mình mà còn để giúp cho mọi người một
cách hữu hiệu hơn. Việc thực hành thiện nghiệp khi đã phát triển đầy đủ có
thể sẽ giúp chúng ta vượt qua điều ác và những nhược điểm, đồng thời tiêu
diệt mọi kiết sử ngăn trở không cho chúng ta đến đích Niết Bàn.
-ooOoo-
Bài 31:
CHẾT LÀ GÌ?
Theo
đạo Phật thì chết là "sự chấm dứt có tính cách tạm thời của một hiện
tượng tạm thời". Ðiều này có nghĩa chết không phải là sự huỷ diệt hoàn
toàn của một chúng sanh, vì mặc dầu sự sống hữu cơ đã diệt, những cái
nghiệp lực là động cơ thúc đẩy sự sống đó cho đến nay vẫn không bị huỷ
diệt. Hình hài của chúng ta chẳng qua chỉ là sự biểu hiện ra bên ngoài của
dòng nghiệp lực vô hình mà thôi. Nghiệp lực này đem theo với nó mọi đặc
tính mà thường thường tiềm ẩn, nhưng có thể khởi sanh lên bề mặt bất cứ
lúc nào. Khi hình hài hiện tại huỷ diệt thì một hình hài khác thay thế chỗ
của nó, tuỳ theo sức mạnh ý chí tốt hay xấu
(nghĩa là Nghiệp được xem là mạnh nhất)
vào lúc lâm chung.
Lúc chết, dòng nghiệp lực
này còn lại hoàn toàn không bị xáo trộn bởi sự tan rã của thân vật lý, và
sự diệt của thức hiện tại tạo điều kiện cho sự xuất hiện một chúng sanh
mới trong lần sanh kế tiếp. Dòng tâm thức tiếp tục trôi chảy, nó trôi chảy
liên tục giống như một dòng sông
"Tiếp nhận vào dòng chảy của nó những phát triển liên tục từ các nhánh phụ
của lục căn, đồng thời luôn luôn phân phối cho thế giới chung quanh nó cái
mớ bòng bong tư tưởng mà nó đã thu nhặt trên cuộc hành trình" (Compendium
of Philosophy, trang 12). Tính
liên tục của dòng nghiệp lúc chết không gián đoạn trong một điểm thời gian
nào cả, cũng không có sự chia cắt trong dòng tâm thức, và vì thế không có
bất kỳ khoảng trống nào cho một giai đoạn trung ấm giữa kiếp này và kiếp
kế, hoặc giữa bất kỳ hai kiếp sống nào. Khác nhau duy nhất giữa sự chuyển
tiép của sát na tâm thường (hoặc
một đơn vị tâm) đến một sát na tâm
khác, và của sát na tâm tử đến sát na tâm sanh
(tử tâm đến kiết sanh thức),
là trong trường hợp trên sự thay đổi không thể thấy được và ở trường hợp
sau một cái chết có thể cảm nhận rõ ràng được thấy. Tái sanh xảy ra tức
thời.
Người ta có thể hỏi: phải
chăng có một nơi nào đó luôn luôn sẵn sàng để tiếp nhận sự tái sanh này?
Câu trả lời là: Như một điểm nào đó trên đất này luôn luôn sẵn sàng đón
nhận hòn đá rơi xuống vậy, do đó, luôn luôn có một nơi thích đáng để tiếp
nhận sự tái sanh và nó được tạo điều kiện bởi luật tự nhiên của nghiệp
(kamma).
Chết chỉ là một biến cố
nhất thời, sự tái sanh xảy ra liền tức khắc. Trước đây người ta có thể
hoài nghi về tính mau lẹ như vậy trong sự chuyển tiếp của dòng sanh lực,
thế nhưng trong thời đại khoa học hiện này, với những phương pháp khảo sát
tân kỳ, chúng ta biết đến sự chuyển di rất nhanh của năng lực trong hệ
thống vô tuyến điện báo và điện thoại. Những bức tường kiên cố không ngăn
nổi những làn sóng Radio đến một máy tiếp nhận thích hợp đặt trong phòng.
Sự chuyển di của sanh lực từ một hiện hữu này đến một hiện hữu khác có thể
được so sánh với một máy tiếp nhận (máy thu thanh), thu lại những
bước sóng đặc biệt phát ra ở xa hàng ngàn cây số. Có thể nói nó giống như
một cái âm thoa đang rung động đáp lại một nốt nhạc đặc biệt của một bước
sóng đặc biệt trong thang âm hơn (thang âm: chuỗi âm thanh lên hoặc xuống
từng bậc). Bao lâu nốt nhạc còn phát ra những rung động trong không gian,
chừng đó cái âm thoa vẫn sẽ đáp lại nốt nhạc đặc biệt ấy, rung động trong
sự hợp nhất. Khi những rung động của nốt nhạc ngưng, âm thoa cũng sẽ ngưng
rung với nốt đó. Ðối với dòng nghiệp lực hay sinh lực không ngừng nghỉ này
cũng vậy, nó cứ tiếp tục tạo ra sự tái sanh xuyên qua những sinh phôi hay
những điều kiện sống thích đáng khác, cho đến khi nào dòng nghiệp lực
không ngừng nghỉ đó ngưng hiện hữu trong sự an lạc của Niết Bàn mới thôi.
Chúng sanh mới có giống
chúng sanh cũ không?
"Chúng sanh mới này là sự
biểu hiện hiện tại của dòng Nghiệp Lực không giống, và cũng không đồng
nhất với chúng sanh cũ trước đó; các uẩn tạo nên thành phần của nó khác
với và không có sự đồng nhất với ngũ uẩn đã tạo thành chúng sanh là tiền
nhân của nó. Tuy nhiên, nó cũng không phải là một chúng sanh hoàn toàn
khác, vì nó có cùng dòng nghiệp lực, mặc dầu có thể đã thay đổi đôi chút
ngay trong sự biểu hiện cuối cùng; dòng nghiệp lực này giờ đây đang tạo ra
sự hiện hữu của nó trong thế giới có thể cảm nhận được bằng giác quan như
là một chúng sanh mới".
Nếu chúng ta có thể thu
lại một cuộn phim thật nhanh, về cuộc sống của bất kỳ một cá nhân đặc biệt
nào từ khi họ sanh ra cho đến lúc chết đi; sự kiện kinh ngạc nhất khiến
chúng ta phải lưu tâm, chắc chắn sẽ là tính chất thay đổi mà chúng đang
diễn ra ngay qua hàng loạt các hình ảnh đó. Ðứa bé trong nôi biến thành
thiếu niên, thiếu niên biến thành người lớn, và người lớn biến thành một
cụ già hom hem rồi ngã quỵ xuống chết. Những thay đổi này diễn ra nơi mọi
phần của thân thể người đó, và không những ở thân mà cả ở tâm cũng thế. Vì
vậy, bất cứ một người trưởng thành nào quan sát được sự hiện hữu của chính
mình sẽ nhận ra rằng đứa bé ngày nào, giờ đây không còn nữa. Ðứa bé đó có
một thân hình khác, cả về kích thước lẫn hình dáng, vấn đề ưa - ghét cũng
khác, rồi những khát vọng cũng khác, đứa bé đó hầu như là kẻ xa lạ hoàn
toàn với cá nhân đã trưởng thành hiện nay. Ấy vậy mà cá nhân trưởng thành
này lại phải có trách nhiệm đối với những gì nó đã làm trong thời thơ ấu
của nó, bởi vì có một sự liên tục
(hay tính đồng nhất) trong tiến
trình của sinh lực từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, khi một đứa bé trở
thành người lớn.
Cũng y hệt như vậy, chúng
sanh mới có cùng dòng nghiệp lực hay sanh lực như chúng sanh trước. Vì
vậy, nó phải có trách nhiệm đối với những gì chúng sanh trước của nó đã
làm. Chúng sanh mới này có những tính đồng nhất với chúng sanh trước chẳng
khác nào, cá nhân trưởng thành hiện nay có đối với đứa bé ngày nào đó;
không hơn cũng không kém. Sự kiện này đã được khéo diễn tả trong kinh
Milinda Panha (Milanđà Vấn kinh).
Vua Milinda hỏi thánh tăng Nàgasena (Na tiên Tỳ khưu) rằng:
"Một người tái sanh có còn giống như
(người trước), hay đã trở thành một người khác?".
"Không giống cũng không khác", đó là câu trả lời mà đức vua nhận
được.
-
"Tâu đại vương, giả sử một người thắp sáng
một ngọn đèn, liệu ngọn đèn đó có cháy suốt đêm không?".
-
"Ðược chứ, ngọn đèn có thể cháy suốt đêm chứ,
bạch Ðại Ðức".
-
"Bây giờ, xin hỏi đại vương có phải cùng ngọn
lửa đó cháy sáng trong canh đầu và trong canh thứ nhì không?".
-
"Không phải vậy - Bạch Ðại Ðức".
-
"Hay là cùng ngọn lửa đó cháy sáng trong canh
nhì và canh ba đúng không?".
-
"Không phải vậy, Bạch Ðại Ðức".
-
"Thế thì một ngọn đèn trong canh đầu, và ngọn
đèn khác trong canh hai, và ngọn đèn khác nữa trong canh ba chăng?".
-
"Không phải vậy, mà ánh sáng phát ra từ cùng
một cây đèn suốt cả đêm - Thưa Ðại Ðức".
-
"Này đại vương, cũng như vậy đó, tính liên
tục của một người hay một vật được duy trì giống như ngọn đèn trên. Cái
này diệt mất, cái khác (chúng sanh khác) sanh ra; và sự tái sanh như đã
nói, xảy ra đồng thời. Như vậy, một người tiếp tục sự sống của họ đến giai
đoạn cuối cùng của ý thức bản ngã không phải như một người giống hệt, cũng
không phải là người khác hoàn toàn".
Ðược yêu cầu đưa ra những
minh hoạ khác, Thánh Tăng Nàgasena dẫn chứng trường hợp của sữa, sữa này
khi đã vắt từ bò ra, để một khoảng thời gian, trước tiên nó chuyển thành
sữa đông, và rồi từ sữa đông chuyển thành bơ, và từ bơ chuyển thành đề hồ.
Theo cách thức đó mà nói rằng sữa là cùng một thứ như sữa đông, hoặc bơ
hay đề hồ là không chính xác, thế nhưng phải nói là chúng được tạo ra từ
sữa. Vì thế, Tỳ khưu Na Tiên đã chỉ cho đức vua thấy tính tương tục của
một người hay một vật được duy trì cùng một cách thức như sữa. Cũng có một
ví dụ khác về sóng của nước trong hồ hay biển, một khối nước nhô lên thành
sóng. Khi sóng qua đi, hay như thể qua đi, một lúc sau dù không phải khối
nước trước đã tạo thành sóng, mà là một khối nước hoàn toàn khác. Tuy vậy
chúng ta cũng nói rằng sóng "đang
tan đi".
Chúng sanh hiện tại, hay
sự tồn tại hiện nay, được tạo điều kiện bởi thái độ mà người ấy đã đương
đầu với những hoàn cảnh trong kiếp sống vừa qua, cũng như trong những kiếp
quá khứ. Nhân cách và môi trường chung quanh hiện tại của họ cũng là kết
quả của tất cả những gì mà từ trước đến nay họ đã tạo; nhưng họ sẽ ra sao
trong tương lai tuỳ thuộc vào những gì họ đang làm trong hiện tại này.
Người Phật tử chân chính
xem cái chết như một hiện tượng nhất thời xảy ra giữa một kiếp sống và
kiếp kế tiếp của nó, và nhìn nó đến với thái độ bình tĩnh. Quan tâm duy
nhất của người Phật tử đó là tương lai của họ phải là một tương lai thế
nào, để những điều kiện của kiếp sống đó có thể cung cấp cho họ những cơ
hội thuận lợi hơn cho việc tự hoàn thiện mình. Nắm bắt được giáo lý quan
trọng về nghiệp báo như vậy, chúng ta nhận thức được rằng vấn đề hoàn toàn
nằm trong khả năng của chúng ta, để thay đổi hay làm giảm nhẹ tính chất
của sanh lực (nghiệp lực) tiếp tục trong kiếp kế, và rằng môi
trường tương lai của chúng ta sẽ ra sao hoàn toàn tuỳ thuộc vào những gì
chúng ta đang làm, những gì chúng ta đang cư xử trong kiếp sống này và
trong những kiếp trước của chúng ta.
-ooOoo-
Bài 32:
TÁI SANH DIỄN RA NHƯ THẾ NÀO?
Mỗi
kiếp sống được tạo điều kiện bởi một nghiệp
(hay hành động)
tốt hay xấu ở quá khứ, và nghiệp này nổi bật
nhất ở lúc lâm chung. Hình hài của chúng ta chỉ là sự biểu hiện ra bề
ngoài của dòng nghiệp lực vô hình, và lực này mang theo với nó tất cả
những phẩm cách của chúng ta; phẩm cách này thường ngấm ngầm bên trong,
nhưng nó có thể khởi sanh lên bề mặt vào những khoảnh khắc hoàn toàn bất
ngờ. Cái chết của một người chỉ là sự chấm dứt tạm thời của một hiện tượng
tạm thời, hình hài hiện tại diệt và hình hài khác sẽ thay thế chỗ của nó,
hợp theo tư tưởng được xem là mạnh nhất vào lúc lâm chung.
Một sát na
(đơn vị)
tâm diệt chỉ để cho một sát na tâm khác sanh
ra, dòng tâm thức trôi chảy giống như một dòng sông. Khi một người sắp
chết, chức năng vật lý không phục hồi diễn ra từ sát na tâm thứ 17 tính
ngược lại thời điểm chết. Những tính chất thuộc về vật chất của thân do
nghiệp, hơi nóng, tâm và dưỡng chất tạo ra không khởi sanh nữa, giai đoạn
nguy ngập này có thể so sánh với sự leo lét của ngọn đèn ngay trước lúc
tắt. Ðối với người hấp hối, lúc này một trong ba hiện tượng xuất hiện rất
sinh động trước con mắt tâm của họ, đó là Nghiệp (Kamma), Nghiệp
Tướng (Kamma nimitta), và Thú Tướng (Gati nimitta).
NGHIỆP
(KAMMA)
Thấy nghiệp có nghĩa là
thấy một hành động thiện hoặc ác của họ và nếu đó là trọng nghiệp, đây là
một trong bốn loại nghiệp hay hành động tạo điều kiện cho sự tái sanh, một
Trọng Nghiệp như vậy chắc chắn sẽ tạo quả ngay trong kiếp sống này hoặc
kiếp kế, trọng nghiệp có thể là thiện hoặc ác. Chẳng hạn, một trạng thái
thiền trong lúc hành thiền, là thiện, và sát sanh là ác; đặc biệt đối với
trường hợp của những nghiệp nghiêm trọng nhất
(ngũ nghịch đại tội)
liên quan đến giết cha, giết mẹ, giết một bậc
A la hán, hoặc chỉ làm bị thương một vị Phật. Như đã nói ở trên, trọng
nghiệp như vậy sẽ cho quả ngay trong kiếp này hoặc kiếp kế một cách chắc
chắn.
Nếu người sắp chết không
có trọng nghiệp như vậy làm đối tượng cho sát na tâm tử, họ có thể thấy
một hành động hay nghiệp mà họ đã làm ngay trước lúc chết; nghiệp này gọi
là Asanna "cận tử nghiệp". Do vai trò quan trọng mà nó đóng trong
việc quyết định sự tái sanh, cho nên chấp giữ vào loại đối tượng của sát
na tâm tử hết sức quan trọng; chính vì vậy việc nhắc nhở người hấp hối nhớ
đến những thiện sự mà họ đã làm, hoặc tạo điều kiện cho họ làm những điều
thiện (như bố thí, nghe pháp v.v...) ngay trên giường bệnh của họ,
vẫn còn được các nước quốc giáo như Tích Lan, Miến Ðiện... coi trọng.
Ðôi khi một người xấu có
thể chết một cách an vui và nhận được một sự tái sanh tốt, nếu họ may mắn
nhớ đến hay làm được một việc thiện vào phút cuối, nhưng cho dù họ hưởng
được một sự tái sanh tốt đi nữa, thì điều này cũng không có nghĩa là họ sẽ
miễn trừ được hậu quả của những ác nghiệp mà họ đã thực hiện trong kiếp
trước. Cũng có khi, một người hiền lương có thể chết rất bất hạnh do thình
lình nhớ đến một ác nghiệp nào đó của mình, hoặc do nuôi dưỡng một ý nghĩ
xấu xa,có thể bị buộc phải tái sanh trong những hoàn cảnh không thuận lợi.
Tuy nhiên, đây chỉ là những trường hợp ngoại lệ, vì theo quy luật, chặp tư
tưởng cuối cùng thường được tạo điều kiện bởi hành vi cư xử thông thường
của một người. Trong bất kỳ tình huống nào, chúng ta cũng luôn được khuyên
là hãy nhắc nhở người hấp hối nhớ đến những thiện nghiệp của họ, và chuyển
sự chú ý của họ ra khỏi những ràng buộc và lo lắng thế gian.
Thường nghiệp là nghiệp kế
tiếp trong ưu tiên trả quả. Ðây là loại nghiệp hay hành động mà người ta
làm hay nghĩ đến rất thường xuyên, những thói quen này dù tốt hay xấu, đều
trở thành bản chất thứ hai của con người, như chúng ta đã thấy, nó có
khuynh hướng lập thành nhân cách của một người. Trong những lúc nhàn rỗi,
người ta thường quay trở về một loại tư tưởng đã thành nét đặc thù của
mình. Chẳng hạn, một người bỏn xẻn keo kiệt sẽ luôn luôn nghĩ đến tiền bạc
của mình, và khó có thể buông bỏ tâm ra khỏi những sở hữu hằng ấp ủ này
của họ; một người làm công việc xã hội chắc chắn sẽ quan tâm đến những
hoạt động xả hội của mình; một vị cố vấn tinh thần thì luôn luôn chăm chú
vào công việc tâm linh của mình. Như vậy, mỗi người chúng ta bị những hành
động thường ngày của mình chi phối, đặc biệt là vào lúc lâm chung.
Trong trường hợp không có
tất cả những nghiệp vừa kể làm đối tượng của tâm tử, thì một hành động hay
nghiệp thất thường nào đó từ những tích luỹ của quá khứ bất tận, sẽ hiện
khởi. Mỗi chúng sanh đều có một kho nghiệp dữ trữ, có thể gọi đó là như
vậy, và Tích Luỹ nghiệp này đôi lúc có thể trở thành đối tượng của sát na
tâm tử. Như vậy, một trong bốn nghiệp này hiện ra một cách tự nhiên và rất
sinh động trước con mắt tâm của người sắp chết, đó là: Trọng Nghiệp, Cận
Tử Nghiệp, Thường Nghiệp, Tích Luỹ Nghiệp.
Nghiệp tướng
(Kamma nimitta)
Trường hợp nghiệp tướng -
thì đối tượng của sát na tâm tử là vật xuất hiện trong hình thức của một
cảnh sắc, âm thanh, mùi, vị, xúc chạm hay một ý niệm kết hợp một cách mật
thiết với sự biểu hiện của một nghiệp đặc biệt. Chẳng hạn, như dao thớt
trong trường hợp đó là một người đồ tể, đối với bác sĩ thì sẽ thấy bệnh
nhân, và trường hợp một người mộ đạo sẽ thấy đối tượng của sự thờ phụng
v.v...
Thú tướng
(Gati nimitta)
Ðiều này có nghĩa là đối
tượng của sát na tâm tử bắt lấy hình thức của một dấu hiệu nào đó về nơi
chốn mà người chết sẽ đi thọ sanh, một điều rất thường xảy ra với người
sắp chết. Những biểu tượng về số phận của một người có thể là rừng hoặc
những vùng núi non, thai mẹ, các toà thiên cung v.v... khi những dấu hiệu
tái sanh này xảy ra, và nếu nó là xấu, chúng có thể được chuyển thành tốt.
Ðiều này được thực hiện bằng cách gây ảnh hưởng đến tư tưởng của người hấp
hối sao cho những ý tưởng thiện giờ đây có thể tác động như một cận tử
nghiệp, đồng thời làm mất tác dụng ảnh hưởng của nghiệp xấu; nếu không, nó
sẽ ảnh hưởng đến sự tái sanh của họ.
Bắt lấy nghiệp, nghiệp
tướng và thú tướng làm đối tượng của nó, tiến trình tâm của người hấp hối
đi đến tâm tử thực sự, tức là trạng thái tâm cuối cùng trong kiếp sống
này, cái chết thực sự xảy ra. Chết chỉ là sự chấm dứt tạm thời của một
hiện tượng tạm thời, nó không phải là sự huỷ diệt hoàn toàn của một chúng
sanh. Mặc dù đời sống hữu cơ đã diệt, nhưng cái năng lực làm động cơ thúc
đẩy nó cho đến lúc này vẫn chưa tiêu huỷ; cũng như ánh sáng điện chỉ là sự
biểu hiện có thể thấy được ở bên ngoài của dòng nghiệp lực vô hình. Cũng
thế, chúng ta chỉ là sự biểu hiện bề ngoài của dòng nghiệp lực vô hình.
Khi bóng đèn hư, ánh sáng tắt nhưng dòng điện vẫn còn, và ánh sáng lại
xuất hiện trở lại với một bóng đèn thích hợp khác. Trong cùng cách thức
như vậy, dòng nghiệp lực còn lại hoàn toàn không bị xáo trộn bởi sự phân
rã của cỗ xe vật lý (thân người).
Trạng thái tâm cuối cùng
trong kiếp sống đó đang diệt, tạo điều kiện cho trạng thái tâm kế tiếp
liền tức khắc; tuy nhiên, trạng thái tâm liền kế tiếp này sẽ xảy ra trong
và như trạng thái tâm đầu tiên hết của kiếp sống mới, và cứ thế tiến trình
tiếp tục. Tâm kế tiếp thừa hưởng tất cả những hành động quá khứ hay nghiệp
cũ, nhưng chúng sanh mới, chúng sanh này chỉ là sự biểu hiện hiện tại của
dòng nghiệp lực, hoàn toàn không giống như chúng sanh trước. Tuy nhiên,
trong một chừng mực nào đó thì nó thừa hưởng những điều kiện thuộc quan hệ
nhân quả trong quá khứ giống vậy; bởi thế, cũng không thể nói đó là một
chúng sanh hoàn toàn khác.
Dòng tâm thức trôi chảy,
sự chuyển tiếp của dòng sinh lực xảy ra tức thì, đến mức hoàn toàn không
có chỗ trống nào cả dành cho trạng thái trung gian. Theo truyền thống Phật
giáo Tây tạng (Tibetan), có một giai đoạn hay trạng thái trung
gian, ở đây chúng sanh lưu lại trong vài ngày; và theo giáo lý của Thuyết
Thần Trí (Thesophical) thì giữa mỗi hai kiếp sống chúng ta có một
kỳ nghỉ rất tuyệt vời trên thiên đàng, gọi là Devachan; trong kỳ nghỉ đó
chúng ta có dịp suy gẫm đến tất cả những gì đã xảy ra với chúng ta trong
kiếp trước và nghiền ngẫm mọi kinh nghiệm mà chúng ta đã gặt được trong
kiếp quá khứ của mình.
Theo Phật giáo truyền
thống thì tính liên tục của dòng sinh lực vào lúc chết không bị gián đoạn
trong một điểm thời gian nào cả, và cũng không có sự ngăn chia trong dòng
tâm thức. Sự khác nhau duy nhất giữa một sát na diệt đến sát na tâm khác,
và giữa sát na tâm tử với sát na tâm sanh, là trong trường hợp trước sự
thay đổi không thể thấy được, và ở trường hợp sau một cái chết có thể nhận
ra rõ ràng được thấy. Tái sinh liền tức khắc.
Chúng ta có thể hỏi
"Phải chăng có một nơi nào đó luôn luôn
sẵn sàng để tiếp nhận sự tái sinh này?"
Câu trả lời là ví như một điểm trên mặt đất
này luôn luôn sẵn sàng đón nhận hòn đá rơi; cũng như vậy, luôn luôn có một
nơi thích hợp để đón nhận sự tái sanh và điều này được tạo điều kiện bởi
nghiệp (Kamma).
-ooOoo-
Bài 33:
BẢN CHẤT VÀ SỐ PHẬN CỦA CON NGƯỜI
Mọi
người phản ứng tuỳ theo bản chất đặc biệt của riêng họ, vì thế biết được
tại sao và như thế nào chúng ta lại khác biệt nhau trong lối suy nghĩ và
trong cách nhìn cuộc đời (nhân sinh quan), chúng ta mới có thể rộng
lượng được với mọi người và nhờ vậy mới có thể sống hài hoà hơn với họ.
Khi chúng ta còn non nớt về mặt tâm linh hay tinh thần, đó là lúc mà hầu
như những thú vui về thể xác và tình cảm thông tục lôi cuốn chúng ta nhất,
và trong khi chúng ta vẫn mãi non nớt như vậy trong cuộc tiến hoá, chúng
ta chắc chắn không vượt qua được giai đoạn này.
Khi chúng ta già dặn hơn,
có kinh nghiệm nhiều hơn trong bước tấn hoá, lúc này các phương diện văn
chương và nghiên cứu có sức hấp dẫn với chúng ta, và chúng ta tìm được
niềm vui qua những theo đuổi trên lãnh vực tri thức này. Cuối cùng, khi
chúng ta già dặn hơn nữa, chúng ta nhận ra rằng hạnh phúc tâm linh là hạnh
phúc cao tột nhất, bởi vì nó là hạnh phúc chân thực và bền lâu. Ðây là mục
đích sống của chúng ta.
Chúng ta có thể thăng tiến
cuộc tấn hoá đó với ý chí, cũng như chúng ta có thể phát triển các cơ bắp
của mình với sự luyện tập thường xuyên vậy, với việc thực hành chúng ta có
thể vươn đến sự hoàn thiện; thiên về tri thức thì qua việc đạt đến kiến
thức toàn hảo, thiên về cảm xúc thì qua việc kiểm soát và sử dụng những
xảm xúc đó, thiên về tinh thần thì qua sự chứng ngộ viên mãn, thiên về vật
chất thì qua việc đạt đến sức khoẻ toàn vẹn và kiểm soát thân. Bản chất
của chúng ta càng thấp thỏi, thì những thú vui của chúng ta bị lệ thuộc
vào những nguồn bên ngoài càng ở mức độ to lớn hơn; trong khi bản chất của
chúng ta cao hơn, ảnh hưởng của chúng ta có đối với hạnh phúc của mình
cũng nhiều hơn.
Làm thế nào để chúng ta có
thể phát triển hay thay đổi tự thân mình? Từ alchemy (thuật giả kim)
được cấu tạo bởi hai từ ả rập, "Al" và "kimia", nghĩa là
nghệ thuật bí ẩn làm thay đổi hay nấu chảy ra. Có hai loại thuật giả kim
(alchemy), giả kim về vật chất và giả kim về tinh thần, và trong cả
hai, con người đều làm cùng một việc là cố gắng khám phá ra cùng cái bí
mật quan trọng, và làm thế nào để biến những thứ tầm thường vô giá trị ra
thành vàng ròng, thuần khiết và giá trị. Nhà giả kim vật chất thì cố gắng
biến hay thay đổi những kim loại khác thành vàng, trong khi nhà giả kim
tinh thần lại cố gắng thay đổi những dục vọng thấp hèn của con người như:
sân hận, ganh tỵ, thù ghét v.v... thành vàng ròng của an lạc, từ bi và
quảng đại.
Nhiều nhà giả kim tinh
thần đã thành công trong việc thay đổi tất cả những gì được xem là thấp
hèn, thông tục và xấu xa trong bản chất của họ, thành sự thuần khiết,
thánh thiện và từ bi, giờ đây họ đang muốn dạy cho chúng ta làm thế nào để
được như vậy. Bản chất của họ trong sạch và cao đẹp đến độ gần gũi họ
chúng ta chỉ khởi lên lòng kính yêu và tôn trọng; họ là những bậc thầy về
trí tuệ, và những gì họ đã làm chúng ta cũng có thể làm được nếu như chúng
ta có đủ kiên trì. Họ nói với chúng ta rằng chỉ có một sự thất bại duy
nhất là ngưng nỗ lực.
Cũng như cuối mỗi năm học
hay mỗi học kỳ đều có một kỳ thi sát hạch; trong đó một số học sinh đậu,
một số khác rớt, cuối mỗi thời kỳ hay giai đoạn trong kiếp sống của một
người cũng vậy, đều có một kỳ sát hạch trong thuật giả kim tinh thần, và
chỉ có người nào phẩm chất vàng mới vượt qua nổi. Những ai thất bại phải
quay lại trường đời và thử thách trở lại.
Tất cả chúng ta đã trở lại
trường đời này, và mỗi người trong chúng ta hiện giờ đang bận rộn với hai
loại công việc gặt và gieo, nghĩa là chúng ta đang gặt những thành quả mà
chúng ta đã gieo trong quá khứ, đồng thời chúng ta cũng đang gieo những
hạt giống vui - buồn, khổ - lạc, để rồi sẽ gặt nó trong các kiếp sống
tương lai. Theo lời dạy của Ðức Phật thì mục đích chính của cuộc sống là
làm thế nào để học được cách vượt qua kỳ sát hạch cuối cùng trong thuật
giả kim tinh thần này, nhờ đó hoàn thành việc chuyển đổi tất cả những gì
được xem là thấp hèn, thông tục và xấu xa trong bản chất của chúng ta ra
thành vàng ròng thuần khiết và từ bi, đó chính là hành trang đi đến mục
đích cuối cùng của chúng ta, mục đích của hạnh phúc, an lành và giác ngộ
viên mãn.
-ooOoo-
Bài 34:
TAM QUY: TISARANA
Thông
thường, trong các buổi hội họp hoặc lễ lạy theo truyền thống Phật giáo,
người Phật tử chúng ta thường mở đầu bằng nghi thức xin thọ Tam Quy và Ngũ
Giới hoặc Bát Quan Trai Giới. Như vậy, Tam Quy nghĩa là gì?
Buddham saranam
gacchàmi.
Dhammam saranam gacchàmi.
Sangham saranam gacchàmi.
Con đem hết lòng thành
kính quy y Phật.
Con đem hết lòng thành kính quy y Pháp.
Con đem hết lòng thành kính quy y Tăng.
Tam Quy này còn được gọi
là Ba Ngôi Báu, hay Tam Bảo (tiratana). Ratana nghĩa là cái gì đem
lại vui sướng, thích thú, hay cái làm hài lòng. Có 7 loại châu báu đó là:
vàng, bạc, và năm loại đá quý khác. Sở dĩ những thứ này được gọi là châu
báu (Ratanas), bởi vì chúng đem lại cho chúng ta sự vui sướng,
thích thú, nhưng chúng thuộc về bản chất vật chất phàm tục thế gian, vì
vậy chúng ta dùng nó như những vật trang sức chứ không phải như nơi nương
tựa (quy y); trong khi đó ba loại châu báu khác, Ðức Phật, giáo
pháp và chư Tăng (Buddha, Dhamma, Sangha), đem lại cho chúng ta
niềm vui và hạnh phúc tinh thần. Vì thế, chúng ta không dùng những vật báu
này làm trang sức, mà coi đó như kim chỉ nam và nơi quy ngưỡng - nương nhờ
của chúng ta để chống lại những thế lực bất thiện của si mê, tham lam, sân
hận.
Chúng ta quy y Ðức Phật
bởi vì Ngài có lòng bi mẫn vô lượng đối với sự yếu đuối, đau khổ thất vọng
và buồn rầu của con người; và cũng vì Ngài đã tìm ra cho chúng ta con
đường giải thoát bằng nỗ lực không ngừng của ngài trải qua vô số kiếp. Ðức
Phật đã cho chúng ta những lời khích lệ và cổ vũ lớn lao để chiến đấu
chống lại cái ác cho đến khi chúng ta chiến thắng được nó, Ngài là bậc
thầy tối thượng của chúng ta.
Chúng ta quy y Pháp
(Dhamma), bởi vì Giáo Pháp có thể làm cho chúng ta những người hành
trì pháp đạt đến sự đoạn tận mọi bất toại nguyện và khổ đau xuyên qua sự
đạt đến giác ngộ, trí tuệ toàn hảo và hoàn toàn xả ly. Cách tốt nhất để
noi gương Ðức Phật và tỏ lòng tôn kính ngài là thực hành giáo pháp trong
cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Quy y Pháp có ba giai đoạn: học hỏi,
thực hành và chứng ngộ. Ðầu tiên chúng ta nên nghiên cứu giáo pháp thuần
tuý do Ðức Phật thuyết giảng, được các bậc A la hán và các bậc Trưởng Lão
hành theo, và giáo pháp mà hiện nay được phương Tây biết đến như là
Theravàda (Thượng Toạ Bộ), chính Ðức Phật là người đã tuyên thuyết
giáo pháp này.
Pháp (Dhamma) nghĩa
là sự thật; như vậy, lời dạy của Ðức Phật được gọi là Dhamma, vì nó có thể
làm cho người ta thấy rõ sự thật. Bởi vì pháp gồm có ba Tạng nên cũng còn
gọi là Tam Tạng (Tipitaka). Ba tạng đó là: Luật tạng (Vinaya
pitaka), Kinh tạng (Sutta pitaka) và Vi Diệu tạng
(Abhidhamma pitaka), sở dĩ có tên gọi như vậy là do những khác biệt
trong cách trình bày và phân tích của mỗi tạng. Từ trước tới nay chưa hề
có sự hoài nghi hay tranh luận hoặc bàn cãi về sự phân chia này; thế
nhưng, gần đây chúng ta có nghe một số người nói rằng Tạng Diệu Pháp
(Abhidhamma) không phải là lời dạy của chính Ðức Phật, mà đó chỉ là
Tạng được phát triển sau này. Vâng, câu trả lời cho vấn đề này cũng không
khó tìm, và một trong những câu trả lời đơn giản nhất là nếu Abhidhamma
không phải là lời dạy của Ðức Phật, do vậy đó không phải là tạng thứ ba,
vậy thì cái gì sẽ là tạng thứ ba trong vị trí của nó? Nếu không có tạng
thứ ba thì tại sao chúng ta lại có từ Tipitaka (Tam Tạng), là từ có
nguồn gốc cổ và được mọi người từ xưa tới nay nhìn nhận?
Chúng ta không những chỉ
nghiên cứu Kinh Tạng Pàli mà cũng cần phải nghiên cứu thêm các bản chú
giải, đặc biệt những bản chú giải của ngài Buddhaghosa, người đã viết lại
những bản chú giải cổ điển có trước thời của ngài, cũng như dùng nó làm
tài liệu tham khảo trong các bản chú giải do ngài tự viết. Những lời giải
thích của ngài Buddhaghosa hoàn toàn không dựa trên quan điểm cá nhân của
mình, mà dựa trên những lời Ðức Phật dạy. Chúng ta không thể hiểu hết ý
nghĩa kinh điển nếu không có các bản chú giải của ngài, những bản chú giải
mà các bậc trưởng lão thời đó và các hàng đệ tử nối truyền của họ đã lưu
truyền cho đến ngày nay, và được xem như chính xác và hữu ích nhất. Khi
người ta chuyển dịch một bài kệ do Ðức Phật thuyết bằng Pàli ra ngôn ngữ
riêng của họ, dĩ nhiên người ta sẽ sử dụng kiến thức riêng của mình về
thuật ngữ và chủ ngữ, và với cả lương tri của họ. Thế nhưng tốt hơn hết,
trước tiên hãy tham khảo các bản chú giải và sớ giải để biết ý nghĩa chính
thống. Tất cả những lời giải của Ðức Phật đều đã được chú giải cặn kẽ;
nhưng không may thay, việc chuyển dịch ra Anh ngữ mới chỉ được một vài
cuốn; về vấn đề này chúng ta cần phải có thêm nhiều nhà học giả chuyên
nghiên cứu ngôn ngữ Pàli như Miss Horner
(một học giả người Anh mất năm 1981),
vì còn rất nhiều công việc cần phải làm, ngõ hầu giúp mọi người hiểu được
giáo pháp thuần tuý và truyền bá giáo pháp nguyên thủy này.
Giai đoạn thứ hai trong
quy y pháp là thực hành giáo pháp trong đời sống hàng ngày. Vì chúng ta
phải chịu sanh, lão, bệnh, tử và chúng ta đau khổ vì những bất toại nguyện
và bất hạnh trong cuộc sống, do đó chúng ta đều là những bệnh nhân. Ðức
Phật có thể được so sánh với một vị lương y đầy kinh nghiệm và thiện xảo,
còn Giáo Pháp ví như thuốc hay và thích hợp; thế nhưng cho dù vị lương y
có thể có đủ tài năng, và cho dù thuốc có thể thần diệu thế nào chăng nữa,
nếu chúng ta không tự mình uống thuốc thì bệnh của chúng ta cũng không
được chữa khỏi. Bần tăng nghĩ phần đông chúng ta đang cần thuốc hay để
chữa những căn bệnh trầm kha của mình như: hiểu lầm nhau, thiếu kiên nhẫn,
nóng nảy, thiếu lòng bao dung và từ ái.
Hiểu biết chân chánh, nhẫn
nại, khoan dung, thiện chí và từ ái là những nguyên tắc sơ đẳng và cần yếu
nhất của đạo Phật. Ðối với một người bình thường những điều nay có thể khó
thực hành, nhưng chúng ta phải cố gắng vượt lên cái mức trung bình ấy.
Người Phật tử phải là những tấm gương tốt cho người khác bằng cách thực
hành những gì chúng ta dạy họ; nêu gương tốt có giá trị thực tiễn hơn
thuyết giảng. Chỉ bằng việc thực hành người ta mới có thể thành tựu sự
chứng ngộ thực tánh của các pháp, và cách duy nhất để chúng ta có thể bày
tỏ lòng biết ơn chân thực cũng như lòng kính trọng của chúng ta với Ðức
Phật, bậc Ðạo Sư của chúng ta, người với lòng bi mẫn vô biên đã chỉ cho ta
con đường đi đến sự đoạn tận khổ đau, đó là bằng cách thực hành Pháp Bảo
(Dhamma).
Cuối cùng, chúng ta quy y
Tăng (Sangha), bởi vì Tăng (Sangha) là nguồn sống, nhờ có
các Ngài mà Giáo Pháp mới chảy vào chúng ta.
Sangha nghĩa đen là nhóm
hay đoàn thể, tuy nhiên ở đây nó có nghĩa là một đoàn thể các vị Thánh đã
đạt đến các tầng Thánh cao quý. Thánh tăng có 8 bậc từ Nhập Lưu thánh đạo
thứ nhất đến A la hán thánh quả thứ tám. Một vị Tỳ Khưu tuy chưa đạt đến
tầng thánh nào, nhưng nếu sống đúng theo pháp, cũng thuộc về Tăng
(Sangha).
Có thể nói Tăng là điểm
hội tụ, tại đây Phật - Pháp (Buddha - Dhamma) trực tiếp liên hệ với
nhân loại, hay là cây cầu nối giữa loài người và sự thực tuyệt đối. Ðức
Phật nhấn mạnh đến tầm quan trọng của Tăng như một tổ chức cần thiết cho
sự tấn hoá của nhân loại; vì nếu không có tăng, Phật - Pháp có lẽ chỉ còn
là một huyền thoại hay truyền thống sau khi Ðức Phật nhập diệt. Tăng không
những chỉ làm công việc bảo tồn những lời dạy của bậc Ðạo Sư, mà còn là
linh hồn duy nhất của Giáo Pháp cao thượng. Tuy nhiên, Tăng không thể tồn
tại nếu không có sự hộ trì của hàng Phật tử tại gia, tức là các hàng Ưu Bà
Di (Upàsikas) và Ưu Bà Tắc (Upàsakas), hay cận sự nam, cận
sự nữ. Những ai hộ trì Tăng bảo được lợi ích cho chính bản thân mình và
mọi người. Vì không làm như vậy họ không chỉ tạo hước báo cho mình thôi,
mà còn giúp cho việc duy trì Pháp bảo được trường tồn và phổ cập đến mọi
người.
Công việc của mỗi và mọi
người Phật tử là trước tiên phải làm sao cho Phật Pháp trở thành thực tại
trong đời sống, bằng cách nghiên cứu rồi thực hành Giáo Pháp trong đời
sống hàng ngày. Khi chúng ta sống hợp theo giáo pháp, chúng ta có thể nói
về nó với uy tín thực sự. Thứ hai nữa, công việc của người Phật tử là phải
truyền bá Phật pháp nguyên thủy, hoặc giúp cho chư Tăng, những người đã
cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp nghiên cứu, thực hành và truyền bá
Giáo Pháp thuần tuý - Giáo Pháp toàn hảo ở giai đoạn đầu, đoạn giữa và
cuối. Nhờ vậy, chúng ta mới trở thành những nhân tố tích cực hộ trì của
nhân loại và là sứ giả của an lạc và hạnh phúc.
-ooOoo-
BÀI 35:
NGÔN NGỮ PÀLI VÀ ÐẠO PHẬT
Pàli
là ngôn ngữ gốc, trong đó Ðức Phật dùng để thuyết giảng và sau này được sử
dụng để ghi chép các kinh do Ðức Phật thuyết. Người học Phật nghiêm túc
hiển nhiên tìm được nhiều thuận lợi từ một kiến thức về Pàli hơn từ kiến
thức về các ngôn ngữ khác. Thứ nhất, nhờ kiến thức Pàli này mà họ có thể
tìm được lối vào kho tàng rộng lớn của một nền văn hoá cao quý. Mặt thuận
lợi thứ hai là họ có thể đọc được những kinh Phật nguyên gốc gọi là
Tipitakas (Tam Tạng - Kinh Ðiển), cũng như các bản chú giải về Tam
tạng này.
Thực sự mà nói thì hầu hết
kinh Phật và một số các bản chú giải đã được chuyển dịch ra nhiều ngôn ngữ
Châu Á, cũng như một vài ngôn ngữ Châu Âu khác, và có thể xem đây là những
cố gắng trung thực để tiếp cận với sự thật. Tuy nhiên, không may thay một
số bản dịch trong số đó lại hoàn toàn sai lạc và nhầm lẫn, hoặc ít nhất
cũng tối nghĩa khó hiểu. Chẳng hạn, việc chuyển sang tiếng Anh các từ Pàli
như Sati (niệm) thì lại dịch là tuệ giác (Insight), sự hiểu
biết (Understanding), hoặc lý trí (reason); từ Nàma-rùpa (danh -
sắc) lại dịch là hình ảnh (Image) và ý niệm (Ideal); từ
Sankhàra (hành - nghiệp, 50 tâm sở hoặc các pháp hữu vi) thì dịch
là các khuynh hướng (Tendencies) hoặc khái niệm (Conceptions)
và từ Nibbàna (Niết Bàn: diệt tham) lại dịch là sự huỷ diệt
(Annihilation) hay rỗng không (Nothingness), là những từ được
xem là sự chuyển dịch tồi tệ nhất mà các học giả Tây phương đã làm. Ngạn
ngữ Ý nói rằng các nhà dịch thuật là những kẻ phản bội (Translators are
traitors), có lẽ cũng đáng ghi nhớ trong phương diện dịch thuật.
Những độc giả dựa vào các
thuật ngữ nhầm lẫn như vậy thường hiểu lầm thực nghĩa và thực chất của
những nguyên tắc cơ bản của đạo Phật như là Bát Chánh Ðạo, Tứ Diệu Ðế,
Thập Nhị Nhân Duyên, Ngũ Uẩn Hữu và Giáo Lý Vô Ngã (Anatta), là cốt
lõi của toàn bộ Phật pháp. Vì vậy, Pháp (Dhamma) chỉ có thể được
diễn tả bởi những người không những phải có tín tâm nơi Pháp mà cũng cần
phải có một kiến thức thoả đáng về Pàli nữa; nếu không, người viết rất có
thể nhầm lẫn bản chất thực sự của Pháp, mà chỉ nội điều này thôi đã khiến
Giáo Pháp, một điều sống thực lại có thể làm cho điên đảo cuộc sống của
con người. Không quan tâm đến điểm trọng yếu này, mọi nỗ lực của họ không
những trở thành vô ích mà còn tác hại đến Giáo Pháp nữa.
Về phương diện này, có lẽ
không có tôn giáo nào phải chịu thiệt thòi nhiều như Phật giáo. Trước hết,
đạo Phật là một tôn giáo truyền thống của phương Ðông, được coi là hoàn
toàn xa lạ đối với Âu Châu một trăm năm trước, thứ nữa việc khám phá ra
Phật giáo đối với họ có tính cách dần dà, đến nỗi toàn bộ hệ thống kinh
điển của đạo Phật vẫn chưa được chuyển dịch một cách thoả đáng; còn đối
với các bộ chú giải của các bộ Kinh này thì hoạ hoằn lắm mới có được một
hai bộ Pháp Cú (Dhammapàda) và Pháp Tụ (Dhammasangani)
chuyển dịch sang các ngôn ngữ Châu Âu. Do ảnh hưởng của những trường hợp
như vậy, việc các nhà viết sách Tây phương đã xuyên tạc đạo Phật trong một
thái độ lố bịch nhất, là điều không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Trong số các nhà viết sách
Tây phương về đề tài Phật giáo, có một số người không có ý định viết một
cách công tâm về đạo Phật, mà họ chỉ mưu toan trình bày cho mọi người thấy
rằng đây là một tôn giáo ngoại lai và kém xa các tôn giáo hiện có của
phương Tây. Cũng có số khác không những có thái độ thân thiện hơn mà còn
có hảo ý nữa. Thế nhưng, họ lại mắc vào những lỗi lầm khác là nhìn đạo
Phật một cách phiến diện và méo mó, vì lý do rất đơn giản là kiến thức
Pàli của họ không đầy đủ lắm. Ðiều này dẫn đến hậu quả là có rất nhiều
những sự pha trộn kỳ lạ của những ý niệm sai lầm và những tư tưởng kỳ
quặc; hay trong một vài trường hợp, những giáo thuyết thần bí
(Theosophy) và Hồi Giáo (Hinduism) đã được gán cho đạo Phật ở
phương Tây.
Anh ngữ, trong thế giới
của ý niệm lại bị thâm nhiễm với nhân sinh quan Thiên Chúa, đến nỗi trong
rất nhiều trường hợp không có những ý niệm tương đương đối với ý niệm của
đạo Phật. Chính vì vậy, thật khó nếu không muốn nói là không thể truyền
đạt những ý niệm của đạo Phật qua phương tiện Anh ngữ, vì nó không có
những tương đương hoàn chỉnh cho những từ đòi hỏi phải có. Chẳng hạn, như
từ "Bhikkhu", mặc dầu nghĩa Pàli của nó là một người rất giản dị,
hoàn toàn không có tương đương trong tiếng Anh để truyền đạt một cách
chính xác ý nghĩa của nó. Do vậy từ này được dịch nhầm là một kẻ ăn mày
(beggar), một giáo sĩ (priest) hay là một tu sĩ. Bởi vì họ
không ăn mày theo thực nghĩa của từ này nên họ (Tỳ Khưu: Bhikkhu)
không phải là kẻ ăn mày. Họ cũng không phải là một giáo sĩ, bởi vì họ
không hành xử như một người trung gian giữa chúa và con người. Một cách
nghiêm chỉnh thì họ cũng không phải là một tu sĩ, vì họ không bị buộc phải
thực hiện bất cứ lời thề nào cả. Ðiều này dẫn đến hậu quả là trong những
cuốn sách viết về đạo Phật bằng tiếng Anh, độc giả phương Tây sẽ gặp rất
nhiều từ Pàli phải giữ nguyên gốc vì lý do đó.
Qua bài học này chúng ta
thấy rằng người nghiên cứu Phật học nghiêm túc, nghĩa là người thực sự có
ước muốn thâu thập tri kiến hiểu biết đúng đắn về Giáo Pháp thâm sâu của
đạo Phật, nên chuẩn bị cho mình làm quen với những từ gốc cần yếu của Giáo
Pháp, hoặc đòi hỏi phải có một số kiến thức khả dĩ về Pàlì. Như vậy, mới
làm cho chúng ta hiểu được pháp thâm diệu của đạo Phật trong ánh sáng chân
thực của nó.
-ooOoo-
Bài 36:
NỀN TẢNG TINH THẦN CỦA VĂN HOÁ CHÂU Á
Trong
khi các nền văn hoá phương Tây xuất phát từ hàng chục nguồn khác nhau; từ
những chuyện hoang đường của buổi hồng hoang xa xưa, dai dẳng lâu hơn nữa
trong những vùng giá lạnh ở phía Tây; từ truyền thống của dân tộc Hy Lạp;
từ truyền thống của Na Uy; từ sự pha trộn và lợi dụng len lỏi vào của
những truyền thống Do Thái, Hung và Ả rập, cộng với truyền thống Cơ Ðốc
Giáo như một lực uốn nắn, thì văn hoá Châu Á lại ăn rễ vững chắc trong
những tôn giáo của Á Châu.
Văn hoá thực sự của Châu Á
hoàn toàn dựa trên những nguyên tắc tinh thần của những tôn giáo thuộc
Châu Á. Nếp sống văn hoá của những xứ sở Châu Á chắc chắn sẽ không tồn tại
nếu không có những căn bản tinh thần này.
Có rất nhiều sự khác biệt
trong nền văn hoá của chúng ta nếu đem so sánh với văn hoá Tây phương, và
chính những nét nổi bật này đã làm phát sinh ra huyền thoại về một
"Phương Ðông bất biến" Á Châu thay đổi và đang dần dần thay đổi, sự
phát triển chậm và chắc nhắm đến những hình thức ngày càng hoa mỹ hơn,
giống như sự hé mở của đoá sen ngàn cánh rất thường xuất hiện trong hình
tượng văn hoá của chúng ta.
Bỏ tôn giáo qua một bên,
thử hỏi văn hoá sẽ còn lại gì? Cũng như cái gì sẽ còn lại nếu bạn rút hết
nước nuôi sống đoá sen kia... chẳng còn gì ngoại trừ một mùi thối rữa.
Ðiều này không chỉ áp dụng đối với Phật giáo mà đối với cả hai tín ngưỡng
lớn khác là Ấn giáo và Hồi giáo cũng thế.
Ðạo Phật là gì?
Câu trả lời nằm trong bài
kệ trong kinh Pháp Cú:
"Sabbapàpassa akaranam
Kusalassa upasampadà
Sacita - pariyodapanam
Etamï buddhàna sàsanam".
"Không làm các điều ác
Luôn làm mọi điều thiện
Giữ cho tâm trong sạch
Là lời chư Phật dạy".
Vì Ấn giáo và Hồi giáo
cũng dạy những điều này như những sự thực và chân lý bất diệt, chúng ta
tôn trọng hai tín ngưỡng lớn này cũng do vậy. Nơi mà Phật tử dựa căn bản
cho mọi hành động của mình, cũng như văn hoá và toàn bộ cuộc sống của mình
là trên quy luật nhân quả vận hành qua nghiệp báo (Kamma). Tín đồ
Ấn giáo mặc nhận đấng Thượng Ðế tối cao như người tạo ra nghiệp, còn Hồi
giáo xem "những quy luật lạ lùng
của ngày và đêm, sanh và tử, của phát triển và hoại diệt"
như
"sự biểu thị quyền năng của thánh Allah và xác nhận quyền tối cao của
ngài". Mặc dầu có những khác biệt,
thế nhưng ở đây không có nhiều dị biệt như thoạt tiên chúng ta tưởng, vì
những quy luật vĩ đại của hoại diệt, của tử sanh và quy luật vĩ đại hơn
nữa của lòng thương yêu, đều được các tôn giáo này nhìn nhận.
Ðây chính là sợi chỉ nối
liền và hoà hợp mọi nền văn hoá Châu Á. Ðây cũng chính là sợi chỉ mà những
người thiên về vật chất muốn tìm cách bứt đứt, nhưng vô vọng. Ðó là sự
thật, tuy nhiên mối hiểm nguy vẫn chưa qua, và quả thực nó đang gia tăng
cường độ thêm nữa. Tại sao lại có
vấn đề này? Tại sao những giá trị tinh thần lại bị suy thoái nhan nhãn ở
khắp nơi như vậy? Ðơn giản là vì
từ hồi nào đến giờ người ta đã xao lãng những giá trị tinh thần và thay
vào đó là những giá trị hoàn toàn vật chất. Những ý niệm về tinh thần và
đạo đức của một số người Châu Á cũng như một số người Tây phương đã và
đang thoái hoá một cách trầm trọng, vì họ quá chú trọng đến cái giá trị
hoàn toàn vật chất này.
Không ai phủ nhận rằng vật
chất cũng có những giá trị của vật chất. Một dịp nọ Ðức Phật biết rằng
người đàn ông kia căn cơ đã chín muồi để có thể liễu ngộ Giáo Pháp. Nhưng
vì ông ta đang đói nên Ngài yêu cầu tăng chúng cho ông ta ăn trước. Chỉ
khi đó ông ta mới có thể có sự chú tâm cần thiết để lãnh hội Giáo Pháp.
Thuyết giảng những giá trị
tinh thần cho một người đang đói là một điều vô ích. Ngược lại, cũng vô
ích không kém khi đem những giá trị vật chất nói với một người đang khao
khát tâm linh. Vì cái khuynh hướng vật chất này, nếu thiếu vắng sức mạnh
tinh thần, sẽ quay lại và tự xâu xé nó, hoặc sẽ thúc giục các vị lãnh đạo
của một xứ sở hay phong trào giở trò quyền lực, qua lòng tham, nó sẽ huỷ
diệt con người và huỷ diệt luôn cả những tài sản vật chất mà họ tìm kiếm.
Chúng ta đã chứng kiến những trường hợp như vầy xảy ra trong lịch sử và
cho đến ngày nay cũng vậy. Chỉ bằng cách duy trì những giá trị tinh thần,
với đầy đủ sức mạnh của nó, chúng ta mới rút ra được những tốt đẹp của
tiến bộ vật chất mà khoa học hiện đại ở khắp nơi đang tạo ra.
Thế giới hiện nay nói
chung đã có đủ vật chất và cũng không thiếu về mặt tri thức.
Vậy thì nó đang thiếu thứ gì?
Cái mà thế giới đang thiếu là nền tảng tinh
thần của văn hoá. Vì điều này mà thế gian đầy biến động và hoà bình cũng
tránh né chúng ta. Con người không còn tin tưởng lẫn nhau. Những cuộc xung
đột, những xung đột phát xuất từ lòng tham như xung đột về chủng tộc,
chính trị, tôn giáo, kinh tế đã đem đến chiến tranh do thiếu căn bản tinh
thần của văn hoá này.
Từ
"văn hoá"
ở đây được dùng trong ý nghĩa là tinh hoa của
tư tưởng và hoạt động trong đời sống nhân loại. Văn hoá mang một ý nghĩa
rất rộng, nó bao gồm mọi hoạt động của con người từ tôn giáo, chính trị,
luân lý, triết học, kinh tế.... Những nguyên tắc truyền dẫn căn bản trong
đời sống con người, hay những nguyên tắc truyền cảm của một chủng tộc, một
quốc gia, cộng với lối sống đã được chấp nhận tạo thành căn bản văn hoá
của họ. Chính vì vậy mà không thể trông đợi một sự đồng nhất hay đồng bộ,
hoặc nhất quán của văn hoá được. Trong một sự hài hoà sâu sắc, chính tính
chất đa dạng này đã tạo ra chiều sâu và cảm tính văn hoá.
Tuy nhiên, nếu văn hoá
muốn đạt được địa vị xứng đáng và đúng với tên gọi của nó, nó cần phải
được dựa trên căn bản tinh thần. Các quốc gia Châu Á đã và vẫn dựa căn bản
cho nền văn hoá của họ trên tinh thần, và đó cũng là một phần tử không thể
tách rời khỏi các tôn giáo của họ. Cái gọi là văn hoá vật chất sẽ dẫn đến,
như chúng ta đã thấy: xung đột, chiến tranh, tham lam và phá huỷ.
Gom các quốc gia lại như
một khối, trên thế gian hiện nay đã có đủ của cải và khả năng để loại trừ
nạn thất nghiệp, đói nghèo, bao nhiêu nỗi nhọc nhằn và bệnh hoạn, cũng như
chắc chắn sẽ loại trừ được các loại tội phạm và áp bức. Thế giới đã có tất
cả cái mà nó cần, và việc khám phá ra những nguồn năng lực mới có thể, nếu
các nhà khoa học đồng tâm nhất trí trong khối thịnh vượng chung của nhân
loại, tạo cho mọi người được thư thả để thực hiện điều thiện và hạnh phúc,
thay vì chỉ đơn thuần tồn tại trong thế gian này. Ðây là căn bệnh và thuốc
chữa. Thế nhưng, làm thế nào để chúng ta có thể thuyết phục bệnh nhân của
căn bệnh thế gian này uống thuốc?
Chúng ta phải chỉ cho họ
thấy rằng thói quen của người theo chủ nghĩa vật chất là lúc nào cũng muốn
biến đất thành vàng, ngoảnh mặt lại với những hành tinh xa xôi sẽ chỉ dẫn
họ vào sa lầy, và họ cũng sẽ rơi vào sa lầy nếu như họ cứ mãi mãi nhìn lên
trời mà không xem lại quanh mình.
Chúng ta phải đưa thuốc
cho họ, thuyết phục họ uống nó, và rồi thuyết phục họ bước lên đường đi
đến chân lý và Giác Ngộ, đến một cuộc đời tốt đẹp hơn và lợi ích hơn; nơi
đây, cuộc sống đó sẽ cho họ được thong dong để đi trên con đường giải
thoát. Ðây chính là con đường an toàn và phương thuốc an toàn nhất.
Cách duy nhất để chia sẻ
phương thuốc này là phải biến nó thành hiện thực, bằng giáo dục, một nền
giáo dục thực sự, và bằng cách chia sẻ nó với lòng nhiệt thành. Nếu chúng
ta có thể truyền bá chân lý, chỉ cần với phân nửa lòng nhiệt thành mà
những người chủ trương vật chất truyền bá những điều phi thực, chúng ta sẽ
cứu vãn được thế gian này.
Ðể thiết lập được một nền
hoà bình và hạnh phúc truờng cửu, thì một tôn giáo chân thực, một sự thức
tỉnh tâm linh là tuyệt đối cần thiết. Sự tỉnh thức đó nằm ngay ở đây,
nhưng nó đòi hỏi phải có năng lực để duy trì sự tỉnh thức đó. Ðiều quan
trọng không phải chỉ đơn thuần là đức tin, tín điều và những lễ nghi trong
tôn giáo, mà là sống với lòng bi mẫn, yêu thương, sống với lý trí và công
bằng dựa trên những nguyên tắc đạo đức và tinh thần của tôn giáo. Tôn giáo
thực sự là một nền giáo dục của tâm hồn nhằm luyện tập tâm và trí của
chúng ta. Giáo dục đúng đắn là sự phát triển phong phú của nhân cách, nết
hạnh và thái độ cư xử trong khuôn khổ của đạo đức, của lòng từ ái đối với
mọi người. Giáo dục không chỉ đơn thuần là sự thâu thập các thông tin,
nhưng kiến thức hiểu biết về một nhân cách như vậy là điều mà giáo dục
thúc đẩy và thể hiện trong tự thân nó cái khả năng sử dụng giáo dục để
diễn đạt nhân cách. Không có giáo thuyết nào chỉ lưu giữ trong tâm lại có
bất kỳ lực truyền dẫn, cũng như không có giáo thuyết nào thực sự giá trị
trừ khi nó được đem ra áp dụng, chúng ta phải nghiên cứu và áp dụng Giáo
Pháp; trước tiên là đối với bản thân mình, chỉ khi đó trí tuệ mới phát
sanh. Ðức Phật dạy: "Một tư tưởng
hoặc một lời nói hoa mỹ, nếu không có hành động tương xứng kèm theo, chẳng
khác nào một bông hoa sắc màu tươi thắm nhưng không có hương - thật là vô
ích".
Người, đã được mô tả như
"một con vật có tư tưởng", và giữa con người và con vật không có
một hố sâu ngăn cách lớn lao nào cả. Tuy nhiên, con người, cùng với những
bản năng của thú vật và bản năng nhục dục, còn có trí nhớ và lý trí để
canh phòng và hướng dẫn họ. Là một chúng sanh có căn bản đạo đức, được
hướng dẫn bởi lương tâm đạo đức, con người thay vì sống thấp thỏi hơn loài
vật bằng cách xao lãng vứt bỏ lý trí và lòng tự trọng của con người, họ có
thể dùng khả năng của mình để vươn lên những đỉnh cao tối thượng, nếu như
họ quyết tâm chịu đựng cuộc leo gian khổ này.
Có một cái gì đó trong con
người chúng ta sẵn sàng đón nhận cuộc thử thách, đặc biệt nếu sự thử thách
đó chứng tỏ là một thách thức đối với bản thân chúng ta, nghĩa là sự thách
thức...... kêu gọi chúng ta vươn lên để hành động và hành động để vươn
lên, thực sự, chúng ta phải vươn lên khỏi cái thế gian tầm thường này.
Thực vậy, đây chính là cốt
lõi của tôn giáo, của tôn giáo thực sự; và nó cũng chính là cốt lõi của
tinh thần, không phải chỉ thuyết giảng suông
"Hãy sống thiện và con sẽ được an vui".
Giáo pháp không chỉ là tín điều hay lễ nghi, mà phải là hành động tích
cực, là nỗ lực, là sự hoàn thiện, là tình thân hữu giữa con người.
Ðây là điều cần phải
truyền bá để duy tri sự tỉnh thức hiện nay về những giá trị tinh thần, một
sự thức tỉnh thực sự, để đối kháng lại những khuynh hướng thiên về vật
chất mang tính tiêu cực, khuynh hướng đã phủ nhận mọi giá trị tinh thần và
đưa ra những lời hứa hẹn hão huyền về một thiên đàng hạ giới với hết tiến
hoá này đến tiến hoá khác. Về phần các tôn giáo thì đã có quá nhiều sự thủ
bại, chúng ta phải có một đội quân với những khẩu hiệu, như Ðức Phật đã
đưa ra là: "Vì đức hạnh cao thượng,
vì nỗ lực cao cả và vì trí tuệ siêu phàm - vì những điều này mà chúng ta
tuyên chiến; vì thế chúng ta được gọi là những chiến sĩ".
Mặt trời chân lý của tinh thần đang lên cao và những đám mây đen của vật
chất không thể đứng vững trước nó. Chúng ta sẽ vươn lên nếu mọi người cùng
bước tới.
-ooOoo-
Bài 37:
MỘT SỐ NÉT SINH HOẠT PHẬT
GIÁO Ở MIẾN ÐIỆN
I. Vị trí của người phụ nữ trong Phật giáo
Vào những ngày tiền Phật giáo,
địa vị người phụ nữ ở Ấn Ðộ, nói chung
rất thấp hèn và không mấy ai trọng vọng. Con gái chỉ là mối lo cho cha mẹ,
vì nó được coi là
điềm xấu và là sư hổ thẹn cho họ nếu
không lấy được chồng cho con gái; tuy nhiên,
nếu có lấy được thì cha mẹ nhiều khi
cũng gần như phá sản bởi phải chi phí quá tốn kém cho lễ cưới. Món tiền
hồi môn mà cha mẹ của cô gái trông đợi, để
mua được cho cô ta một cuộc hôn nhân ổn thoả, có ý nghĩa rất lớn, và
có lẽ đây cũng là yếu tố chính trong
những cuộc hôn nhân có sắp đặt kiểu như vậy,
bất cứ ông chồng tương lai nào thực sự cũng chỉ kết hôn vì mục
đích lấy được món tiền hồi môn này.
Sau cuộc hôn nhân, đời sống của người vợ dành
phần lớn để hầu hạ chồng, cô ta có rất ít
quyền hạn trong gia đình và không được
phép tham dự trong các hoạt động công cộng. Nếu goá chồng, cô ta phải trở
về nhà ở với cha mẹ, hoặc phải lệ thuộc vào con mình hoàn toàn.
Trong suốt kỷ nguyên Phật giáo, tình trạng này
đã thay
đổi, phụ nữ được hưởng nhiều quyền bình
đẳng hơn và
được trọng vọng hơn so với trước đây. Ưu thế
tuyệt đối của nam giới đã bắt đầu phải
nhường bước trước phong trào giải phóng phụ nữ ngày càng tăng.
Ðiều này được thúc đẩy nhanh hơn nhờ
trí thông minh bẩm sinh của phụ nữ, cho đến khi người ta nhận ra rằng họ
đang âm thầm đòi hỏi để được xem là
những sinh vật có lý trí, có trách nhiệm với trí thông minh và ý chí của
mình. Trong việc thực hành những lời dạy của Ðức Phật, nam giới
đã không thể vượt trội hơn như họ
đã từng, trong các lãnh vực khác,
nghĩa là họ không thể sánh được với những khả
năng của phụ nữ về lòng mộ đạo, đức
tánh hy sinh quên mình, lòng can đảm và
sức chịu đựng, mà
điều này
đã được chứng tỏ đều đặn trong cuộc
sống hàng ngày của họ. Thế là họ thôi không còn xem phụ nữ là hạng
thấp kém hoặc là những sinh vật hạ đẳng hơn
họ, ngược lại họ còn trở nên ý thức sâu sắc
được sự giống nhau giữa nam và nữ.
Ðức Phật thuyết giảng Giáo Pháp
đến cả hai giới thiện nam và tín nữ,
Ngài cũng giảng dạy cho các gia chủ và vợ của họ. Phụ nữ
đã nêu những tấm gương tốt
đẹp trong cách cư xử hàng ngày và trí
thông minh của họ, trong khi nam giới, phần họ cũng cảm kích những lời dạy
của bậc Ðạo Sư trong việc mở rộng lãnh vực hoạt
động của phụ nữ. Như vậy, tình thế
đã thay
đổi, địa vị của người phụ nữ trong xã hội
đã trở thành một
điều gì
đó không những có thể chấp nhận được, mà còn
đáng cho mọi người tôn trọng; cuối cùng
thì phụ nữ được nhìn nhận là có khả năng
làm việc như một lực lượng xây dựng trong xã hội lúc ấy.
Từ đó, việc sanh con gái
không còn phải thất vọng nữa, vì con gái không bị khinh miệt và coi
như một gánh nặng trong xã hội. Họ đã
có được nhiều tự do hơn, và
đời sống vợ chồng không còn
đặt ra trước họ như cứu cánh hay mục đích của
cuộc sinh tồn nữa. Nếu không kết hôn, họ không bị xem như đó là một
điều hổ thẹn, và nếu có lấy chồng thì
họ cũng không bị ép buộc theo tục lệ tảo hôn, hoặc bị buộc phải chấp nhận
lấy một người đàn ông theo sự chọn lựa
của cha mẹ như trước đây.
Là một người vợ, phụ nữ không còn
đơn điệu trong những công việc nặng nhọc của
tề gia nội trợ, mà họ đã có
những quyền hạn đáng kể trong gia đình
và được sắp vào hạng vợ như bạn
đời, như người cộng sự và người bảo hộ
của chồng trong các vấn đề liên quan
đến đời sống thế tục và tinh thần; phụ
nữ được xem bình
đẳng với chồng và xứng
đáng được kính trọng. Là một người mẹ,
phụ nữ rõ ràng được kính trọng và nể
vì, địa vị của người mẹ không có ai có thể
xâm phạm được. Là một người goá chồng, phụ nữ có thể tiếp tục bước
thêm bước nữa mà không ái có quyền sỉ nhục, và cũng không bị gán cho
đó là
điềm xấu; họ cũng không còn bị loại ra ngoài trong các buổi lễ lạy
có tính truyền thống gia đình, và
được xem là có khả năng
kế thừa tài sản cũng như quản lý tài sản
đó. Hơn bao giờ hết dưới sự che chở của đạo
phật, phụ nữ là một cá thể có quyền hướng
đạo cuộc đời mình. Dù cho họ là một
phụ nữ không chồng, dù làm vợ hay goá bụa, phụ nữ cũng có những quyền hạn
và bổn phận không chỉ hạn chế trong việc nuôi dạy con cái và trở thành một
phần tử không thể thiếu được của xã
hội.
Phương diện triết lý
Là một sinh vật có sự phát triển về tinh thần, chủ yếu
tiến trình sống của con người là để hướng đến
một trạng thái hoàn hảo. Ðiều này được
họ thực hiện trong quá trình tái sanh, trở lại thế gian này qua
nhiều kiếp sống, có kiếp làm người nam và có kiếp mang thân nữ, kinh
nghiệm trong tự thân cả hai giới tính là điều
cần thiết để khơi dậy được hết những khả năng của họ. Trường hợp giới
tính, cũng như các trường hợp khác, đều bị chi phối bởi luật Nhân Quả, và
dần dần khi cá nhân đó thấu hiểu được sự tác
động của luật này, họ có thể, với sự trợ giúp của nhân - quả, hướng
dẫn cuộc sống của mình.
Như vậy, trong cái thực thể tinh thần của họ nam và nữ
đều như nhau. Sở dĩ có sự khác biệt là
do kết quả của quá trình tiến hoá khác nhau của họ như những cá thể, nhấn
mạnh hay làm nhẹ bớt giới tính của thân mà họ sử dụng trong bất kỳ kiếp
sống đặc biệt nào. Là nam hay nữ, tuy
khác thân nhưng vẫn bổ sung cho nhau được,
không ai thấp kém hơn ai, họ là những người cùng hợp tác. Trong
cộng đồng xã hội, nam và nữ mỗi cá
nhân đều đóng góp những phẩm chất đặc thù
của mình cho lợi ích và thịnh vượng chung của xã hội, tuỳ thuộc vào sự
nhìn nhận vấn đề này, cũng như những
những nhu cầu, bản chất, và những đóng góp
khác nhau của họ.
Do đó, tâm hoàn
toàn không có giới tính (không nam cũng không nữ). Con người tinh
thần tiến triển thông qua thân của cả hai giới, nghĩa là cả nam lẫn nữ,
đồng thời vẫn giữ trong tự thân họ cái lõi
mang kinh nghiệm vừa nam vừa nữ này. Con người tinh thần và hoàn thiện là
một con người lưỡng tính thật sự, cốt lõi của họ không phải phái này cũng
không phải phái kia, mặc dù thân có thể là nam hoặc nữ. Vì vậy, khi một cá
nhân đã trải qua nhiều kiếp sống,
những khía cạnh nam và nữ trong bản chất của họ có khuynh hướng hoà nhập
vào nhau. Một số những người phát triển cao hơn
đã bắt
đầu báo trước trong cấu tạo tâm của họ tình trạng lưỡng tính quân
bình và cao trội hơn của một con người hoàn hảo.
Chính vì thế chúng ta có thể thấy rằng, mặc dầu việc
mang một thân nữ buộc phải có vài chức năng rõ
rệt trên phương diện thân vật lý, và mặc dầu bản chất của thân vật lý
trong một chừng mực nào đó đã thay
đối những cảm xúc và tâm của họ, tuy
nhiên con người tinh thần có thể liên hệ sâu sắc với những hoạt
động, trong đó những nét đặc biệt của giới
tính đối nghịch vẫn trội hơn. Vì lý do
đó, thật là bất công khi giới hạn hoặc người nam hoặc người nữ
đối với một vài loại hoạt
động nào
đó chỉ đơn thuần do phái tính của thân.
II. Vấn đề hôn nhân ở Miến
Ðiện
Ở Miến hoàn toàn không có chế
độ đẳng cấp, vì vậy mà mọi người
đều ở mức độ như nhau, mặc dù một số
người dĩ nhiên có thể giàu có hơn kẻ khác, và một số có thể nghèo hơn; thế
nhưng không có cảnh bần cùng đến nỗi họ không
thể đủ cơm ăn áo mặc. Phụ nữ Miến có những quyền tự do như phụ nữ các nước
Châu Âu vậy, và những luật lệ liên quan
đến hôn nhân, thừa kế và ly dị
đối với nam và nữ
đều rất giống nhau.
Hôn nhân ở Miến không phải à một lễ nghi có tính tôn
giáo, và nó được một người thế tục chuyên
về vấn đề này
đứng ra điều khiển, chứ không phải một nhà
sư; mặc dầu vị sư được thỉnh đến để khuyên
nhủ cô dâu - chú rể làm thế nào để làm
một người vợ hiền và một người chồng tốt hợp theo những lời Ðức Phật dạy.
Ðây là những gì quý sư thường thường nói với cô dâu:
"Mục đích của hôn nhân là
để có được một người cộng sự thích hợp, không
những đối với tình yêu giới tính mà còn là
để giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống. Muốn hoàn
thành mục đích này và sống bên nhau
một cách hạnh phúc, một người vợ hiền phải biết bản tánh của chồng mình và
cư xử hợp theo bản tánh đó sao cho vợ chồng
có thể hài hoà với nhau. Là người vợ, con không nên cãi lý, cãi lẽ
với chồng về những chuyện nhỏ nhặt, cũng không nên làm phiền chồng bằng
cách can thiệp vào những vấn đề trong đó
chồng có thể thích mà vợ lại không ưa. Phải biết rõ những ước muốn
của chồng và lấy cho chồng những gì anh ta cần
đến, trước khi anh ta bày tỏ ước muốn
đó, và người vợ không bao giờ vui thú
riêng tư, trừ phi điều đó có thể chia sẻ cùng
chồng thì được; nếu cần, phải biết hy sinh
tiện nghi cá nhân của mình để tạo cho
chồng được thoải mái hoàn toàn. Người vợ tốt phải
đảm nhận mọi trách nhiệm trong công việc tề
gia nội trợ, giữ mọi vật dụng trong nhà ngăn
nắp thứ tự và sẵn sàng khi chồng cần
đến, sao cho anh ta có thể được thư giãn và thoải mái cả thân lẫn
tâm trong những lúc nhàn rỗi, không quấy rầy chồng về những vấn
đề liên quan
đến chi tiêu, sau một ngày làm việc
vất vả. Người vợ cũng không nên hoang phí tiền bạc của chồng kiếm
được, mà phải dùng nó một cách thông
minh. Người vợ là y tá chăm sóc cho chồng
những lúc ốm đau, là bạn đồng hành
những lúc khoẻ mạnh, giàu sang; là cố vấn trong những lúc gặp khó khăn,
và dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, người vợ cũng phải một lòng trung
thành với chồng".
Lời khuyên của vị sư đối
với chú rể ít nhiều cũng giống như những gì
đã nói với cô dâu.
Người nữ không thay đổi tên
khi cô ta lấy chồng, nghĩa là tên của cô ta vẫn giữ nguyên như cũ, và tài
sản cũng vẫn thuộc riêng của cô ta. Hôn nhân không cho phép người chồng có
quyền hạn đối với tài sản của vợ, dù
cho đó là tài sản cô ta mang
đến khi kết hôn hoặc được thừa kế sau khi đã
lấy chồng; tuy rằng, thường thường tài sản thu thập sau hôn nhân
được giữ làm của chung. Tên của cả hai
vợ chồng thường được dùng trong giao
dịch thương mại và các chứng từ hợp pháp, và trong thực tế thì cả vợ lẫn
chồng đều ký vào các văn
bản mà họ có dịp thiết lập. Thế nhưng, theo luật
định thì người vợ là người có quyền
tuyệt đối với tài sản và nhân thân của
mình. Người vợ Miến có một ý thức rất sâu sắc về
điều gì cô ta làm là có lợi nhất và
điều gì cô ta cần phải
để lại cho chồng; kinh nghiệm lâu năm đã
dạy cho cô ta biết rằng có một vài vấn đề cô
ta không nên can thiệp vào, và cô ta cũng ý thức rõ ràng rằng vấn
đề này đã
được thử thách bằng kinh nghiệm chứ không chỉ
dựa trên một mệnh lệnh nào cả.
Dệt vải thường được xem là
công việc của phần lớn phụ nữ Miến. Trong hầu hết mọi nhà
đều có một khung cửi, nơi đó người vợ hoặc
các cô con gái trong gia đình dệt những tấm vải cho nhà sử dụng
hoặc đem bán. Tuy thế, cũng có rất nhiều
người đàn ông làm công việc dệt vải này. Phụ nữ cũng có khi làm
công việc đồng áng, các công việc nhẹ như
trồng tỉa và làm cỏ là phận sự của họ, trong khi cánh
đàn ông làm các công việc nặng nề hơn
như cày bừa chẳng hạn. Người phương Tây khi
đến Miến Ðiện có lẽ sẽ cho đó là
điều kỳ cục khi thấy phụ nữ mang những vật
nặng ở trên đầu, còn
đàn ông lại mang nó trên
đôi vai của họ.
Nghề nghiệp chính của phụ nữ là buôn bán, và gần như
mọi việc buôn bán lẻ đều nằm trong tay phụ nữ
cả. Công việc mua bán này được thực
hiện hầu như một cách tuyệt đối ở các khu chợ, mỗi khu chợ tỉnh họp từ 6
đến 10 giờ mỗi sáng. Trong những huyện ngoại ô không gần một tỉnh nào
cả, chợ được tổ chức theo từng làng và
mỗi làng họp một ngày, thường thường thì chợ họp trong các toà nhà
được xây dựng đặc biệt cho mục đích này.
Khu chợ lớn ở Mandalay (Cố Ðô Miến) là một trong những nơi lý thú
nhất của thành phố, bao gồm một loạt những dãy nhà
đồ sộ với những mái phủ kim loại, mỗi ngành
có một hoặc nhiều dãy như vậy, ở đây những
người bán hàng vải vóc tơ lụa đều là
các thiếu nữ và các bà. Các khu chợ thuộc tỉnh lẻ cũng tương tự như vậy.
Trong khi nam giới cày bừa canh tác trên mảng
đất riêng của mình, phụ nữ cũng làm chủ các quầy hàng riêng của họ
và không làm cô bán hàng thuê cho người khác.
Ngoại trừ các ngành buôn bán vải vóc và tơ lụa ra, các
ngành nghề khác không ảnh hưởng gì đến đời
sống gia đình của họ, vì chợ chỉ họp có bốn giờ, vì vậy người phụ
nữ có rất nhiều thì giờ dành cho những phận sự tại nhà khi buổi họp chợ
đã xong, người phụ nữ không bao giờ ở
suốt ngày trong các cửa hiệu và xí nghiệp. Ðời sống gia
đình luôn luôn là trung tâm
điểm trong cuộc sống của cô ta, không vì
bất cứ việc gì khác mà họ xao lãng phận sự gia
đình. Chính phong tục hầu như mọi
người phụ nữ đều có một việc buôn bán nhỏ của
riêng mình này đã có ảnh hưởng
vượt ngoài dự kiến về vấn đề tâm lý của phụ
nữ Miến, nó mở rộng tầm nhìn của họ, nó dạy cho họ cách làm thế nào
để biết những ưu và khuyết
điểm của mình, và làm thế nào
để tận dụng tốt cả hai phương diện này.
Dù sao chăng nữa, cùng với những quyền
tự do của họ, người thiếu nữ chưa trưởng thành vẫn
được các bà mẹ trông nom chu
đáo, và các ông chồng thì chăm
sóc cẩn thận vợ mình, và điều này
khiến họ cảm thấy thích thú vì giữ được những
giới hạn mà kinh nghiệm trong cuộc sống
đã chỉ ra cho họ. Có một câu chuyện
khá khôi hài có lẽ sẽ minh hoạ được những gì
Bần Tăng muốn nói.
Sau vài năm sinh sống ở
Miến Ðiện, một quan chức người Anh trở về Anh quốc và cưới vợ ở
đó, sau lễ cưới anh ta cùng vợ quay
lại Miến Ðiện. Họ định cư ở vùng
thượng Miến. Tuy nhiên, công việc của anh ta rất thường buộc anh phải
đi kinh lý xa nhà, mỗi lần như vậy anh
sẽ vắng nhà khoảng 10 bữa hoặc lâu hơn, tuỳ theo công việc. Lần
đầu tiên anh ta buộc phải ra
đi và để
vợ ở lại nhà một mình, anh ta chỉ dẫn cẩn thận người giúp việc của
mình, người này là một người Miến và đã
làm việc với anh ta vài năm. Quan chức Anh
nói với người giúp việc: "Bà nhà vừa
đến Miến còn lạ nước lạ cái, cũng
chẳng có gì để làm, vì vậy anh nhớ
trông chừng cẩn thận trong khi tôi vắng nhà,
đừng để xảy ra chuyện gì nhá". Viên chức Anh vắng nhà khoảng
nửa tháng, khi trở về anh ta rất hài lòng vì thấy rằng mọi việc rất tốt.
Tuy nhiên, vợ anh ta phàn nàn, cô ta nói: "Khi anh
đi vắng, thật là buồn tẻ vô cùng,
không một ai đến thăm em cả; các nhân viên
ở đây cũng vậy, chẳng có ai đến thăm, và
dường như em chỉ thấy có đôi ba bà gì
đó, không có một người đàn ông nào".
Ngạc nhiên, viên chức Anh hỏi người giúp việc xem
đâu là lý do "Chẳng có ai
đến thăm cả sao?". "Thưa có
chứ", anh ta trả lời "rất nhiều quý ông
đến thăm, đa số là các quan chức của
cơ quan, nhưng tôi bảo họ là ông chủ đi vắng
và bà chủ thì không thể tiếp họ. Tôi nói họ
đi đi".
Tại câu lạc bộ hôm đó, viên
chức Anh bị bạn bè chất vấn là tại sao không người
đàn ông nào
được phép gặp vợ anh khi anh đi vắng. Mọi
người cười nhạo anh ta, thế nhưng chỉ có anh ta và vợ lại cười
nhiều nhất vì sự chăm sóc cẩn thận kiểu Miến
của người giúp việc. Ðối với người Miến, họ không hề nghĩ rằng việc
một người vợ tiếp bạn trai khi chồng đi vắng
là điều tốt đẹp gì.
III. Nghĩa vụ cao thượng
Một trong những điều đáng
chú ý nhất ở khắp các khu chợ Miến là sự kiện rằng tất cả những
người bán thịt bò đều là những người
gốc Ấn Ðộ bị ruồng bỏ. Không một người Miến nào giết bò, và cũng không có
người Miến nào bán thịt bò cả. Trong thời kỳ các vua chúa Miến Ðiện bất cứ
người nào bị bắt gặp, dù cho chỉ có thịt bò thôi là có thể
đã bị trừng phạt nghiêm khắc; không
một ai, kể cả người ngoại quốc, được phép
giết bò, và luật này được mọi người gìn
giữ rất nghiêm túc. Mười năm sau ngày
thực dân Anh chiếm đóng Miến Ðiện,
luật chống lại việc bán thịt bò nay đã
thôi không còn hiệu lực. Tuy nhiên cho đến
bây giờ cũng vậy, không một người Miến có lòng tự trọng nào lại làm
công việc giết và bán thịt bò cả. Việc sát sanh là
đi ngược lại những nguyên tắc của
đạo Phật, và người ta không có quyền
sát hại bất kỳ con vật nào hay bất kỳ chúng sanh nào vì mục
đích thể thao, hay trả thù hoặc lấy
thực phẩm.
Ðại thể, thì giới không sát sanh này
được mọi người đặc biệt khéo giữ, nhưng dĩ
nhiên là cũng có vài ngoại lệ, mặc dù những ngoại lệ này
được xem là sự vi phạm luật, vì luật
tự thân nó không biết đến các ngoại lệ. Một
số người ăn cá, nhưng những người đánh bắt cá là những người sống
ngoài lề xã hội. Trong các làng quê Miến Ðiện, gia cầm như chim, gà cũng
được nuôi, nhưng chắc chắn là chúng
không phải để cho người ta ăn thịt.
Có một câu chuyện kể về một người phụ nữ Miến lấy chồng
người Anh. Chồng cô ta làm nghề nuôi vịt, và anh ta có mua về một số vịt
trời với ý định vỗ béo để ăn thịt. Một hôm,
trong lúc anh ta vắng nhà, cô vợ đi
ngược lên đầu sống để thăm một số bạn
bè và đem theo tất cả những con vịt
đó, Cô ta nói rằng cô không thể chịu đựng nổi khi thấy chúng bị giết, vì
vậy mà cô phân phát hết cho đám bạn bè,
mỗi con mỗi nơi, chỗ mà cô ta tin chắc rằng chúng sẽ
được nuôi nấng tử tế và không bị giết
thịt. Khi trở về, cô vô cùng hoan hỷ với việc làm của mình.
Ở Miến Ðiện, thay vì các câu lạc bộ hay những quán
rượu, các nhà hảo tâm giàu có đã xây
dựng các khu nhà nghỉ dành làm nơi ăn chỗ ở
cho công chúng, ở đây bất cứ ai cũng có thể ở lại trong một vài
ngày, và nơi đây các cuộc hội họp về chính
trị, xã hội hay tôn giáo, có thể được
tổ chức miễn phí với sự cho phép của chủ nhân. Số lượng các ngôi Tháp ở
Miến thì nhiều đến nỗi nó được người
ngoại quốc thường gọi là "vùng đất
tháp chùa". Tháp chùa là những nơi tôn kính thiêng liêng của
người Phật tử, nơi đây các lễ nghi tôn giáo
được tổ chức, và nơi đâu có một ngôi
tháp thì ở đó có một số nhà
nghỉ chung quanh, cho những người hành huơng và du khách
đặc biệt sử dụng, tuy rằng ngày nay,
những khu nhà nghỉ này cũng được dùng
làm nơi hội họp có tính xã hội, nơi đây mọi
người trải qua giờ nhàn rỗi của mình
để chơi cờ hoặc nghe thuyết giảng.
Một số dân tân tiến cũng lập ra các câu lạc bộ dành cho
những mục đích xã hội, nhưng xem ra
chúng không được phổ thông như các khu nhà
nghỉ, bởi vì các nhà nghỉ này được miễn mọi
loại phí tổn, kể cả tiền thuê nhà. "Không uống rượu và các chất
say" là một trong năm giới mà hàng
Phật tử nghiêm trì, bất cứ ai phạm vào giới này
đều bị xem như kẻ bất lương; vì vậy mà
người Miến, những người phật tử chân chính, vì lý do
đó đã chống lại việc mở các quán rượu
vì nó khuyến khích người ta say sưa và phá giới.
Những lúc nhàn rỗi, người ta thường tới các nhà nghỉ. Ở
đây, như đã
đề cập phần trên, các buổi tiệc tùng
và những trò giải trí cũng như các buổi hội họp về xã hội
được sắp đặt tổ chức cho tất cả mọi người
tham dự. Vào những ngày nghỉ rơi vào các dịp lễ hội Phật giáo, họ
sẽ đi đến các ngôi tháp nổi tiếng theo cách
của những người hành hương, dịp này ban quản lý các ngôi tháp sẽ
sắp xếp nơi ăn chốn ở miễn phí cho họ trong
các ngôi nhà nghỉ, cho họ thực phẩm nếu cần và tổ chức các buổi
giải trí. Vì không có chế độ đẳng cấp hay
giai cấp xã hội ở Miến Ðiện, nên trong suốt những ngày lễ như vậy
mọi người từ khắp nơi hoà nhập vào nhau một cách thoải mái; ngoài các buổi
hội họp xã hội và các buổi diễn thuyết ra, người ta còn tổ chức các buổi
khiêu vũ, ca nhạc hoặc các trò giải trí khác mà người quản trò hay trình
diễn được chọn từ khách thập phương đến dự.
Tuy có những ngôi nhà nghỉ như vậy, phần lớn mọi người cũng thích
mời bạn bè và bà con của mình về nhà riêng để
nghỉ và tiếp đãi, tuỳ theo
khách ở xa gần mà sắp xếp, có khi vài giờ cho những người cùng làng hoặc
có lúc vài tuần cho bà con ở xa. Tính hiếu khách là một trong những nét
đẹp của người Phật tử Miến Ðiện.
IV. Ðời sống tôn giáo
Người Phật tử không quan niệm rằng
đạo Phật là một tôn giáo trong cái
nghĩa thường được chấp nhận của từ này,
vì đạo Phật không phải là một hệ thống
đức tin và thờ phụng. Trong
đạo Phật, đức tin suông được thay thế bằng
tín hay niềm tin dựa trên sự hiểu biết, trong Pàli
điều đó được gọi là Saddhà (tín);
và niềm tin nơi Ðức Phật của một người Phật tử cũng giống như niềm tin của
người bệnh đối với bác sĩ của mình,
hoặc là niềm tin của học trò đối với thầy.
Người Phật tử quy y nơi Ðức Phật, bởi chính ngài là người
đã khám phá ra con
đường giải thoát; cũng như cách mà
bệnh nhân tin dùng thuốc mà bác sĩ kê toa chữa cho anh ta, hay người học
trò tin và học theo những gì thầy giáo dạy để
trở thành một người thông thái, người Phật tử tin nơi Ðức Phật và
sẽ theo những lời chỉ dẫn của ngài để đắc
chứng giải thoát. Người Phật tử có niềm tin chân chánh (Saddhà)
nơi Ðức Phật, không quy y với ngài với hy vọng rằng mình có thể
được đấng giác ngộ cứu độ bằng sự giải thoát
cá nhân của ngài. Vì điều này
không nằm trong khả năng của một vị Phật -
nghĩa là ngài không thể tẩy sạch những bợn nhơ của kẻ khác
được. Không ai có thể làm cho người
khác thanh tịnh, cũng như không ai có thể làm cho người khác ô nhiễm,
người khác chỉ có thể chỉ đường, nhưng chính
tự thân chúng ta phải chịu trách nhiệm trực tiếp đối với sự tiến bộ hay
thoái hoá của mình.
Tại Miến Ðiện, mọi lễ nghi tôn giáo và hầu hết các lễ
nghi xã hội đều do một vị sư điều khiển, và
trong các buổi lễ tôn giáo này, Kinh Từ Bi (Mettà sutta)
được đọc. Nhà sư nhấn mạnh
đến tầm quan trọng của lòng từ
(Mettà), chữ mettà ở đây có nghĩa lớn lao
hơn thiện chí, từ ái, vô hại và lòng bao dung. Từ cũng không phải
là một cảm xúc mà nó bao hàm việc thực hành những hành
động từ thiện; nó càng không phải là
một giấc mơ tuyệt vời cho người hâm mộ ôm ấp, mà là công việc thiết yếu
cho đôi tay thực hiện.
Trong Kinh Từ Bi (Mettà sutta) Ðức Phật dạy:
"Ví như người mẹ, dám hy sinh ngay cả mạng sống của mình
để chăm sóc và bảo vệ
đứa con thân yêu
độc nhất của bà, vì vậy chúng ta hãy
trau dồi lòng từ không phân biệt này". Ðây là mẫu mực của con người
đối với con người, nó chính là tiếng
gọi thức tỉnh tâm hồn mọi người, tiếng gọi phục vụ không ai có thể chối từ
được. Hãy suy xét
đến tình thương của người mẹ, nó có
phải là lòng từ ái đơn thuần không, phải
chăng người mẹ chỉ chan chứa thiện ý trong việc nuôi dưỡng con cái mình
thôi? Tình thương đó không phải là
tình thương đã
được thánh hoá, ngay cả đối với đứa con tầm
thường nhất, dù cho nó có xấu xí hay
đui mù và bệnh hoạn đó sao?
Dù thế nào chăng nữa thì
Mettà (Từ) cũng phải đi đôi với việc
sẵn lòng giúp đỡ và một ước
muốn từ bỏ lợi ích riêng tư của mình để thúc
đẩy cho thịnh vượng và hạnh phúc của nhân loại. Hều hết các
đức hạnh bao gồm trong tâm từ là lòng
vị tha, đức khoan dung và sự chăm
sóc từ ái rất tích cực đối với tha nhân, đức khoan dung mà không có
sự vong ân bội nghĩa nào có thể chuyển hướng
được. Mettà không chỉ đơn thuần là
cảm tình huynh đệ mà là lòng quảng
đại tích cực, một tình thương
được bày tỏ và chu toàn trong ước muốn
năng nỗ, và sứ mạng tích cực vì sự
thịnh vượng và hạnh phúc của mọi người.
Các lễ nghi tôn giáo hay lễ nghi xã hội
được khởi sự với phép thọ "Tam quy"
đó là:
* Con noi theo Ðức Phật như người hướng
đạo cuộc đời con;
* Con nương theo Pháp (Dhamma) như người hướng đạo cuộc đời con;
* Con noi theo Tăng (Sangha) như người hướng đạo cuộc đời con.
Ðức Phật là bậc thầy đã
tìm ra pháp giải thoát, ngài đã chứng
đắc và
đem ra tuyên bố cho toàn thế gian biết. Dhamma (pháp) là quy
luật hay giáo lý chứa đựng những nguyên
tắc chủ yếu và bất biến của chân lý hay sự thực, và là con
đường dẫn đến sự chứng ngộ an lạc tuyệt đối,
sự đoạn tận hoàn toàn mọi khổ ưu. Sangha (Tăng)
là đoàn thể các bậc Lão
thông đã chứng
đắc hoặc đang nỗ lực để chứng đắc pháp giải
thoát.
Sau Tam quy là phép thọ Ngũ giới,
đó là:
* Con xin vâng giữ
điều học là cố ý tranh xa sự sát sanh.
* Con xin vâng giữ điều học là
cố ý tranh xa sự trộm cắp.
* Con xin vâng giữ điều học là
cố ý tranh xa sự tà dâm.
* Con xin vâng giữ điều học là
cố ý tranh xa sự nói dối.
* Con xin vâng giữ điều học là
cố ý tranh xa sự dễ duôi, uống rượu và các chất say.
Sau khi vị sư đã
chấm dứt bài pháp, buổi lễ kết thúc với phần hành thiền.
Giáo lý được dạy trong các
tu viện, và các khoá tu tập cũng được
tổ chức tại đây. Hầu như đối với người Miến, việc cho con trai mình
đến tuổi trưởng thành vào một tu viện
nào đó để tu là một phong tục rất phổ
biến. Tại đây, họ ở lại làm một vị Sa
di, đắp tấm y vàng giản dị, ít nhất là
trong ba tháng và học hỏi giáo lý. Sau đó,
nếu vị Sa di ước nguyện trở thành một nhà Sư (Tỳ Khưu) chân
chánh, họ sẽ trải qua một khoá tu tập đặc
biệt và chỉ sau khi đã vượt qua
những kỳ thi giáo lý này, vị ấy mới được thọ
giới Tỳ Khưu vào tuổi hai mươi hay trên hai mươi.
Một lễ hội long trọng được
tổ chức mỗi khi có dịp một thanh niên sắp trở thành một vị Sa di
hay người tập sự để thọ Tỳ Khưu. Lần đầu tiên
người thanh niên này bước vào tu viện, hoặc cỡi trên một chú ngựa tơ
được phủ trên lưng một tấm voan che
rất sang trọng, hoặc ngồi trên một chiếc kiệu trang hoàng lộng lẫy. Anh ta
được phép sử dụng những chiếc lọng vàng
để che trên
đầu. Trong suốt cuộc diễu hành
đầy vinh dự này, phía trước anh ta là
một đoàn dài các ông, các bà
ăn bận những bộ đồ sang nhất của họ, và
mang theo những gói quà lớn làm tứ vật dụng dâng cho chư Tăng
sống trong tu viện nơi mà người thanh niên mới nhập môn này sẽ lưu
trú. Ðám rước diễn ra trong trật tự và đầy uy
nghi, đi kèm theo họ là một đội kèn
đồng chơi đủ các loại nhạc khí, họ chậm chậm
diễu hành qua các đường phố chính của
thị xã để hướng về tu viện đã
chọn. Việc phô trương lộng lẫy khiến mọi người phải chú ý này mang hai ý
nghĩa, về phần cha mẹ và thân quyến thì đây là
một vinh dự ban thưởng cho người thanh niên trẻ
đã tự nguyện hiến dâng
đời mình cho tiếng gọi cao thượng; và
về phần người thanh niên thì đây là
lời từ biệt cuối cùng đối với những huyễn ảo
thế gian. Ngay khi anh ta bước xuống khỏi cỗ xa trang hoàng lộng
lẫy để bước vào ngưỡng cửa của tu
viện, cũng là lúc mà anh được cha mẹ giao tận
tay cho vị tu viện trưởng, và từ đây
anh ta được đặt dưới sự chăm sóc của ngài.
Vào ngày hội này cha mẹ và thân quyến của chàng trai
trẻ sẽ dùng một số tiền lớn theo khả năng của
mình, để bố thí cho người nghèo
và chiêu đãi bạn bè của họ. Ðối với
các cô thiếu nữ bước chân vào tu viện cũng vậy, hình thức tổ chức gần
giống như vừa kể.
Ðể kết luận Bần Tăng sẽ
giới thiệu một cách đại cương về phương pháp chư Tăng chúng tôi dạy dỗ trẻ
em trong tu viện để họ sống một cuộc sống hữu ích, tốt đẹp và
đầy an lạc. Ðây là những gì chư tăng
dạy họ:
- Các con thương mến, thật vô cùng hoan hỷ! Tất cả các
con đều là những vị Phật
đang thành. Một vị Phật
đang thành là một vị Bồ Tát; vì vậy,
tất cả các con là các vị Bồ Tát, Phật quả
đang nằm ngầm trong các con và việc làm cho hạt giống này nảy mầm
cũng nằm trong khả năng của các con. Hàng
ngày các con hãy tư duy "Ta sẽ là một vị Phật". Tuy nhiên, tư duy
không thì chưa đủ, muốn là một vị Phật
các con phải thực hiện những công việc để trở
thành Phật. Tư duy chỉ là bước đầu, kế
tiếp các con phải biến tư duy thành hành
động; do vậy, hãy hành
động như một vị Bồ Tát, hãy khởi sự
ngay từ giờ trở đi, khởi sự trong chính gia đình
của các con. Ðừng bao giờ nghĩ rằng các con
đang sống vì lợi ích của bản thân mình, cuộc sống của các con cần
phải vì lợi ích của mọi người nữa.
Cây cho trái, bò cho sữa, dòng sông chảy theo lộ trình
của nó, từ những kết quả đó mà mọi
người được lợi ích. Ðây chỉ là những
chức năng xảy ra một cách tự nhiên;
thế thì tại sao? Với ý định làm
điều thiện, các con lại không thể đóng góp
phần nhỏ bé của mình cho thế gian thiếu thốn này trong cung cách
khiêm tốn nhất của minh chứ? Hãy nỗ lực để
được hoàn thiện, sống thiện và làm thiện, phục vụ tốt mọi người.
Hãy tìm mọi cơ hội để
phụng dưỡng song thân yêu quý của con, hãy là một
đặc ân chớ đừng là gánh nặng cho cha
mẹ. Hãy phụ giúp cho các anh, các chị thân thương với hết khả năng
của con; và quan trọng hơn hết, đừng
bao giờ gây phiền muộn cho các bạn trẻ kém may mắn hơn con. Ðừng
làm tổn thương những huynh đệ tật nguyền của
con, hãy tự đặt mình vào
địa vị của người khác và cố gắng
đồng nhất với mọi người. Mỗi ngày hãy
làm một điều thiện, không cầu mong đáp trả;
nói ít lại và làm nhiều hơn. Các con
đừng bao giờ chạy theo danh vọng, vì nếu con
đáng được danh thì tự
động nó sẽ đến với con, các con hãy
quên cái "Tôi" của mình đi, khi phục
vụ mọi người.
Bất luận điều gì
các con làm, cầu mong điều đó sẽ đem lại an
vui và hạnh phúc cho chính bản thân các con và mọi người. Bất cứ
lời nào các con thốt ra, mong rằng điều đó sẽ
làm vui lòng bản thân mình và người khác. Ý nghĩ nào các con suy
nghĩ cũng vậy, mong rằng nó sẽ vì hạnh phúc của bản thân và mọi người. Mỗi
sáng, khi thức dậy các con hãy ban rải những ước mong của mình: "Cầu
cho tất cả chúng sanh đều được an vui, hạnh
phúc".
Thạch động
Viên Không, Tháng Chạp - Kỷ Mão,
Tỳ khưu Pháp Thông phụng dịch.
CẢM ÐỀ
Một hôm, vào trong hang núi Viên Không tôi thấy
sư Pháp Thông đang dịch tác phẩm
"Essential Themes of Buddhist Lectures" của ngài U. Thittila, nhân lúc
ấy tôi có dịp đọc lại toàn bộ bản thảo
của sư.
Thật ra, dịch một tác phẩm văn học chúng
ta có thể phóng tác được. Ngược lại, dịch một tác phẩm thiền học thật là
khó khăn cho dịch giả.
Muốn chuyển tải một ý nghĩa sâu nhiệm cần phải cẩn trọng và chọn từ
thích hợp, dịch giả cũng phải là thiền giả mới mong hiểu
được lời dạy của ngài, vì
đây là phạm vi vượt qua giới hạn của
ngôn từ.
Sư Pháp Thông đã
đầu tư vào dịch phẩm này không ít công
sức, hầu mong cống hiến cho độc giả một ít
hương vị thiền trong thế giới đầy thù hận, não loạn.
Ngoài kia, nắng chiều đã nhạt,
để lại một khoảng không gian yên tĩnh
đến lạ lùng.... Tôi thấy trong hang
ánh sáng đã
đục mờ mà dịch giả vẫn còn trầm tư bên
dịch phẩm
Viên Không - Rừng tỉnh lặng,
Dhammadhavo Bhikkhu.
--- o0o
---
Mục Lục |
I
|
II
|
III
|
IV
|
V
--- o0o
---
Source:
BuddhaSasana website
( By Binh Anson)
Trình bày :
Nhị Tường
Cập
nhật ngày: 1-2-2003