HÀI NHI TÓC BẠC
Tỳ kheo Bửu
chánh
(Bài giảng ở Thiền Viện Phước Sơn, Long Thành)
Hôm nay,
chúng tôi trình bày bài pháp "HÀI NHI TÓC BẠC". Tựa
đề bài pháp "HÀI NHI TÓC BẠC" là dùng
hình ảnh một hài nhi để chuyển tải nội dung
có thực trong cuộc sống hàng ngày. Thông thường, những người già
mới có tóc bạc nhưng tại sao chúng tôi lại nói
đến hài nhi tóc bạc? Nếu một
đứa trẻ sanh ra đời mà có tóc bạc thì
đó là một
điều khủng khiếp, một chuyện lạ và đứa
trẻ đó sẽ làm cho nguời khác sợ hãi. Hài nhi tóc bạc là ai? Hài nhi
tóc bạc chính là những người già nua chúng ta.
Điều thứ nhất là trên
đầu người này
đã có ít nhiều tóc bạc và Hài nhi tóc
bạc là ai? Đó cũng chính là chúng ta -
những người đã
đi qua hơn nửa cuộc đời, chứ không ám
chỉ những đứa trẻ sinh ra có tóc bạc. Như
vậy, Hài nhi tóc bạc là chúng tôi muốn nói
đến chúng sanh có hai phần là hài nhi
và tóc bạc. Phần hài nhi: một chúng sanh có hai phần Danh và Sắc
hoặc Tâm - Sắc. Do đó, từ "Hài
nhi"muốn nói đến Tâm của mình. Còn
"Tóc bạc"muốn nói sắc pháp tàn tạ này và tóc bạc
đại diện cho toàn thể sắc pháp chúng
ta. Như vậy Hài nhi tóc bạc là muốn nói một cơ thể chúng sanh có hai phần
Tâm lý - Tâm và phần vật lý - Sắc.
Cái tâm của chúng ta là tâm hài
nhi mà tóc thì đã bạc rồi. Nếu một
đứa trẻ mà sinh ra
đời có tóc bạc thì kinh dị quá, rùng
rợn quá. Nếu trong mỗi chúng ta để tâm hài
nhi cùng tồn tại với tóc bạc này thì khủng khiếp quá, ghê sợ quá.
Thế nào là "Tâm hài nhi"? Tâm hài nhi là tâm của người không chánh niệm,
phóng dật, không tu tập, không kiểm soát thân nghiệp, khẩu nghiệp và ý
nghiệp. Một đứa trẻ muốn khóc là khóc,
muốn cười là cười, khi đói bụng thì nó
la hét đòi
ăn, khi đòi không
được thì nhõng nhẽo giận hờn;
đó là một số
đặc tính của một
đứa trẻ. Chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng rơi
vào đặc tính đó là cũng biết
khóc, giận hờn, trách móc mà những điều đó
diễn ra bằng tâm phóng dật không chánh niệm. Do
đó, trong chúng ta tồn tại hai thành
phần đối lập là tâm hài nhi mà thể xác
thì sắp chết. Theo lẽ thường cái tâm phải tương ứng cái sắc nhưng chúng ta
50 tuổi, 60 tuổi, 70 tuổi rồi mà tâm vẫn còn hài nhi. Cho nên, mỗi con
người già nua chúng ta chính là hài nhi tóc bạc. Tâm hài nhi là tâm
đòi cái này cái kia.
Đức Phật dạy các đệ tử từ bỏ và bản
thân Ngài cũng từ bỏ; nhưng chúng ta lại đi
ngược lại cuộc đời để trở thành
hài nhi muốn đòi hỏi khóc lóc. Do
đó, chủ đề bài pháp là muốn chúng ta
soi rọi phản chiếu, thấy được tâm của mình
là tâm hài nhi để trở thành tâm người
lớn trưởng thành nghiêm túc và tâm đó chỉ có
được khi chánh niệm.
Ví dụ: cái
đi của đứa trẻ không ý thức muốn
đi như thế nào thì
đi, chúng ta cũng vậy nếu đi trong phóng dật
thì cái đi đó là của
đứa trẻ. Chúng ta cũng đứng, nằm, ngồi nhưng
đó đều là đặc tính của đứa trẻ bởi vì
chúng ta không chánh niệm. Người nào đang
tu tập thiền chánh niệm thì người đó là
người lớn cho dù đó là một
đứa trẻ đang tu tập Thiền Minh Sát. Còn
chúng ta lớn rồi nhưng không tu tập thì tự biến mình từ người lớn thành
đứa trẻ, vì trạng thái tâm lí
đó cũng là tâm lí của
đứa trẻ mà thôi. Và hãy xem lại mình
là người lớn tóc bạc, trưởng lão tóc bạc hay hài nhi tóc bạc? Và trưởng
lão tóc bạc là ai? Là những người tu dù nhỏ tuổi. Trong kinh có dạy khi
thí chủ cúng dường thì nên cúng đến bậc trì
giới và trưởng lão, trưởng lão ở đây không
phải người già mà ám chỉ người có tu tập. Tự mỗi người hãy xem tâm
của mình là tâm hài nhi hay tâm trưởng lão.
Bốn từ "Hài nhi tóc bạc" ám chỉ
cái gì? Hài nhi là tâm, còn tóc bạc là thân xác này. Thân này
đã già nua rồi nhưng tâm vẫn còn như
đứa trẻ. Chỉ có những người tu tập Thiền Minh
Sát, tu tập Giới Định Tuệ, niệm thân -
niệm thọ - niệm tâm - niệm pháp thì những người này không phải hài
nhi. Và dù da đã nhăn,
tóc đã bạc, mắt đã mờ, tai
đã điếc mà
tâm còn phóng dật thì vẫn là hài nhi. Như chúng tôi
đã trình bày, nếu một
đứa trẻ sinh ra mà có tóc bạc sẽ làm
cho người khác sợ hãi, cho nên thân xác này tóc bạc mà ôm ấp tâm hài nhi
thì đi đến đâu người ta sẽ sợ hãi
đến đó. Người nào không tu tập, không
chánh niệm thì đến đâu cũng làm người
khác sợ hãi vì mang hình tượng hài nhi tóc bạc. Một trong mười hai vị
thiền sư tu tập tại Lào, Thái Lan dạy rằng người thiền sinh chỉ cần kiểm
soát thân tâm. Có vị thiền sư dạy rằng kiểm soát, quán sát, theo dõi cảm
thọ, vui buồn của mình. Có vị dạy rằng chúng ta theo dõi ngũ uẩn (sắc -
thọ – tưởng – hành - thức) hoặc theo dõi hơi thở. Nói
đề tài hài nhi tóc bạc là chúng ta xem
lại tâm của mình là tâm hài nhi hay tâm trưởng lão và xem thân này bây giờ
đi đến đâu rồi, có như vậy chúng ta
mới khẩn trương gấp rút tu tập Thiền Minh Sát.
Nói
đến "Hài nhi tóc bạc"nghĩa là hết cuộc
đời rồi mà tâm hài nhi vẫn còn. Từ khi
mới sanh đã có tâm
đứa trẻ mà sắc pháp
đã đi quá
xa rồi. Tâm hài nhi là khi thấy chuyện gì bất bình không vừa lòng,
tâm liền khó chịu giống như một đứa trẻ khi
thấy điều không thích là bộc lộ ra ngay,
đó là đặc
tánh của đứa trẻ. Còn người lớn
thì không vội phán xét sự kiện mà xem do nhân gì, duyên gì, hoàn cảnh như
thế nào, bối cảnh lịch sử như thế nào, đó là
tư cách người lớn. Đứa trẻ thì nhìn
hiện tượng phán xét bản chất, còn người lớn nhìn hiện tượng chưa vội phán
xét bản chất bởi có những hiện tượng phản ánh
đúng bản chất, có những hiện tượng phản ánh xuyên bản chất. Thể xác
này đã già mà tâm vẫn còn hài nhi,
nghĩa là tâm hấp tấp vội vàng vẫn còn hiện diện cho
đến hơi thở cuối cùng,
đó là
điều bất hạnh. Tâm trưởng lão khi thấy niệm thấy, khi nghe niệm
nghe, khi đụng niệm đụng. Ví dụ, khi đang đi
thấy chiếc xe đậu giữa đường chúng ta bực dọc tự hỏi ai
đậu chiếc xe này,
đó là tâm không chánh niệm không tu
tập. Nếu thấy niệm thấy, từ từ dựng chiếc xe sang một bên,
đó là tâm tu tập không
để ngoại cảnh tác động làm ta phiền
não.
Ví như ngọn núi kiên trì
Gió cuồng tứ hướng dễ gì chuyển xoay
Tiếng đời chê dở khen hay
Không làm chao động đôi mày trí nhân
Tâm người chánh niệm như ngọn
núi kiên trì, cho dù hoàn cảnh bên ngoài tác
động không làm lay chuyển; còn đứa trẻ
thì hoàn cảnh như thế nào bị tác động
như thế đó. Ví dụ: đứa trẻ đến giờ ăn thì
đòi ăn, còn
người lớn cho dù đói như thế nào cũng
kềm chế chứ không lẽ khóc? Vì vậy, người chánh niệm phải kềm chế trong mọi
hoàn cảnh, đừng để hoàn cảnh làm ta
phiền não. Tâm người chánh niệm giống như ngọn núi kiên trì, còn ngoại
cảnh như gió cuồng tứ hướng không làm lay chuyển ngọn núi tâm người chánh
niệm. Chánh niệm có mặt thì trí tuệ, giới-định-tuệ
và một loạt các thiện pháp có mặt. Những cái
đó kết lại thành núi
đá mà những trận cuồng phong trong
cuộc đời không làm lay chuyển và những
lời khen tiếng chê không làm lay động tâm
người chánh niệm; đó là trưởng lão tóc bạc chứ không phải người già
tóc bạc hay hài nhi tóc bạc. Chúng ta đứng,
ngồi, nằm, làm thinh trong chánh niệm
để xây dựng tâm người lớn tuổi có chánh niệm. Cho nên khi thiết lập
chánh niệm trở thành con người thật sự là một con người.
Tuy nhiên cái bất hạnh là tóc
bạc. Bình thường, chúng ta sử dụng tâm hài nhi nhưng khi có chuyện
đụng chạm tự ái thì dùng tóc bạc nói
chuyện. Điều này thật nghịch lý. Khi
sân hận, nóng nảy, buồn phiền, đua đòi
với nhau ta dùng tâm hài nhi nhưng khi đụng
chạm đến tự ngã con người đó lại dùng
tóc bạc nói chuyện. Hình thức là tóc bạc mà nội dung là hài nhi. Chúng ta
không có đủ thẩm quyền để dùng tóc bạc
này nói chuyện với người khác, ta dùng hình ảnh tóc bạc
để thiết lập quan hệ với người khác thì
ta không có quyền- nghĩa là ta chỉ là đứa trẻ
mà đứa trẻ này có tóc bạc thì
không đủ tư cách nói chuyện nghiêm
túc. Thông thường ta dùng tóc bạc áp đặt
người khác. Mỗi người xem xác thân này
đã sắp chấm dứt cuộc đời chưa? Và
chúng ta lấy bình quân 60 tuổi là hết một
đời, như vậy chúng ta chỉ còn vài năm
nữa mà tâm vẫn còn hài nhi. Nghĩa là tâm muốn nói là nói, muốn nằm
là nằm, muốn đi là
đi không kiểm soát được còn người lớn
thì phải kiểm soát. Chẳng lẽ khi đi dự lễ đến
11 giờ chúng ta lại đòi ăn nhưng đứa
trẻ đi chung sẽ đòi ăn? Nếu như chúng
ta đối diện với một người hài nhi tóc bạc gây cho chúng ta phiền
não thì liệu chúng ta có giận không? Vì họ là một
đứa trẻ, mà
đã là đứa
trẻ thì cần phải tha thứ. Và nếu một người quen mình
đã chết lâu rồi thì liệu chúng ta có
tha thứ cho họ hay không? Cũng tha thứ họ rồi.
Hôm nay qua bài pháp này nếu
như những người xung quanh chúng ta là những
đứa trẻ nghịch ngợm, làm buồn phiền thì mình có tha thứ không? Nếu
không tha thứ thì là hai đứa trẻ giận nhau,
hai đứa trẻ chơi chung rồi giận nhau chia tay không chơi nữa. Nếu như mình
là người lớn thì sẽ tha thứ cho đứa trẻ đó.
Nếu gặp một người tóc bạc rồi nhưng làm cho tâm ta buồn phiền thì
niệm tâm đó - tâm hài nhi tức niệm tâm
phóng dật- quán tâm trên ngoại tâm. Dùng hình tượng hài nhi
để dễ nực cười, dễ tha thứ. Nếu gặp người 60
tuổi, 70 tuổi làm ta buồn thì ta niệm tâm hài nhi tóc bạc - tâm
không buồn phiền nữa. Các vị cư sĩ trong chúng ta cũng vậy, việc không
đáng buồn cũng buồn vì nghĩ rằng người
ta là "Trưởng lão tóc bạc" Đường đường là
"Trưởng lão tóc bạc"mà lại có những hành vi như vậy, nói những câu như thế
thì mình buồn là phải, còn đây lại là
"Hài nhi tóc bạc"thì buồn làm chi? Nhất là khi thấy hình ảnh hài nhi mà
tóc bạc thì còn phải thương họ nữa, tội nghiệp họ bởi cái nghiệp nặng quá.
Trong một tờ báo có
đăng hình một
đứa trẻ mà tóc bạc, má sọm xuống,
được bạn đọc gửi tiền cho rất nhiều và
được thế giới mời trị bệnh tại Nhật Bản. Cho
nên gặp hài nhi nào tóc bạc, mình còn phải gửi tiền cho họ nữa, mua
quà tặng họ vì họ đang bị bệnh "Hài
nhi tóc bạc". Theo như thế thì thì khi gặp một vị trưởng lão về mặt thể
xác mà làm mình buồn phiền thì nên vận động
tặng tiền cho ho. Ở đây ai cũng tóc bạc cả rồi. Chúng tôi cũng vậy, tóc
cũng đã bạc rồi và nhìn lại, tự thấy mình cũng là hài nhi tóc bạc,
bởi tâm vẫn còn vọng móng thích cái này cái kia. Không biết quí vị ra sao,
còn chúng tôi tâm hài nhi vẫn còn hoạt động
thường xuyên, lâu lâu tâm trưởng lão mới có. Cho nên mỗi người cần
xem tâm của mình là hài nhi hay trưởng lão và nhìn thể xác của mình là tóc
đã bạc hay chưa bạc. Không phải
đợi đến 80 tuổi mới là già, 30 tuổi
cũng đã già. Cái già ở
đây là mắt lờ, tai
điếc, quên tới quên lui-
đó là hình ảnh
đại diện cho thành phần già từng phút
từng giây. Người trẻ mà mang bệnh nan y là tuổi thọ sắp hết rồi, nếu không
bệnh thì có thể sống thêm đến 60 tuổi, 70
tuổi. Còn người bệnh thì chỉ còn 5-10 năm
nữa thôi, dầu người đó là người đang
trẻ.
Nghe bài pháp này quí vị hãy tự
nhìn để thấy Danh - Sắc của mình luôn
sanh diệt. Để tâm được an lạc thì phải
thương xót những hài nhi tóc bạc khác, đừng
buồn giận họ, bởi họ cũng chỉ là hài nhi tóc bạc mà thôi. Nếu một
đứa trẻ la khóc quấy rầy mình thì mình
phải hỷ xả hết và nếu đứa trẻ đó là
con mình thì quí vị nghĩ sao? Mình có tha thứ
được không? Ngài Thiền sư Achan Chah (Thái Lan) dạy rằng: "Người
nào gây phiền toái cho mình, đừng để ý người
gây phiền toái mà hãy để tâm vào
phiền não của mình thì tức khắc tâm an lạc".
Đức Phật dùng tâm gì để cải hóa chúng
sanh? Đề-Bà-Đạt-Đa là người phá
hoại Giáo Pháp, chia rẽ Tăng Già, hãm
hại Đức Phật. Ngài là dòng họ Thích Ca
- dòng họ vua chúa và Ngài có thể sử dụng quyền lực
để bỏ tù hay xử trảm
Đề-Bà-Đạt-Đa
nhưmg Ngài đã dùng tâm gì
đối với chúng sanh như thế? Chúng tôi dùng
hình ảnh "Hài nhi tóc bạc"để quí vị tự nhìn
Thân và Tâm của mình; dùng hình ảnh "Hài nhi tóc bạc"để
nói lên thái độ của chính mình
đối với người khác bởi khi mình nhìn
mình thì không có điều gì nhưng khi
nhìn người khác thì tâm khó chịu sẽ xảy ra.
Mỗi người tự thương mình, mà
thương mình là thiết lập chánh niệm và là nhìn tâm hài nhi của mình cùng
tâm hài nhi của người khác để tha thứ
cho họ. Nếu sống trong giáo pháp này, chúng ta
đi đứng nằm ngồi đều phiền não thì
cũng như không. Đạo Giải Thoát của Đức Phật
chỉ một con đường là diệt phiền não.
Đạo ta chỉ một con đường
Tự lòng thanh tịnh mà thương cuộc đời.
Đạo Giải Thoát này chỉ
con đường duy nhất "Này các Tỳ kheo
đây là con
đường duy nhất đưa đến thanh tịnh cho chúng
sanh, vượt khỏi sầu não, diệt trừ khổ, thành tựu chứng trí, chứng
ngộ Niết Bàn - đó là Tứ Niệm Xứ.
Đạo này chỉ một con
đường đưa đến an vui cho chúng sanh, cuộc đời
này nhiêu khê mà lòng mình thanh tịnh sẽ thấy thương cuộc
đời. Cuộc đời là gì? Cuộc
đời là những người xung quanh
đây chưa thuần thục giáo pháp, là
những cái thiện và cái ác đang diễn ra. Những
người nào đi theo giáo pháp này
sẽ cảm thấy thương cuộc đời nhiêu khê
này, cuộc đời thực tế này chứ không
phải cuộc đời chúng ta tự vẽ ra trong đầu.
Quí vị bỏ gia
đình lên
đây tu mà đi, đứng, nằm, ngồi, làm
thinh, cũng buồn thì lên đây làm chi?
Phải là an vui đi đứng nói cười, ai phiền
não mặc ai, riêng mình có chánh niệm bỏ túi thì quí vị sẽ an lạc và
điều này chúng tôi cần ở quí vị. Nhiều
vị lên đây không thấy an lạc mà thấy
toàn phiền não, thấy vị Sư này chưa được rồi
tìm vị Sư khác rồi cũng chưa được,
thấy cô tu nữ này chưa được tìm
cô tu nữ khác, mình "thấy"chỉ niệm "thấy"thì không phiền não.
Đừng nhìn hiện tượng: giờ ngồi thiền
lại đi giặt
đồ, giờ ăn cơm thì ngồi thiền mà ta
chỉ niệm "thấy, thấy"và nghĩ rằng chúng sanh muốn sao cho vậy. Bây giờ tóc
đã bạc mà tâm vẫn còn hài nhi, nhưng
dù sao quí vị cũng có thiện chí bỏ con bỏ cháu lên
đây tu tập. Ở tuổi
đây của quí vị cũng có con cháu ẵm bồng nhưng
quí vị đã từ bỏ thì tại sao lên đây
lại bồng theo phiền não? Cho nên tất cả phải bỏ hết. Chúng ta tìm
đâu nơi bình yên trong cõi
đời dục giới này? Lẽ nào chúng ta
đi tìm, tìm mãi hay sao? Cho nên quí
vị cũng có phước vì ở đây có một số vị
Sư, tu nữ, cư sĩ thiền sinh đến đây cũng nhìn
xem tâm này, sắc pháp này diễn tiến như thế nào- như thế nơi
đây cũng là môi trường tốt lành cho
quí vị tu tập trong ba tháng hạ này.
Trích: Nội San CHUYỂN PHÁP LUÂN, 01-2004, GHPGVN.
---o0o---
Source:
http://www.budsas.org/
Cập
nhật: 01-3-2004
|
Nguồn: www.quangduc.com
Về danh mục