Ðể
kết
luận
cho
13
Chương
thuộc
Phần
Một
này,
tôi
xin
xét
lại
những
gì
chúng
ta
đã
thảo
luận
trước
đây,
đồng
thời
suy
nghĩ
xem
chúng
ta
có
thể
làm
được
gì
cho
cuộc
sống
cá
nhân
bây
giờ
và
tương
lai. Giáo
lý
của
đức
Phật
quá
sâu
rộng
và
rất
sâu
sắc.
Vậy
mà
chúng
ta
chỉ
khảo
sát
được
một
số
ít
các
giáo
lý
căn
bản
Phật
giáo,
và
những
điều
này
chỉ
mới
bề
ngoài
một
cách
nông
cạn
thôi.
Bạn
có
thể
nghĩ
là
chúng
ta
đã
đề
cập
đến
khá
nhiều
đề
tài
và
lại
không
thể
thực
hành
chúng
hết
được.
Thật
vậy,
ngay
cả
một
vị
sư
sống
tách
biệt
một
mình,
cũng
khó
mà
thực
hành
tất
cả
những
giáo
lý
căn
bản
Phật
giáo:
không
ngạc
nhiên
là
nó
cũng
khó
khăn
đối
với
nam
nữ
cư
sĩ
như
chúng
ta
đây,
những
người
có
nhiều
trách
nhiệm
phải
hoàn
thành
trong
thế
gian
này.
Tuy
thế,
nếu
chịu
trau
dồi
một
cách
chân
thật
và
chỉ
cần
thực
hành
một
số
ít
lời
dạy
của
Phật,
ta
sẽ
thành
công
trong
việc
làm
cho
cuộc
đời
này
có
ý
nghĩa
hơn.
Hơn
nữa,
chắc
chắn
là
chúng
ta
sẽ
gặp
được
những
hoàn
cảnh
thuận
lợi
đối
với
việc
thực
hành
giáo
pháp,
và
sau
đó
nhận
chân
ra
được
sự
giải
thoát. Mọi
người
đều
có
thể
hoàn
thành
mục
tiêu
cao
đẹp
nhất
của
Phật
giáo,
cho
dù
là
cư
sĩ
hay
tu
sĩ.
Người
ấy
chỉ
cần
thành
thực
cố
gắng
tu
tập
theo
Con
Ðường
Tám
Bước
(Bát
chánh
đạo).
Người
ta
nói
rằng
người
nào
nhận
được
sự
thật
này,
như
Phật
Thích
Ca
Mâu
Ni
và
những
đệ
tử
lỗi
lạc
của
ông,
tức
là
đã
không
làm
việc
đó
do
sự
may
rũi.
Họ
không
phải
từ
trên
bầu
trời
xuống
như
là
mưa
rơi,
cũng
không
mọc
lên
từ
lòng
đất
như
hạt
giống.
Ðức
Phật
và
các
đồ
đệ
ông
đã
từng
là
những
giống
hữu
tình
bình
thường
như
bạn
và
tôi.
Họ
đã
từng
bị
khổ
sở
bởi
các
phiền
não
tham
sân
si.
Chính
nhờ
tiếp
cận
được
với
Phật
Pháp,
nhờ
hoàn
thiện
lời
nói
và
việc
làm,
nhờ
phát
triển
năng
lực
tâm
trí
và
cuối
cùng
nhờ
sự
đạt
được
trí
huệ
mà
họ
trở
thành
những
người
tự
do,
được
xưng
tán,
có
thể
dạy
và
giúp
những
người
khác
nhận
ra
sự
thật.
Vì
thế
không
nghi
ngờ
gì
là
nếu
tự
tu
tập
các
điều
giáo
huấn
của
Phật,
chúng
ta
cũng
có
thể
đạt
được
mục
tiêu
rốt
ráo
của
Phật
giáo.
Chúng
ta
cũng
có
thể
giống
như
đức
Phật
và
các
đệ
tử
lẫy
lừng
của
ông. Trang
122.
Sẽ
không
lợi
lạc
lắm
nếu
chỉ
nghe
Pháp
hay
đọc
Pháp,
chỉ
viết
bài
vở
về
Pháp
hoặc
giảng
Pháp,
nếu
chúng
ta
không
đem
ra
thực
hành
nó.
Người
xưa
đã
nói
rằng,
những
ai
tự
gọi
là
Phật
tử
có
thể
được
lợi
lạc
thực
sự
bằng
cách
thỉnh
thoảng
nên
tự
kiểm
điểm
lại.
Nếu
chúng
ta
thấy
rằng,
qua
những
năm
tháng
trước
đây,
sự
thực
hành
giáo
pháp
đã
đem
lại
một
số
thay
đổi
tốt
đẹp
cho
kinh
nghiệm
sống
của
mình--dù
rằng
nó
là
một
số
nhỏ--thế
là
chúng
ta
biết
rằng
các
lời
dạy
ấy
đã
có
hiệu
lực. Nếu
chịu
đem
thực
hành
các
lời
dạy
cho
mình,
chắc
chắn
chúng
ta
sẽ
được
lợi
lạc.
Tìm
cách
tránh
làm
hại
những
người
khác,
cố
gắng
hết
sức
mình
để
giúp
tha
nhân
bất
cứ
lúc
nào
có
thể
được,
học
tập
tỉnh
giác,
phát
triển
khả
năng
tập
trung
trí
tuệ,
học
hỏi
cách
vun
trồng
trí
tuệ,
điều
tra
kỹ
càng
(trạch
pháp),
thiền
định,
không
nghi
ngờ
gì
là
Phật
pháp
sẽ
giúp
ích
cho
chúng
ta.
Ðầu
tiên,
nó
sẽ
dẫn
chúng
ta
đến
hạnh
phúc
và
thịnh
vượng
trong
cuộc
đời
này
và
đời
sau.
Nếu
được
tiếp
tục
tu
tập,
nó
sẽ
dẫn
chúng
ta
đến
mục
tiêu
sau
cùng
là
sự
giải
thoát,
niềm
vui
tối
thượng
của
niết
bàn.
Nguồn: www.quangduc.com
Trình bày : Nhị Tường
Cập
nhật : 01-03-2002