Và
ba bài dưới đây xin được đảnh lễ Thầy Tuệ Sỹ tôn kính, tóc trắng
muôn đời trên mây núi Trường Sơn.
Ngọc Hân
Vô Ngôn
Từ núi lạnh đến biển im muôn thuở
Ðỉnh đá nầy và hạt muối đó chưa tan*
Vì đại dương nghe thiếu một cung đàn
Ðêm nguyệt tận mù sa phơi tóc trắng
Người đứng đó mười tám ghềnh đổ xuống
Nhớ lũng chiều hồn gió lộng Trường Sơn
Ðường trầm luân in mộng triệu sông hồ*
Giờ khép lại trăng sao và bóng tối
Rừng thấp xuống sầu lên thành quách cổ
Trời lao đao niềm muối mặn giữa mù khơi*
Từ dạo xa quê tiếng hát gửi lại bên trời
Hạt muối đó chưa tan
trường mộng phiêu bồng biển im muôn thuở.
* Thơ Tuệ Sỹ
Trầm
Tích
Ta
thuyền nhỏ đi vào con sóng dữ
Quay quắt giữa cường triều dõng mãnh tự ghềnh cao
Có phải năm xưa nghe tiếng gọi sông hồ
Quên con nước, một chiều thấp cao sóng áo
Ðêm từng đêm âm ba nào vẫn đầm đầm vỗ nhịp
Một điệu huyền vang vọng lời kinh xưa
Cất tiếng ca, sao lạc điệu sông hồ
Sương nhớ khói, thuyền nhớ trăng nước nguồn thuở ấy
Xiêm áo mùa Thu mênh mang màu phổ độ
Ta cúi đầu bên bóng cả ghềnh non xưa
Biển chiều nay xin mượn triều hoa sóng bạc đầu
Vùi thuyền nhỏ mai nầy dấu sương phai trầm tích cũ.
Dạ khúc
Mưa đã rơi
và một loài chim đã bay
qua biển chiều đìu hiu tiếng gió
Sương đã phai
và một ngày nắng đã tan
trên tháng ngày dìu dặt nét thu phong
Ta hỏi bóng
bao giờ chim vượt ngàn trở lại
Bóng mỉm cười
mùa hạ huyền đang chênh chếch ngoài kia
Nầy bóng ơi
sao những hoàng hôn vắng mặt trời ?
- Hãy nghe tiếng sóng vỗ mạn thuyền trơ vơ ghềnh đá
Trăng đã treo
từ những ngày buồn rơi trên đời sống
Mộng đã gầy
từ những giấc ban đầu đã xa
Hình hài nào vô vọng lãng đãng bên đời ta
Chim vỗ cánh tiếng bi ai lạc loài trời phong lữ
Ðêm đã sâu
và một vầng trăng khuất đã lâu
cho ta cứ hoài ngày thiên thu cũ
Ðàn đã chơi vơi
và bài dạ khúc đã chùng rơi
cho hạt muối ngậm ngùi đau nhức trùng khơi.
Ngọc Hân
Sydney tháng
11.2002
|