Bảy
giờ mười lăm tối
Ngày hai mươi tám tháng hai, năm hai ngàn lẽ một
Trong căn nhà gần bãi biển Maroubra
Điện thoại reo vang từng hồi không dứt
Như
Uyên vội vã đến nghe, rồi réo gọi
Thưa Ba, Má có điện thoại từ Việt Nam
Tôi
vội đến nghe ..
Có
tiếng ôn tồn của cô gái từ tổng đài truyền lại :
‘’Lâm Xuân Bảy muốn nói chuyện, anh có đồng ý nghe không?’’
Tôi
vội nói ‘’nghe! ‘’ biết rồi.. đồng ý
0O0
Bảy
gọi anh Tạng..
Rồi
nghẹn ngào dừng lại giây lâu và
Thưa.. Thầy.. Thầy .. đã..
Tôi
hỏi : Thầy đã .. sao?..
Bảy
thưa: Thầy đã viên tịch ! Lúc hai giờ chiều nay
Tối
nay tẫn liệm
Ngày ba tháng ba đưa kim quan nhập tháp
Bảy
nghẹn ngào không còn nói tiếp
Tôi
vẫn nghe hơi thở mạnh rì rào..
Tôi
tự nhủ : Đời vô thường như giấc chiêm bao
Đừng buồn vì không ai tránh khỏi sanh, già, bịnh, chết
Tôi
không buồn và không bi lụy
Tuổi Thầy cao, đã tám mươi hai, sức yếu dần
Như
ngọn đèn cạn dầu, dần dần lịm tắt
Nên
tôi biết Thầy sẽ ra đi..
Và
hôm nay đã đến..
Vô
thường là thế ! Có buồn chi !
0O0
Bảy
lại thưa : Anh, Chị và cháu yên tâm đi ..
Việc của Thầy có chúng em lo liệu
Tôi
chưa biết nói điều gì !
Lặng người đi giây lát..
_Anh sẽ về nhưng không thể kịp để nhìn mặt Thầy lần cuối
Và
để tiễn đưa Thầy đến nơi an lạc
Chuyễn kiếp phàm phu, sanh về Cực Lạc
Nam
Mô A Di Đà Phật
Vô
Lượng hào quang
Vô
Lượng Thọ với hàng hàng Thánh Chúng
Từ
Bi vô lượng tiếp dẫn Giác Linh
Bốn
mươi tám đại nguyện thệ hoằng thâm
Quốc độ vô vàn châu báu
Chín phẩm sen vàng là cha mẹ
Chim ca lời pháp
Hoa
lá rung thành điệu nhạc Pháp Âm
Từng niệm, từng thời, tùy duyên giải nghiệp
Hoa
nở giữa hào quang
Giác Linh giờ diện kiến Phật Thân
Ngộ
vô sinh, đắc Pháp Lực vô ngần..
0O0
Tôi
mãi mê suy nghỉ..
Quay lại nhìn
Thấy Ngọc Bích rưng rưng
Tôi
trao điện thoại
Bích không biết nói gì hơn
Gọi
tên chú Bảy
Trăm sự nhờ các chú các em..
Anh
chị phương xa không biết làm gì hơn
Chỉ
cầu nguyện, chưa biết làm sao cả!
Bên
phòng trong Như Uyên đang rỉ rả !
Sụt
sùi lau mắt lệ nhiều phen
Tôi
vội khuyên
Con
thương Nội chi bằng : chăm học..
Con
thành tài, Nội ắt vui hơn ..
0O0
Ta
sẽ về, thăm lại làng xưa
Thăm tháp Sư Ông, năm hai ngàn lẽ một
Thăm ngôi chùa Trung Hòa do Sư Ông sáng lập
Có
cỏ, cây, hoa, lá
Hương thơm ngát tỏa bốn mùa
Có
chim muôn đùa hót líu lo
Có
bóng mát và mây bay ngủ sắc
Vách gạch hiền hòa , che nắng, che mưa
Mái
ngói đỏ đã ngã màu nâu sậm..
Ôi
mến cảnh già lam nắng ấm
Có
lũy tre xanh ngăn gió chướng, đông vào
Khói lam chiều trong hoàng hôn quyến luyến
Bóng ngôi chùa.. Ôi thương nhớ làm sao ! ..
Ta
sẽ lạy dâng hương..sớm, tối..
Cảm
niệm công đức Sư Ông tu trì , khoan dung, độ lượng..
0O0
Điện thoại xong rồi
Thắp nến, dâng hương
Đặt
ảnh Thầy lên bàn thờ
Chúng tôi bắt đầu thời cầu siêu Tịnh Độ
Kinh dạy :
Nếu
người thành tâm niệm Phật A Di Đà đến nhất tâm bất loạn
Thì
sẽ được vãng sanh..
Huống hồ Thầy đã lập chùa, tạo tượng, đúc chuông..
Giáo Thọ A Xà Lê,
Bậc
Tam Sư
Được tôn xưng lên hàng
Thượng Tọa
Thích An Thống
Độ
đồ chúng qui y Tam Bảo
Bố
thí, phóng sanh..
Khuyên Phật Tử : làm lành, lánh dữ..
Nói
pháp Nghiệp Duyên và thuyết giảng Luân Hồi..
0O0
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Ai
nói phải thì cười, ai nói trái vẫn nhẫn thôi..
Lượng bao dung và Tâm Đức bao la
Khổ
của người xem như khổ của ta
Trong cuộc sống.. không có chi là của cải
Áo
bạc màu sương , quần ống vãi
Chân không giày, thường bón rau tưới cải
Nắng không thua, mưa vẫn đổ mồ hôi
Vườn chùa xanh cây trái đủ bốn mùa
Vừa
đủ sống, không phiền lây bá tánh..
Hiền như đếm..
Khi
tiếng gà gáy sáng
Tụng niệm Chân Kinh
Đến
khi hừng sáng
Mặt
trời lên xua đuổi bóng vô minh
‘’Cần tảo điạ, già lam’’ như quét sạch tâm mình
Sạch phiền não đạt Chân Như rốt ráo
0O0
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Với
phương thuốc gia truyền
Cứu
người không mệt mỏi
Dép
nhựa mòn
Đó
đây không ngăn ngại
Sớm
hôm dù cuối bãi, ven đồi
Thầy vẫn đi vì nỗi khổ của người..
0O0
Thầy của tôi không có gì vĩ đại
Vóc
dáng trung bình không dõng dạt cao sang
Bốn
mùa qua vẫn áo vải nâu sòng
Tóc
bạc như sương sa buổi sớm
Mắt
kíến già nhiều năm, gọng đen sờn trơn láng
Ít
khi đeo, mắt vẫn sáng tinh anh
Nơi
Thầy nằm, chiếc giường tre củ kỷ
Mùng giăng cao để phòng chống mũi mòng
Mền
không lớn độ dày vừa đủ ấm
Chỉ
thế thôi thanh đạm mấy chục năm..
Người hiến cúng vật cao sang không nhận
Hiếu đồ lo.. Thầy bình thản trấn an:
Thầy đủ cả có chi mà lo liệu
Tứ
Sự như Thầy lắm người còn chưa đủ
Lắm
kẻ lang thang rách rưới không nhà
Đêm
đông đến lạnh co ro nơi đầu đường xó chợ
Quần áo rách tả tơi, không nơi nương tựa
Bới
rác tìm chút đồ ăn thừa thải..
Nói
sao cùng cảnh khổ thế nhân!
Ta
tạm yên
Nên
thương kẻ cơ hàn
Cùng đồng loại, cùng quốc gia, xứ sở ..
0O0
Đó
là hạnh Thầy hành Bồ Tát Đạo
Cao
quí thay lòng Từ Ái của Thầy
Chúng con xin đãnh lễ nguyện noi theo..
0O0
Đọc
trong buổi lễ tưởng niệm Thượng Tọa Thích An Thống được tổ chửc
tại chùa Pháp Bảo, Sydney, lúc 10:30 sáng ngày 18 tháng ba năm
2001 .
0O0
Đồng Kính bái :
Trưỡng Tử : Lâm Như Tạng
Vợ : Nguyễn Thị Ngọc Bích
Con gái : Lâm Ngọc Như Uyên