NHỮNG ĐỢT SÓNG VÔ TÌNH ….
Cư sĩ Liên Hoa
Từng chiếc lá thu vàng rơi rải
trên mặt đất, trên đầu những đợt sóng, chạy theo bụi đời của ước vọng,
của cầu mong, chạy rong theo từng con sóng nhỏ, lăn tăn. Lá vẫn vô tình
rơi xuống, lìa cành theo tuần tự của thiên nhiên, của bốn mùa dan díu,
thân tình, truyền trao. Nhìn thật kỷ, soi thấu vào mọi hiện tượng, có
quán chiếu, có chiêm nghiệm….chúng ta đều nhận thức rằng: chưa từng có
mùa nào đơn độc, lẻ loi, chơ vơ. Thu đến đã mang theo mình chất liệu của
hạ vừa qua, của một mùa xuân đã tròn tuổi mộng, bâng khuâng, hồn nhiên
và thu cũng đang nhen nhúm tình yêu cho cuộc sống của mùa đông….Ôi mùa
đông, mùa của những mùa vừa qua tụ lại, ấm áp trong cơn lạnh, ủ mình để
nuôi nấng từng hạt nụ đâm chồi, dưỡng nuôi các màu sắc của các mùa cho
êm dịu, cho bóng bẩy, cho xinh tươi, quyến rũ. Không có các mùa hoà
quyện vào nhau, thì trái đất đã đổi màu, sanh s
ự, không sinh vật nào còn hiện hữu…
bước thật nhẹ cho lá vàng thẩm
ướt
thở dịu dàng để trời đất nương
thân
thưở vô sanh, lá có mặt muôn
hình
vào vô tận, lá vẫn xanh màu
nguyên thủy…..
Minh Thanh
Từng lời của bản nhạc “Sóng về
đâu” của Trịnh Công Sơn đến với tôi vào một buổi chiều Thu, khi ngồi
nhìn ra ngoài cữa sổ, sân sau nhà, như có chút gì đó bâng khuâng, ngỡ
ngàng, ngạc nhiên nhưng thông cảm. Những cây cảnh nhiều loại được trồng
trong từng chậu lớn nhỏ khác nhau, nằm êm ái dưới mái hiên che (patio),
lá có đổi vàng, nhiều chỗ vẫn còn ánh mắt xanh đen lưu lại… hì h nh
, có vài chiếc lá buông mình ra khỏi vùng kỷ
niệm của thân cây, ca hát dưới mặt đất.
Gió ru ngủ trên hàng cây lá,
trên mặt hồ gợn lên trùng trùng con sóng nhỏ, hân hoan. Sóng của lời ca
sao không là khúc trữ tình yêu dấu, chứng minh cho từng cuộc đời người
trong dòng vô tận của kiếp nhân sinh? Sóng của lời ca sao lại không là
lời ca, tiếng nói của trái tim yêu người là yêu mình, cho tức là nhận,
mong người luôn thăng hoa trong cuộc sống để làm người cho ra người,
đượm sâu Chân Thiện Mỹ tức như thể là vòng sóng hồi âm lại cho chính
mình, vì mình với người đều cùng có tánh Phật?
Sao lại sợ sóng xô đẩy, vì bao
niên trường trôi qua, dù có kêu gọi, khóc than, rên rỉ thì sóng vẫn vô
tình vui đùa, tung nhảy, nhưng, lại dễ đưa ta vào một góc của tư lự,
lắng lòng để có thể nhìn sâu vào cuộc đổi thay của đất trời, thiên
nhiên, con người. Biển vẫn mênh mông, trải rộng, rì rào lời sóng, to nhỏ
hàn huyên. Sóng vẫn vươn mình, lăn tăn trên mặt nước. Gió vẫn cười vang
lên từng hơi thở, tiếp sức cho đất trời luôn tươi nhuận, hiện sinh.
Chưa có ai biết được là biển có nước, có sóng, có gió nên gọi là biển
hay phải có sóng nhảy múa, chạy đuổi, nhào lộn, lăn mình theo từng cơn
gió động v.v.. nên mới gọi là con sóng… Sóng của nội tâm hay của đất
trời như một, như hai. Có tâm chao đảo nên đất trời ngăn cách, gió có vô
tình chiêu cảm nên sóng vẫy vùng, rung động.
Đã bao năm chắt chiu trong tận
chiều sâu của tâm hồn là chất liệu yêu thương, tin tưởng, giảm thiểu
những toan tính, hận thù, chia rẻ từng gây nên những khổ đau cho mình và
người, do những trói buộc quán tính, tập khí từ vô thủy, từ vọng niệm
dắt dẫn, nhưng đã có bao lần, ngồi nhìn lại mình, nhìn vào tâm để thấy
rằng do tâm vọng hay do chính mình bám víu, chấp thủ, gây nên những rách
rưới cho nội tâm.
nắng ấm, mây vàng, hạ vội qua
gió đùa, chim hót tiếng hoan
ca
thu vàng, lá ửng màu đất mỡ
thả xuống trần gian, một tấm
lòng….
Minh Thanh
Hạnh phúc hay khổ đau, nước
mắt hay nụ cười từ đâu đến? Đó phải chăng là những chất liệu cao quí của
con người, làm nên thân phận con người và những bong dáng của tư lương
đó, không ai bán, nhưng chúng ta cứ năn nỉ để mua, hay tom góp, chất
chứa….Cả cuộc đời chúng ta đi tìm, đánh đổi những hiện tại cho tương
lai, quên cả sự an lạc trong từng giây phút, bỏ cả mùa xuân tâm hồn chạy
theo vọng tưởng điên đảo, để mua những trận cười, nước mắt và rồi lại sợ
sóng đời xô đẩy, ôm chùm lấy vô thường, rơi vào niềm đau vô tận. Chung
quanh ta có quá đầy đủ nguồn vật chất đến tinh thần, kiến thức, tri
thức, hý luận v.v… bao bọc dày đặc bên trong võ cây năm uẩn, để vững
vàng chứng minh cho sự hiện hữu của một cá thể….nhưng có bao giờ chúng
ta dám bóc lớp vỏ trần gian thực sự trong hiện tại, để tự bên trong của
thân cây vô tướng tràn đầy dòng sữa tâm bát nhã, nuôi sống thân mạng tâm
linh.
Phật Pháp là biển rộng mênh
mông, nuôi dưỡng muôn loài trong tâm Phật bởi Từ bi, Trí tuệ và Diệu
dụng. Đừng bao giờ đem lý luận do tâm còn đầy vọng tưởng, tham chấp
ngã pháp … để làm cuộc thách thức sanh tử với chính cuộc đời mình,
vì đã bao nhiêu kiếp trôi qua rồi từng lang thang trong sáu cõi.
Paramitta
là bước nhảy vuợt qua, vuợt qua…như con thuyền đời đã vững chải đi đến
bờ bên kia.
Paramitta
như bước nhảy ngoạn mục từ hữu hạn qua vô hạn, từ chỗ nầy và ở chỗ nầy,
chỗ không nơi chốn, “vô sở trú”, không đất đứng, nơi mà ngôn ngữ vọng
đoạn, chỉ còn là chân ngữ.
Paramitta
khép kín lại cái tâm hạn hẹp, mở rộng ra vùng trời bao la, là nơi lời
“Chứng Đạo ca” của Ngài Huyền Giác lồng lộng trong vô ngôn, khổ đau vắng
mặt, sợ hãi không còn.
Paramitta
là chỗ vi diệu vô cùng của tâm do năm uẩn không còn, thấy chỗ bất sanh
bất diệt, thấy sắc tức là không, không tức sắc, thấy màn tơ lụa óng ánh
của tập khí chỉ thuần là tư lương cho cuộc nhập thể.
Cái hiện tại sao quá nhiệm mầu
như hơi thở trong veo, thanh khiết… là chỗ hồi sinh của con người giả
chết đi để sống lại của cuộc hiện sinh. Thể nhập hiện tại là cả quá
quá khứ, hiện tại, vị lai đã vô hình chung là đất Phật, nơi một tấm lòng
rộng mở bởi và do tình yêu chân chất vì con người- đó là hình ảnh
của biết bao vị Bồ tát đơn sơ, giản dị, chân tình dấn thân vào cuộc đời,
bước trên những ngọn sóng của vọng niệm… Người có tấm lòng trên cầu
quả Phật, dưới vì sự khổ đau, mê chấp của loài người…..
Cánh “ngã’ buông tình trôi theo mộng
ngày qua, năm tháng bước qua
mau
ta đùa theo cánh diều hôn gió
như đất trời xưa vẫn có nhau
lá từ cành biếc, nở bao năm
cây vàng nên lá cũng vàng xanh
vàng cây, vàng lá, vàng con
nuớc
vàng chốn nhân gian một sắc
màu
chiếc thuyền chuyên chở lời
thơ mộng
lướt sóng vô tình, tiếng nhấp
nhô
trăng khuya gửi xuống bao lời
nói
trên sóng, trăng vàng chở ước
mơ
ta ngủ khoang thuyền, lời chân
ngữ
mắt đời bỗng chạm vạn sao rơi
mở tâm ôm trọn vầng trăng sáng
trăng nở trên thuyền hay ở tâm
??? …….
Minh Thanh
Lúc nhìn lại mình
và thấy
ánh trăng soi…..
ngày
24.10.2008