Ðường xuân
Xuân về thăm lại cố hương
Cây đa bến cũ thân thương mái chùa
Ngô khoai hương lúa bốn mùa
Dòng kinh biến đổi đất chua ngàn đời
Nhạn về én lượn nơi nơi
Mái chèo khua nước sao rơi đầy thuyền
Cô thôn nữ hát đưa duyên
Giao mùa nắng ấm hoa viền cành xuân
Từng bước kinh hành
Bước đi từng bước vào chánh niệm
Dáng khoan thai uy lực vô cùng
Phật kinh hành đất chuyển trời rung
Oâi! Huyền diệu bước chân giải thoát
Bước chân dấu ấn thời xưa ấy
Truyền mãi bây giờ vẫn âm vang
Bước đi từng bước vào quá khư
Trỗi dậy trong ta bóng Phật vàng
An lạc bước chân như hoa nở
Thiền hành chuyển hóa đất thơm hương
Vườn tâm tươi tốt xanh màu lá
Hướng thiện nhân gian mọi nẻo đường
Phật về làng
Phật về mở cửa vô minh
Khơi dòng suối ngọt nối tình chúng sanh
Phật về cho đất thêm lành
Cho hoa thêm nhụy cho cành trổ bông
Phật về cá được về sông
Cho chim về tổ cho đồng lúa reo
Phật về tánh thiện nương theo
Tham sân si bớt, làm theo việc lành
Phật về cho hết chiến tranh
Hoa sen nở khắp đất lành năm châu
Phật về vui cả địa cầu
Ðông tây gần lại tình người bao la
Phật về ta lại thấy ta
Thấy sông thấy núi thấy ra cội nguồn.
Gieo duyên
Gieo hạt giống từ bi
Vào đất tâm đã dậy
Khơi dòng suối cam lồ
Tưới tắt lửa sân si
Muôn kiếp đã gieo trồng
Hôm nay hoa hé nụ
Nội kết sẽ tan dần
Aån hiện ánh sao đêm
Em về với tăng thân
Nương bước đi vững chải
Hôm qua em đã chạy
Tập lại từng bước chân
Em về với tăng thân
Tập ăn cơm chánh niệm
Ðã ăn từ muôn kiếp
Như chưa từng biết ăn
Em về vớùi tăng thân
Lắng nghe lòng biển hát
Nghe cát bụi chuyển mình
Nghe lại tiếng chuông ngân
Em về với tăng thân
Tập sống đời tỉnh thức
Xóa tan bao ngờ vực
Làm mới lại cuộc đời
Gieo duyên lành với đất
Chồi mọc đóa yêu thương
Thân này chưa từng chết
Sống mãi với vô thường
Lời thì thầm của biển
Thương tặng Giác Anh
Áo này mẹ dệt cho con
Nắng mưa hai buổi gánh mòn bờ vai
Áo một mảnh tình chia hai
Mai này áo rách không phai lời nguyền
Áo giải thoát, áo phước điền
Áo che mát cả nhân thiên bốn loài.
Trên đỉnh Phù Vân
Ðường lên Yên Tử mây dìu bước
Qua suối Giải Oan đá dẫn đường
Hoa yên dấu ấn thời Ðiều Ngự
Bảo Sát âm vang một cõi Thiền
Rừng tháp đây rồi lưu chấn tích
Mái chùa che cả một giang sơn
Chùa Ðồng vang dội linh thiêng núi
Cột đá uy nghiêm đứng giữa dòng
Hàng tùng che mát lòng nhân thế
Gốc sứ nhả hương giữa bụi trần
Sỏi đá rêu phong còn biết nói
Người đời sao nỡ để ai quên
Nguồn suối
Mẹ là bài trường ca không đoạn kết
Mẹ là thiên thần không ở trên cao
Mẹ cho ta từng hơi thở ngọt ngào
Mẹ sưởi ấm tim hồng khi giá lạnh
Dù ngôn ngữ có trăm phương ngàn lối
Dù âm điệu có khác biệt đông tây
Nhưng tiếng Mẹ vẫn được gọi lên từ muôn ngàn nẻo sống
Mẹ là suối nguồn
Là vùng đất bình yên
Mẹ là quê hương cho cả hai miền
Tâm và vật đều khởi đi từ lòng Mẹ
Mẹ dạy con tiếng nói làm người
Trao cho con một niềm tin để sống
Mẹ là ngọn hải đăng trong đêm tối ba mươi
Mẹ là giọt mưa rào khi nắng hạ
Là chất men trong dung dịch yêu thương
Mẹ rộng lớn như hư không
Mẹ thâm sâu như đáy biển
Mẹ hiền hòa như Phật ở bên ta
Thế mà con đã vụng về đánh mất đi niềm tin muôn thửơ
Tự tách rời ra khỏi tư trường của mạch sống thần tiên
Con mải mê đi tìm bóng mát cuộc đời
Nhưng đâu biết Mẹ là tàng cây đa cổ thụ
Là bông hồng, là ánh sáng quang minh
Mẹ là đất lành để yêu thuơng thẩm thấu
Là vùng trời mở rộng, vỗ cánh chim bay
Sung sướng quá!
Khi ta mơ về Mẹ
Mạch sống căn đầy trong từng buớc chân con
Một thoáng hiện về
Ngàn năm âm hưởng
Mẹ trong cuộc đời như nhịp đập con tim
Oâi đẹp quá!
Ngôn ngữ loài người có bao giờ nói hết
Mẹ là suối nguồn tưới mát đất yêu thương.
Tiếng trống giao thừa
Tiếng trống giao thừa linh thiêng quá
Như gọi ta về với núi sông
Ngàn năm giữ nước bằng chân lý
Truyền thống muôn đời của tổ tông
Chuông chùa lan tỏa thơm mùi đất
Tiếng mõ sang canh thảnh thoát lòng
Vạn vật bao trùm hương khói tỏa
Hoa vàng đua nở ngát hương xuân
Ta với ta
Oâm vô thường mà khóc
Mây phủ bóng chân như
Trầm luân mấy kiếp phù hư
Lòng se thắt lại đường đi lối về
Hoa nở muộn
Hoa nở muộn vẫn là hoa
Có ai đếm được xuân qua mấy lần
Xuân tâm, xuân cảnh, xuân phân
Xuân đi, xuân lại cũng ngần ấy thôi.
Hoa và rác
Hoa qua hoa,
Rác hôm nay
Hôm nay hoa, mai rác – có gì khác đâu
Ðây rồi ... hoa rác vốn không
Chơn như đó, tánh không thế mà
Có thân trong cõi ta bà
Thấy hoa mai nở biết là mùa xuân
VẦNG SÁNG KIM CƯƠNG
Trường sơn gọi – biển đáp
lời
VIỆT NAM – PHẬT GIÁO muôn đời đi chung
Hôm nay đọc tin thầy trên báo
Mắt sáng lên, dòng chữ nở hoa
Ðất trời xanh, muôn vật hiền hòa
Ngời sáng mãi niềm tin chân lý
Cuộc đấu tranh không người thất bại
Dân tộc mình chiến thắng vô minh
Mười ngàn ngày viết tiếp sử kinh
Thầy hiện hữu giữa dòng tuôn chảy
Thông điệp hai ngàn, Người chỉ lối
Vạch hướng đi thế hệ tương lai
Ðế quốc, thần quyền, duy một thứ
Gây khổ đau nhân loại xưa nay
Cây xanh tươi bắt nguồn cội rễ
Ðất phì nhiêu nhờ mạch nước ngầm
Bốn ngàn năm kết tụ tinh anh
Trang sử Việt có Thiền Sư Việt
Hóa thân giữa cảnh
sương mù
Từ bi hóa giải oan
thù trần gian
Thầy Huyền Quang – Tổ Huyền Quang
Ngàn năm trên cánh sen vàng gặp nhau
Tưởng niệm Ni Sư Trí Hải
Sen trắng vươn cao cơn lốc xoáy
Nước xanh trong biển động sóng gào
Trăng Bát Nhã soi vùng tâm tối
Núi đại thừa sừng sững giữa trời cao