Tự tại hỡi!
hãy chờ ta một chút
Vội vàng chi
ta dọn dẹp tự do
Đã đến lúc
chuyện đời rơi hun hút
Nắng vàng hong
sương nặng hạt nào ngờ
Ta hít thở
với hương ngàn gió mới
Chạm từng giây
như chợt sống bây giờ
Sông chia cách
một lần thôi nắng đợi
Nước xa nguồn
như vĩnh viễn cội mơ
Ta tự hỏi
thời gian thành con rối
Ngày qua rồi
sao cắt nghĩa hôm nay
Mai mốt đó
chưa bao giờ lầm lỗi
Có hay không
như giấc mộng đêm ngày
Ta tự nhủ
cuộc sống giờ bằng phẳng
Từ bắt đầu
và chung cuộc nơi đây
Bờ cõi đó
nghìn thu rơi lẳng lặng
Ta trần truồng
ôm trọn một vòng tay.
Phổ Đồng
---o0o---
RÁNG CHIỀU
Ta đến từ giấc mộng
Mây buồn bay bơ vơ
Giọt sương cười nắng vỡ
Ra đi về chiêm bao
Ráng mai hồng viễn tượng
Vỡ tràn bờ suơng tan
Đầu sào trăm thước tiến
Bước đầu tiên cuối cùng
Ta quên hắt tư duy
Đọng lại giọt sương mờ
Trăng nghiêng thềm nắng đổ
Chuyện hư thiệt một đời
Rêu xanh mờ nắng đợi
Chim trời cắm hạt sương
Uống tràn hư không mộng
Xa mãi giòng sông xưa
Mây trắng dạt phương nào
Giòng sông, sâu biển cả
Trôi thây về xứ lạ
Mưa tràn kiếp phù sinh
Thắp lên ngọn nến hồng
Xua tan bờ ảo vọng
Bờ trăng chìm đáy mộng
Nắng xế, chiều mông lung
Nhịp cầu sanh qua tử
Giòng sông nước cuốn trôi
Hai bờ quên nắng vội
Thỉ chung mất cội nguồn
Nắng chiều vương nghiêng đổ
Bên thềm tóc hong sương
Gió lùa từng sợi nhỏ
Ráng chiều ánh rừng phong.
Phổ
Đồng
---o0o---
SANG TRANG
Đưa người
qua cuộc tử-sanh
Biển dâu thành bại
hư danh một đời
Buông tay
giọt nắng bồi hồi
Vô thường lay động
chơi vơi phận buồn.
Trăm năm
bóng ngã hao mòn
Nghìn năm bụi đỏ
cuốn nguồn tịch liêu
Chim trời
cánh mỏi đìu hiu
Đường qua mất dấu
ảnh chiều hư vô.
Ráng hồng
níu hạt chơ vơ
Nằm nghe trăng đổ
bên bờ thời gian
Mây buồn
gió đuổi lang thang
Cho ta hỏi thử
không gian mấy bờ?
Đâu rồi
giọt lệ bơ vơ
Đâu rồi tiếng nói
nguyên sơ nụ cười!?
Từ cuối kiếp
đến đầu đời
Bỗng dưng phút chốc
đổi dời sang trang.
Phổ
Đồng
|