Thuở ấy, có một chàng quản tượng rất sành nghề, bỏ nhà đi tu,
gia nhập Tăng đoàn và đi khất thực trên những con đường mà ngày xưa thầy vẫn
thường cỡi voi đi. Một hôm, dừng bước thọ thực bên bờ sông Aiiravati, thấy một
gã quản tượng non tay đang cố gắng điều phục một chú voi con, nhưng không thành
công, thầy vọt miệng nói với mấy huynh đệ đồng hành:
Luyện voi bằng cách đó thì còn lâu nó mới nghe theo. Phải đánh nó mấy chỗ nhược
da non như chỗ này... chỗ này... thì nó mới sợ.
Gã quản tượng nghe lọt tai, mới làm theo và quả nhiên con voi chịu phép.
Khi trở về tịnh xá, các thầy Tỳ kheo vui miệng kể cho chúng bạn ở chùa nghe và
câu chuyện đến tai Phật. Phật gọi ông sư quản tượng đến, hỏi:
- Có phải ông đã mách nước như thế không?
- Thưa phải.
Phật quở:
- Này ông thầy vô tích sự! Ông làm như vậy, nào có ích gì. Ðâu phải nhờ cỡi thú
mà người ta có thể đi đến nơi giải thoát. Chỉ có người nào biết tự huấn luyện
mình, người đó mới đến bờ giải thoát. Ông nên tự luyện mình, đừng có làm cái trò
luyện thú như vậy.
"Chẳng phải nhờ xe hay ngựa mà đến được cảnh giới Niết Bàn. Chỉ có người tự huấn
luyện mình mới đạt được thôi"
(Pháp cú 323)
Nguồn: www.quangduc.com