Ðời xưa, có một bầy rùa rất đông, ở dưới một gốc cây đại thọ.
Trong bầy có một con rùa chúa (tiền nhân của Ðức Phật Thích Ca) rất thông minh
có thể đoán trước được những việc sắp xảy ra.
Trên cây đại thọ có một bầy thằn lằn thường hay tự thả mình từ trên nhành cao
xuống để khoe tài với bầy rùa ở dưới. Bọn rùa rất lấy làm khâm phục. Rùa chúa
thấy thế mới bảo bầy rùa rằng:
- Các ngươi không nên ở chỗ này, vì cách hành động của bọn thằn lằn có khi sẽ
làm cho chúng ta mang họa. Vậy các ngươi nên theo ta mà đi ở một nơi khác, yên
ổn hơn.
Trong bọn rùa có nhiều con nghe theo rùa chúa đi ở chỗ khác, nhưng có nhiều con
cứng đầu không chịu đi. Khuyên bảo mãi nhưng bọn rùa cũng không nghe, rùa chúa
đành đau đớn mà bỏ đi ở nơi khác với bầy rùa biết vâng lời.
Cách mười ngày sau, có một đàn voi đi ngang qua đấy, đến nghỉ dưới gốc cây đại
thọ. Bấy giờ những con thằn lằn cũng như mọi ngày biểu diễn để rơi mình xuống
đất chẳng may có con rơi vào lỗ tai một con voi. Voi bị nhột khó chịu, kêu la ầm
ỹ. Cả bầy voi tưởng có thú dữ đến hại, hoảng kinh, chạy toán loạn. Bầy rùa ở
dưới gốc cây không tránh kịp, bị đạp chết rất nhiều.
Nguồn: www.quangduc.com