Ðời xưa, có một con khỉ lớn, sức lực mạnh mẽ, trí não thông
minh và lòng nhân từ của nó chưa chắc người đã bì kịp (tiền thân của Ðức Phật
Thích Ca) nó đi khắp cả rừng cây này, núi nọ để cứu giúp những kẻ gặp cơn hoạn
nạn.
Một hôm, đang ngồi ăn trái ở trên cây, nó nghe có tiếng than khóc ở trong cái
hang đá đưa ra. Ngạc nhiên nó nhảy đến nhìn xuống hang, thì ra một người bị rơi
xuống đáy mà chẳng có đường lên. Nó tìm lối xuống hang rồi nói rằng: "Anh kia,
anh đừng sợ hãi. Tôi xuống để cứu anh đây. Anh cứ leo lên lưng tôi để tôi cõng
anh ra".
Người bị nạn trong lòng sợ hãi, nhưng cũng liều trèo lên lưng khỉ. Khỉ lần mò
vịn từng cành cây khớp đá, cố đem hết sức lực mới ra khỏi hang. Cả hai cùng mừng
rỡ nhưng vì quá mệt mỏi, phải nằm lăn trên thảm cỏ xanh, dưới một bóng cây to để
nghỉ cho lại sức. Gió hiu hiu đưa người và khỉ vào giấc ngủ say. Khi tỉnh dậy,
người vừa được cứu thoát nạn nghĩ thầm: "Ta lâu nay đói khát và đường về nhà còn
xa xôi, đồ ăn chẳng có, chi bằng trong lúc con khỉ đang ngủ ta lén giết quách,
lấy thịt ăn qua ngày".
Người ấy liền lấy một hòn đá to ném vào đầu khỉ. Khỉ bị thương máu ra lai láng,
liền nhảy lên cây, nhìn xuống, nó biết người kia cố tâm hại mình lòng ngao ngán
nhưng không giận hờn. Nó đau đớn nhìn con người ác độc ấy và để rơi từng giọt
nước mắt theo từng giọt máu đỏ xuống đám cỏ xanh. Một hồi lâu, nó liền chuyền
qua cây khác đi mất.
Nguồn: www.quangduc.com