•
Mục Lục
•
Thay lời tựa
01.
Thái Tử Nhẫn-Nhục-Khải
02.
Xá-Lợi-Phất Niết Bàn Trước Phật
03.
Cắt Thịt Nuôi Cha Mẹ
04.
Thiện Hữu và Ác Hữu
05.
Hai Nhà Vua Hiền Ðức
06.
Chuyển Luân Thánh Vương
07.
Vua Chuyển Luân
Ðảnh-Sanh
08.
Vì Hiếu Quên Thù
09.
Kẻ Ngu Hay Cãi
10.
Chồn Cưới Công Chúa
11.
Chim Phượng Hoàng
12.
Nai Cứu Người
13.
Quốc Vương Hữu-Ðức
14.
Tể Tướng Ðại-Ðiển-Tôn
15.
Nhẫn Nhục Tiên Nhân
16.
Người Ðệ Tử Cuối Cùng
|
LƯỢC TRUYỆN TIỀN THÂN ĐỨC PHẬT
Hòa thượng Thích Ðức Niệm
Phật Học Viện Quốc Tế, California, 1998
______________________________________________________________________________
Vua Chuyển Luân Ðảnh-Sanh
Một hôm tại Trúc-Lâm tịnh xá, sau khi kinh hành xong,
đức Phật ngồi trên pháp tòa, nhìn khắp đại chúng một lượt, rồi từ kim
khẩu của Ngài phát ra lời pháp âm: "Ta nhớ có một kiếp nọ trong quá khứ,
nhằm thời Ðại kiếp. Con người của thời Ðại kiếp đó sống đến tám vạn bốn
ngàn tuổi. Lúc ấy có một vị vua nhờ nhiều kiếp tu hành tích lũy phước
đức mà được làm Chuyển-luân Thánh-vương, tên là Ðảnh-Sanh.
Một hôm nhân ngày rằm, sau khi tắm gội sạch sẽ, vua Ðảnh-Sanh lên lầu độ
ngọ trai. Bỗng nhiên từ phương Ðông bay đến một bánh xe bằng vàng có
ngàn căm, nằm trước mặt nhà vua. Vua Ðảnh-Sanh ngạc nhiên thầm nghĩ
rằng, ta đã từng nghe các bậc tiên nhân ngũ thông giảng nói: "Như có
bánh xe bằng vàng ngàn căm tự nhiên xuất hiện trước vị vua dòng
Sát-đế-lợi, thì nên biết đó là y báo thù thắng của bậc Chuyển-luân
Thánh-vương".
Ðể xem thử thật hư ra sao, nhà vua quỳ gối, tay trái nâng bánh xe, tay
phải bưng lư hương nâng trước ngực, ngước mặt lên trời khấn nguyện rằng:
"Nếu quả thật bánh xe nầy là vật của bậc Chuyển-luân Thánh-vương, thì
hãy tự bay đi một vòng trong khắp quốc độ, rồi trở lại đây nằm ngay
trước mặt ta".
Nhà vua vừa khấn dứt lời, bánh xe vàng ngàn căm kia vụt khỏi tay nhà
vua, bay lên hư không lượn một vòng khắp mười phương cõi nước, rồi trở
lại nằm yên trên tay nhà vua. Vua Ðảnh-Sanh vui mừng tin rằng, mình sẽ
là Chuyển-luân Thánh-vương.
Rồi vào một ngày rằm khác sau đó chẳng lâu, trong lúc nhà vua thọ ngọ
trai, có một thớt voi trắng hình dáng uy nghiêm, từ thân lông phảng phất
ra mùi hương thơm của hoa sen, đến đứng trước cửa thành. Lính giữ thành
báo tin, ai nấy đều lấy làm lạ. Các quan văn võ hiệp cùng các tượng sư
giỏi nhất của triều đình tập trung cùng nhau dùng hết phương kế điều
phục voi để đem dâng vua hầu được ban thưởng, nhưng đều bất lực. Cuối
cùng họ triệu thỉnh nhà vua đến. Vừa thấy nhà vua ngự đến, voi liền tỏ
vẻ cung kính quỳ mọp. Mọi người đều lấy làm kinh ngạc. Nhà vua hướng về
quần thần phán rằng: "Ta đã từng nghe các vị tiên nhân ngũ thông giảng
nói, hễ có voi trắng phảng phất hương thơm xuất hiện quỳ mọp trước vua,
thì phải biết vị ấy là vua Chuyển-luân Thánh-vương".
Nói xong, nhà vua quỳ xuống đất, tay mặt nâng lư trầm khói hương nghi
ngút, tay trái ấn vào ngà voi, ngước mặt lên trời mà khấn: "Nếu quả thật
voi báu nầy là của bậc Chuyển-luân Thánh-vương, thì voi hãy đi một vòng
khắp sơn hà thiên hạ rồi trở về đây quỳ mọp trước ta". Vua vừa dứt lời,
voi cúi đầu xá ba xá rồi quay đi nhanh như chớp. Trong lúc triều thần bá
quan còn đang ngơ ngác ngẩn người nhìn nhau, thì hình dáng của voi không
còn thấy đâu nữa cả. Quan cận thần vẫn yên lặng nghiêm chỉnh đứng hầu.
Chẳng bao lâu voi trắng lại hiện về quỳ mọp trước nhà vua.
Vua Ðảnh-Sanh vô cùng mừng rở tin biết mình sẽ là Chuyển-luân
Thánh-vương. Trước hiện tượng kỳ diệu như vậy, bá quan văn võ đều quỳ
khấu đầu trước vua tung hô chúc tụng: Thánh-thượng vạn vạn tuế! Vạn vạn
tuế.
Rồi sau đó chẳng bao lâu, cũng vào ngày trai, vua tắm gội sạch sẽ, mặc
áo chỉnh tề, lên lầu vái vọng bốn phương, thì bỗng nhiên từ trời cao bay
xuống một con ngựa màu xanh da trời, chói sáng như làn điện chớp, uy
phong đến trước vọng nguyệt đài cúi đầu vái chào nhà vua. Cũng như những
lần trước, lần nầy vua Ðảnh-Sanh thấy hiện tượng kỳ lạ xuất hiện, liền
suy nghĩ và cũng có những cử chỉ khẩn nguyện như khi thấy voi trắng. Sau
lời khấn nguyện của vua, ngựa liền phi khắp cả sơn hà một lượt rồi trở
về quỳ mọp trước vua Ðảnh-Sanh. Nhà vua mừng rỡ, càng tự tin rằng mình
sẽ là Chuyển-luân Thánh-vương.
Khoảng thời gian sau đó chẳng bao lâu, cũng trong ngày trai, một trang
Nữ Bảo xuất hiện, hình dung đoan chánh, đẹp đẽ tuyệt vời, tưởng chừng
hơn cả bao nhiêu vẻ đẹp hương trời sắc nước tô điểm cho nàng. Từ thân
thể nàng xông ra mùi thơm thiên đàn, khi miệng nói phát ra mùi thơm hoa
sen. Mắt thấy, tai nghe, mũi ngửi của nàng Nữ Bảo tầm xa đến hơn chín
cây số ngàn. Nàng Nữ Bảo thông minh tuệ trí, ăn nói dịu dàng. Mỗi khi
tay nàng đụng vào áo vua thì biết được nhà vua nghĩ gì, muốn gì, tình
trạng sức khỏe của nhà vua biến chuyển thăng trầm ra sao! Vua Ðảnh-Sanh
được nàng Nữ Bảo đến hầu hạ, tự nghĩ rằng, trước kia những vị tiên nhân
ngũ thông thường giảng nói: Những bậc Chuyển-luân Thánh-vương thường
được có nhân vật Nữ Bảo hiện đến hiến dâng phò giúp. Ta nay được Nữ Bảo,
chắc ta sẽ là Chuyển-luân Thánh-vương.
Tiếp theo đó chẳng bao lâu, có vị thần Chủ-Tạng xuất hiện đến yết kiến
vua Ðảnh-Sanh. Vị thần nầy quản thủ tất cả của thất bảo trong thiên hạ.
Mắt có thể nhìn thấu suốt lòng đất, xuyên suốt biển sâu núi rừng. Vua
Ðảnh-Sanh, muốn thử tài năng của vị thần Chủ-Tạng nầy, nên cùng với thần
ngồi thuyền ra biển cả và nói: "Nay ta muốn lấy trân bảo lạ, nhà ngươi
có cách nào giúp ta toại nguyện không?"
Thần Chủ-Tạng nghe nhà vua phán xong, liền lấy hai tay khuấy nước biển,
trên mười đầu ngón tay của thần hiện ra mười kho đầy trân bảo, và nói:
"Muôn tâu Thánh-thượng! Tùy ý ngài lấy dùng, còn bao nhiêu tôi sẽ trả về
biển cả". Vua Ðảnh-Sanh tự tin biết mình được phước báu của bậc
Chuyển-luân Thánh-vương.
Tiếp theo sau đó chẳng bao lâu, lại có vị thần Chủ-Binh xuất hiện, uy
phong lẫm liệt, thông suốt thao lượt binh thơ, tấn thối vẹn toàn, trăm
trận trăm thắng. Vua Ðảnh-Sanh được thần Chủ-Binh tận lực phò trì, lòng
vô cùng hoan hỷ, tự nghĩ mình có phần phước Chuyển-luân Thánh-vương.
Sau khi vua Ðảnh-Sanh được thất bảo, lại có voi báu, ngựa báu, và tướng
thần, nữ bảo không thiếu món gì, nhà vua phán với các triều thần bá quan
văn võ rằng: "Nay bảy báu trong cõi Diêm -phù-đề đã thuộc về ta, mưa
thuận gió hòa, nhân dân an lạc. Ta phải làm gì nữa đây?"
Các quan triều thần tâu rằng: "Muôn tâu Thánh-thượng! Thiên hạ thế gian
đã quy thuận thánh triều, nhưng Phất-Bà-Ðề là vị chủ tể phương Ðông vẫn
chưa thuận phục. Vậy Thánh-thượng nên đem quan đến đó mà làm cho họ
khuất phục". Nghe theo lời tâu, nhà vua đem bảy báu và quân binh đến
phương Ðông chinh phục. Vừa nghe vua Ðảnh-Sanh đến, Phất-Bà-Ðề và dân
chúng đều khấp khởi vui mừng, quỳ kính nghinh đón, xin quy thuận.
Các triều thần lại tâu với vua Ðảnh-Sanh rằng: "Cõi Diêm-phù-đề ngài đã
thống lãnh, Phất-Bà-Ðề ở phương Ðông ngài cũng đã khuất phục, nhưng
Cô-Ðà-Ni chủ trì ở phương Tây chưa quy thuận, mong ngài hãy đem bảy báu
và quân binh đến đó để điều ngự họ. Khi Cô-Ðà-Ni và dân chúng phương Tây
nghe vua Ðảnh-Sanh và quân binh đến, thảy đều tỏ lòng kính quý vui mừng
nghinh tiếp, xin quy thuận.
Cũng như những lần trước, vua Ðảnh-Sanh được Uất-Ðàn-Việt ở phương Bắc
và dân chúng nơi đây nghinh đón xin quy thuận. Thế là cõi Diêm-phù-đề và
bốn phương thiên hạ đều thần phục về một mối, dưới sự trị vì của vua
Ðảnh-Sanh.
Các quan triều thần lại tâu với vua Ðảnh-Sanh rằng: "Bốn phương thiên hạ
trong cõi Diêm-phù-đề đã nằm dưới tay thống trị của Thánh-thượng. Nay
chỉ còn có chư Thiên cõi trời Ðao-lợi, từng trời thứ ba mươi là cõi trời
phước lạc sung túc; tưởng ăn, thì thức ăn cao lương mỹ vị liền hiện đến;
tưởng mặc, thì y phục đẹp tốt hoa lệ liền hiện kề; mạng sống lâu dài,
thân hình đẹp đẽ trang nghiêm, không cõi trời nào sánh bằng, mà cho đến
nay họ vẫn chưa quy thuận Thánh-thượng. Vậy hạ thần chúng tôi dám mong
Thánh-thượng nên đem bảy báu, ngàn thái tử và quân binh đến đó chinh
phục".
Vua Ðảnh-Sanh tiếp tấu thực hành. Nhờ phước tu nhiều kiếp, uy đức cao
dày sung mãn, nhà vua mang quân binh đằng vân vượt lớp lớp tầng không
đến cửa trời Ðao-Lợi. Nơi đây, nhà vua thấy một cây đại thọ to lớn xanh
tươi rậm rạp hoa trái muôn mầu, lóng lánh ánh kim cương, gió thoảng hơi
mát, phảng phất mùi hương thơm nhẹ, khiến cho lòng nhà vua và quân sĩ
cảm thấy khoan khoái thanh thoát, quên bao nỗi mệt nhọc trong thời gian
qua đã phải vượt lớp lớp tầng mây mới đến được chốn nầy.
Thấy thế, vua Ðảnh-Sanh hỏi nguyên do. Vị đại thần đáp: "Ðó là cây
Ba-Lị-Chất-Ða. Nơi cây nầy, hằng năm chư tiên thiên cõi trời Ðao-Lợi tập
họp vui chơi hưởng lạc suốt trong ba tháng mùa hạ".
Nhà vua lại thấy một khối trắng bạc như đám mây ngàn, liền hỏi. Một
trong những vị đại thần đáp: "Ðó là Thiên-Pháp-Ðường. Nơi mà chư Thiên
cõi trời Ðao-Lợi thường hội họp để bàn việc thiên đình và nhân gian thế
sự".
Vị đại thần vừa tâu xong, thì trời Ðế-Thích, vị vua của cõi trời Ðao-Lợi
và chư thiên đình tiên nữ hiện đến đều cung kính chấp tay lễ chào nghinh
đón vua Ðảnh-Sanh. Tiếp theo, vua trời Ðế-Thích mời vua Chuyển-luân
Ðảnh-Sanh vào Thiên-Pháp-Ðường, rồi thứ tự theo chỗ chủ khách cùng ngồi.
Lúc ngồi đối diện, tướng mạo của hai vua đoan trang tốt đẹp giống nhau.
Vua trời Ðế-Thích nhờ nhiều kiếp thọ trì đọc tụng kinh điển Ðại-thừa,
diễn nói chánh pháp, tu tập pháp lành, hộ trì Phật Pháp, vun bồi công
đức lớn, nên được thân hình và cõi nước trang nghiêm an lạc.
Trong khi đối diện đàm đạo với vua trời Ðế-Thích, cảnh tiên thiên tuyệt
mỹ an nhàn, vua Ðảnh-Sanh khởi tâm suy nghĩ rằng: "Ta có nên chiếm lấy
cõi trời Ðao-Lợi nầy để ở lại đây luôn không?
Vua Ðảnh-Sanh vừa khởi vọng niệm như vậy, liền đọa trở lại cõi trần gian
Diêm-phù-đề. Nhà vua chán chường đau khổ tiếc nuối cảnh tiên thiên, ôm
lòng hoài vọng nhớ thương xót xa sự ly biệt giữa người và thiên giới,
rồi sầu não phát bệnh mà chết.
Ðức Phật nói với đại chúng rằng: "Trời Ðế-Thích thuở ấy chính là tiền
thân đức Phật Ca-Diếp. Còn vị vua Chuyển-luân Thánh-vương Ðảnh-Sanh kia
chính là tiền thân của ta đây vậy.
Đầu Trang |
|