Ngày xưa có một thủy quái tên Makara vô cùng ích kỷ, vô cùng
tự phụ và cũng vô cùng tàn bạo.
Tưởng chừng cả thế giới phải tiêu diệt, thì lòng khát vọng của nó mới thỏa mãn.
Mỗi bữa ăn, nó ăn hết số cá mà một chiếc mành phải làm trong một ngày. Các loài
thủy tộc, từ lớn đến bé đều lạ lùng, hoảng hốt, hãi hùng, bởi vì nó ăn tất cả,
không chừa một con nào. Nhưng dĩ nhiên là trừ nó ra.
Ðứng trước cảnh tượng diệt vong, loài thủy tộc phải làm thế nào, biết tìm đâu
một chỗ trốn tránh: Ở dưới nước, hay đáy bể, cũng như trên đất bằng không có lấy
một chỗ, có một đôi con mọc cánh bởi vì nó sắp biến hóa thành chim, chúng nó hy
vọng được cất cánh. Nhưng vừa vọt ra khỏi mặt nước, đâu lại vào đấy, nó rơi vào
bể cả. Con thủy quái, khoái lạc nhìn con mồi, và chế nhạo trước mưu mô ngu ngốc
của đồng loại. Loài cá, dù bơi hay lặn, lớn nhỏ đều bị nghiến ngấu. Con thủy
quái ra chiều đắc ý, nhưng lòng dục vọng không đáy nó vẫn không thỏa mãn.
Không bao giờ nó có ý nghĩ rằng mình rồi cũng có ngày bị ăn thịt. Phải, vì còn
ai mạnh khỏe, hung tợn, kiêu ngạo bằng nó? Loài cá càng làm cho nó tin rằng mình
là đúng?
Nhưng loài cá, con thì bị ăn thịt, con thì chạy trốn, nên trong bể thưa thớt
dần. Vật thực càng hiếm hoi, càng khó kiếm, và khi nhai những con cá nhỏ xíu
dưới hàm răng to tướng của mình nó tức điên lên.
Makara nghiến và cắn lưỡi. Giận dữ, có giật mạnh cái đuôi vĩ đại bằng phẳng và
cứng rắn như một tấm ván.
Nó quật lung tung nhưng không có tăm hơi một con cá nhỏ nào trong vùng nước nổi
sóng. Nó ngạc nhiên, thất vọng và bực tức vật thực đã hết mà cơn đói lại càng
hoành hành mãng liệt. Biết làm sao bây giờ? Nó bơi lội, sục sạo khắp nơi. Bỗng
nhiên nó nghe bốc lên một mùi quen thuộc, mùi khuyến rũ của loài cá, mùi ấy nếu
không bốc lên từ người nó thì còn từ đâu nữa?
Tình trạng giống như con hươu chạy đuổi kiệt sức theo mùi xạ từ cổ nó tiết ra.
Con Makara lúc thì lặn xuống đáy bể, lúc thì nổi lên mặt nước. Cái mùi thơm ngon
từ mình nó lại theo nó mãi. Trong cơn ngạc nhiên và bị kích thích, nó cắn nghiến
lấy thịt mình. Mộ cảm giác vừa đau đớn vừa hoan lạc nổi lên. Nó nhắm nhía lấy
máu mình và nó không thể dừng được nữa. Cứ như thế, nó ăn cho đỡ đói, và nó "đã
lăn mình vào đau khổ để quên đau". Ðến lượt biển cả lại ăn thịt nó, và cái gì
còn sót lại, thì đó là vang bóng của lòng kiêu ngạo của nó, và lòng ám ảnh hãi
hùng của bầy cá đang sợ sệt dìu dắt nhau trở về.
Nguồn: www.quangduc.com