Một hôm Phật ứng thỉnh ông Cấp Cô Ðộc, đến Tịnh xá ông lập an
cư 3 tháng. Phật thuyết pháp giáo hóa nhân dân thành Xá Vệ vô số, ai cũng cảm
mến Ngài và được ánh đạo soi sáng đời sống.
Nên sau 3 tháng an cư, khi Ngài ra đi, từ quan quân cho đến dân chúng ai cũng
khóc thỉnh Ðức Phật ở lại ít nhất là một tuần nữa. Nhưng Ngài không hứa nhận,
bấy giờ trong nhà ông Cấp cô Ðộc có người tớ gái tên là Phước Lê, nàng rất nghèo
khổ nhưng giàu lòng hướng thượng: Nghe Phật ra đi, nàng cũng như mọi người, lòng
buồn tủi vô hạn, nhưng nàng nghĩ Ðức Phật không phân biệt nghèo khổ như ai, nên
đánh bạo đến trước Phật đảnh lễ và thỉnh Phật ở lại. Phật liền nhận lời và ôn
tồn bảo mọi người:
- Lòng ta không phân biệt, song chỉ muốn làm cho mọi người nghèo khổ mà nàng
Phước Lê là một người được tắm gội ánh đạo từ bi. Ta nhận lời để mọi người thấy
rằng người nghèo khổ không phải đáng khinh. Trí giác chỉ có ở nơi họ cũng như
lửa chỉ có ở nơi cây khô.
Ðược Phật nhận lời và nghe Ngài dạy như vậy, mọi người đổi cái nhìn khinh thị ra
cái nhìn biết ơn, nhìn nàng Phước Lê và nói với nhau:
- Người nghèo khổ nhất lại có thể gần đấng Trí Giác nhất.
Nguồn: www.quangduc.com