Mùa Ðông đã tàn, khí trời dần dần ấm áp. Dưới ánh sánh bình
minh, muôn cánh hoa đang vươn mình phô sắc. Trên cành, chim chóc đã rời tổ cất
tiếng hát trong trẻo, như để chào mừng ánh sáng đã trở về, hay để tiễn chân nhà
Ðạo sĩ sắp lên đường quên mình vì Ðạo.
Trong thành Ba La Nại ngôi Tịnh xá Trúc Lâm kiến trúc trên một canh đồi rộng
rãi, cây cối um tùm tĩnh mịch dần dần hiện rõ trong đám sương mù.
Lúc bây giờ Ðức Thế Tôn đang an tọa trong Tịnh xá Trúc Lâm, dùng đạo nhãn thấy
dân chúng ở nước Rô Na Ba Răn Ta đang chịu nhiều điều thống khổ dưới quyền thống
trị của nhà cầm quyền Kê Hoa Ðà người Bà La Môn giáo. Người ấy đã dùng bạo thế
lực sẵn có trong tay, ép buộc dân chúng phải tôn thờ Phạm Thiên và ngược đãi bắt
bớ những người chống đối lại.
Trước hành động bạo ác và bất công ấy, Ðức Thế Tôn thương hại cho Kê Hoa Ðà là
một nhà trí thức mà hiện tại không có người hướng dẫn sáng suốt tương lai không
tránh khỏi ác báo trong ba đường.
Bấy giờ Ðức Thế Tôn thấy trong hàng đệ tử, chỉ có Tôn giả Phú Lâu Na là người có
thiện duyên với Kê Hoa Ðà và dân chúng xứ ấy nên sai đến đó để giáo hóa.
Ðức Thế Tôn biết rằng: Trên con đường truyền bá Chánh Pháp dắt người trở về con
đường tươi sáng của ánh đạo Từ bi, tôn giả Phú lâu Na sẽ gặp nhiều trở ngại thử
thách của đối thủ.
Biết vậy, nên Ðức Thế Tôn gọi Tôn giả Phú lâu Na đến dạy rằng:
- Dân xứ ấy và Kê Hoa Ðà độc ác lắm, ta sợ ngươi không đủ can đảm để chịu đựng.
- Bạch Thế Tôn, con nguyện đem hết năng lực để làm tròn sứ mạng.
- Nếu đến đó bị chửi mắng, thì ngươi nghĩ sao?
- Con nghĩ: Những lời chửi mắng kia cũng như những tặng phẩm nếu họ đem đến tặng
cho con, con không nhận, họ sẽ mang về, và con nghĩ rằng: Những người ấy còn
hiền từ lắm, vì họ chỉ chửi mắng mà không nhận nước con.
- Nếu họ đem nhận nước ngươi?
- Con nghĩ rằng: Họ là những người tối dạ, và chỉ nhận nước mà không lấy đá ném
vào đầu con.
- Nếu họ dùng đá ném vào đầu ngươi?
- Con nghĩ rằng: Họ rất tốt vì chỉ lấy đá ném vào đầu mà không dùng gậy đập con.
- Nếu họ dùng gậy đập ngươi:
- Con nghĩ rằng: Họ rất hiền từ vì chỉ dùng gậy đập mà không giam cầm, ngăn cản
bước đường truyền đạo của con.
- Nếu họ giam cầm ngươi?
- Con nghĩ rằng: Những người ấy rất tử tế, vì họ giúp con có thời gian tịnh
dưỡng tinh thần để nung luyện thêm ý chí, mà không dùng gươm đâm chém con.
- Nếu họ lấy gươm đâm chém ngươi?
- Con nghĩ rằng: Họ rất tốt dạ, vì chỉ đâm chém mà không giết chết con.
- Nếu họ giết chết ngươi?
- Bạch Thế Tôn, con rất vui mừng, vì những người kia đã dùng tâm từ bi giúp cho
con sớm thoát khỏi tấm thân giả tạm đau khổ này, để chóng thành quả vị Vô Thượng
Giác.
Ðức Thế Tôn dạy: Hay thay! Hay thay! Phú Lâu Na ngươi đã có một ý chí mạnh mẽ.
Ngươi đã biết khinh thường thân mạng để phụng sự chân lý. Ngươi thật là một
người đệ tử trung kiên của ta, đáng thay ta đến xứ ấy truyền bá Chánh pháp hướng
mọi người trở về con đường sáng đầy an lạc và giải thoát.
Tôn giả Phú Lâu Na đảnh lễ, vâng lời Phật dạy rồi từ giã lên đường sang xứ Rô Na
Ba Răn Ta.
Nguồn: www.quangduc.com