- Bác gắng tăng thêm tốc độ.
Võ Hồng
- Dạ.
- Gắng tăng thêm nữa.
- Dạ.
Người tài xế bặm môi nhíu sát hai lông mày vào nhau. Những nếp nhăn hằn
lên, khổ sở. Tôi chong mắt nhìn ra trước xe. Những cánh đồng trải rộng,
trải dài, lác đác có thôn ấp nấp sau những lũy tre. Chúng nằm bất động,
cản ngăn tầm mắt khiến tôi có cảm tưởng là xe vẫn còn chạy chậm. Tôi
muốn giục thêm bác tài nhưng tự nhiên thấy mình khiếm nhã. Tôi đã giục
nhiều lần rồi. Giục thêm, có khác nào bảo rằng bác ta thiếu thiện chí
hay kém tài năng.
Tôi ngồi chồm ra trước, làm như tư thế đó giúp cho xe chạy mau hơn. Tôi
rung những ngón tay tưởng như điều đó làm cho chiếc xe cũng sốt ruột mà
gắng chạy nhanh hơn. Rặng núi thấp có những rẫy sắn rẫy đậu nằm bắc
thang trên sườn, từ nãy giờ vẫn chưa vượt qua. Tôi muốn bất chấp xã giao
lên tiếng giục bác tài chạy mau hơn nữa, nhưng chợt nhìn xuống cây kim
đỏ chỉ tốc độ tôi phát hoảng : 110 cây số giờ. Ðó là tốc độ nguy hiểm
đối với đoạn đường này. Là đùa với Thần Chết và đi kề cái chết.
Tôi lẩm nhẩm nghĩ : "Ðằng nào cũng trễ rồi. Hôm nay đã 16 tháng chín. Xe
không thể chạy về đêm. Trưa ngày 17 là hết. Là xong hết..." Tôi cảm thấy
nóng nơi khóe mắt. Tôi cảm thấy nước mắt đang tụ tập về điểm lệ nhưng
tôi cố ngăn không chúng họp thành giọt. Tôi cắn răng, cầm chắc sự can
đảm trong bàn tay trái nắm chặt.
Chợt xe phanh gấp một tiếng két nhức tai. Tiếng bánh xe lết trên mặt
đường. Người tôi nhảy chồm lên, ngã nhào tới trước. Nhưng tôi hoàn toàn
không có chút hoảng sợ. Tôi bình tĩnh đến mức độ lạ lùng. Tôi sửa lại tư
thế ngồi, dựa lưng ra nệm và chậm rãi ra lệnh :
- Thôi bác chạy chậm lại. Tám mươi đến chín mươi cây số thôi.
Tôi không cần biết cái hãm phanh vừa rồi có nguyên do nào. Mọi nguyên do
đều vô ích khi không sửa chữa được Thực tại. Tôi nhắm mắt lắng nghe hơi
thở của mình. Trong trí óc tôi có tiếng kêu. "Chương ơi! Chương ơi!",
tiếng kêu của tiềm thức tôi. Không có tiếng đáp lại. Vĩnh viễn từ nay sẽ
không còn tiếng đáp lại.
Tôi lần mở xắc lấy ra tờ chương trình. Năm chữ "Ðại giới đàn Phước Huệ"
in màu chữ đỏ. Những danh từ xa lạ. Lật trang sau...
Ðiều kiện thọ giới Sa-di :
Thuộc hai thời công phu
Thuộc hai cuốn luật tiểu
Ðiều kiện thọ giới Tỳ-kheo :
Ðã thọ Sa-di ít nhất hai năm
Ðủ hai mươi tuổi đời.
Thuộc hai thời công phu và bốn cuốn luật tiểu.
Phải có đầy đủ y bát, tọa cụ và đãy lọc nước.
Những điều kiện này đang ràng buộc Chương. Ðang thắt cột Chương vào một
tập thể lớn có qui luật, nơi đó Chương xóa bỏ Quá Khứ của anh. Nơi đó
Chương sẽ là một cái lá trong nhiều cái lá, một cành cây giữa những cành
cây, một hạt bụi lẫn lộn trong hằng hà sa số hạt bụi. Và tôi, Trâm,
người yêu của anh sẽ không còn chiếm nửa linh hồn anh, ba phần tư linh
hồn anh, bốn phần năm linh hồn anh... mà tôi rút gọn lại chỉ còn là một
chúng sinh xếp đồng đẳng với muôn triệu chúng sinh trước đôi mắt anh.
Tôi tham lam hơn, Chương ơi! Tôi không chịu được ý niệm Dân chủ, tôi
ghét cái cân của ngành Luật pháp bởi tôi không chịu đồng đẳng với ai,
tôi phải chiếm chỗ cao hơn hoặc là tôi đoạn tuyệt.
Mà anh có đi tu thật không? Có thể là con Như nó lầm không? Em nhận được
thư hỏa tốc của nó bảo đích xác là có tên anh trong danh sách những
người nhận giới trong Ðại giới đàn. Có thể có sự trùng tên không? Em
không hi vọng lắm. Khó có hai người cùng mang tên Lại Tăng Chương.
Như nó gởi luôn cho tôi tờ chương trình. Ngày 17 tháng 9 Quí Sửu, sáu
giờ : Hưng tác thượng phan, khai chung bản, khai kinh bạch Phật. Tôi
chẳng hiểu nói cái gì trong đó. Ðoán lờ mờ là có treo cờ, đánh chuông,
tụng kinh. Chắc không sai mấy, 8 giờ : Tấn đàn Sa-di. Chắc có nghĩa là
truyền giới cho mấy ông Sa-di. 12 giờ : Quá đường. Có phải nghĩa là đi
qua phòng ăn để thọ trai? Có thể là không phải vậy. Mặc kệ. Chiều ngày
19 và sáng ngày 20 : Tấn đàn Tỳ-kheo. Lễ truyền giới cho Tỳ-kheo kéo dài
lâu hơn chắc bởi cấp bực tu trì cao hơn. Chẳng biết Chương sẽ nhận giới
ở cấp bực nào.
Tôi hỏi bác tài :
- Bác dự tính chạy hết tốc lực thì tối nay nghỉ ở đâu?
- Theo cái đà này thì chúng ta phải nghỉ đêm tại Sông Cầu.
- Sông Cầu là chỗ nào?
- Giữa Qui Nhơn và Nha Trang.
- Chỗ đó có khách sạn không?
- Không hi vọng có.
Tôi định hỏi thêm "Nếu không có khách sạn thì ngủ ở đâu và đậu xe ở đâu"
nhưng trí óc tôi lười biếng quá rồi, tôi không muốn đặt câu hỏi nữa. Thà
để trí óc trống rỗng, trắng bệch còn hơn là bắt nó nghĩ suy lấy lệ.
Con đường chạy dài, xe vượt quá một cánh đồng thì bắt gặp một xóm làng.
Những ngôi nhà tranh đứng hiu quạnh bên cạnh những bụi chuối bụi sả
trông thật buồn. Tưởng chừng như những ngôi nhà bỏ hoang nếu nhìn quanh
quất đâu đấy không thấy một con chó đang nằm khoanh nơi cháy bếp, một
con gà giò ốm lỏng khỏng đi thơ thẩn nơi vạt nước hay một bà lão gầy gò
da mặt nhăn nheo đang nhíu mắt nhìn ánh nắng rung rinh.
Chương sống cô đơn từ những ngày nhỏ. Gia đình anh là một thảm kịch :
Cha mẹ ly dị nhau, cha cưới vợ riêng và mẹ đi lấy chồng. Anh trở thành
đứa trẻ mồ côi bởi vì về ở với cha thì không chịu được dì ghẻ, về ở với
mẹ thì không chịu được dượng ghẻ. Cha và mẹ anh khi cùng ở với nhau thì
điều khiển một nhà xuất nhập cảng lớn, khi ly dị nhau thì trở nên hai
nhà xuất nhập cảng còn lớn hơn xưa. Trong việc tái lập gia đình, hai
người đều tỏ ra gặp được hạnh phúc. Tóm lại chỉ có Chương mới là kẻ bất
hạnh cho dù cha và mẹ anh đều nài nỉ anh về ở với mình, và ở với người
nào thì anh cũng được chìu đãi sung sướng. Chương sống tự lập ngay khi
vào Ðại học. Khi ra trường, anh xin đi dạy học ở một tỉnh miền trung.
Gia đình tôi và gia đình Chương quen nhau từ nhiều năm vì Ba mẹ tôi cũng
mở hãng xuất nhập cảng. Cảm tình giữa chúng tôi biến thành tình yêu và
sóng gió trong gia đình Chương khiến tôi càng yêu anh nhiều hơn. Tôi
thấy tôi có bổn phận đối với Chương, giúp đỡ và an ủi anh. Chương chỉ
còn có tôi ở trên đời để yêu ngoài cái đam mê suy tưởng Triết học. Yêu
tôi, nhưng khi ba mẹ tôi đề cập đến hôn lễ thì Chương tỏ vẻ ngại ngùng.
- Hôn lễ, đó là nghi thức cần thiết. – tôi nói.
Chương gật đầu :
- Ðúng vậy,
- Nhưng sao anh...
- Tại vì... Tại vì...
Tôi đoán biết tại vì sao rồi. Ba mẹ tôi giàu lớn còn anh thì hiện thời
đang đứng sắp hàng theo chỉ số. Phải đi nhích tới từng bước. Nếu không
muốn để cho đồng tiền cám dỗ thì mắt phải chăm chăm nhìn lên những chữ
Lễ nghĩa, Liêm sỉ, Ðạo đức. Chương yêu tôi mà không dám cưới tôi. Ngoài
ra, những hình ảnh của cuộc hôn lễ linh đình ngày cha anh đi cưới mẹ anh
đã ám ảnh anh. Chính tôi đã được nhiều lần ngồi nhìn say mê những bức
hình chụp đám cưới ấy. Cha anh mặc áo thụng gấm có thêu những cái hoa to
bằng cái bát úp. Má anh đội khăn màu vàng như một nàng công chúa. Xung
quanh hai người là cả một rừng áo gấm và một bầy công chúa xinh đẹp như
nhau. Bây giờ thì những chữ Song Hỉ bị bẻ ra làm đôi, mỗi người cầm giữ
một nửa. Chương không thuộc về một bên nào. Anh lửng lơ ở nơi biên giới,
ở nơi ranh giới, ở no men’land , ở chỗ đáng lẽ không có người.
Tôi nói :
- Nhưng em không thể đến sồng với anh mà không hôn lễ.
- Anh biết.
- Biết mà vẫn cứ để vậy?
- Anh không có lối thoát.
- Ba mẹ em không thể đợi anh lâu.
- Chắc là anh mất em.
Từ ngày anh ra miền trung, tôi làm gan không biên thư cho anh nữa. Tôi
đợi sự hồi tâm của anh. Thì đột nhiên có bức thư khẩn cấp của Như.
- Bác liệu có thể chạy xa hơn Sông Cầu không?
- Thưa cô chắc không được. Giờ này mà mình còn leo đèo Cù mông thì không
hi vọng đi vượt quá Sông Cầu.
- Cù Mông là cái gì?
- Cái đèo lớn nằm giữa tỉnh Bình Ðịnh và tỉnh Phú Yên.
- Sao mà lắm đèo lắm ải vậy?
- Miền Trung mà cô. Hết đèo đến ải.
Y như cuộc đời của Chương. Y như mối tình của chúng tôi. Người bình dân
hát rằng : "Thương nhau tam tứ núi cũng trèo, thất bát sông cũng lội cửu
thập đèo cũng qua". Ðó là những sông những núi những đèo của Thiên
nhiên, dẫu cao dẫu sâu dẫu trắc trở mà với quyết tâm người ta vẫn có thể
vượt được. Chỉ cần thời gian. Với núi đèo do con người tạo ra thì vượt
qua không phải dễ. Và Chương đang chọn một lối vượt qua của anh.
Tôi ngủ lại đêm ở Sông Cầu. Ðêm thật đen và thật buồn. Thành phố nằm bẹp
dí xuống mặt đất, nhà thấp và mặt biển liếm sát bờ cát. Không thấy một
sự cố gắng vượt lên. Hạnh phúc xuề xòa. Hạnh phúc cao một thước năm
ngang vòng tay ôm. Hạnh phúc cao một thước sáu ngang đôi môi hôn. Hạnh
phúc trong giây phút hiện tại, trong đêm tối an nghỉ, giữa hai tràng đạn
bắn vu vơ, giữa hai quả hỏa tiễn câu vu vơ... Chương ơi anh coi thường
thứ hạnh phúc trần gian này, anh ngước nhìn lên cao hơn, anh rướn mình
lên cao hơn.
Sau một đêm ngủ chập chờn, mới mờ sáng chiếc Falcon đã lại lướt gió,
nuốt vội đường trường. Những cánh đồng còn chìm trong một biển sương
trắng đục mênh mông. Những toán dân vệ đi thành hàng lặng lẽ trên những
bờ ruộng thấp, mũi súng chĩa xuống đất. Một đêm tối bất trắc đã qua, mọi
người đón nhận ánh sáng mặt trời, vui mừng như giữa những thời xa xưa
loài người còn cư ngụ trong hang đá.
Xe nhẫn nại bỏ lui lại những xóm làng. Xe hớn hở lượn theo vòng đèo, xe
mê mải bò lên những dốc cao. Ánh nắng đã lên, nhuộm hồng những tàu lá
cau, nhuộm vàng những ruộng lúa. Tôi không có cách nào trì níu thời
gian, chiếc kim đồng hồ cứ lặng lẽ quay vòng và khi xe tôi ngút hơi đậu
lại chân núi nơi địa điểm của giới đàn thì mặt trời đã lên cao.
Trễ giờ rồi. Tôi không còn hi vọng nắm giữ lấy đôi tay Chương và đổ ra
những giọt nước mắt để bắt anh lưỡng lự, khí giới của tôi chỉ có thế.
Tôi hơ hãi leo lên triền núi, đặt chân bất kể lên những viên đá gập
ghềnh. Những bụi me đất, những đám lá dang lá bìm bìm bò vô tư dưới chân
những cây mít cao. Lối đi thoai thoải rải rác lá vàng, lẩn quất dưới
những tàn cây âm u.
Leo được nửa dốc, tôi mệt quá ngồi bệt xuống một tảng đá. Ðằng nào thì
cũng đã trễ rồi. Bóng người lao xao ở đỉnh núi, di động rộn ràng. Tiếng
tụng kinh chậm rãi, tiếng mõ gõ nhịp đều đều được máy phóng thanh chuyền
vang xuống núi. Tôi gượng đứng dậy bước tiếp. Vài người lên xuống cùng
chia với tôi lối đi hẹp. Tôi bước lên những bực cấp xây bằng đá. Tôi vịn
tay lên đường lan can bằng xi măng. Tôi bước lên những bước cuối cùng.
Người đi dự lễ mặc áo dài nghiêm trang đứng nhấp nhô ỡ dãy nhà trù, ở
hiên nhà khách, ở sân chùa chen chúc bụi trúc khóm tùng. Tôi len vào
giữa những thân người, tôi luồn vào giữa những thân cây. Tôi đi lần tới
chánh điện. Uy nghi lặng lẽ, một tượng Phật lớn thếp vàng ngồi tĩnh tọa
trên đài cao. Phía dưới nhiều vị sư đắp y vàng ngồi nghiêm trang sau
những chiếc bàn thấp sắp dàn ra hai bên. Nơi bàn giữa dưới chân tượng
Phật, một vị Ðại lão hòa thượng đang chậm rãi cân nhắc từng tiếng giữa
cái im lặng mênh mông, cái im lặng mắc kẹt dưới những góc bàn chân ghế,
cái im lặng rung rinh trên đầu người :
- Các giới tử ! Phật vì đại sự nhân duyên mà ra đời cho nên nói ra không
lường pháp môn, tám vạn bốn ngàn diệu nghĩa ... (tôi đang nhích tới để
nhìn cho rõ mặt vị Ðại lão hòa thượng) ... tóm lại không ngoài ba môn
học là giới, định, huệ. Song huệ do định mà phát, định nhờ giới mà sinh,
công năng sinh ra giới ... Các bậc Thánh nhờ giữ giới mà chứng Bồ đề,
chư Phật do nơi giới mà thành Chánh giác.
Tôi đưa mắt nhìn sang đám đông gần ba trăm vị sư trẻ đang quì trật tự
trước lễ đài, cúi đầu lắng tai. Không cần hỏi ai tôi cũng biết đó là
những ông Sa di. Tôi vội vàng rời chỗ đứng đi lần về phía giới trường
đó.
Những ông Sa-di mặc áo tràng màu xám. Vì giới trường hẹp, họ sắp thành
mười mấy hàng, mỗi hàng gần hai mươi ông. Tôi điểm mặt từng người một để
tìm khuôn mặt của Chương.
Hàng đầu : một, hai, ba, tư, năm ... mười ba, mười bảy... Không có.
Hàng nhì : một, hai, ba, tư ... mười lăm, mười sáu. Không có.
Hàng ba : một, hai ... năm ... bảy ... mười hai ...
Hàng tư : một, hai ... tám ... chín ......
Tim tôi đập rộn ràng. Lạy Trời đừng có Chương. Sự thể sẽ không quá chậm
đâu miễn là không có Chương trong đó. Tôi sẽ chấp nhận mọi điều kiện của
Chương, tôi sẽ không cần đám cưới linh đình, tôi sẽ ở cạnh Chương giúp
anh vượt qua những khổ não chập chùng đang bủa vây anh. Tôi sẽ quày xe
lại đi ngay ra Trung tìm anh, tôi sẽ tự lái xe lấy và lần này kim tốc độ
sẽ chỉ tám mươi cây số là cùng, bởi chưng tôi yêu đời, bởi chưng tôi quý
trọng sự sống.
Hàng chín : một, hai... tám... mười bảy... Không.
Hàng mười : một, hai... mười bốn, mười lăm... Không.
Hàng mười một : Một... Tim tôi nhói lên. Mắt tôi hoa đi. Tôi vội bấu tay
vào khung cửa. Chương đó. Rõ ràng là Chương đó. Tôi nhìn anh trừng
trừng. Anh cúi đầu lắng nghe pháp ngôn của Hòa Thượng.
- Nay các vị nguyện bỏ thế tục theo phép xuất gia, vượt khỏi thường tình
là không lạy cha mẹ. Song các vị phải nhớ bốn ân đức lớn trong giờ phút
này phải chuyên tỉnh lễ tạ, về sau không còn lạy nữa.
Có tiếng phát ra từ loa phóng thanh :
- Giới tử xoay về hướng Bắc lễ tạ bốn ơn.
Những tấm lưng cúi xuống, quì lạy, đứng lên, rồi lại nhịp nhàng cúi
xuống, cuồn cuộn như những lượn sóng nhấp nhô. Lạy Tạ cha mẹ! Phải lắm,
cha mẹ "sinh thành chi đức", công lao như bể trời. Tôi nghe người ta nói
"cát ái từ thân", nhưng cát ái từ thân đâu phải chỉ có cắt đứt tình
thương đối với cha mẹ. Nơi những quả tim kia chỉ có tình thương cha mẹ
thôi sao? Chương ơi, thế em không có một chỗ đứng nào trong trái tim của
anh sao? Sao anh không lẩm nhẩm nói tiếp lời Hòa thượng rằng : "Còn
riêng con, con xin lạy thêm một lạy để tạ từ..." Không, không, anh tha
lỗi cho em, em không dám đòi hỏi một cái lạy của anh. Tình yêu không có
nghĩa gì hết. Ðối với cha mẹ, từ giờ phút này anh đã xin cắt đứt bổn
phận rồi mà. Bốn cái lạy cuối cùng hướng về cha mẹ trả nghĩa sinh thành.
Từ nay dù cha mẹ anh có từ trần, anh cũng không được quyền quì lạy trước
bàn thờ nữa. Anh đã cắt đứt mọi dây liên lạc tìm cảm, cắt đứt mọi bổn
phận riêng tư, như cái cây đã bứt lìa hết mọi lớp rễ chằng chịt bám vào
lòng đất và thay vào đó, cây sẽ nhú ra những lớp rễ mới, bám vào những
sinh môi mới. Em thuộc vào sinh môi cũ của anh. Ðã cắt đứt lìa rồi. Hai
giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má tôi.
Cùng với các vị Sa-di, anh vừa tụng niệm bốn lời thệ nguyện vừa quỳ lạy
liên hồi:
Chúng sinh vô biên thệ nguyện độ
Phiền não vô tận thệ nguyện đoạn
Pháp môn vô lượng thệ nguyện học
Phật đạo vô thượng thệ nguyện thành.
Anh lạy vụng hơn mọi người, luôn luôn quỳ gối chậm hơn và đứng dậy cũng
chậm hơn. Có hồi vướng víu gấp gáp, anh lúng túng sắp ngã. Nhưng anh đã
gượng lại được. Nhìn anh quỳ lạy mà lòng em xót xa. Quỳ lạy là cái hình
thái khiêm tốn cùng cực, hạ mình cùng cực, là xóa bỏ cái ngã mạn to lớn
mà ngoài đời, trước kia anh đã dựng lên với tất cả niềm kiêu hãnh. Bây
giờ, ở giữa chốn này, anh xếp lại đôi cánh đại bàng.
Giọng trầm trầm của Hòa thượng chủ lễ :
- Các giới tử, cái y này tiếng Phạn gọi là Ca sa. Mặc y này có thể giải
thoát tham, sân, si... Tôi nay trao y này cho các vị, các vị phải gia
pháp mà thọ trì.
Tiếng Hòa thượng vừa dứt, mỗi Sa-di lần mở chiếc y vàng mới tinh còn
nguyên lằn xếp choàng vào người, choàng ra ngoài chiếc áo xám đang mặc.
Gần ba trăm vị vươn tay duỗi vai, xốc cổ vuốt lưng... đã tạo ra một sinh
hoạt rộn ràng. Nhiều vị lúng túng trong việc tháo cái dải áo và cột lại
dải áo. Nhiều vị vội vàng, xỏ tay lộn ngược. Chương là một trong những
người lúng túng. Ngoài đời anh vẫn vậy. Anh như con hải âu bay vượt
trùng dương, thách thức bão tố, nhưng để đứng trên boong tàu thì chỉ làm
trò cười cho lũ thủy thủ độc ác nhỏ nhen.
Một vị Tỳ kheo đứng cạnh đó đã tiến lại choàng chiếc y vàng lên vai anh.
Vị đó còn ân cần buộc dải áo giúp anh và vuốt thẳng bâu áo. Xin cảm tạ
vị Tỳ kheo rộng lòng lân mẫn. Chương hôm nay chỉ còn quý vị để giúp đỡ,
để an ủi. Ngày trước đôi mắt tôi chọn ca-vát cho anh. Ðôi tay tôi chọn
bít-tất cho anh. Mũi tôi chọn nước hoa cho anh. Hôm nay thì những món kể
trên trở thành kỷ niệm. Hòa thượng lúc nãy có trao giới tướng :
- Các ông suốt đời không đeo tràng hoa thơm, không xoa ướp dầu thơm vào
người, không xem nghe ca múa hát xướng, không ngồi giường cao, không
tham chứa vàng bạc...
Mọi giới cấm đều không nặng đối với Chương. Khi ở ngoài đời anh cũng chỉ
bị nhuộm màu đời một cách lợt lạt. Luôn luôn anh là kẻ phong phú trong
suy tưởng mà bần cùng trong hưởng thụ.
Khi các vị Sa-di đã tề chỉnh y vàng đứng sát cạnh nhau thì cái quang
cảnh giới trường bỗng sáng rực hẳn lên. Màu vàng rực rỡ, màu của tâm
niệm giải thoát, màu của Ðông Nam Á Châu tràn đầy ánh nắng và tràn đầy
khổ đau. Chương bây giờ đã hòa mình vào cái khối màu vàng kia rồi. Anh
lẫn lộn trong đó, anh biến mất trong đó, không thể chỉ nhìn sau lưng mà
biết được anh, không thể chỉ nhìn dáng đi mà biết được anh. Mà bây giờ
cho dù có nhìn rõ mặt, thì anh cũng đã không còn là anh nữa rồi. Anh đã
thay đổi khác rồi.
Tiếng chuông trống đổ hồi chấm dứt buổi lễ. Các Sa-di sắp hàng một đi
vòng trước sân chùa, đi theo một hành lang dài để về các liêu. Từ một
góc hoa viên, đoàn nhã nhạc bốn người mặc áo đen dài luân phiên nhau
thổi những điệu kèn thật buồn. Tôi rời chỗ đứng, đi ra phía hành lang,
ẩn mình dưới một gốc trắc bách diệp.
Ðoàn Sa-di lần lượt đi qua, áo vàng rực rỡ, mắt nhìn xuống đất, chân
bước khoan thai. Tiếng kèn thánh thót, tiếng kèn nỉ non như dẫn dụ gót
chân, như nâng nhẹ gót chân, những gót chân trần chạm nhẹ trên nền xi
măng.
Một vị Sa-di đi qua, gương mặt nông dân nặng và chắc. Tiếp tới một vị
nét mặt ngây thơ, tuổi chưa đến 18. Một vị mày rậm và dài, mắt xếch như
môn sinh của một Thiếu lâm tự. Một vị gầy gò mảnh khảnh tuổi có đến 30.
Một vị đẫm thấp mập mạp dáng khoan dung yêu đời. Một vị da mặt đen đúa
lấm tấm nhiều mụn. Chương lững thững đi tới kia. Luôn luôn nét mặt anh
rạng rỡ và dáng dấp uy nghi. Không một cử động dư. Anh đi ngang qua chỗ
tôi đứng. Ánh sáng nơi khuôn mặt bất động làm tôi bỗng nhiên bối rối
kinh sợ. Tự nhiên tôi quỳ xuống.
Hành động bất ngờ khiến có người lao xao di chuyển gần tôi. Họ đoán một
biến động, phòng ngừa một bạo động. Tôi phải giơ tay ra hiệu cho họ yên
tâm. Tôi không muốn xáo động những bước chân của Chương. Lúc nãy tôi có
ý định đợi khi anh đi qua tôi sẽ khẽ gọi tên anh. Tiếng gọi sẽ khua động
cả tâm thức anh, sẽ chấn động cả tâm linh anh, sẽ phá đổ cả cái mặt biển
bình lặng của tâm hồn anh hiện tại. Tôi tự tin bởi tôi biết tôi ngự trị
nơi cái vùng trời Quá Khứ của anh. Nhưng khi nhìn ánh sáng nơi khuôn mặt
bất động của anh, tôi vụt thấy tôi là kẻ bại trận. Vô nghĩa, phù du là
tình yêu của một người đàn bà, là chính ngay người đàn bà. Trời ơi! Một
con phù du vừa có ảo vọng ngông cuồng là vỗ cánh lên để làm giật mình
một con sư tử.
Bóng của Chương đi khuất, nối tiếp theo là những bóng khác, cũng chậm
rãi đều đặn theo một nhịp điệu êm êm, mê hoặc của giọng kèn nỉ non. Tôi
vẫn cứ quỳ đó bất động, bất lực, cảm thấm thía lần đầu tiên thân phận
phù du của mình.