Ngày xưa, bên một sườn núi cao là cụm rừng hoang, lá xanh bao
phủ độ vài mươi mẫu đất, đấy là nơi trú ngụ của hàng vạn gia đình hươu, nai và
chim chóc.
Một buổi trưa hè, vạn vật như bị tê liệt dưới sức nóng của những tia lửa mặt
trời thiêu đốt. Chim thú uể oải gần như chết ngạt trong bầu không khí nặng nề oi
bức. Tiếp theo đó những ngọn lửa hồng khe khắt bừng cháy từ góc rừng này qua góc
rừng khác. Ngọn lửa độc ác cứ lên cao, lan rộng, bao vây dồn lần thú rừng, chim
chóc vào những cụm rừng chưa kịp cháy...
Ảo não thay! Những tiếng kêu la thảm thiết, tuyệt vọng vang động một góc trời...
Trước cảnh bi thương, nhìn thấy sự chết chóc đau đớn của đồng loại, một chiếc
chim bé nhỏ trong đoàn oanh vũ vụt bay qua làn khói đen nghi ngút làm cho đàn
ngạc nhiên và hoảng sợ.
Thì sau đó vài phút, cũng chiếc chim nhỏ bé ấy trở về với một thân hình ướt đẫm,
rồi đập mạnh đôi cánh và vung văng cho nước tưới vào lửa.
Chiếc oanh vũ ấy bay đi bay lại nhiều lần như thế. Với nắm thân bé nhỏ, với sức
lực không bao nhiêu, oanh vũ mệt nhoài, không bay được nữa. Nhưng một lát sau
người ta thấy oanh vũ lại làm công việc đã làm...
Cũng khi ấy đứng chợi trên đồi cao, một chủ trại vô tình trông thấy nghĩa cử của
oanh vũ vô cùng thương xót, đem tâm cảm phục, bèn sai người nhà ra cứu lửa và
kết quả ngọn lửa bạo tàn kia bị dập tắt.
Khi lửa đã tàn, thú rừng chim chóc kêu nhau trở về nơi quê hương tổ ấm sum họp
trong cuộc sống an lành của gia đình thân mến.
Chim Oanh Vũ ấy là tiền thân của Ðức Phật Thích Ca.
Nguồn: www.quangduc.com