•
Tản Mạn Về Mẹ Nhân Mùa Vu Lan 2004
•
Tản Mạn Về Cần Thơ
•
Bồ Tát Đưa Thơ
•
An Tâm
•
Bất Tăng Bất Giảm
•
Hành Hương Thiên Trúc
•
Hồng Hạnh
•
Người Đẹp Thoảng Hương Sen
•
Ngưu Ma Vương
• VẾT NHẠN LƯNG TRỜI (Tập
Truyện)
Lời Giới
Thiệu của Hoà Thượng Thích Nhất Hạnh
Trần Truồng
Vết Nhạn Lưng Trời
Thuốc Đắng
Loài Hoa Bình Dị
Thành Toàn
Ngộ
Đâu Chẳng Là Nhà
Chân Dung Của Mẹ
• CỬA THIỀN DÍNH BỤI (Tập
Truyện)
Một Bước Chẳng Rời
Khẩu Phật Tâm Xà
Khảo
Cửa Thiền Dính Bụi
Tầm Thầy
Ðiệu Múa Loài Ong
Sen Trắng
Tiền Nào Của Ấy
• NHƯ THẾ MÀ TRÔI (Tập Truyện)
Trò Chơi Cút Bắt
Tan Loãng Theo Mây
Lấy Chồng Xa Xứ
Như Thế Mà Trôi
Cam Lồ Xa Mạc
Thần Tài Gõ Cửa
Tình Nghĩa Xương Rồng
Hoằng Nguyện Thênh Thang
• CON ĐƯỜNG VÔ TẬN (Tập Truyện)
Lời Nói Đầu
Một Vị Phật Khai Sinh
Phổ Nguyện
Ngưỡng Cửa Của Thương Yêu
Cửa Thiền Cửa Tịnh
Tô Canh Bù Ngót
Con Ðường Vô Tận
Một Niệm Buông Lung
• MẸ QUAN
ÂM CỬU LONG (Tập Truyện):
Lời Nói Đầu
Theo Dấu Chân Xưa
Mẹ Quan Âm Cửu Long
Người Đẹp Thoảng Hương Sen
Mở Toang Cửa Địa Ngục
Tiếng Chuông Của Chư Thiền Sư
Quan Âm Tóc Rối
Cây Khô Trổ Bông
|
Truyện Ngắn Phật Giáo
Vết Nhạn Lưng Trời
Lời Giới Thiệu của Hoà Thượng Thích Nhất Hạnh
Huỳnh Trung Chánh
______________________________________________________________________________
Huỳnh Quân viết truyện để nuôi dưỡng
chân tính và tình cảm của mình như người xưa nuôi hoa lan gầy hoa cúc để
nuôi dưỡng tính tình của họ. Tôi nghĩ trước khi đặt bút xuống viết một
chuyện, Huỳnh Quân thường để tâm mình chìm xuống trong suối nguồn lịch
sử để được nuôi dưỡng bằng trí tuệ và tình tự của đất nước của giống
nòi. Trong khi viết truyện, ông cảm thấy khỏe mạnh, hăng hái, yêu đời và
cảm thấy thương yêu tràn ngập trong lòng. Và sau khi viết xong một
truyện, ông cảm thấy khoan khoái và nhẹ nhàng. Người đọc thế nào cũng
cảm nhận được tính chất lành mạnh, tin tưởng và yêu thương đó của ông.
Đọc truyện của Huỳnh Quân viết cũng là để nuôi dưỡng tính tình.
Tôi có hân hạnh đã từng là thầy học của Huỳnh Quân cách đây một phần tư
thế kỹ. Hồi đó, Viện Cao Đẳng Phật Học Saigon mới được thành lập. Ngày
ấy, người thanh niên họ Huỳnh đã rất mến mộ đạo Phật và nền văn hóa dân
tộc. Tôi rất mến mộ ông, vì biết ông là người có chí khí. Thời thế loạn
lạc, thầy trò không mấy khi có dịp đàm đạo. Sau đó, đi vào đời, làm
chánh án, làm dân biểu, đem tài sức ra để làm việc cho dân cho đời, ông
vẫn giữ niềm tin nơi đạo đức và khả năng của cha ông, của giống nòi.
Gần đây được gặp ông, được đọc truyện ông viết, tôi lại thấy rằng nhận
xét ngày xưa của tôi không đến nỗi sai lạc. Mùa Xuân năm nay, Huỳnh Quân
có gởi cho tôi một tập truyện mang tựa đề là Vết Nhạn Lưng Trời, dặn
rằng sau khi đọc, nếu có hứng khởi thì viết cho vài hàng giới thiệu. Tuy
nhiên, suốt mùa xuân lẫn mùa hè, tôi bận đi hướng dẫn các khóa tu học
cho đồng bào và cho người ngoại quốc, tôi đã không có thì giờ đọc. Tiết
Trung Thu năm nay, nhờ có thì giờ rỗi rãnh, tôi mới đem tập bản thảo ra,
pha trà và ngồi đọc. Đầu thu, cây cối xanh tươi rực rỡ quá. Vết Nhạn
Lưng Trời viết rất dễ thương; không khí trong truyện nhiều khi cổ kính,
thuần hậu mà không bao giờ kiêu kỳ. Lòng từ bi của tác giả có thể sờ mó
được.
Đọc xong tập truyện, tôi rất cảm động, liền vào lấy giấy, viết lên mấy
giòng chữ nầy, gọi là để cảm tạ Huỳnh Quân. Kính chúc các bạn đọc giả
sống được những giờ phút đẹp đẽ trong khi đọc sách.
Viết tại xóm Thượng, làng Hồng
Đầu thu năm 1989
Nhất Hạnh
Đầu Trang |
|