Chương Ba
- Với một người mà mình không ưa, cách giải tỏa hay nhất là
gắng làm một điều gì tốt cho họ.
- Bạn không tìm ra được một người tương đối tốt trong số
người mà bạn quen biết? Sao bạn hẹp hòi vậy? Sao bạn ích kỷ
vậy? Sao bạn tự mãn vậy?
- Mỗi cơn mưa chỉ cuốn theo một viên sỏi nhỏ, vậy mà hai
mươi năm sau đã thành một đống đá lớn. Thương cho thân cha
cô đơn, tự xét mình đầy khuyết điểm.
- Ta thích nghe Sự hơn Lý. " Sự " để ta thong dong. " Lý "
bắt ta mệt trí. Sự, ta có thể tin. Lý, thường hay dối trá.
- Một lời khen nhận được giữa hồi thất bại khốn khổ an ủi ta
nhiều, bởi ta tin là nó chân thật.
- Con người có thể vị tha chín mươi chín mặt. Chỉ có một mặt
tình yêu là không thể vị tha nổi, không thể vị tha được.
- Hãy nhường, hãy nhịn kẻ thô bạo đang xúc phạm anh, nếu kẻ
đó ở vào địa vị thấp kém thua anh.
- Cứu một người quyết tâm tự tử là đã vô tình phạm tội sát
nhân.
- Cảm thương cho ông Galiléo đóng vai thiểu số tuyệt đối khi
khám phá ra rằng Trái Đất quay chứ không đứng yên như cái đa
số đang tin.
- Sự bất hạnh tự nó tìm đến ta, còn Hạnh Phúc thường phải
nhọc công tạo lấy.
- Bạn có bốn câu nói tinh tế, mỗi câu đáng giá 10 điểm. Chỉ
một câu thì giá trị là 10, nhưng nếu nói cả 4 câu trong cuộc
trò chuyện thì giá trị mỗi câu chỉ còn có 6. Vậy đó, nên nói
ít, dẫu là câu nói hay.
- Răn dạy dâu con cũng có nhiều cách. Bạn đã chẳng thấy chỉ
một chứng bệnh Trĩ thôi mà đã có tới 24 loại đó sao?
- " Chớ để ngày mai". Phải. Ít nhất là trong việc đi bỏ thư.
Bởi giá tem chỉ có thể tăng thêm chứ không bao giờ chịu hạ
xuống.
- Có thứ trí thức lưu loát hùng biện do tài lắp ráp thật mau
những chuỗi từ ngữ thời trang thịnh hành.
- Khi anh tự nói: " Tôi không xứng đáng" thỉ người nghe,
ngược lại, lại thấy anh xứng đáng, hơn thực tế, hơn trước
khi anh nói.
- Có tiền là có sức khỏe, có danh giá, có tình yêu, có hạnh
phúc. Nhưng để kiếm ra tiền nhiều khi phải mất sức khỏe, mất
danh giá, mất hạnh phúc, mất tình yêu.
- Danh dự khó tạo ra mà dễ mất đi. Như những lớp đất bùn
mỏng trầm tích nhiều năm mới tạo thành dọi phù sa nhỏ. Vậy
mà chỉ một cơn lũ lụt lớn đã cào sạch mất tích.
- Người nịnh hót anh hôm nay chính là người sẽ nói xấu, sẽ
vu cáo anh trong tương lai.
- Nhìn trái khổ qua nằm trong bát canh làm tôi xúc động. Đã
bao nhiêu năm qua nay mới gặp lại. Mười năm? Mười lăm năm?
Có lẽ chỉ bấy nhiêu thời gian vật lý đó thôi, nhưng thời
gian tâm lý thì hun hút dài, tưởng như tôi đã gặp nó trong
cổ sử Ai Cập.
- Vậy là chúng ta đã xa nhau mười năm. Những mười năm? Không
ngờ chúng ta đã hoang phí cuộc đời như vậy. Làm như những
buổi mai là những tờ giấy trăm mà ta có thể kiếm được hoặc
để dành được.
- Trốn xa bao nhiêu, trốn kín bao nhiêu, ông ta cũng tìm
tới, chu đáo không bỏ xót ai. Lặng lẽ và bất ngờ. Ông nào mà
tới vậy? - Thưa: ông thần Chết.
- Khi phải đi thăm xã giao một người quen đang nằm bệnh viện
mà không biết số giường, số phòng, tên khu trị liệu... người
ta chân thành cầu Chúa ban phước cho mọi người quen để khỏi
ai phải nằm bệnh viện.
- Sống giữa đô thị ồn ào ta mới cảm thấy trọn vẹn nỗi cô
đơn.
- Mưa âm u. An ổn thay kẻ tầm thường. Nó họp cùng mọi người
thành một khối. Lẻ loi ở trên cao, gió mạnh sẽ vật gãy. Tách
xa cái khối, lẻ loi, gió cũng sẽ vật ngã.
- Bạn nói sao? Đâu đợi gió vật? Cái khối đó, tự nó đủ
vật rồi. Nó ưa cái gì tròn trịa, đều đặn. Có cạnh góc
chìa ra, ngứa mắt, là nó tiện đứt.
- Nằm kề bên người vợ ngoại tình, anh chồng cảm thấy thân
phận mình là tên lính gác. Gác kho châu báu dành cho kẻ
khác.
- Khi đã có một số tuổi, người ta hay làm con tính trừ. Lấy
số tuổi dự định sẽ chết đem trừ con số tuổi hiện tại.
- Con chim nhỏ kia không biết làm hại ai. Nhưng nó bị bắn
chết, dẫu nó không hề mổ một hột nào trong vườn của kẻ bắn
nó. Tâm hồn tôi như con chim vô tội đó. Xin cô hạ súng
xuống.
- Mẹ ta sinh ta với khuôn mặt xấu xí. Bằng tài năng ta biến
đổi cho nó bớt xấu đi.
- Tâm hồn lạnh lẽo cô đơn, tôi thèm nghe một tiếng động biểu
tỏ sự sống gần tôi. Cho có bạn. Tôi bẻ những ngón tay để
nghe tiếng lắc cắc.
- Sao ngày nào cũng nghe tin danh nhân này, nhà bác học kia
từ giã cõi đời mà tuyệt nhiên chẳng nghe tin danh nhân nào
vừa ra chào đời hết. À! thấy rồi. Ít nhất cũng phải nửa thế
kỷ nữa, đứa nhỏ oe oe kia mới thành danh nhân.
- Tôi yêu nhân vật lạnh lùng trên Ti vi kia. - Thưa bà không
phải vì nó lạnh lùng mà bà yêu nó. Mà vì nó vừa đẹp trai vừa
cao thượng, vừa phi ngựa bắn súng giỏi, vừa dòng dõi qúi tộc
Ái nhĩ Lan. Nếu nó xấu xí, dốt nát, bần tiện mà lại cả gan
dùng món " lạnh lùng " làm trang sức thì bà biết để đâu cho
hết cái ghét?
- Đồ tham lam...bần tiện...tiểu nhân... - Thưa bà, những từ
ngữ mà bà vừa dùng là những vũ khí, những dụng cụ giảo hình
đã được rèn sẵn. Hơi nặng. Với cái lỗi vừa rồi, lẽ ra bà nên
dùng một từ ngữ tương đương với cái roi tre nhỏ bằng ba cọng
lá dừa chập lại.
- Chuyện chẳng ra chi, nhưng đem lắp từ ngữ vô, nó nổ hơn
pháo.
- Đeo mặt nạ làm chi? Mặt thiệt ngó đã đủ sợ rồi.
- Về ông Tám mà ông chê.... - Tôi đâu có chê? Tôi có nêu vài
ba cái dở của anh Tám, cạnh năm bảy cái hay, hoặc chưa nói,
hoặc đã nói một phần. Hãy tránh những từ ngữ tổng hợp có
tính chất kết luận: chê, khinh, ghét, thù, tởm...
- Văn chương cũng nguy hiểm. Nó trình bày cái xấu nhiều hơn
cái tốt. Với tác giả, cái xấu dễ tạo nhiều tình tiết lôi
cuốn và độc giả dễ tin cái xấu hơn cái tốt. Dostoievsky làm
tâm hồn người đọc thêm phong phú về những hiện tượng xấu mà
thực tế cuộc sống gần gũi bình thường ít có.
- Ông ta phải tích cực vận động để được bầu vào ban chấp
hành là bởi học lực kém, dốt chuyên môn, tánh lười biếng,
nghèo sáng kiến...vậy thì hỏi ông ta còn biết làm cái gì
khác?
- Này người đàn ông toàn hảo, anh chinh phục được tất cả,
ngoại trừ người đàn bà mà anh yêu. Cô ta thích chọn một kẻ
hạ cấp tầm thường cũng được, miễn kẻ đó hết lòng qùi lạy tôn
thờ, điều mà anh không làm được.
- Một cô có nhiều chồng, mắng một cô muộn màng: "Đồ tham".
- Nhận xét cà phê thiệt giả dễ nhất là căn cứ vào nước thứ
nhì, thứ ba. Nước nhất đậm quá khó phân biệt. Với loài người
cũng có cái gì tương tự.
- Tâm hồn tôi, nhân cách tôi...có một cái gì đó khác
với...Xin cô đừng vội vàng tàn bạo ném nó lên cái cân hàng
tiêu chuẩn ở đường Phan Bội Châu, đường Ngô Gia Tự.
- Triết gia Descartes dặn " Có đạo đức cũng đạo đức vừa
phải". Đạo đức còn vậy huống chi là Tàn ác, Bất nhân.
- Khi không bị bắt buộc thì đừng nói đến cái xấu, cái dở của
người khác.
- Phật dạy luật vô thường, dạy cắt ly ái dục. Nhưng phải đợi
gặp người đàn bà phản bội thứ sáu anh mới giác ngộ.
- Người đàn bà đang làm ra tiền và cuộc sống rực rỡ trong
thế lực của đồng tiền. Hãy coi chừng, con của bà đang chịu
ảnh hưởng. Nó sẽ bất hiếu với mẹ, nếu mẹ vợ nó giàu hơn. Bất
nghĩa với chị, nếu chị vợ nó giàu hơn. Rồi sẽ tệ bạc với vợ,
nếu nó gặp cô gái khác giàu hơn.
- Cố ý nói xấu thì thiếu gì chuyện để nói? Nếu người đó tài
cao đức trọng ai cũng công nhận thì chuyển miệng điều lưỡi
cú vào chế nhạo những khuyết điểm của một đứa cháu nào của
người đó có họ xa.Thật xa cũng được. Rồi tha hồ mà cười.
- Những bạo ngược, vô liêm sỉ nghe được ở ngoài phố, hãy gạt
phủi trút bỏ ngoài cửa cổng. Những xã giao, tính toán dại
khôn, hãy xếp lại nơi phòng khách. Bước vào phòng riêng chỉ
nên với những ý nghĩ nhân ái, dịu dàng.
- Khi đọc một tác phẩm tuyệt hảo, tôi hay thương tác giả.
"Trong cuộc đời, ông đã đau khổ nhiều vậy sao?"
- Giá trị một tác phẩm nghệ thuật thường tỉ lệ thuận với
những khổ đau trong cuộc đời tác giả.
- Trong phạm vi có thể, hãy nên nhường lời cho người, hãy
nên nhường lợi cho người.
|