Chương Tám
- Pháp luật là những hàng rào thấp phân định ranh giới,
ngăn chận những con vật hiền lành: vịt, cừu... Còn cọp beo,
heo rừng, gấu... thì cứ thản nhiên dậm lên, bước qua.
- Mỗi ngày lẩm nhẩm nhớ một kiến thức phổ thông: sông nào
dài nhất, núi nào cao nhất, tỷ trọng mặt trăng, vận tốc sao
chổi... Mỗi năm thuộc được 365 kiến thức. Bắt đầu lúc mười
tuổi thì khi lên 30 tuổi bước vào đời đã biết tới 7300 điều
rồi, tới ngần ấy rồi. Nhưng lạ, dễ vậy, rõ ràng vậy mà chẳng
mấy ai chịu làm.
- Sự lo sợ khỏi cần phải mua mới có, phải mời mới tới. Hễ
thấy ai có tiền là nó tự mò tới rồi.
- Đừng quá coi trọng những thành bại ở đời. Xét về mặt nào
đó thì sau vài chục năm, phân mục của lá mít hay lá keo nhìn
giống như nhau.
- Khi anh vừa phát biểu ý kiến mà có người nói ngược lại
thì cũng đừng vội cãi, vội giận. Thường thì ý của anh và của
người đó bổ xung cho nhau. Có thể đó là phần ngoại lệ, là
phần hạn chế vấn đề mà nếu người đó không nói ra thì anh
cũng sẽ tự ý nói. Khi bình giảng danh ngôn, sau phần "giảng"
và "bình" vãn có phần "hạn chế vấn đề". Huống chi...
- Lỡ quen với sự sống, con người bèn sợ sự Chết, cho dẫu
đang sống cơ cực. Do lòng tham, không muốn từ bỏ cái mình
đang có. Do lòng ganh tị và tính so bì nữa: tội gì mình chết
khi lũ nó còn sống.
- Bạn nói tôi có tánh tự ái. Không. Xin thay chử "ái" bằng
chữ "trọng": tự trọng. Và thay chữ "tự" bằng chữ "nhân":
nhân ái. Tôi không tự ái. Tôi tự trọng và nhân ái.
- Ông A theo đảng Quốc Xã, ông B chống đảng Quốc Xã. Chỉ
mới bấy nhiêu đó thì chưa đủ để khen ông B để chê ông A. Mà
phải xét cả nhân cách, đạo đức trong cuộc sống của họ.
- Khi tuổi cao tự nhiên ta bớt kẻ thù. Lẽ đơn giản là thị
lực yếu đi, mắt không còn nhìn thấy cả con muỗi, con kiến,
con bọ chét...
- Làm cho sạch sẽ tươi mát là nước. Làm cho nhầy nhụa, dơ
dáy cũng là nước.
- Thường người giàu phải ngồi vào bàn ăn khi bụng chưa kịp
đói, do vậy một phần mà họ than khổ, họ chán sự sống.
- Khi đã lỡ biết sự sống rồi, lỡ quen rồi thì người ta đâm
sợ sự chết. Chỉ vì "nó" là sự lạ.
- Mượn danh cái Cao cả, con người có thể làm được những
việc tàn ác hoặc thấp hèn. Chớ ít ai vì lợi ích cá nhân mà
dám làm.
- Nhiều lần ký ức dựng lại rõ ràng từng chi tiết những sự
việc xảy ra trong Quá khứ xa xôi. Rất xúc động, ta muốn ôm
chầm lấy Ký ức mà hôn, nhưng Ký ức vô hình làm sao ôm hôn
được.
- Người đàn bà yêu người đàn ông mà họ kính phục, nhưng
chọn sống với người đàn ông mà họ coi thường.
- Cuộc sống của xã hội nhàm như cơn mưa dầm: lắc thắc giọt
rơi, rún rẩy cần lá, rào rào nước chảy... Chỉ thỉnh thoảng
nổi lên những tiếng sấm rền, những lằn chớp sáng. Như sự
xuất hiện những thiên tài: nhà bác học, triết gia.
- Ở bữa tiệc, tiệm nhảy, phòng trà... con người ồn ào,
huênh hoang, tự tin. Ở phòng mạch bác sĩ chỉ thấy những
người khiêm tốn, rụt rè.
- Nhìn xã hội loài người đang ngủ say, nét mặt buông xả,
hiền hòa, không ranh mãnh, không che dấu, không ngụy tạo,
không hằn học, không hung bạo: Thiên đàng dưới thế.
- Chúa tạo hình ảnh người đàn bà phản bội từ hình ảnh con
cá liệt. Những đũa đầu ngon thơm. Những miếng giữa có lẫn
xương nhọn bén.
- Để cải thiện cuộc sống, ta có thể bảo đảm là ta không
tham. Nhưng khi đói thì ta chưa dám hứa chắc là ta không ăn
cắp.
- Trong ngành Cải lương, vai Vua được dành phần cho kép
phụhát dở, diễn xuất kém, chỉ cần ngoại hình ngó được.
- Không cần nhờ tới" con mắt thứ ba", cứ nhìn một người
quá sang, quá giàu là ta cảm thấy như có vầng hào quang âm u
bao quanh. Ngược lại, nhìn một người nghèo xấu xí bưng cái
rổ đựng 5 trái cam, 4 trái ổi đi từ nhà quê xuống chợ, ta
thấy không khí bao quanh như có phần sáng loáng hơn.
- Ba nhu cầu lớn nhất của con người, của muôn động vật là:
ăn, ở, yêu. Ba tiếng đều bắt đầu bằng nguyên âm nhẹ nhàng:
A, O, Y.
- Phải yêu nhiều, yêu hết lòng thì khi bị phản bội mới đủ
sức mà thù hận.
- Đừng khen anh ta thật thà, khiêm tốn, đạo đức... mà chỉ
nên nói nhận xét: không tham, không hách, không ác... Bởi
suốt đời anh ta chỉ tích cực giữ trọn được một chữ" không",
chỉ làm nổi cái" không".
- Một cuốn sách hay bắt ta cứ phải đọc hoài, đọc âm thầm
trong trí nhớ, trong suốt nhiều năm.
- Người ta trở nên từ thiện sau khi làm giàu, ít ai trở
nên giàu sau khi làm từ thiện.
- Người nói láo bị phát hiện là người còn thiệt thà. Họ
không nỡ dùng Nghệ thuật để ngụy trang.
- Trong suốt lịch sử nhân loại không có vị bạo chúa nào
hành hạ con người tàn nhẫn, bắt làm nô lệ khổ sai suốt đời
bằng cái Dạ dày.
- Trong tình yêu, muốn chinh phục thành công, phải biết
nói láo. Không người đàn bà nào chống lại nổi sự mê hoặc bởi
lời mịnh vuốt ve.
- Khi chuyện trò người ta thích nói về cái Xấu. Cái Xấu
hấp dẫn người nghe hơn là cái Tốt. Dễ tin hơn, ly kỳ hơn.
- Để làm cái tốt, con người ít cần sáng kiến, chớ muốn cái
Xấu thành công thì phải phương kế muôn ngàn.
- Có người quá rộng lượng, cái gì cũng khen. Để sửa lại
tính này, chỉ còn một cách là cử họ làm Quốc Trưởng, có
trách nhiệm phải khen và phải chê, mà mỗi khi khen là phải
tốn tiền thưởng.
- Ban phát dồi dào lời khen là ngầm mong được khen lại. Đi
chợ mà biết khéo khen thì khi về xách một giỏ đầy mà số tiền
xuất ra mua, hy vọng chỉ bằng nửa người khác.
- Thật khó nhận được lời khen mà dễ nhận lãnh tiếng chê.
Cứ đi ra đường thử lấn bên này một chút, dậm bên kia một cái
là đã rào rào lời mắng. Còn đưa tay đỡ một người yếu, cầm
tiền tặng một người nghèo thì chưa chắc đã được khen. Người
ta coi đó như là một bổn phận. Tệ hơn, họ có thể nghĩ anh
đang mưu đồ gì đây.
- Vẫn phải cảm tạ người đàn bà đã phản bội ta. Người đó đã
cùng ta sống ba hay bốn năm yêu thương và như vậy, đời ta
chỉ cần năm hay bảy người đàn bà phản bội là đủ.
- Tình yêu là Thơ, hôn nhân là Văn xuôi. Thời gian yêu
nhau, những lần gặp nhau là những bữa tiệc. Sau hôn nhân,
chỉ còn là những bữa cơm thường.
- Bắt chước theo người thì thật khó, nhưng chê người thì
rất dễ.
- Đừng vì coi trọng tình yêu mà lơ là tình bạn. Tình yêu
nồng nàn say đắm nhưng có thể dứt, tình bạn nhẹ nhàng mà cứ
còn hoài.
- Tủ sách đầy làm ta có ảo tưởng là ta đã đọc nhiều, đã
biết nhiều. Thì cứ vô tình mở ra một cuốn là thấy ngay có
nhiều, rất nhiều đoạn ta chưa đọc, hoặc có đọc mà đã quên
hết.
- Đọc truyện không làm ta khó chịu bằng coi phim. Những
khuôn mặt nhân vật do tác giả gợi tả, ta cứ tưởng tượng lấy,
theo sở thích của ta, chớ không bị ông đạo diễn đóng vai tạo
hóa, ấn định khuôn mặt, bắt phải tin theo.
- Tự bắt buộc và bắt mọi người phải y phục tề chỉnh, nói
năng lễ độ, đi đứng nghiêm trang... một người như vậy bị cho
là khó. Ở trần , chui nằm trong thùng gỗ, vua cung kính tới
viếng mà xua bảo" Đứng xê ra", đập luôn cái gáo khi có thể
bụm nước uống bằng bàn tay... ông Diogène cũng được gọi là
khó. Tính từ không có hình dáng, màu sắc cụ thể, nên nó vừa
là tròn vừa là vuông, gọi xanh hay đỏ đều được.
- Hãy bước lui một bước. Hãy nhường ba buá đầu như Trình
Giảo Kim. Trên trận đấu còn vậy huống chi giữa chỗ bạn bè.
- Ta thích giao du với người ái mộ ta hơn với người mà ta
ái mộ, với người chịu ơn ta hơn là với người mà ta chịu ơn.
- Người dễ có Hạnh phúc, dễ bằng lòng mình là người chỉ
biết chăm chút đến cái hoàn hảo vụn vặt. Kệ cho con chim Đại
bàng hãnh diện cánh vượt từng mây nhưng phải lo lắng vì mũi
tên hòn đạn, con Bọ hung cứ sung sướng vê cho hòn phân bò,
cục phân ngựa được thật tròn.
- Chỉ vì đua đòi mà sinh khổ, bởi chưng cái cần thiết thì
rất rẻ, chỉ cái phù hoa vô ích mới đắt thôi.
- Hãy gắng làm điều tốt cho kẻ thù của ta. Chỉ có cách đó
mối thù mới dứt và thay vào đó là sự an lành.
- Con người có thể đánh lừa Luật pháp chứ không thể đánh
lừa Lương tâm.
- Người có tri thức thường không hoa hòe. Họ suy nghĩ sâu
sắc, xúc cảm tinh tế và nói lời bình dị.
- Người lanh trí thấy mau, nghĩ mau, ứng đối mau. Người
lưu loát nói mau, có thể vừa ngủ vừa nói, trí óc cứ ngủ mà
miệng vẫn cứ nói.
|