|
c
NƠI ẤY
CŨNG LÀ BÂY GIỜ VÀ Ở ÐÂY
Nguyên
tác: Wherever You Go, There You Are.
Tác
giả: Jon Kabat-Zinn - Dịch giả: Nguyễn duy Nhiên.
"Thiền
tập áp dụng vào đời sống hằng ngày"
Nhà
Xuất Bản Sinh Thức
PHẦN
III
TINH
THẦN CHÁNH NIỆM
1.-
NGỒI CẠNH ÁNH LỬA HỒNG
Ngày
xưa, sau khi mặt trời lặn khuất, nguồn ánh sáng duy nhất
mà con người còn lại, ngoại trừ ánh trăng và những vì
sao lấp lánh trên cao, là lửa. Trải qua hàng triệu năm, loài
người chúng ta đã ngồi quanh những đống lửa, nhìn vào
ánh lửa bập bùng cháy, màu đỏ than hồng, với bóng tối
và không gian cô lạnh phía sau lưng. Có lẽ những phương pháp
thiền tập chính thức đã được phát xuất từ đây chăng?
Lửa
là một niềm an lạc của chúng ta, nó là nguồn gốc của
nhiệt lượng, của ánh sáng và sự bảo vệ - dù nguy hiểm,
nhưng nếu cẩn trọng, nó có thể kềm chế được. Ngồi
cạnh đống lửa sau một ngày mệt nhọc, đem lại cho ta một
sự thoải mái. Trong vùng không gian ấm áp và ánh sáng bập
bùng, chúng ta có thể kể cho nhau nghe những câu chuyện và
nói về ngày vừa qua. Hay ta cũng có thể ngồi yên, nhìn hình
ảnh trong tâm mình phản chiếu trong ngọn lửa biến đổi
không ngừng, một vùng tỏa sáng của thế giới mầu nhiệm.
Lửa làm bóng tối trở nên bớt đáng sợ, nó giúp ta cảm
thấy an ổn và bảo đảm hơn. Lửa rất đáng được tín
cẩn, nó có tác dụng làm ta yên tâm, phục hồi, trầm tư
và cũng rất thiết yếu cho sự sinh tồn của ta.
Nhưng
tiếc thay, trong cuộc sống ngày nay chúng ta đã đánh mất
đi sự thiết yếu đó, và cùng với nó là những cơ hội
để tạo nên sự tĩnh lặng cho ta. Trong thế giới xô bồ
ngày nay, những đống lửa không còn là thực tiễn nữa. Khi
hoàng hôn buông xuống, ta chỉ cần đơn giản bật lên một
công tắc đèn. Chúng ta có thể thắp sáng thế giới này lên
bao nhiêu cũng được, và rồi lại tiếp tục với những sinh
hoạt, với những bận rộn của mình. Cuộc sống ngày nay
không còn cho phép ta có thì giờ cho chính mình nữa, trừ khi
ta biết cương quyết nắm bắt nó. Chúng ta không còn bị bắt
buộc phải tạm gát lại những gì đang làm, vì trời không
còn ánh sáng... chúng ta mất đi giờ phút mỗi tối ấy để
sống chậm lại và ngưng nghỉ những sinh hoạt ban ngày. Ngày
nay, chúng ta rất hiếm còn được những cơ hội quý báu để
cho tâm mình tĩnh lặng xuống bên cạnh một đống lữa hồng.
Thay
vào đó, vào mỗi cuối ngày chúng ta ngồi chung quanh một chiếc
máy truyền hình, một năng lượng điện tử xanh yết ớt,
so với sự sáng ngời của lửa. Chúng ta chịu khuất phục
dưới sự oanh tạc tới tấp của những âm thanh và hình ảnh,
chúng phát xuất từ đầu óc của kẻ khác, và tràn ngập
tâm ta bằng những tin tức vớ vẩn, với những cuộc thám
hiểm, náo động và tham vọng của kẻ khác. Máy truyên hình
cướp mất đi phần không gian ít ỏi còn lại trong ngày của
ta, mà có thể để dành cho sự tĩnh lặng. Nó nuốt hết thời
gian, không gian và sự yên lặng của ta, là một thứ thuốc
mê đưa ta vào một trạng thái thụ động vô ý thức. Báo
chí hàng ngày cũng thế. Tự chúng không phải là xấu, nhưng
vì ta thường cho phép chúng cướp đi những giờ phút quý
báu mà ta có thể xử dụng để sống trọn vẹn hơn.
Nhưng
sự thật thì ta không cần phải đầu hàng trước những mê
hoặc, cám dỗ của những thú vui và sự ồn ào bên ngoài
như thế. Chúng ta có thể phát triển những thói quen nào có
thể giúp ta trở về tiếp xúc lại với niềm ao ước sâu
xa của mình, về một cái gì ấm áp, tĩnh lặng và an lạc.
Khi ta ngồi với hơi thở của mình, thí dụ thì đó cũng giống
như là ngồi bên một đống lửa hồng vậy. Và khi nhìn sâu
vào hơi thở, ta cũng có thể thấy được ít nhất những
gì trong ánh lửa, những phản ảnh của các ý nghĩ đang nhảy
múa trong tâm. Nó cũng tỏa ra một sức ấm. Và nếu thật
sự ta không cố gắng để đạt một điều gì hết, chỉ
đơn giản cho phép mình được có mặt nơi đây, trong giờ
phút này, như nó là, chúng ta sẽ có thể dễ dàng bắt gặp
lại được một sự tĩnh lặng cổ xưa nào đó, người ta
đã kinh nghiệm được khi ngồi bên một ánh lửa hồng.
2.-
HÒA ÐIỆU
Trong
khi tôi vừa quẹo vào bãi đậu xe của bệnh viện, trên bầu
trời đã có hàng trăm con vịt trời bay ngang qua. Chúng bay
thật cao, tôi không hề nghe tiếng kêu gọi đàn của chúng.
Ðiều đầu tiên tôi nhận thấy là rõ ràng chúng biết chúng
đang đi về đâu. Chúng bay về hướng Tây Bắc và nhiều đến
nỗi đội hình của chúng kéo dài đến tận phía trời Ðông,
khi ánh sáng bình minh tháng mười một rạng rỡ nơi chân trời.
Nhìn con vịt trời đầu tiên bay ngang qua, cảm xúc vì vẻ
đẹp quý phái của chúng, tôi lấy đại giấy bút trong xe
ra, vội vã ghi lại đội hình của chúng bằng cái nhìn và
nét vẽ vụng về của tôi. Vài nét bút vội vàng cũng là
đủ... chút nữa thôi chúng sẽ biến mất khỏi bầu trời.
Hàng
trăm con vịt trời bay theo đội hình chữ V, nhưng có nhiều
con khác bay theo một sự sắp xếp phức tạp hơn. Ðường
bay của chúng hạ xuống thấp rồi lại cất cánh lên cao trong
một sự hòa điệu rất duyên dáng, giống như một tấm vải
lụa uốn mình trong gió. Rõ ràng là những con vịt trời có
truyền thông với nhau. Vì hình như mỗi con đều biết rõ
vị trí của nó, thuộc nơi đâu và phải ở nơi nào trong
đội hình phức tạp và biến đổi thường xuyên ấy.
Tôi
cảm thấy mình rất có phước được chứng kiến hình ảnh
ấy. Giây phút này là một món quà rất quý báu. Tôi đã được
phép nhìn thấy và được chia xẻ một cái gì tôi biết rất
là quan trọng, không phải là lúc nào ai cũng có được. Một
phần là sự hoang dã của chúng, một phần là sự hòa điệu,
trật tự và vẻ đẹp mà chúng biểu hiện.
Trong
khi tôi chứng kiến hành trình ấy, kinh nghiệm thông thường
về thời gian của tôi chợt dừng lại. Cách sắp xếp của
những con vịt trời, mà các nhà khoa học gia thường gọi
là "hỗn loạn", cũng giống như sự cấu tạo của những khối
mây hoặc hình dáng của cây cối. Nơi đó có một trật tự,
và bên trong tàng chứa một sự vô trật tự, nhưng cũng một
cách rất là có trật tự. Ðối với tôi thì hình ảnh đó
là một món quà tặng ký diệu và nhiệm mầu. Ngày hôm nay,
trong khi đi đến sở làm, thiên nhiên đã biểu lộ cho tôi
thấy tính tự nhiên của vạn vật trong một lãnh vực nhỏ
bé, nhắc cho tôi nhớ rằng cái biết của con người không
có là bao, và chúng ta ít khi biết tán thưởng sự hòa hợp
trong vạn vật, hoặc là có thể nhận diện được chúng.
Chiều
nay, về nhà đọc tờ báo hàng ngày, tôi nhận thấy cái hậu
quả tàn khốc của việc đốn cây khai thác những khu rừng
già trên vùng cao nguyên ở miền nam nước Phi Luật Tân. Hậu
quả ấy đã hiển lộ khi trận bảo dữ đi ngang qua vào cuối
năm 1991, khi vùng đất trơ trọi, không còn khả năng giữ
nước lại, đã để mặc cho một khối lượng nước lớn
gấp bốn lần bình thường, đổ tràn ngập xuống vùng đồng
bằng, làm chết đuối hàng ngàn người dân nghèo. Bạn đừng
bao giờ nói rằng: "Tại nó xảy ra như vậy!" Vấn đề là
nhiều khi chúng ta không dám chấp nhận trách nhiệm của mình
ở trong đó. Khinh thường sự hòa hợp của thiên nhiên là
một sự liều lĩnh lớn!
Tính
chất hòa điệu của thiên nhiên bao giờ cũng có mặt ở chung
quanh ta và trong ta. Ý thức được việc ấy sẽ mang lại cho
ta một hạnh phúc lớn. Nhưng ta chỉ biết tán thưởng khi
nó không còn nữa, hoặc trong ký ức mà thôi. Như cơ thể
ta chẳng hạn, nếu mọi việc đều bình thường, ta sẽ không
bao giờ để ý đến. Không nhức đầu, ít khi nào là một
vấn đề để ta chú tâm đến. Những khả năng như đi, đứng,
nhìn, nghe, suy nghĩ... thường thì chúng ít cần đến sự săn
sóc của ta, vì vậy chúng hay bị nhòa lẫn vào vùng không
gian của sự tự động máy móc và vô ý thức. Chỉ có sự
đau đớn, sợ hãi hoặc mất mát mới có thể đánh thức
ta dậy và mang thực tại trở về với sự chú tâm của ta.
Nhưng đến chừng ấy thì không dễ gì ta còn có thể nhận
thấy được sự hòa hợp nữa! Không khéo ta còn lại bị
lôi cuốn theo sự động loạn, nó như một dòng suối chảy
xiết, như một thác nước đổ, một chặn đường gian nan
trong dòng sông của cuộc sống. Cũng như một người nào đó
nói: "Bạn không biết những gì mình đang có, trừ khi bạn
đã đánh mất nó đi..."
Khi
tôi bước xuống xe, trong lòng tôi cúi đầu cảm tạ những
người khách lữ hành trên cao ấy, vì đã mang lại cho vùng
trời của một bệnh viện văn minh và hiện đại này, một
liều thuốc tươi mát của miền thiên nhiên hoang dã.
Thực
tập: Hãy vén lên tấm màn vô ý thức và cảm nhận một sự
hòa hợp trong giây phút hiện tại này. Bạn có thấy nó trong
những áng mây, trong bầu trời, con người, thời tiết, trong
thực phẩm, trong thân ta, và trong hơi thở này không? Hãy nhìn
và nhìn vào cho thật kỹ đi, ngay ở đây và trong lúc này!
3.-
BUỔI SÁNG SỚM
Mặc
dù ông không sở làm để đến, cũng không có con cái để
săn sóc và đưa đến trường, không có lý do nào bên ngoài
bắt ông phải dậy sớm, nhưng khi sống tại Walden, ông Thoreau
có thói quen thức dật thật sớm để xuống tắm ở hồ vào
lúc mặt trời mọc. Ông làm vì những lý do nội tại, như
là một giới luật tâm linh: "Ðó là một sư tu tập và là
một trong những việc mà tôi có khiếu nhất".
Benjamin
Franklin cũng đã từng ca tụng những đức tính như sức khỏe,giàu
có và sáng suốt mà ta có thể đạt được nhờ biết dậy
sớm, trong câu cách ngôn nổi tiếng của ông. Nhưng ông không
chỉ nói suông mà còn thực hành nữa.
Việc
dậy sớm không có nghĩa là ta sẽ có thêm thì giờ để dồn
nhét thêm những bận rộn, công việc vào một ngày của mình.
Sự thật ngược lại như thế. Ta sẽ có dịp để thưởng
thức sự tĩnh lặng và cô tịch của giờ phút ấy, và có
thể xử dụng thời gian đó để mở rộng tâm thức, để
quán niệm, để thật sự có mặt và cố ý không làm gì hết.
Sự an bình, bóng tối, bình minh và tĩnh lặng - tất cả những
điều đó giúp cho buổi sáng sớm là một thời gian đặc
biệt cho sự thực tập chánh niệm.
Hơn
nữa, thức dậy sớm sẽ giúp cho ta có cơ hội làm chủ được
một ngày. Nếu bạn có thể bắt đầu một ngày với một
chánh niệm vững vàng, thì khi bạn cần phải đi đây đó
làm việc, chắc chắn hành động của bạn sẽ được phát
xuất từ chính sự vững vàng và tĩnh lặng đó. Bạn sẽ
có thể duy trì được một chánh niệm vững chãi, một sự
an lạc và quân bình trong nội tâm trọn cả ngày, cho dù công
việc và trách nhiệm có nặng nề đến đâu. Một ngày chắc
chắn sẽ được tốt đẹp hơn, nhất là khi bạn không phải
vội vã nhảy ra khỏi giường và lao đầu ngay vào những đòi
hỏi của cuộc sống.
Việc
thức dậy sớm mỗi buổi sáng có một năng lực rất to tác,
nó ảnh hưởng vô cùng sâu đậm tới cuộc sống của ta,
cho dù ta có thực tập chánh niệm hay không. Chỉ cần nhìn
mặt trời bình minh mọc mỗi sáng tinh sương, tự nó cũng
là một tiếng chuông tĩnh thức cho ta rồi.
Nhưng
tôi khám phá ra rằng, buỗi sáng sớm là một thời gian rất
kỳ diệu để thực hành thiền tập. Chưa có ai thức dậy
hết. Sự nào nhiệt của thế giới cũng chưa thật sự bắt
đầu. Tôi bước ra khỏi giường và thường thường bỏ ra
chừng một giờ cho chính mình, để không làm gì hết. Sau
hai mươi tám năm trời, nó vẫn chưa mất đi sức quyến rũ
đối với tôi. Thỉnh thoảng, cũng có lúc tôi cảm thấy khó
mà dậy sớm, thân hoặc tâm tôi bị dằn co. Nhưng giá trị
ở chỗ tôi vẫn cứ làm, cho dù mình có thích hay không.
Một
trong những đức tính chánh của sự thực tập đều đặn
là ta sẽ đạt được một thái độ xả bỏ đối với những
trạng thái nhất thời của tâm ý. Ta cương quyết thức dậy
sớm ngồi thiền mỗi ngày, cho dù mình cảm thấy muốn hay
không. Sự thực tập ấy giúp ta có một tiêu chuẩn cao hơn
- nhắc nhở ta về sự quan trọng của chánh niệm, và sự
cám dỗ của thói quen sống trong thất niệm, vô ý thức của
mình. Việc dậy sớm để thực tập không làm gì hết, tự
nó cũng là một quá trình tôi luyện. Quá trình ấy phát ra
một nhiệt lực đủ nóng để sắp xếp lại những hạt nguyên
tử trong con người của mình, tạo nên một hàng rào pha lê
vững chắc để bảo vệ thân tâm, một hàng rào giữ cho ta
được thành thật và nhắc nhở rằng, cuộc sống này còn
nhiều việc to tát hơn là sự thành đạt của mình.
Kỷ
luật ấy sẽ giữ cho ta được vững vàng, không bị lệ thuộc
vào phẩm chất của ngày hôm qua và những việc gì sẽ xảy
ra trong ngày hôm nay. Tôi luôn cố gắng bỏ ra chút thì giờ
để thực hành thiền tập, cho dù chỉ trong vài phút, vào
những ngày có biến cố vui buồn lớn, khi tâm tôi và hoàn
cảnh chung quanh hoàn toàn bị náo động, khi có nhiều việc
cần phải làm và cảm xúc dâng cao. Ðược như thế, tôi mới
có thể thật sự cảm nhận được ý nghĩa của những giây
phút ấy, và đôi khi có thể lèo lái vượt qua được.
Khi
ta thực tập chánh niệm vào buổi sáng sớm, là ta tự nhắc
nhở mình rằng, mọi việc luôn luôn thay đổi, những điều
tốt xấu sẽ đến rồi đi và ta lúc nào cũng có khả năng
biểu lộ được một bình diện bất biến, của trí tuệ
và an lạc, dù phải đối mặt với bất cứ một tình trạng
nào. Mỗi sáng tinh sương ta thức dây sớm để thực hành
thiền tập là một biểu hiện của bình diện ấy. Ðôi khi
tôi nói về nó như là một cái gì rất "thông thường", nhưng
sự thật thì khác rất xa! Chánh niệm là những gì ngược
hẳn lại với thói quen thường lệ của mình.
Nếu
bạn còn chần chư chưa muốn thức dậy sớm hơn một tiếng,
thì bạn có thể thử nửa tiếng, mười lăm phút, hoặc năm
phút thôi cũng được. Tinh thần mới là quan trọng. Năm phút
thực tập chánh niện vào mỗi buổi sáng cũng có thể rất
giá trị. Và chỉ cần hy sinh năm phút của giấc ngủ thôi,
cũng có thể giúp ta thấy được cái tính mê ngủ của mình.
Ta thấy rằng, mình phải cần bao nhiêu là sự tự chủ và
quyết tâm để có được một chút thì giờ, để tỉnh thức
mà không làm gì hết. Vì dù sao đi nữa, cái tâm suy nghĩ của
ta có trăm ngàn lý do chính đáng để khất lại ngày sau, như
là ta đâu có thật sự đạt được cái gì, sáng hôm nay cũng
chẳng có gì quan trọng lắm, và có lẽ lý do thật sự hơn
hết là, tại sao mình không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe
rồi ngày mai hãy bắt đầu?
Muốn
vượt qua những trở ngại trong tâm mà ta đã biết trước
ấy, ta cần phải tự quyết định vào đêm hôm trước rằng,
mình sẽ thức dậy cho dù có nghĩ gì đi chăng nữa. Ðó cũng
là hương vị đặc biệt của đức tự chủ và thật sự
có chủ đích. Ta làm vì đã tự hứa với mình và ta sẽ làm
vào giờ đã ấn định, cho dù một phần của tâm ta có ưa
thích hay không. Sau một thời gian, sự tu tập ấy sẽ trở
thành một phần của con người ta. Ðây chỉ đơn giản là
một lối sống mới mà ta đã chọn. Nhưng nó không có nghĩa
là "phải làm", vì ta không hề bó buộc mình. Những giá trị
cũng như hành động của ta đã thay đổi, thế thôi.
Nếu
bạn chưa sẵn sàng để thức dậy sớm, hoặc là có chăng
đi nữa, bạn bao giờ cũng có thể xử dụng giây phút vừa
thức giấc của mình, bất cứ lúc nào, như là giây phút của
chánh niệm, giây phút đầu tiên của một ngày mới. Ngay trước
khi bạn cử động, hãy cố gắng tiếp xúc với hơi thở của
mình. Cảm giác thân mình đang nằm trên giường. Thẳng người
ra. Và bạn hãy tự hỏi: "Tôi có tỉnh chưa? Tôi có biết
rằng tôi được ban tặng cho một ngày mới không? Tôi có
tỉnh thức để nhận lãnh nó không? Việc gì sẽ xảy ra trong
ngày hôm nay? Ngay bây giờ tôi cũng chẳng biết. Mặc dù tôi
đang suy nghĩ về việc gì cần phải làm, tôi có thể nào
mở rộng ra với cái không biết này không? Tôi có thấy ngày
hôm nay là một cuộc khám phá mới không? Tôi có nhận thấy
rằng thời gian này có đầy đủ hết mọi tiềm năng không?"
Buổi
sáng là những khi tôi tỉnh thức và bên trong tôi có một
bình minh... Chúng ta phải biết học cách tỉnh thức ấy và
giữ cho mình được tỉnh thức, không phải bằng những phương
tiện máy móc, nhưng là bằng một sự mong đợi bất tận
vào một bình minh sẽ không hề bỏ quên ta, dù ta đang đắm
chìm trong một giấc ngủ say. Tôi không còn biết đến một
sự kiện nào đáng khích lệ hơn là cái khả năng chắc chắn
của con người nâng cao sự sống của mình bằng một nỗ
lực có ý thức. Khả năng vẽ lên một bức tranh, tạc một
bức tượng, tạo nên một vài đối tượng mỹ thuật, là
cao đẹp lắm. Nhưng nếu ta có thể tạc hoặc vẽ được
cái bầu không khí và môi trường mà ta nhìn xuyên qua, khả
năng ấy còn tuyệt diệu hơn, vượt bực nữa... Làm sao để
ảnh hưởng được phẩm chất của một ngày, đó mới là
một nghệ thuật cao quý.
Thoreau,
Walden.
Thực
tập: Bạn hãy tự hứa với mình và cương quyết thức dậy
sớm hơn thường lệ. Làm bấy nhiêu thôi cũng sẽ thay đổi
được đời bạn. Hãy để thời gian ấy, dù dài hay ngắn,
là thời gian để sống, để tỉnh thức. Bạn không muốn
bỏ gì vào khoảng thời gian này hơn là chánh niệm và ý thức.
Không cần phải lo nghĩ về những việc cần phải làm trong
ngày và sống "trước" hiện tại của mình. Ðây là lúc của
sự vô thời gian, của tĩnh lặng hiện tại, và có mặt với
chính mình.
Và
khi vừa thức dậy, trước khi bước chân xuống giường, bạn
hãy tiếp xúc với hơi thở của mình, ý thức những cảm
giác trong thân, ghi nhận mọi ý nghĩ và cảm xúc đang có mặt,
hãy dùng chánh niệm soi sáng giây phút này. Bạn có cảm nhận
được hơi thở của mình không? Bạn có ý thức được sự
bình minh trong mỗi hơi thở vào? Bạn có biết tán thưởng
cảm giác hơi thở đang ra vào tự do nơi thân trong giây phút
này không? Tự hỏi mình: "Bây giờ, tôi có thật sự tỉnh
thức chưa?"
4.-
TIẾP XÚC TRỰC TIẾP
Chúng
ta ai cũng mang theo mình những hình ảnh và ý niệm về thực
tại. Ða số chúng được thu thập từ người khác, từ những
lớp học, từ sách đã đọc, hoặc từ truyền hình, ra dô,
báo chí, từ nền văn hóa nói chung. Chúng cho ta một ấn tượng
về những sự vật chung quanh mình và về việc gì đang xảy
ra. Và kết quả là chúng ta chỉ nhìn thấy tư tưởng của
mình hoặc của kẻ khác, thay vì là những gì đang thực sự
hiện diện ngay trước mặt hoặc bên trong ta. Chúng ta ít khi
nào chịu tìm kiếm hoặc xét lại cảm nhận của mình, vì
ta tự cho rằng mình đã biết và hiểu hết tất cả. Và vì
vậy ta tự đóng kín mình lại, không còn biết đến sự kỳ
diệu và sinh động của những cuộc gặp gỡ mới. Không khéo
chúng ta có thể quên rằng, sự tiếp xúc trực tiếp là một
cái gì có thể được. Ta sẽ không còn tiếp xúc được với
những gì là cơ bản nhất, mà không hề hay biết Chúng ta
có thể sống trong một thực tại huyễn mộng do mình tạo
nên, mà không hề ý thức được sự mất mát, một hố sâu,
khoảng cách không cần thiết ngăn cách ta với kinh nghiệm
của mình. Không ý thức được việc ấy, ta suốt đời sẽ
là một kẻ nghèo nàn về tâm linh. Và khi ta tiếp xúc trực
tiếp được với thế giới chung quanh mình, sẽ có những
sự kiện nhiệm mầu xảy ra.
Viki
Weisskopf, một người hướng dẫn và cũng là một người bạn
của tôi, một nhà vật lý học nổi tiếng, có kể lại một
câu truyện rất sâu sắc về sự tiếp xúc trực tiếp:
Vài
năm trước đây, tôi có nhận được lời mời đến giảng
thuyết tại đại học đường Arizona ở Tucson. Tôi rất vui
mừng và chấp nhận ngay, vì đây là một cơ hội tốt để
viếng thăm đài thiên văn trên đỉnh Kitts Peak, nơi đó có
một kính thiên văn rất mạnh, mà tôi từng mơ ước sẽ có
dịp được xử dụng thử. Tôi yêu cầu trường đại học
sắp xếp cho tôi một buổi viếng thăm đài thiên văn này,
để tôi có thể quan sát những vì tinh tú qua chiếc kính viễn
vọng ấy. Nhưng họ trả lời rằng việc ấy không thể thực
hiện được, vì chiếc kính viễn vọng lúc nào cũng được
xử dụng để chụp hình và cho những sinh hoạt nghiên cứu
khác, không có thì giờ cho việc quan sát khơi khơi như vậy.
Nếu vậy, tôi viết thư trả lời, là tôi sẽ không đến
giảng thuyết được. Chừng vài ngày sau, tôi được báo tin
cho hay rằng, mọi việc đã được sắp xếp theo lời yêu
cầu của tôi. Một buổi tối trời trong thật đẹp, chúng
tôi lái xe lên núi. Những vì sao và dãy Ngân hà sáng lóng
lánh trên cao, tôi có cảm tưởng gần đến nỗi mình có thể
với tay lên bắt được. Tôi vào căn nhà mái vòm của đài
thiên văn và nói với người chuyên viên điều khiển chiếc
kính viễn vọng bằng máy điện tử, tôi muốn được quan
sát Thổ tinh và một số thiên hà khác. Thật là một niềm
vui lớn khi được nhìn bằng chính đôi mắt mình, với đầy
đủ hết những chi tiết mà tôi chỉ có thể thấy trước
đó qua hình ảnh. Trong khi say mê quan sát, tôi chợt để ý
rằng căn phòng bắt đầu có đông người tụ tập, và họ
chờ nhau để đến phiên được nhìn vào chiếc viễn vọng
kính như tôi. Tôi được kể rằng, những nhà thiên văn này
làm việc nơi đây, nhưng họ chưa bao giờ có cơ hội để
trực tiếp nhìn vào đối tượng mà họ đang nghiên cứu.
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng, lần gặp gỡ này, sẽ giúp
họ ý thức được tầm quan trọng của những tiếp xúc trực
tiếp như thế. |