Chương Bảy
- Bao giờ cũng có một mối lo đến đẩy lùi một mối lo trước.
Bị đẩy lùi chứ không mất. Và chúng hiện diện đông đảo chập
chùng, kiên nhẫn đợi sự giải quyết.
- Mỗi lần già miệng cãi ẩu, chị ta cứ đem chồng ra làm
chứng, như vị linh mục dẫn chứng từ Thánh Kinh. Và cũng như
Thánh Kinh, người chồng im lặng không tán đồng, không phủ
nhận.
- Đừng nói"Vì dốt nên phải học" mà nói "Gắng học cho biết".
Khi học, ta thấy rõ có thêm cái biết, chớ ít thấy có bớt cái
dốt. Bởi càng học càng thấy thêm những điều mình còn dốt,
dốt ở quá nhiều lãnh vực.
- Người tin Trời Phật, ít nhất cũng đỡ ác độc. Vì còn biết
sợ những hình phạt nơi Âm Ty, còn mong được thưởng nơi Thiên
đàng.
- Hãy rút hẹp bớt những điều ghét, mở rộng thêm điều thương.
Thử nhìn kỹ, thật kỹ, thật lâu, thật nhiều, nhiều đến thành
quen những vật mà bạn vốn ghét: cái mỏ con chuột, mặt loài
bò sát, cặp mắt con heo...Bạn sẽ lần lần thấy bớt ghét, thấy
không còn ghét nữa và tâm bạn trở nên độ lượng hơn, cuộc
sống dễ chịu hơn.
- Một đôi mắt đẹp tăng gấp đôi sắc đẹp của cả khuôn mặt. Hãy
thử nhìn một khuôn mặt, có đôi mắt đã bị bịt kín.
- Lồng tục ngữ vào câu mắng thì ác ý thêm đậm đà chua cay,
vào câu khen thì người nghe thản nhiên để ngoài tai, vào lơì
tỏ tình yêu thì người thiếu nữ bực mình bỏ đứng dậy.
- Cuộc tranh sống bắt buộc mọi người phải tính tóan, phải
thưc tế. Họa hoằn lắm mới có dịp để nghĩ về Thượng Đế, về
Thần Thánh, về vận số rủi may. Vậy mà có thể lớn tiếng bảo
một người là duy tâm để phân loại bạn thù?
- Dồng bạc không biết sinh hoạt không có hình dáng, nên dẫu
nó kề cận, dầu nhiều khi nó đóng vai ân nhân giúp ta vượt
qua cơn khó mà ta vẫn không nhớ, không giữ cảm tình. Không
như cái bàn tronh nhà, cây hoa ngoài sân, con mèo, con
chó...
- Người nghèo tiền thường giàu tưởng tượng. Tưởng tượng dĩa
rau muống luộc thành dĩa thịt gà xào.
- Cái Khó làm tăng cái Thích. Tình yêu hợp pháp dễ nhàm,
khiến người ta phải mượn thêm tình yêu lèn lùt.
- Cái mỉm cười đẹp hơn cái cười.
- Người công chính biết kính trọng kẻ thù cao thựng mà khinh
bỉ ngừ chiến hữu đê hèn.
- Khi lớn tiếng chênhững khuyết điểm nơi ngời khác, ta gián
tiếp tự thấy ta có thêm giá trị hơn.
- Với Thơ, Nhạc, Họa, cho dẫu không thích cũng ít ai dám
chê. Chỉ với Văn xuôi, người ta mạnh dạn nói thẳng.
- Sự Thật vốn cô đơn. Vì nó chỉ có một. Sự Láo thi thiên
hình vạn trạng, nên ta dễ bị lừa. Sự Láo lại đông, tạo thành
sức mạnh nên ta còn bị up hiếp nữa.
- Bạn thân là người mang đến tặng ta thêm nhiều điều vui,
vừa gánh đỡ cho ta bớt nhiều điều khổ.
- Sau khi mệt mỏi với xã hội con Người, ta tìm sự hồn nhiên
cạnh những con vật. Rồi sự im mát cạnh những cây lá. Rồi sự
vắng lặng trong chính tâm hồn mình.
- Cái Vui có thể chia, cái Buồn chỉ mình nhận lấy. Cái Vui
tan đi mau, cái Buồn đeo đẳng tháng năm.
- Dẫu biết vợ dở nhưng khi có việc, người chồng cũng hay đem
ra bàn. Ít nhất cũng đề phòng, sợ quá chủ quan. Lỡ thất bại
thì như nhẹ bớt trách nhiệm. Và khi cần thì có người để già
hàm đổ thừa.
- Con người ít thích khen bằng thích chê. Bởi lẽ khi nhắc
tới cái Hay của ai là tự nhiên nghĩ đến bổn phận ta phải bắt
chước cho bằng. Và chỉ nghĩ thôi đã đủ thấy mệt rồi.
- Nếu mù quáng nô lệ dư luận thì anh biến thành con tắc kè
đổi màu da lia lịa.
- Ta thường ân hận vì đã lỡ nói nhiều, hơn là "vì đã không
nói". Không nói thì còn có thể để rồi sẽ nói, chớ đã nói rồi
thì xóa đi đâu được?
- Con người vung phí Thời gian không hề biết tiếc. Cứ nghĩ
những buổi mai sẽ rồi lần lượt hiện ra mà không nghĩ rằng
ngày hôm nay không còn là ngày hôm qua nữa. Một ngày mất
rồi. Vĩnh viễn mất rồi.
- Khi người bạn mới quen lần đầu hỏi mượn tiền, thì tự nhiên
người ta đặt nghi vấn: nên mất bạn hay nên mất tiền.
- Thành phố giống bộ xiêm y sặc sỡ khoác ngoài, vô tình, giả
dối. Đồng quê tựa linh hồn chung thủy, mặn mà tình nghĩa,
nhân ái dịu dàng.
- Con người không thể ăn nổi nửa ký thịt trong một bữa ăn.
Không mặc nổi hai bô䠱uần
áo mùa nực, thì sự giàu bạc tỉ là cái cực hình.
- Đẹp mê say là Tình yêu. Hôn nhân đánh dấu chấm hết. Cũng
như đẹp rộn ràng là những ngày giáp Tết. Cái Tết chấm dứt
ngay từ sáng mòng Một.
- Triết lý thường được dùng làm khí giới vừa làm cái mộc che
cho người yếu.
- Bận hết thì giờ để làm ra tiền thì còn thì giờ đâu để tiêu
tiền?
- Sung sướng là người có niềm tin, cho dẫu dại khờ. Người
đàn bà kia tin là với bấy nhiêu lễ bái đó, sau khi chết hồn
sẽ về Cực Lạc. Người trí thức trung bình mỉm cười thương
hại. Người trí thức cao hơn thì rộng lượng nghĩ: Cái Cực Lạc
cụ thể ngang tầm với bà ta, bà ta đã hưởng ngay khi sống, ở
cõi đời này rồi.
- Nguồn gốc của cái Khổ là Muốn và Sợ. Muốn mà Sợ. Vì Sợ mà
Khổ.
- Tin vào luật Luân Hồi, ta có thể bớt được lòng hận thù. Cứ
nghĩ rằng người mà ta đang thù hận biết đâu chẳng là một
người thân của ta: cha, mẹ, ông, bà, anh, chị... đầu thai
trở lại kiếp này.
- Những tâm hồn cao thượng thường ngượng ngùng khi phải biểu
tỏ sự sung sướng, sự hân hoan.
- Tránh sự thái quá: dẫu Đạo đức cũng nên Đão đức vừa phải.
Hiền lành quá thành Đần. Khôn quá thành Ranh. Cẩn thận quá
hóa thành rụt rè.
- Thường những cái gì đã qua, đã mất, ta đều thấy đẹp.
- Sung sướng thay những người làm việc bố thí với niềm tin
là họ đang bỏ tiền tiết kiệm vào Ngân hàng Thượng đế trên
Trời.
- Khi có nhiều tiền, con người bắt đầu biểu lộ tính xấu, học
đòi thêm tính xấu.
- Những cái cao quí rực rỡ giữa ánh sáng của một người,
nhiều khi là kết quả của không biết bao nhiêu cái bẩn thỉu
đê tiện, người ấy đã làm trong bóng tối.
- Người biết ít thường nói nhiều. Người biết nhiều thường
nói ít.
- Khi ta nghe mà không hiểu gì hết thì khuôn mặt ta tự nhiên
trở nên nghiêm trang, long trọng. Và người nhìn đâm ra nể
nang.
- Hãy chịu khó uốn lưỡi 14 lần khi phải nói những điều bất
như ý cho người lớn tuổi nghe. Bởi họ sẽ cứ loay hoay suy
nghĩ, sẽ bị chúng hành hạ. Người trẻ thì không. Bận lo nhiều
công việc, người trẻ dễ quên.
- Người hống hách với cấp dưới thường xu nịnh cấp trên. Ai
nghiêm với cấp trên thường khoan hòa với cấp dưới.
- Ra đường nếu bị người xử thô bạo thì đừng vội giận mà nên
nhân thứ dịu dàng, bởi kẻ kia có thể đang bị một hoàn cảnh u
buồn, uất ức. Nếu được thì còn nên tìm cách giúp đỡ họ.
- Nói rẻ hơn Viết, vì khỏi bị đánh thuế trước bạ.
- Này con, hãy học theo thái độ của dòng sông: gặp trở ngại
khó khăn thì đi vòng đễ tránh. Chớ không đi lui.
- Dẫu phải sống xa quê hương, nhưng quê hương cứ nhẹ nhàng
hiện ra nơi tâm hồn mỗi khi nghĩ đến. Khỏi cần di chuyển nửa
bước, mà muốn nhìn đâu là thấy ngay đó.
- Viết văn là muốn thắng sự Chết, muốn cứ được thỏ thẻ bên
tai người sống, bắt họ thấy cái mình thấy, bắt họ ghét,
thương, xúc động cái mình đã xúc động, ghét, thương.
- Khi đi xe đạp, ta bị người đi bộ ghét. Đi xe gắn máy thì
người đi xe đạp và người đi bộ ghét. Đi ô-tô thì người đi xe
gắn máy, người đi xe đạp và người đi bộ cùng ghét. Vậy mà có
người mua được ô-tô mới cứ thích bóp còi và đóng cửa xe rầm
rầm khoe với hàng xóm. Họ quên rằng người nghèo có quyền
thoải mái thong dong, còn người giàu thì phải hết sức nhún
nhường lễ độ.
- Chỉ có cái Chết là công bằng nhất: ai cũng bình đẳng được
hưởng phần.
|