--- o0o ---
Mục lục
A.- DẪN
NHẬP
B.- NỘI
DUNG
Phần
I. VÀI
NÉT VỀ ĐỜI SỐNG XUẤT GIA:
1) Những
điểm đặc trưng cho đời sống xuất gia.
2) Các
cách học đạo của người xuất gia.
Phần
II. NĂM
ĐỨC CỦA NGƯỜI XUẤT GIA:
1) Phát tâm xuất gia, hoài bội đạo cố.
2) Huỷ kỳ hình hảo, ứng pháp phục cố.
3) Cát ái từ thân, vô thích mạc cố.
4) Uỷ khi thân mạng, tôn sùng đạo cố.
5) Chí cầu đại thừa, vị độ nhân cố.
C.- KẾT
LUẬN
|
Lời Nói Đầu
Sau lễ Tốt nghiệp, những “cánh y vàng” của Tăng Ni sinh
khóa III -những người nhân danh “Như Lai sứ giả” lần lượt sẽ tung bay trên khắp
mọi miền đất nước (cũng có thể là ở ngoài nước). Dĩ nhiên, tuỳ theo nhân
duyên
và hạnh nguyện, sẽ có những người ở những vai trò, vị trí khác nhau. Song, điều
mà chư Tôn đức trong Ban Giám Hiệu cũng như chu Giáo Thọ Sư kỳ vọng nơi đàn hậu
học thừa kế mạng mạch Phật Pháp này, phải chăng vẫn không ngoài một
điều tâm huyết: “Hãy sống và hành xử xứng đáng với danh nghĩa người con
họ Thích, người mặc pháp phục của đức Như Lai”?-Chạnh nhớ bốn năm qua, mỗi khi
ủng hộ tài vật cho Tăng Ni Sinh tu học, hàng Phật Tử tại gia vẫn thường bày tỏ
lòng ngưỡng mộ đối trước “những
cánh
y vàng giải thoát” kèm theo những lời xưng tán: “Quý vị là rường cột của Phật
Pháp, là bậc mô phạm của trời người, là ruộng phước lớn của nhân gian…”. Phải
sống như thế nào để không cô phụ những niềm kỳ vọng ấy, những lời xưng tán ấy?
Đó là một trong những điều băn khoăn của người sắp ra trường.
“Nghĩ về NĂM ĐỨC CỦA NGƯỜI XUẤT GIA” là hình thức biểu hiện cho tấm
lòng
trân quý của người viết khi nghĩ đến “ phước điền của người mặc pháp phục” cũng
là nơi gởi gắm nỗi niềm ưu tư của người viết khi nhìn lại hiện trạng tu học của
mình cũng như của các pháp lữ đồng học với mình. Ôi! Trong thời đại khoa học
tân tiến, có thể ít còn ai nghĩ đến việc “nhuộm cho y hoại sắc” nhưng đâu phải
vì vậy mà “Năm phước điền của pháp y” trở thành những điều lỗi thời, lạc hậu,
không cần được đoái hoài!
“Sống xứng đáng với danh nghĩa người con họ Thích” chính là lối hành xử ứng
hợp với năm phước điền của pháp y (năm đức của người hảo tâm xuất gia). Viết về
năm phước điền này, người viết chỉ mong gợi nhắc lại phần nào những cái cao đẹp
của đời sống phạm hạnh nhằm tạo cơ hội để mình cùng chư pháp lữ “hâm nóng” lại
sơ tâm xuất gia cũng tức là để làm phấn chấn lại cái chí “ xuất trần thượng
sĩ”. Vẫn biết: đem ống tre nhỏ hẹp mà ngắm bầu trời thì không sao thấy hết
những cái cao rộng. Dầu vậy, cái thấy ấy ít nhiều cũng mang lại chút vẻ tươi
sáng, rỗng rang của bầu trời. Với khả năng và điều kiện giới hạn, người viết
không có tham vọng soạn phẩm của mình hoàn chỉnh như ý muốn, chỉ mong người đọc
cảm nhận nơi đây “một tấm lòng thành” mà hỷ xả cho những gì vụng về, sai sót.
Trước khi đi vào đề tài, xin được hướng về chư Tôn đức trong Ban Giám Hiệu,
chư vị Giáo Thọ Sư (đã trực tiếp hoặc gián tiếp tác thành giới thân tuệ mạng cho
con) bằng tất cả tấm lòng thành kính niệm ân. Thật áy náy khi nghĩ đến sự
truyền đạt của quý Ngài như những trận mưa to mà sự lãnh hội của con chỉ như
“sức hút của một
thân
cây nhỏ” ! Soạn phẩm này ra đời nếu có được chút thành tựu gì, ấy là nhờ nơi
công giáo dưỡng của chư Ân Sư; còn như có gì sai sót, ấy là bởi khả năng hạn chế
của kẻ hậu học bất tiếu này. Kính mong được quý Ngài đại xá cho.
Sau cùng, xin thay lời kết luận bằng lời kệ pháp nguyện của cố Thượng tọa
thượng MINH hạ PHÁT:
“Người xưa đại nguyện quyết xuất trần
Người nay nối gót quyết tròn nhân
Đem lại ĐẠO VÀNG SOI MUÔN NẺO
Chẳng uổng hôm nay có trong trần”
Kim Liên ni tự, ngày 25-12-1996
Soạn giả kính lễ
A.
DẪN NHẬP
Cầm trên tay mảnh bằng Tốt nghiệp Phổ thông trung học,
người học sinh thường cảm thấy phân vân, tam tâm lưỡng ý khi phải chọn lựa: nên
thi vào Đại học nào? Hoài bão và sở thích có thể đã được
cưu mang từ trước, nhưng còn: khả năng thực tại? điều kiện cho phép?...
Thôi thì có vô số những vấn đề để ưu tư, để trăn trở. Thế nhưng, “đã nộp đơn
rồi tức là mô hình sinh hoạt tương lai xem như đã sơ bộ phác thảo. Rồi khi bước
chân vào giảng đường đại học, người đủ điều kiện và nghị lực thì không kể, với
những sinh viên kinh tế gia đình yếu kém lại phải trọ học nơi xứ lạ quê người,
đời sống vật chất thiếu trưóc hụt sau, những va chạm trong giao tế, những cú sốc
trong đời thường… sức mạnh gì có thể giúp họ khắc phục những khó khăn để không
phải “bán đồ nhi phế”? Dĩ nhiên, lời động viên của cha mẹ, lời khích lệ của thầy
cô, lời an ủi của bạn bè… rất cần thiết trong lúc này. Dầu vậy, bên cạnh sự
hỗ trợ tinh thần ấy, người sinh viên cần phải biết tự củng cố nghị lực
cho chính mình. Có thể nói: phương pháp củng cố hữu hiệu nhất ban đầu như một
mãnh lực vô hình giúp họ không chùn bước dẫu rằng đoạn đường trước
mặt hãy còn nhiều chông gai trở lực
Cũng vậy, với
Tăng Ni trẻ chúng ta, “SƠ TÂM XUẤT GIA” đóng một vai trò khá quan trọng. Nếu
như bước ngoặt lớn trong đời
người học sinh là ngưỡng cửa đại học thì bước ngoặt lớn trong đời người học đạo
là ngày xả tục xuất gia. Ngày nào đây, với bầu nhiệt huyết “mong được đời cao
thượng” ta đã dõng mãnh
cắt
đứt những sợi dây
ràng
buộc của phàm tình để tự nguyện hiến mình cho đạo. Ngày nào đây, nơi Bảo điện
tôn nghiêm, trước mặt Tôn đức, ta đã dâng tấc dạ chí thành của mình vào lời kệ
phát
nguyện:
“Huỷ hình thủ chí tiết,
Cát ái từ sở thân,
Xuất gia hoằng Thánh đạo
thệ độ nhất thiết nhân”
(Tạm dịch:
Huỷ hình, vẹn giữ tiết trong
Dứt tình thân ái, vào dòng Thích Ca
Xuất gia - sống kếp không nhà
Hoằng dương Phật Pháp, lợi tha muôn loài)
Ôi ! Cao đẹp
và tuyệt vời thay chí nguyện của người xuất gia trong buổi đầu xả thân cầu đạo.
Ta đã thao thức, đã
chờ đợi bao năm tháng để có được ngày này. Bút mực nào tả hết tâm trạng
của ta trong nhũng giờ phút thiêng liêng “quyển sử đời mình lật sang trang
mới”. Từ đây, mỗi trang phải được viết trong trân trọng vì cuộc đời này là đâu
còn là của riêng ta (lại cũng chẳng phải của riêng ai). Trong giới bổn sa di
ni, ngài Độc Thể từng khuyên chúng ta, những hành giả sơ cơ nên chuyên tâm trau
giồi tam vô lậu học tiến đến cửa ngõ Niết Bàn chính là để không cô phụ CHÍ
NGUYỆN XUẤT GIA BAN ĐẦU này. Cổ đức cũng từng nói: “Nhất niên Phật hiện tiền”
nhằm đề cao sức mạnh của sơ tâm. Sơ tâm xuất gia chính là tiềm lực vô biên giúp
ta kiên tâm trì chí trên
cuộc
hành trình “vượt đường hiểm tìm đến nhà trân bửu”. Bởi vậy, để có thể sống xứng
đáng với danh nghĩa người con họ Thích (Thích tử) thiết tưởng mỗi người chúng ta
nên thường xuyên “hâm nóng” sơ tâm xuất gia của mình.
Có nhiều cách
để “hâm nóng” sơ tâm (như nghĩ đến: ân Phật, ân Sư Trưởng, ân thí chủ, nỗi khổ
sanh tử; hoặc tôn trọng tánh linh của mình v.v…). Ở đây, trong phạm vi tiểu luận
này, chúng ta sẽ cùng nhau hâm nóng sơ tâm bằng cách gợi nhắc lại “NĂM ĐỨC HẠNH
CỦA NGƯỜI HẢO TÂM XUẤT GIA”
--- o0o ---
Mục
Lục | Phần
I |
Phần
II
--- o0o ---
Vi tính: Đồng Thanh
Phước Liên
Trình bày: Nhị Tường
Cập nhật ngày 01-05-2004