Chương
3: Cảm giác
Sự
tự chế cao hơn
(Lòng
Khoan dung/Chịu đựng)
Ở
vào tuổi chín-mươi-năm, thiền sư Genpo, một đại thiền
sư thời hiện đại, đã nói về cái cửa “Vô môn”, và
ngài chỉ ra rằng, không có cái cửa nào thật sự mà chúng
ta cần phải đi qua để nhận thấy được cuộc đời của
mình ra sao. Tuy nhiên, ngài nói, từ quan điểm của tu
tập, ta phải đi qua một cái cửa, cái cửa của lòng tự
trọng (tự mãn, tự cao) của chính ta. Mỗi người chúng
ta, từ sáng cho đến tối đều luôn đối diện với lòng
tự trọng của mình. Ta phải tự vượt ngang qua cái cửa
“Tự trọng” này, thì mới có cơ hội đi xa hơn.
Lòng
tự trọng thì hay bực tức. Bực tức đây tôi muốn
chỉ là đủ loại chán nản, bao gồm khó chịu, phẫn uất,
ganh tị. Tôi nói nhiều về bực tức để tìm hiểu nó
và học cách làm sao đối trị nó trong tu tập để có thể
đến gần cửa “Vô môn”.
Trong
đời sống hàng ngày, chúng ta biết ý nghĩa thế nào là lùi
lại một chút để nhận diện vấn đề. Thí dụ:
Tôi nhìn Laura đang cắm một chậu bông. Cô ta kéo và
khều những bông hoa rồi đứng lui ra sau, ngắm nhìn xem chậu
hoa có cân đối hay cần điều chỉnh thêm hay không. Nếu
bạn là người may áo, trước tiên, bạn đo, cắt, may, rồi
thử mặc, đứng trước gương soi xem nó như thế nào, vai
có vừa dặn không, đường lai ra sao, v.v.. Cùng thế đó,
để đưa đời ta vào viễn cảnh của cuộc đời, ta nên lùi
lại và nhìn xem hiện cảnh của ta ra sao.
Tu
thiền là giúp ta phát triển khả năng dừng lại để nhìn.
Hãy chọn một ví dụ cụ thể: tranh cãi. Cái nguyên nhân
quan trọng nhất cho sự tranh cải chỉ là lòng tự trọng.
Giả sử tôi có gia đình và có sự tranh cải với chồng tôi.
Ông ấy đã làm một việc mà tôi không lấy làm vừa lòng
— số là ông ấy đã phung phí số tiền dành dụm của gia
đình vào chiếc xe mới — trong khi chiếc xe đang có vẫn còn
dùng được. Tôi nghĩ — sự thật là vậy mà — rằng
tôi thì đúng. Tôi nổi giận, điên tiết lên, muốn la
hét. Vậy tôi có thể làm gì với cơn giận của tôi?
Việc ích lợi gì tôi có thể làm? Đầu tiên, tôi nghĩ
ý kiến hay nhất là dừng lại một phút giây và bước lùi
một bước: hành động và nói năng càng ít càng tốt
trong phút giây này. Trong khi rút lui một chút, tôi
tự nhắc nhỡ mình rằng, tôi thật sự muốn cái gì, có khả
năng tự chế cao hơn. Khi làm thế nghĩa là ta bước vào
một lãnh vực mới, nếu cần phải đặt một cái tên thì
hãy gọi, lãnh vực tâm linh.
Hãy
nhìn vào chuỗi nối tiếp của những bước tu tập. Nên
biết rằng, trong khi cơn giận đang dâng cao, thật sự rất
ư là khó khăn cho ta tu tập niệm Pháp khi nó xảy ra.
Nhưng cố gắng lùi một vài bước, làm và nói thật ít, hay
rời đi nơi khác (nếu có thể, hãy xem mình là một người
khác còn xác thân kia là của người đang trong cơn giận).
Khi ta đã có được khoãng cách đối với hiện trạng, chỉ
(ngồi một mình) trong yên lặng mà quan sát. Ý tôi muốn
nói là, quan sát hay xem cuốn phim đang trình diễn trong tâm
mình: ông ấy đã nói gì, đã làm gì, tôi đã nói gì về
việc ấy, tôi nên làm gì về việc đó… những thứ này
đã xảy ra đều là hoang tưởng. Nó không là sự thật
của những gì đã xảy ra. Nếu có thể (rất khó làm
trong lúc giận) hãy niệm những tư tưởng này. Tại sao
lại khó? Vì khi giận, có một chướng ngại vật đứng
chắn ngang con đường tu tập: Thật sự ta không muốn tu tập
— ta thích thõa lòng tự trọng của mình, thích là người
đúng trong cuộc tranh cải, vấn đề. Ta không muốn tìm
sự thật — ta chỉ muốn bảo thủ quan điểm của mình.
Đó là lý do tại sao, trước hết là phải lùi lại, nói ít
lại. Phải mất rất nhiều tuần lễ hoặc nhiều tháng
thời gian tu tập tích cực mới có thể nhận thấy và làm
được sự kiện này. Cái chúng ta muốn không phải là
người đúng (người kia sai), mà chúng ta muốn xây dựng khả
năng tự chế cao hơn. Lùi lại và quan sát. Đặt
tên (niệm) tư tưởng của cơn sôi động: vâng, ông ấy không
nên làm thế; vâng, tôi không thể chịu đựng được việc
làm đó của ông; vâng, tôi sẽ làm cái gì đó để trả đủa
— phương thức này tuy thô thiển, nhưng nó cũng diễn tả
trọn vẹn một màn kịch.
Nếu
chúng ta thật sự lùi bước và quán sát — như đã nói, rất
khó làm trong khi giận — chúng ta sẽ (có lúc nào đó) có
khả năng thấy được tư tưởng chỉ là tư tưởng (không
thật) và nó không phải là sự thật. Đôi khi, ta phải
trãi qua tiến trình (lùi bước và quán sát) này mười, hai-mươi,
ba-mươi lần mới có thể thấy được tư tưởng bắt đầu
dịu xuống. Khi chúng hạ xuống, thì ta còn lại những
gì? Chỉ còn lại cho ta kinh nghiệm trực quán của những
phản ứng vật lý trong cơ thể, những cặn bả (sự căng
thẳng, sự co rút). Trong kinh nghiệm trực quán không có
nhị biên, ta sẽ có cơ hội đi vào sự tĩnh lặng. Ở
trong trạng thái này, ta tự biết phải làm gì, hành xử ra
sao; cách hành xử tốt nhất cho bản thân ta và cho người
khác. Trong quá trình tạo dựng khả năng tự chế cao
hơn, ta có thể kinh nghiệm trực tiếp được bản thể Chân
như.
Chúng
ta có thể nói về Chân như khi nào con trâu về đến nhà.
Nhưng làm cách nào chúng ta thật sự tách rời bản thân khỏi
những thứ khác? Thế nào? Lòng tự trọng làm phát sinh
cơn giận là cái phân chia ta. Giải pháp duy nhất là tu
tập. Khi tu tập, chúng ta sẽ kinh nghiệm được là, cảm
giác cách ngăn chỉ là một trạng thái rõ ràng của thân.
Lúc đó, lòng bao dung rộng mở.
Những
thứ đã phát sinh và tăng trưởng là mức độ chịu đựng
(tự chế) những thăng trầm đời sống mà không làm cho ta
dao động hay mất thăng bằng. Lúc ban đầu, mức độ
chịu đựng này rất nhỏ có giới hạn, sau đó nó sẽ lớn
rộng hơn, và rồi nó sẽ lớn thêm mãi. Nó sẽ không
ngừng lớn rộng hơn. Trạng thái giác ngộ thì rất bao
la và từ bi. Nhưng bao giờ ta vẫn còn sống, ta vẫn thấy
có sự giới hạn của mức chịu đựng này và đó cũng là
lý do ta phải luôn tu tập. Làm sao ta biết mức chịu
đựng này tới đâu? Khi ta cảm được cơn giận thì
ta nên biết rằng ta đang tới giới hạn cao nhất của mình
rồi; không có gì là bí mật cả. Sức mạnh của sự
tu tập là cái khả năng tự chế tăng trưởng đến mức độ
tương ưng.
Trong
khi tu tập, chúng ta cần nên khoan dung đối với chính mình.
Chúng ta cần phải nhận ra lúc nào tâm của ta không muốn
tu tập. Thật ra không có ai muốn tu tập luôn luôn và
đó cũng không phải là điều xấu gì khi chúng ta không tu
tập. Chúng ta thường hay làm những gì khi chúng ta đã
sẳn sàng để làm việc đó.
Tu
tập để tạo ra khả năng tự chế cao hơn thì có tính cách
tâm linh, bởi vì nó vốn không hình tướng. Cái khả
năng này không phải là một vật; sự nhận biết đâu phải
là một vật; sự chứng kiến đâu phải là một vậy hay một
người. Đâu có một người nào đang chứng kiến.
Hơn nữa, ai đây có thể chứng kiến được thân và tâm của
ta ngoài thân và tâm của chính mình. Nếu tôi có thể
quán sát thân và tâm của tôi trong cơn giận dữ, vậy ai là
người đang quán sát (và ai đang lên cơn giận)? Từ đó
cho thấy, tôi khác với cơn giận của tôi và tôi lớn hơn
nó (vì tôi thấy nó mà nó không chuyển tôi.) Sự hiểu
biết này sẽ giúp tôi phát triển cái khả năng tự chế (sức
chịu đựng) cao hơn lên. Vậy cái mà cần phải tăng
là khả năng quán sát. Cái bị (đối tượng) quán sát
là thứ hai. Chúng ta nổi giận thì không có gì lạ (ta
vẫn là con người mà), nhưng có được khả năng quán
sát cái cơn giận trong lúc nó phát sinh rồi diệt đi mới
là quan trọng.
Khi
khả năng tăng trưởng dần, ban đầu ta chỉ quán sát
(cơn giận), rồi đi đến kinh nghiệm (cơn giận), thì
sẽ có hai yếu tố đồng thời cũng lớn mạnh lên: Trí tuệ,
là khả năng nhìn được thực chất cuộc đời (theo đường
lối vận hành của nó, chớ không phải đường lối ta muốn
nó ra sao), và lòng thương cảm chân thật, tình cảm phát sinh
từ cái nhìn hài hòa với bản chất cuộc đời. Ta không
thể có lòng thương cảm chân thật với bất cứ vật hay
người nào, nếu lòng tự trọng và cơn giận luôn bám víu
theo ta và phát tác bất ngờ; điều đó không thể nào xảy
ra. Lòng thương cảm gia tăng theo độ cao khả năng tự
chế của ta.
Trong
khi tu tập, chúng ta đang giải phẩu đời sống của mình đồng
thời đang học nó. Tiến trình và lợi ích có sự khác
biệt tùy vào trường hợp của mỗi người. Một số
người, tùy thuộc vào điều kiện sống và bối cảnh gia
đình, quá trình này có thể rất thuận lợi và sự giải
thoát thì xảy ra chậm. Những người khác, tiến trình
có nhiều sóng gió, những cơn sống tình cảm to lớn, nó nổi
cuộn lên như một cái đập cao bị vỡ, ta có thể bị choáng
ngợp hay bị nhận chìm. Chính trong những khổ đau, nghịch
cảnh đó đưa dồn họ vào trạng thái cực đoan tương tự
như thế nước cao của cái đập ngay bên bờ đại dương,
chỉ cần đập bị vỡ thì nước trên đập có thể hòa nhập
vào đại dương bao la một cách nhanh chóng.
Tuy
thế, tôi nghĩ rằng, thật là quan trọng cho một tiến trình
đều đặn (đừng lẹ lắm). Nếu nó đi lẹ quá, ta nên
chậm lại. Dĩ nhiên khóc than, dao động, giận dữ không
là điều con người muốn có. Cái đập rồi cũng sẽ
bể, nhưng không cần thiết phải vỡ đập quá sớm, tốt
hơn nên chậm lại. Còn như không thể chậm lại được
thì để nó tự nhiên — ta không cần thiết phải thay
đổi nó. Chúng ta không giống nhau về căn cơ, bối cảnh
cuộc đời, khó khăn trong quá khứ, những thứ này là những
xúc tác quan trọng cho việc cái đập bể chậm. Nhưng
không cần biết là thế nào (dù trắc trở hay trơn tru) thì
bao giờ cũng phải có một cái đập nước tồn tại và sẽ
phải vỡ ra ở một thời điểm nào đó.
Cũng
nên nhớ rằng, một chút ví dõm về tất cả những thứ này
chưa hẳn là điều không tốt. Từ trong tầng sâu thẳm
tâm hồn, chúng ta đâu có từ bỏ một cái gì đâu. Chúng
ta không cần phải từ bỏ những thói quen đã bị ám ảnh
bấy lâu nay; cái chúng ta làm là, thấy được chúng rõ ràng,
và nhận ra chúng ta thật là ngộ nghĩnh (tại sao mình lại
lầm nghĩ và có khuynh hướng như thế trong quá khứ), và đó
cũng là một phần của đời sống thế gian. Thậm chí,
đôi khi ta có cảm tưởng là, toàn thể (người và vật) đều
là điên khùng hết (gồm cả ta trong đó); nhưng khi xưa ta
có bao giờ nghĩ rằng là ta cũng khùng như thế (hay là hơn
nữa) bởi vì đó là lòng tự trọng đã tạo cho ta có ý nghĩ
như thế.
Mở
ra chiếc hộp kỳ bí
Chất
lượng của sự tu tập thì luôn được phản ảnh trong chất
lượng đời sống của chúng ta. Nếu chúng ta thật sự
tu tập đúng đắn thì chắc chắn sẽ có sự thay đổi theo
thời gian. Giờ đây, chúng ta có thể có một ảo tưởng
về sự tu thiền của mình là, tu tập sẽ làm cho mọi sự
việc trong đời sống của mình thoãi mái hơn, trong sáng hơn,
thuận lợi hơn, hạnh phúc hơn, v.v… Không có gì hơn
qua sự thật. Trong khi uống cà phê sáng hôm nay, đột
nhiên có hai câu chuyện thần thoại xuất hiện lên trong đầu
tôi. Tôi nghĩ rằng phải có một lý do gì đó. Chuyện
thần thoại luôn luôn được thể hiện những sự thật căn
bản về con người. Đó là lý do nó vẫn tồn tại theo
thời gian.
Câu
chuyện thần thoại đầu tiên mà tôi nghĩ đến là chuyện
về nàng công chúa và hạt đậu: xa xưa có sự thử thách
cho nàng công chúa là, nếu nàng ngũ trên một cái giường
lót bằng ba-mươi tấm nệm chất lên nhau, cô ta có thể nào
cảm giác được nếu có một hạt đậu nằm dưới tấm nệm
dưới cùng. Bây giờ nếu bạn nghĩ là, tu thiền sẽ
chuyển hóa ta thành những công nương, hoàng tử. Không,
ta sẽ trở nên dễ thông cảm và nhạy bén hơn; chúng ta sẽ
biết nhiều điều về ta và người khác mà ta không biết
trước kia. Chúng ta trở nên truyền cảm hơn nhưng đồng
thời đôi khi dễ cáu kỉnh, hay bực bội nữa.
Câu
chuyện kia nói về cái hộp kỳ bí. Bạn nhớ — người
nào đó tò mò về cái gì ở bên trong một cái hộp kỳ dị
và cuối cùng nhịn không nỗi, đã mở nó ra — và những
đồ vật, rác rến tuông ra, tạo nên không gian rối loạn,
không trật tự. Tu tập đối với ta cũng thường xảy
ra như thế. Mở cái hộp (Tâm) ra.
Mọi
người chúng ta cảm giác là, chúng ta và đời sống thì phân
cách nhau; giống như có một bức tường bao lấy chung quanh
ta. Dù là bức tường vô hình, nhưng nó hiện hữu.
Khi nào ta còn cảm giác phân cách với đời sống là ta có
cảm giác bức tường tồn tại. Người giác ngộ thì
không có bức tường đó. Tôi thì chưa có hân hạnh gặp
được một người như thế. Thế nhưng, với sự tu tập,
bức tường đó sẽ từ từ mờ nhạt đi và sẽ hoàn toàn
biến mất.
Bức
tường đã giữ cho chúng ta bị biệt lập. Chúng ta có
thể bồn chồn, có những tư tưởng xáo trộn, nhưng chính
bức tường che khuất làm cho chúng ta không nhận thức ra được
những cảm giác đó. Nhưng khi ta tu tập (và nhiều bạn
đã biết điều này), giống như chúng ta bắt đầu tạo ra
những cái lỗ trên bức tường này. Trước kia nó bao
quanh ta một cách liền lạc và kín mích, còn bây giờ thì
nó có nhiều lỗ, vì sự tu tập giúp cho ta ý thức và nhạy
bén hơn. Ta không lý gì ngồi bất động ra đó trong nửa
giờ mà không học được điều gì. Ngày lại ngày qua,
ba-mươi phút mỗi ngày, ta học và học không cần biết ta
có thích hay không.
Khi
sự bít bùng không còn bởi đã có những lỗ hỗng, âm thanh
và màu sắc có thể xuyên qua bức tường. Dĩ nhiên mục
đích của bức tường là ngăn cách không cho chúng ta biết
những gì về mình. Nhưng khi những lỗ đã xuất hiện thì
cũng giống như cái hộp kỳ bí kia sắp bật mở ra.
Điều lý tưởng của tu thiền là làm cho cái hộp (Tâm) đừng
bật mở tung ra. Bời vì sự giải thoát là một điều
gì không thể đoán trước được. Cho nên, nếu cái hộp
mở sớm quá — mọi sự sẽ phơi bày ra lúc này (những thứ
trong hộp hay những sự thật về bản tâm ta). Nếu tâm
ta đủ trưởng thành để đón nhận hiện trạng thì mọi
sự trở nên hoàn hảo; bằng ngược lại, có khi kết quả
còn tệ hại hơn.
Cái
hộp kỳ bí là tất cả những hoạt động của cái vị kỷ,
và những cảm xúc tương ứng mà nó tạo ra. Ngay cả
khi ta tu tập thật tốt, cũng có lúc (trong vài trường hợp)
cái hộp muốn nổ tung ra — và bất ngờ như một cơn bảo
xảm xúc cuốn xoáy quanh ta. Nhiều người không thích
ngồi khi sự cố này xảy ra. Nhưng những người có lòng
quyết tâm cao, họ sẽ vượt qua một cách dễ dàng và tiếp
tục tọa thiền. Trong đời tôi, sự từ bỏ xảy ra rất
vi tế, chắc có lẽ bởi vì tôi tọa thiền nhiều và dự
nhiều lần nhập thất.
Ở
trung tâm Thiền, tôi đã chứng kiến nhiều thiền sinh trưởng
thành trong tu tập và bắt rễ đi vào đời sống của họ.
Như thế không có nghĩa là cái hộp kỳ bí kia không mở; cả
hai đang biến chuyển: sự hình thành và sự khó chịu.
Đối với một số người, đây là khoãng thời gian nhức
nhối khi cái hộp đang chuẩn bị mở. Ví dụ, một cơn
giận bất ngờ xuất hiện. Nó trái ngược lại cái ảo
tưởng mà mình đang có là, trong khi tu tập là ta luôn có hạnh
phúc và tình thương. Cái hộp kia có mở hay không là
do điều kiện chung quanh (cần hay không cần), thì là chuyện
bình thường; không xấu cũng không tốt; nó chỉ vậy.
Tương tự như, chúng ta rất muốn cuộc sống của mình được
tự chủ và không phải bị trói buộc trong lề lối chỉ biết
phản ứng lại môi trường chung quanh; thay vì đáp ứng lại
nó. Do đó, chúng ta cần phải tu tập vào những
thời điểm mà ta đang phản ứng lại môi trường, đó mới
là chính yếu.
Tu
tập thì không dễ tí nào cả. Nó sẽ chuyển biến đời
sống của ta. Nhưng nếu ta có một ý tưởng khờ dại
là sự chuyển đổi có thể hoàn thành mà không phải trả
một cái giá (không tốn công sức), thì rõ là ta đang tự
lừa dối chính mình. Đừng thực hành ngoại trừ bạn
cảm thấy không còn việc gì khác để làm. Nếu bạn
thấy đi lướt sóng, tập thể lực, rèn luyện khả năng âm
nhạc là điều bạn muốn (hay thích) làm, thì nên làm thế.
Đừng tu tập trừ khi bạn cảm thấy mình cần làm vậy.
Bởi vì, tu tập thật sự cần lòng dũng cảm cao độ; bạn
sẽ phải đối diện mọi thứ về bản thân đang được giấu
kín trong chiếc hộp kỳ bí đó, bao gồm những khó chịu nhất
mà bạn không muốn biết tí nào cả.
Tu
thiền ta phải gầy dựng một phương thức sống. Theo
từ ngữ truyền thống, đời sống đó đặt căn bản trên
những lời nguyện, nó vượt lên trên điều yêu cầu cá nhân:
ta phải lập nguyện rằng, cuộc đời ta sẽ gầy dựng theo
tiêu chuẩn chung và cũng sẽ làm mẩu mực cho người khác.
Nếu chúng ta đang sống với ý thức hệ (hãy bỏ qua vấn
đề tốt hay xấu, nó chỉ là một ý thức hệ) là chỉ vì
mình, chỉ quan tâm về “ta cảm giác ra sao”, hay là “ta
muốn những gì”, thì tu thiền sẽ là một việc rất khó
khăn. Có lẽ chúng ta nên chờ một thời gian. Là
một người hướng dẫn, tôi có thể súc tiến sự tu tập
và khuyến khích hành giả tinh tấn, nhưng tôi không thể sống
cho người khác, bởi vì trong đời sống thì sự tu tập mới
là nơi chốn để thiền tập có tác dụng.
Cái
hộp thì đang hé mở cho một số người ở đây — bạn phải
làm thế nào với những thứ rác rển đó? Đây là những
thứ bạn nên biết vì nó sẽ làm xáo trộn giai đoạn tu tập
của bạn. Một là, đối với những người đi trên con đường
này, nó rất là bình thường — thật ra, rất cần thiết.
Hai là, nó sẽ không tồn tại lâu dài. Và ba là, nó sẽ còn
trở lại nữa vào lúc khác, vào lúc khi ta cần hiểu biết
sự tu tập của mình và biết kiên nhẫn là cái gì. Nhất
là trong thời gian nhập thất. Nếu bạn đã tọa thiền
hai-mươi, ba-mươi năm, tu học hay không thì không còn là quan
trọng nữa. Nhưng ở vào một giai đoạn nào đó, tu học
hay nhập thất rất ư là quan trọng, và bạn nên tham gia càng
nhiều, khi hoàn cảnh sống cho phép, thì càng lợi ích.
Lời khuyên đó hàm ý cái sức mạnh để duy trì cường độ
của tu tập. Nếu chúng ta không muốn loại “dành riêng
cho tu tập”, thì cũng không là một điều xấu, tôi muốn
nhấn mạnh rõ ở điểm này. Đôi khi người ta cần mười-năm
hay là dài hơn lang thang, thơ thẫn, chờ cho cuộc đời dạy
cho mình những bài học thực tiễn, trước khi sẳn sàng để
cam kết cho một sự tu tập nồng nhiệt.
Vậy
cái hộp kỳ bí đó đã làm đão lộn và quấy rầy ta, đã
làm trồi lên những thứ mà chưa hề nhận thức được từ
trước: sự oán hận của ta đối với cuộc đời. Nó
(sự oán hận) sẽ thiêu cháy ta sớm hay muộn. Đây là
cái Ngã, cơn oán hận cuộc đời bởi vì cuộng đời không
xảy ra theo chiều hướng chúng ta muốn. “Nó không chìu
theo ý ta! Nó không cho tôi cái mà tôi mong muốn! Tôi muốn
đời phải ưu đãi tôi hơn!” Nó là sự phẫn nộ của
ta khi con người hay sự kiện trong cuộc đời không cho những
gì chúng ta mong muốn.
Có
lẽ cái hộp của bạn giờ đây đang mở ra giửa chừng rồi.
Ở một lúc nào đó, tôi muốn bạn chia sẽ những gì ích
lợi mà bạn đã tìm thấy trong sự tu tập lúc này. Là
thiền sinh, trên vài phương diện, có thể ích lợi cho bạn
đạo hơn so với người như tôi; vì tôi có thể không còn
nhớ gì những kinh nghiệm vào giai đoạn này nữa. Tôi hiểu
về sự xung đột nhiều hơn, nhưng kinh nghiệm về những khó
khăn có thể nhạt dần. Đó là một trong những điều
tốt về giáo đoàn; vì nó là một nhóm người có cùng một
đường lối tu tập chung. Trong giáo đoàn, ta có thể
thành thật, ta không cần phải giấu kín những khó khăn, trở
ngại của mình. Điều đau đớn nhất là khi mình có
ý nghĩ, tôi thật không bình thường, và không ai lại có quá
nhiều trắc trở như tôi. Dĩ nhiên, đó không phải là
sự thật.
Đừng
Giận
Khi
tôi giảng, tôi cố gắng làm sáng tỏ vấn đề bằng mọi
phương tiện thiện xảo đã xảy ra chính vào bản thân tôi,
hầu mong giúp được người khác rút tỉa cho riêng họ, để
đả phá mê lầm. Nói về vấn đề này thật là khó
khăn. Tôi không bao giờ thích giảng pháp, bởi vì ngôn
từ không thể nào diễn đạt hết sự thật: tôi luôn có
chiều hướng đi xa trọng tâm của vấn đề, hoặc dùng không
đúng từ, làm người khác lẫn lộn… Nhưng một lần nữa,
đây cũng là một phần của tu học. Pháp thoại không
nhất thiết phải được hiểu; nếu nó làm cho bạn phản
ứng và lờ mờ, đôi khi đó lại là điều tốt. Ví
dụ: Chúng ta có thề nói, mọi người trên thế gian ở giây
phút này, đang là tốt nhất với tất cả khả năng của họ.
Chính cái từ “tốt nhất” tạo ra vấn đề. Tương
tự như câu nói, “mọi sự như nó đang là, thì hoàn hảo”
cũng có rắc rối nữa. Hoàn hảo? Làm tốt nhất?
Ý của bạn là, khi một người làm một điều đồi bại,
là lúc họ đang làm tốt nhất? Chỉ nhận thức qua từ
ngữ ta dùng cũng đủ nói lên sự xáo trộn kinh khủng trong
đời sống và sự tu tập cùa ta như thế nào rồi.
Sự
thật cuộc sống của chúng ta thì mập mờ bởi vì chúng ta
có sự xáo trộn khái niệm (thay vì kinh nghiệm tuyệt đối)
về thực tại. Cho nên, pháp thoại có chiều hướng đã
phá khái niệm tương đối của ta. Khi dùng từ theo lối
cụ thể tạo ra nhiều nghi vấn cũng là điều ích lợi.
Hôm nay, tôi muốn tạo ra thêm nhiều sự mơ hồ. Tôi
sẽ kể cho bạn nghe một mẫu chuyện và rồi đánh lạc hướng
vấn đề để xem chúng ta sẽ đi đến đâu. Ở trung
tâm này, chúng ta không nói nhiều về Kinh tạng hoặc Bát Chánh
Đạo, vì lý do: người giảng sai ý Kinh tạng là phạm luật.
Đó không phải là lý do chính và duy nhất. Tuy nhiên,
hôm nay tôi muốn nói về lời Kinh dạy “Đừng giận”.
Tôi sẽ không nhắc lại, nhưng đề tài của bài giảng là:
“Đừng giận.”
Giả
sử, chúng ta đang ở trong một cái hồ rộng bao phủ bởi
nhiều (không quá dày đặc) sương mù và đang bơi nhẹ chiếc
thuyền con một cách nhàn hạ. Bổng bất chợt từ trong
sương mù, chiếc thuyền con khác xuất hiện và xâm xâm đâm
thẳng vào con thuyền của chúng ta. Và rồi… rầm!
A, trong giây phút này, ta thật sự nổi cơn lên — cái tên
ngu xuẩn nào thế? Tôi mới vừa sơn chiếc thuyền xong,
thế mà giờ lại bị đụng như vầy. Nhưng khi quay qua
thì thấy chiếc thuyền kia không có người. Cái gì xảy
ra cho cơn giận? Nó sẽ như cái bong bóng xì hơi.. Tôi lại
phải sơn chiếc thuyền thêm một lần nữa, vậy thôi.
Nhưng nếu có một người hiện diện trên chiếc thuyền kia
thì sự thể sẽ ra sao? Bạn biết cái gì sẽ xảy ra!
Những sự va chạm bất ngờ với cuộc đời, con người, sự
kiện, cũng giống như cái tống mạnh không kềm thắng của
con thuyền trống kia thôi. Nhưng khổ thay ta lại không
kinh nghiệm cuộc đời bằng lối dẫn giải này. Ta kinh
nghiệm những va chạm kia giống như luôn luôn có người hiện
diện trên chiếc thuyền kia, và ta thật sự bị những kẻ
đó nện liên tục từng đòn này sang đòn khác. Ý của
tôi chỉ muốn nói, tất cả những đụng độ trong cuộc đời
chỉ là sự va chạm với chiếc thuyền trống không có người
trên đó. Thế thôi!
Hãy
để câu hỏi đó qua một bên một chút. Người ta thường
hỏi rằng, “Bạn học (có) được gì từ sự tu tập?”
Cái thay đổi là gì? Cái chuyển hóa là gì? Tu thiền
là việc làm gian khổ, giới hạn và khó khăn. Ta đã
được dạy là phải ngồi mỗi ngày. Ta sẽ được gì
từ những thứ này? Người ta thường nghĩ, “Tôi sẽ
tiến bộ. Tôi sẽ tốt hơn. Nếu tôi dễ mất bình
tỉnh, có lẽ sau thời gian tọa thiền tôi sẽ không dễ dàng
mất bình tỉnh.” Hoặc là, “Thành thật, tôi không
là thiện nhân, có lẽ sau thời gian tu tập, tôi sẽ thành
người tử tế.” Tất cả những ý tưởng này không
hoàn toàn đúng. Cho nên tôi muốn kể cho bạn nghe vài
sự kiện nhỏ để là sáng tỏ thêm vấn đề một chút.
Tôi
muốn nói về cái chảo phẵng trong nhà tôi, nơi tôi sống
với Elizabeth. Tôi về hưu, nên ở nhà cả ngày.
Sau mỗi lần tôi xả hết nước trong bồn rữa chén, tôi hay
đặt cái chảo phẵng trong đó, dùng nó như là một cái dĩa
úp những cái ly cần dùng trong ngày, vừa tiện lợi.
Tôi nghĩ cách này là tốt nhất. Nhưng mỗi lần Elizabeth
rữa chén, cô ta rữa cả cái chảo phẵng và úp nó xuống
cho ráo nước. Vào buổi trưa, tôi ở nhà một mình, nhưng
cô ta về nhà vào mỗi ngày lúc năm giờ chiều. Vậy
tôi hay nghĩ, “A, tôi là người hay là con chuột? Tôi
nên làm sao về cái chảo phẵng? Tôi nên đặt nó theo cách
của Elizabeth muốn hay không?” Tôi làm cái gì đây? Thật
ra, tôi thường hay quên bẵng cả vấn đề và làm theo thói
quen.
Có
vấn đề khác về Elizabeth. Tôi sống chung với Elizabeth
và cô ta thì rất tốt, nhưng tính tình cô ấy thì hoàn toàn
khác với tính tôi. Một điều thú vị trong cuộc sống
của tôi là tìm thấy một món đồ gì trong phòng chứa đồ
mà tôi có thể bỏ.. đi. Elizabeth thì khác, cô ta có nhiều
cái cho một thứ và không muốn bỏ đi bất cứ món gì.
Vậy thì, khi tôi muốn tìm thứ gì cũ, tôi thường không thể
bởi gì tôi đã liệng bỏ hết. Còn cô ta thì không thể
tìm được món cô muốn tìm, bởi vì cô ấy có quá nhiều
món trong một lúc.
Thêm
một ví dụ nữa rồi ta sẽ trở lại vấn đề: Tôi kể bạn
nghe cái cảnh trạng khi tôi đi xem xi-nê với con gái của tôi:
“Mẹ! mẹ đã biết những cuốn phim mẹ chọn thì thật là
tệ!” Và tôi nói, “À! con không nhớ cái cuốn phim
mà con chọn lần trước chúng ta xem sao? Thế nào?” Rồi
tranh cãi, đưa đẫy… rồi cuối cùng chúng tôi xem đại một
cuốn phim nào đó.
Ý
nghĩa của những mẫu chuyện này là gì? Căn bản đó
chỉ là những vấn đề vụn vặt, nhưng ta đừng để mất
đi thói quen tỉnh giác từ sự tu tập. Tôi và con gái
tôi thật ra không quan trọng hóa gì về cuốn phim nào, nhưng
cãi cọ với nhau cũng là một phần của đời sống.
Đó chỉ là mặt vui nhộn của cuộc đời, bạn có nghĩ vậy
không? Ta không cần phải phân tích nó, chia xén nó, hoặc
nghị luận về nó. Kỳ diệu của đời sống với mọi
hoàn cảnh là .. gì? Sự hoàn hảo của bản chất hiện
trạng của nó như-nó-là.
Bây
giờ bạn có thể đang nói rằng, đó chỉ là sự kiện tầm
thường ở mức độ thô thiển. Còn những vấn đề
quan trọng hơn như phiền não, sân hận? Tôi sẽ trả
lời là, chúng thì cũng không khác. Nếu bạn có người
thân mới từ trần, thì thực chất của nổi buồn chính là
kỳ diệu của cuộc sống, và là trạng thái của bạn lúc
đó. Và trong trạng thái đó theo phong cách của bạn chứ
không phải của tôi. Tu tập là sẳn sàng cho cái hiện
trạng của đời sống — từ ngữ “sẳn sàng” cũng không
diễn tả đúng. Phần lớn cuộc đời, như trong câu chuyện
tôi kể, thì khôi hài, ta chỉ có thể nói thế; nhưng ta thì
không chịu nhìn nó với khía cạnh khôi hài. Ta luôn nghĩ
rằng người chung quanh ta nên khác đi: “Tôi nghĩ họ nên
là thế này.” Khi ta đến điểm mà ta gọi là “điểm
nóng” trong cuộc đời, nó không thú vị gì cả — tôi thì
không nói thế — nhưng cũng vẫn “như-nó-là”, nó vẫn
hoàn hảo.
Tôi
muốn thêm một điểm nữa: Tôi nghĩ sự tu tập vững vàng
là khả năng thể nhập với đời sống và sống trong nó với
“như-nó-là”. Đó không có nghĩa là, bạn không có
quyền duyệt xét, mọi thứ lăng xăng về đời. Bạn
vẫn có! Nhưng đó không phải là điểm quan trọng. Nó
giữ vai trò theo một cách khác. Tất cả phương pháp
tu tập là để vời cái “điểm nóng” ra xa hơn, có thế
ta có thể chịu đựng (hay tự chế) lâu và nhiều hơn.
Ban đầu ta chỉ có thể giữ (bình thản đối với) vài sự
kiện trong một chừng mực nào đó. Nhưng sau sáu tháng
tu tập thì cái “điểm nóng” đó kéo dài xa hơn, rồi một
năm, mười năm, lâu hơn… Nhưng khi nào ta còn sống thì ta
vẫn còn “điểm nóng” đó, và tùy vào thành tựu trong tu
tập mà nó xa hay gần mà thôi.
Trong
lúc sự thực hành của chúng ta trở sang giai đoạn phức tạp,
chúng ta sẽ cảm giác được cái lòng tham to lớn, sự tàn
nhẫn kinh khiếp của chính mình. Chúng ta thấy ra nhiều
thứ trong đời sống mà ta ngoãnh mặt làm ngơ, rồi những
thứ mà ta không chịu bỏ qua; thêm những thứ mà ta ghét bỏ;
cũng như những điều mà ta không thể chấp nhận. Và
nếu chúng ta tu tập một thời gian dài, chúng ta sẽ có nỗi
buồn về những điều đó. Nhưng cái mà ta bỏ qua (vô
tình) không thấy là lãnh vực mà sự tu tập tiến bộ —
lãnh vực mà ta có sự đồng cảm với cuộc sống như-nó-là.
Chỉ là sự dễ thương, nhiệt tình của Elizabeth như chính
là bản thân cô ta, chứ không phải là gì khác mà cô nên
là; cô ta tốt đẹp với như cô-ta-là vậy, cũng như chính
tôi, chính bạn, chính tất cả mọi người. Cái phạm
trù này lan rộng, nhưng luôn luôn có một điểm mà nơi ấy
ta không thể nào thấy được sự toàn mỹ. Và đó là
cái điểm mà ta cần tu tập. Nếu bạn là hành giả sơ
cơ, thì “điểm nóng” đó đang ở ngay đây. Không sao
cả! Tại sao nó lại phải ở nơi khác? Theo thời gian
của dòng đời, cái “điểm nóng” đó di động, không bao
giờ biến mất, nó luôn hiện hữu. Đó là lý do tại
sao chúng ta ở đây hôm nay. Ngồi như chúng ta đang ngồi,
và mặc cho cái gì sinh ra rồi diệt đi bên trong chúng ta.
Sinh ra, trụ đó, rồi diệt mất. Nhưng khi ta tới “điểm
nóng” thì ta không còn nhớ gì nữa những gì ta đang cần
phải làm. Bởi vì rất ư là khó khăn khi ta đang ở nơi
điểm này. Tu tập thật là không phải dễ dàng gì.
Những
thứ vụn vặt trong đời không làm tôi bận lòng. Ngược
lại nó còn làm tôi thấy vui vui. Thỉnh thoảng, tôi còn
thấy thích tranh cãi với con gái của tôi nữa. “Mẹ!
bao nhiêu năm qua rồi mà mẹ vẫn không thể nào buộc giây
an toàn khi ngồi trên xe?” “À! tôi không thể.”
Đó cũng là cái thú vui, khi sinh hoạt với người khác.
Nhưng còn về cái “điểm nóng” thì sao? Đó là nơi dành
cho tu tập. Và để hiểu cũng như thực hành nó, hay nhớ
áp dụng nó vào mọi thời, nhất là lúc ta không muốn thực
tập — đó cũng chính là lúc thực tập trở nên cần thiết
nhất. Chúng ta không muốn trở thành thánh nhân, mà là
một con người thật sự, với tất cả mọi thứ thăng trầm
trong đời sống và cũng hòa nhập với những buồn vui cuộc
đời của người chung quanh. Khi chúng ta không thể làm
được thế, thì chúng ta nên nhận ra đó là dấu hiệu báo
cho ta biết, đây là lúc tu tập. Tôi biết thế — tôi
đã gặp điểm này vào tuần trước. Nó thật không dễ.
Nhưng tôi đã đi qua nó và bây giờ tôi chờ đợi cho điểm
đó sẽ xảy ra lần nữa và rồi lần nữa. Đó là sự
tu tập của tôi.
Đồng
thời chúng ta có thể nhạy bén hơn đối với đời sống
của mình và bản chất thật của đời sống, chúng ta không
thể nào trốn chạy. Chúng ta có thể thử tránh né một
lúc và phần lớn con người cố gắng càng lâu càng tốt;
nhưng thật ra, chúng ta không thể nào chạy mãi được.
Nếu ta tọa thiền vài năm, thì ta chạy trốn càng khó khăn
hơn. Vì vậy tôi mong rằng các bạn hãy tri ơn sự tu
tập của mình, cuộc đời mình, và người khác. Chỉ
thế thôi, không có gì là phức tạp; và nhận thức được
“điểm giới hạn” của mình. Ai cũng có “điểm nóng”
đó cả. Bạn có lẽ ngoãnh mặt nơi khác và chối từ
nhìn nó, nhưng nếu bạn làm thế thì bạn sẽ không bao giờ
trưởng thành và hoàn cảnh chung quanh bạn cũng không tốt
hơn. Nhưng chắc chắn là bạn không thể nào tránh né
hơn khoảng thời gian nhất định.
Hỏi:
Thỉnh thoãng khi tôi đọc về thiền, dường như là ta chỉ
là một khán giả.
Joko:
Không! Chắc chắn không phải là một khán giả. Bản
thân của Thiền là hành động.
Hỏi:
Chừng như có liên hệ đến “điểm hạn chế”. Khi ta ở
ngay vào “điểm hạn chế” đó, thì hành động mà ta chọn
luôn có vẽ không được sáng suốt như là cách ta nên làm…
Joko:
Hãy trở lại chiếc thuyền. Giả như, phần lớn chúng
ta đã kinh nghiệm qua khi quây quần với nhiều trẻ con có
thể thấy những sự việc chúng hay làm — ngay cả nếu chúng
chạy đến gần và đá vào ống quyễn của bạn — đó là
một chiếc thuyền trống không, phải không? Bạn phải
chấp nhận vậy. Tôi nghĩ đức Thế tôn có nói, “Tất
cả chúng sanh là con ta.” Điều muốn nói là, để cho
cái “điểm giới hạn” đó di chuyển, ta cần phải tu tập
những khi ta không thể xem “Tất cả chúng sanh là con ta.”
Tôi nghĩ đó là cái bạn vừa muốn nói.
Hỏi:
Tương tự nhưng xa hơn một chút: thay vì nói đứa trẻ sắp
đá vào ống quyễn ta, mà là sắp châm lửa đốt nhà.
Joko:
Vâng, ngăn cản nó! Lấy que diêm đi! Nhưng mà nó làm thế
vì có một lý do nào đó (theo nó đang nghĩ vào lúc ấy).
Cố gắng tìm cách giúp nó hiểu để học từ cái vấn đề
đang xảy ra.
Hỏi:
Nhưng khi ta ngăn cản nó, thầy sẽ làm gì khác hơn nếu thầy
cảm thấy hành động đó có tính cách xúc phạm cá nhân.
Joko:
Nếu vậy, thì đành chấp nhận thôi. Với trẻ con thường
thường ta thấy đó là xúc phạm cá nhân, đúng vậy không?
Nhưng nếu ta suy nghĩ trong mười giây, ta sẽ biết rằng ta
phải có lối hành xử thích hợp với một đứa trẻ; ta có
thể làm vậy trừ khi ta cảm thấy lòng tự trọng của ta
bị đe dọa bởi hành động của đứa bé. Lúc đó chiếc
thuyền không còn trống không nữa. Tất cả bậc cha mẹ
đều có loại phản ứng này. Chúng ta muốn con cái của
chúng ta hoàn hảo; chúng nên là những đứa con gương mẩu
nếu không người ta sẽ chê cười và chê trách chúng ta. Nhưng
chúng chỉ là những đứa trẻ. Chúng ta không hoàn toàn
và chúng cũng không hoàn toàn.
Hỏi:
Thầy có nhắc qua, “Đừng giận dữ.” Tôi có thắc
mắc về điểm này. Thầy nói rằng, khi cơn giận trổi lên,
hãy để nó tự nhiên! chỉ chứng kiến và để nó đi qua.
Nhưng nếu tôi có thói quen phản ứng bằng cách này hay cách
khác trong cơn giận qua khoảng thời gian, thì làm cách tôi
để nó đi qua?
Joko:
Theo kinh nghiệm cơn giận không có lời nói hay hình tướng.
Bạn không thể nào bắt buộc nó đi, nhưng bạn đâu cần
bắt buộc phải trút lên đầu người khác.
Hỏi:
Tôi muốn suy diễn thêm trường hợp tương tự của chiếc
thuyền. Nếu ta thấy chiếc thuyền kia đang đi về phía
chúng ta và có người trên đó, ta có lẽ la hét lên, “dừng
lại và giữ một khoãng cách!” Ngay cả nếu đó là
chiếc thuyền trống, ta có lẽ chỉ vớ mái chèo và chống
chiếc thuyền qua một bên, không cho nó đụng vào thuyền của
chúng ta.
Joko:
Đúng, ta sẽ phải làm hành động thích hợp vào lúc ấy.
Hỏi:
Tôi không dám chắc là vậy, bởi vì thông thường ta sẽ hét
lớn, ngay cả nếu nó là một chiếc thuyền trống; ta đổ
thừa cho ông trời hay bất cứ gì khác.
Joko:
Vâng, nó giống như trường hợp cái chảo phẵng. Bạn
có thể la to, nhưng có sự khác biệt giữa lúc đó và sự
suy nghĩ về sự kiện này vào lúc ở mười dặm sau đó.
Hỏi:
Mặc dù không có ai trong đó, ta vẫn viện lý do để đổ
cho tạo hóa đã làm ra vấn đề cho chúng ta. Ngay cả
khi nó là chiếc thuyền trống, ta vẫn đặt một người nào
đó vào đó.
Joko:
Vâng! Đúng vậy. Nó thì luôn luôn là con thuyền trống.
Điểm chính một lần nữa, càng tu tập lâu thì nó xảy ra
ít đi. Không phải vì ta nói, “Tôi sẽ không giận”
— phản ứng thì không có đó. Ta cảm thấy khác hơn
và ta có thể không biết là tại sao.
Hỏi:
Nếu chúng ta kinh nghiệm cơn giận đang lên cấp, thì có phải
đó là dấu hiệu của điểm giới hạn của ta?
Joko:
Vâng, đó là lý do tại sao tôi nói cái đề tài của cuộc
nói chuyện này là “đừng giận dữ.” Lại một lần
nữa, điểm chính yếu là hiểu được ý nghĩa của tu tập
đối với cơn giận; nó không phải là một luật cấm (hay
là giáo điều) đơn giản, nó sẽ không có ích lợi gì.
Hỏi:
Rõ ràng là tôi vẫn phải thực hành thêm nữa. Cái gì
xảy ra cho tôi, khi những tai họa bộc phát như là: “Tôi
không nên bị trắc trỡ này.” “Bạn tôi không bị thế.”
“Làm thế nào nó lại xảy ra?” Tôi bị trói buộc trong
sự bất công và cứ lần mò theo đường hướng chống trả
lại sự không công bằng mà tôi nghĩ.
Joko:
Không sao. Nó thật là rất khó, vô cùng khó khăn. Nhưng nó
cũng là cơ hội cho sự tu tập.
Hỏi:
Tôi bị mập mờ khi nghe nói về sự giác ngộ bất chợt.
Nếu đây là một quá trình, thì thế nào là trạng thái giác
ngộ?