
|
.
MẶT HỒ
TĨNH LẶNG
Thiền
sư Ajahn Chah
Tỳ
kheo Khánh-Hỷ chuyển dịch
Nguyên
tác: "A still forest pool -The insight meditation of Ajahn Chah",
compiled
and edited by Jack Kornfield and Paul Breiter
 |
 |
Cái
cốc của ngài Ajahn Chah
Ajahn
Chah bảo rằng ngài chẳng mơ gì nữa. Một đêm ngài chỉ
ngủ vài tiếng trên một cái cốc cao cẳng. Bên dưới cốc
là một sân rộng trống trải để tiếp khách.
Những
vị khách đến thăm ngài thường mang theo quà. Ngoài thức
ăn, y áo, họ còn đem dâng ngài những pho tượng cổ. Nhiều
pho tượng được chạm trổ những hoa văn biểu tượng Phật
giáo rất công phu và mỹ thuật.
Một
vị sư Tây phương, nguyên là một nhà sưu tầm đồ cổ, rất
say mê những tác phẩm mỹ thuật Á châu, lấy làm sung sướng
được nhận lãnh nhiệm vụ quét dọn sạch sẽ cốc của
ngài Ajahn Chah hàng ngày. Nhà sư nghĩ rằng đây là cơ hội
tốt để thầy thưởng thức những nghệ thuật phẩm mình
hằng ưa thích. Nhà sư nhận chìa khóa, lên cốc mở cửa,
nhưng chỉ thấy độc một chiếc giường nhỏ và cái mùng
che muỗi. Nhà sư khám phá ra rằng mỗi khi Ajahn Chah nhận được
tặng phẩm gì, ngài liền phân phối ngay sau đó, càng sớm
càng tốt. Achan Chah không dính mắc vào bất cứ cái gì.
Một
buổi lễ thiêng liêng, và một ngày nóng bức
Ngay
thời kỳ Đức Phật, các nhà sư vẫn được mời đi làm
lễ ban phước hay đem lại sự an lành cho tín đồ trong những
lúc họ gặp khó khăn. Kinh điển có ghi chép chính Đức Phật
đã theo tục lệ cổ truyền rảy nước thiêng và ban phúc
cho thiện nam tín nữ.
Vì
phần lớn các nhà sư hiện nay ở Thái Lan chỉ thích nghiên
cứu học hỏi kinh điển và lễ lạc mà không chú trọng đến
việc hành thiền nên ngài Ajahn Chah thường gọi đùa những
nghi lễ này là "Đi ngược đường." Tuy thế, Ajahn Chah cũng
dùng nghi lễ khi cần thiết. Một buổi chiều nóng nực, Ajahn
Chah được mời xuống phố để thuyết pháp và làm lễ ban
phước cho một số tín đồ và học sinh. Sau phần tụng kinh
và thuyết pháp thường lệ, Ajahn Chah bưng một bát nước
bằng đồng, nối liền với một sợi chỉ chuyền qua tay tám
vị sư khác, dẫn đến bức tượng Phật lớn ở tư thế
ngồi thiền. Sau phần tụng kinh và lễ dâng hương đèn, Ajahn
Chah đứng dậy dùng một nhánh lá cọ rảy nước thiêng để
chúc lành cho mọi người đến tham dự buổi thuyết pháp.
Môt
nhà sư Tây phương trẻ trong phái đoàn chư tăng đến tham
dự khởi tâm bất bình. Sau đó, không thể kiên nhẫn được
với buổi lễ, than trách với Ajahn Chah:
--
Tại sao Ngài lại làm những nghi lễ vô bổ và chán ngắt,
chẳng phù hợp với việc hành đạo chút nào?
Ajahn
Chah trách lại:
--
Dĩ nhiên phải làm, vì một ngày nóng nực như thế này, mọi
người đến tham dự đều muốn tắm mát.
Chân
phép mầu
Dân
làng và Phật tử sống quanh tu viện Wat Pah Pong kể rất nhiều
chuyện về phép mầu của ngài Ajahn Chah. Họ nói rằng Ajahn
Chah có thể phân thân đến nhiều nơi trong cùng một lúc.
Có người quả quyết đã thấy Ajahn Chah phân thân thành hai.
Họ nói rằng Ajahn Chah đã dùng phép mầu để chữa bệnh;
Ajahn Chah có nhãn thông đã thuần thục trong việc nhập định.
Ajahn
Chah cười khi nghe được những chuyện này. Phép mầu là vấn
đề mà những người chưa giác ngộ cũng như những người
chưa thông hiểu sâu xa Phật pháp thường mong cầu và quan
tâm. Ajahn Chah nói:
--
Chỉ có một loại Chân Pháp Mầu. Đó là Giáo Pháp, những
lời dạy có khả năng giải thoát tâm và chấm dứt khổ đau.
Những pháp mầu khác chỉ là ảo tưởng, thuật tráo bài,
mà mắt khiến ta đi trật đường. Đường chính của chúng
ta liên quan đến con người, chết sống và tiến đến giải
thoát. Ở Wat Pah Pong chỉ dạy có Chân Pháp Mầu mà thôi.
Một
dịp khác Ajahn Chah nói với chư tăng:
--
Dĩ nhiên, một khi thiền định thuần thục, có thể dùng thiền
định vào những mục tiêu khác như luyện thần thông, làm
nước thánh, phúc chúc, làm bùa, tiên đoán việc tương lai,
v. v. Nếu đạt tâm định các sư có thể làm được điều
đó. Nhưng hành thiền như thế chẳng khác nào uống thuốc
độc, uống rượu. Thế thì còn đâu là chánh đạo, con đường
Đức Phật đã đi? Ở đây, thiền định (thiền vắng lặng)
chỉ dùng làm căn bản cho thiền minh sát, vì vậy không cần
phải đạt đến mức thiền định thật cao. Chỉ cần quan
sát những gì sinh ra, tiếp tục quan sát nhân và quả, cứ
thế tiếp tục quan sát. Bằng cách này chúng ta dùng sự chú
tâm để quan sát hình sắc, âm thanh, mùi vị, sự xúc chạm
và những hoạt động của tâm ý và cuối cùng sẽ tìm thấy
Pháp Giải Thoát.
Pháp
hành của người chủ nhà
Đời
sống của gia đình thật khó mà cũng thật dễ. Khó làm nhưng
dễ hiểu. Chẳng khác nào bạn đến đây và than phiền về
cục than đỏ mà bạn đang nắm trong tay. Tôi chỉ đơn giản
bảo bạn hãy vất nó đi. Bạn không chịu và cãi lại:
--
Không, tôi không muốn bỏ. Tôi muốn nó trở nên lạnh cơ.
Bạn
có thể chọn một trong hai cách: vất bỏ nó đi, hoặc kiên
nhẫn chịu đựng. Bạn sẽ phân vân hỏi lại:
--
Làm thế nào tôi có thể vứt bỏ được?
Bạn
có thể bỏ gia đình bạn được không? Được. Bỏ phần
nội tại trong tâm bạn. Bỏ sự dính mắc bên trong thôi. Giống
như con chim đẻ trứng. Bạn có trách nhiệm phải ấp trứng.
Nếu không trứng sẽ thối.
Có
thể bạn muốn mọi người trong gia đình nể phục và cảm
thông bạn, biết rõ tại sao bạn làm như thế này mà không
làm như thế kia, v. v. Nhưng có thể họ không cảm thông được
bạn. Thái độ của bạn có thể thiếu hòa ái. Tâm hồn bạn
có thể chật hẹp. Nếu cha mẹ là một tên trộm và con không
hưởng ứng, phải chăng con là đứa trẻ hư hỏng? Hãy giải
thích và tìm hiểu mọi chuyện xảy ra trong chiều hướng tốt
đẹp. Cố gắng thành thật, sau đó hãy để mọi chuyện tự
nhiên. Nếu bạn bị bệnh và quyết định đến gặp bác sĩ,
nhưng sau khi tận tâm chữa trị bằng mọi loại thuốc, bệnh
bạn vẫn không khỏi, bạn phải làm thế nào đây? Bạn không
còn cách nào hơn là phải chấp nhận thực trạng và để
tâm tự nhiên.
Nếu
bạn nghĩ đến các danh từ "gia đình tôi," "việc hành thiền
của tôi," bạn sẽ gặp rắc rối vì những hình thức tự
ngã này là nguyên nhân của đau khổ. Đừng nhọc công đi
tìm hạnh phúc, dầu bạn đang sống với những người khác
hay đang sống một mình. Hãy sống với giáo pháp, hạnh phúc
sẽ tự tìm đến. Phật Pháp giúp bạn giải quyết vấn đề,
nhưng chính bạn phải tự thực hành và khai mở trí tuệ trước.
Bạn không thể có cơm bằng cách chỉ bỏ nước và gạo vào
nồi, rồi bảo nó chín ngay. Bạn phải nhúm lửa và để cơm
có đủ thời giờ chín. Với trí tuệ mọi vấn đề cuối
cùng đều có thể giải quyết. Khi hiểu rõ đời sống gia
đình, bạn có thể hiểu rõ được nghiệp báo và nhân quả,
và nhờ thế bạn có thể quán xuyến và cải thiện mọi hành
động của bạn trong tương lai.
Hành
thiền chung nhóm với mọi người ở thiền viện hay trong những
khóa thiền là những việc làm không mấy khó khăn. Vì ở
đấy mọi người đều hành thiền, bạn phải tinh tấn theo
họ, phải ngồi thiền, phải kinh hành như mọi người. Nhưng
lúc về đến gia đình, bạn gặp khó khăn. Bạn bảo rằng
lúc ở nhà bạn làm biếng. Bạn hãy bỏ hết quyền lực của
chính bạn, chuyển quyền hành đó kẻ khác, cho sở làm, cho
những vị thầy ở ngoài bạn. Hãy tỉnh dậy! Bạn tạo ra
một thế giới riêng của chính bạn. Mà điều quan trọng
là bạn có thích hành thiền không đã?
Là
sư sãi, chúng tôi phải cố gắng giữ giới luật và hành
hạnh đầu đà. Thực hành nghiêm chỉnh giới luật là con
đường dẫn đến giải thoát. Các bạn cư sĩ cũng phải cố
gắng giữ giới luật như vậy.
Các
bạn hành thiền ở nhà nên giữ gìn trong sạch những giới
căn bản. Cố gắng kiểm soát hành động và lời nói. Thật
sự tinh tấn và hành thiền liên tục không gián đoạn. Muốn
tập trung tâm ý bạn phải rán tinh tấn. Đừng thấy chỉ
mới cố gắng một hay hai lần mà không tập trung tâm ý đã
sinh ra chán nản.
Tại
sao không thử cố gắng lâu hơn? Bạn đã để tâm trí đi
lang bạt bao lâu theo ý nó mà không kiểm soát được? Bạn
có băn khoăn rằng một hay hai tháng chưa đủ để luyện tâm
an tịnh không?
Dĩ
nhiên, tâm rất khó huấn luyện. Muốn dạy một con ngựa bất
kham, hãy cho nó nhịn đói một lát, nó sẽ đến gần bạn
hơn. Khi nó đã bắt đầu nghe lời, hãy cho nó ăn chút ít.
Đạo sống của chúng ta có cái hay cái đẹp là có thể huấn
luyện được tâm. Với nỗ lực đúng, chúng ta có thể đạt
được trí tuệ.
Sông
đời sống cư sĩ và thực hành chánh pháp là sống trong thế
gian, nhưng ở trên thế gian. Giới bắt đầu bằng năm điều
học căn bản. Mọi giới đều quan trọng -- là cha mẹ của
mọi điều tốt đẹp.
Điều
căn bản là loại bỏ khỏi tâm mọi sai lầm, quét sạch mọi
nguyên nhân gây ra phiền muộn và dao động. Phải giữ giới
luật thật kiên cố. Sau đó hãy tham thiền khi cơ hội đến.
Đôi lúc việc hành thiền tiến triển tốt đẹp, đôi lúc
không. Đó là chuyện tự nhiên. Đừng bận tâm về việc này.
Cứ tiếp tục. Nếu nghi ngờ khởi lên, hãy xem chúng cũng
như những chuyện khác của tâm đều vô thường cả.
Khi
bạn tiếp tục hành thiền đều đặn thì sẽ có định tâm.
Dùng tâm định này phát triển trí tuệ. Nhìn sự yêu ghét
khởi dậy từ các giác quan mà không dính mắc vào chúng. Đừng
bận tâm nghĩ đến kết quả hay sự tiến bộ. Cũng đừng
mong ngóng ao ước tiến bộ mau chóng. Cũng như đứa trẻ muốn
chạy phải tập bò và tập đi trước đã. Cứ giữ giới
thật trong sạch và tiếp tục hành thiền.
Vô
ngã
Đối
với người không hiểu sự chết, cuộc sống chứa đựng
nhiều rắc rối. Nếu thân thể ta thực sự là của ta, nó
hẳn đã nghe theo mệnh lệnh mà ta đưa ra. Khi ta bảo, "Đừng
có già" hay "Ta cấm ngươi không được đau," nó có nghe lời
ta không? Không, nó chẳng thèm để ý đến. Ta chỉ là người
thuê căn nhà này, chứ không phải chủ nhà. Nếu nghĩ rằng
căn nhà này thuộc về ta, ta sẽ đau khổ khi phải rời bỏ
nó. Nhưng thực ra chẳng có gì gọi là ta, chẳng có cái gì
gọi là bản ngã thường tồn. Không có gì vững chắc, bất
biến mà chúng ta có thể nắm giữ được.
Đức
Phật phân biệt cho chúng ta thấy rõ hai loại chân lý -- chân
lý rốt ráo và chân lý ước định. Ý niệm về một cái
ngã chỉ là một khái niệm, một ước định. Người Mỹ,
người Thái, thầy giáo, học sinh, tất cả chỉ là sự chế
định mà thôi. Một cách rốt ráo thì chẳng có gì cả. Chúng
chỉ là đất, nước, gió, lửa -- những yếu tố tạm thời
kết hợp lại với nhau.
Chúng
ta gọi cái cơ thể này là ta, nhưng một cách rốt ráo, chẳng
có gì là ta cả, chỉ có "ANATTA," vô ngã mà thôi. Muốn biết
rõ sự vô ngã, bạn phải hành thiền. Nếu bạn chỉ suy tư
tìm hiểu, đầu bạn sẽ nổ tung. Một khi bạn hiểu rõ vô
ngã, tức khắc gánh nặng của cuộc sống sẽ được nhấc
đi. Đời sống của gia đình bạn, công việc của bạn,...,
tất cả đều trở nên dễ dàng hơn. Khi không có cái nhìn
chật hẹp về ngã nữa, bạn sẽ không còn dính mắc vào hạnh
phúc. Và khi bạn không còn dính mắc vào hạnh phúc, bạn bắt
đầu có hạnh phúc thực sự.
|