|
.
MẶT HỒ
TĨNH LẶNG
Thiền
sư Ajahn Chah
Tỳ
kheo Khánh-Hỷ chuyển dịch
Nguyên
tác: "A still forest pool -The insight meditation of Ajahn Chah",
compiled
and edited by Jack Kornfield and Paul Breiter
 |
 |
Chánh
niệm
Thiền
có hai loại: Thiền Chỉ và Thiền Quán (Thiền Định và Thiền
Tuệ). Thiền Chỉ giúp cho hành giả được an tịnh. Thiền
Quán, một mặt giúp phát triển tri giác về vô thường, khổ,
vô ngã, một mặt là chiếc cầu để vượt qua ba con sông
lớn này.
Dù
có quan niệm thế nào về cuộc sống này, chúng ta cũng không
nên tìm cách thay đổi chúng theo chiều hướng của mình ưa
thích mà chỉ cần nhìn chúng, để chúng diễn biến một cách
tự nhiên. Nơi nào có đau khổ, nơi đó cũng có con đường
để thoát khỏi khổ đau. Thấy rằng cái gì có sinh có diệt
thì có khổ đau, Đức Phật biết rằng phải có cái gì đó
không sinh không diệt và không khổ đau.
Mọi
phương pháp thiền đều có khả năng phát triển chánh niệm.
Mục đích của chánh niệm là để thấy rõ chân lý tiềm
tàng. Với chánh niệm, bạn quan sát mọi ước muốn khởi
dậy trong tâm -- yêu và ghét, lạc thú và khổ đau. Khi nhận
chân được đặc tính vô thường, khổ và vô ngã của chúng,
bạn hãy để chúng tự nhiên. Bằng cách này, trí tuệ sẽ
thay chỗ cho khổ đau, và hiểu biết sẽ thay thế cho hoài
nghi.
Mặc
dù đề mục thiền nào cũng giúp phát triển trí tuệ, nhưng
chính bạn phải lựa chọn đề mục thích hợp với mình.
Chánh niệm là biết được những gì ngay trong hiện tại,
ghi nhận và tỉnh thức. Hiểu biết thấu đáo rõ ràng phạm
vi hoàn cảnh của đối tượng xuất hiện. Khi chánh niệm
đi liền với giác tỉnh thì trí tuệ sẽ luôn luôn xuất hiện
để giúp cho cặp "Chánh niệm-Giác tỉnh" này hoàn thành sứ
mạng của chúng.
Hãy
quan sát tâm, theo dõi tiến trình kinh nghiệm về sinh diệt.
Lúc đầu chuyển động có tính cách cố định. Ngay khi một
sự vật diệt đi, một sự vật khác lại sinh ra, và bạn
sẽ có cảm tưởng rằng sinh nhiều hơn diệt. Dần dần khi
tâm quan sát nhạy bén và rõ ràng, bạn sẽ hiểu được tại
sao sự vật sinh ra một cách mau lẹ như thế, cho đến một
lúc nào đó bạn sẽ đạt đến một điểm, ở đấy sự
vật sinh rồi diệt và...không bao giờ sinh ra nữa.
Với
chánh niệm bạn sẽ nhận diện được chủ nhân ông thực
sự của mọi pháp. Bạn sẽ không còn có tư tưởng đây là
thế giới của ta, đây là thân thể của ta mà là thế giới
của thế giới, và thân thể của thân thể. Bạn có thể
bảo thân thể bạn đừng già được không? Khi dạ dày bạn
đau, nó có xin phép bạn không? Chúng ta chỉ là người thuê
nhà. Tại sao chúng ta không tìm cho ra ai là chủ nhân thật
sự của thân thể này?
Cốt
tủy của Thiền Minh Sát
Bắt
đầu thực tập bằng cách ngồi ngay thẳng và chú tâm. Bạn
có thể ngồi trên sàn nhà hay trên ghế. Trước tiên bạn
không cần phải quá cố gắng chú tâm. Chỉ cần để ý đến
hơi thở ra vào. Nếu cảm thấy rằng niệm Phật có thể giúp
cho sự chú tâm của bạn mạnh hơn, bạn có thể niệm "Phật,"
"Pháp," hay "Tăng" khi bạn quan sát hơi thở ra vào. (Điều quan
trọng là phải chú tâm vào hơi thở, niệm Phật chỉ là phương
tiện giúp định tâm.) Khi quan sát hơi thở, bạn phải quan
sát một cách tự nhiên, không được điều khiển hơi thở.
Cố gắng điều khiển hay kiểm soát hơi thở là một việc
làm sai lầm, vì khi điều khiển hơi thở, bạn sẽ có cảm
giác hơi thở hoặc quá ngắn, quá dài hay quá nhẹ, quá nặng.
Bạn sẽ có cảm tưởng dường như mình thở không đúng cách,
và sẽ cảm thấy chẳng thoải mái chút nào. Bạn hãy để
hơi thở hoạt động một cách tự nhiên. Làm như vậy cuối
cùng bạn sẽ nhận thấy hơi thở vào ra một cách nhẹ nhàng,
điều hòa.
Khi
quan sát hơi thở ra vào mà bạn tỉnh giác và hoàn toàn ổn
định tâm là bạn đã thở đúng cách.
Khi
bị phóng tâm, bạn hãy dừng lại, điều chỉnh sự chú tâm,
trở về với đề mục chính của mình. Thoạt đầu, khi chú
tâm vào hơi thở, tâm bạn có khuynh hướng muốn đưa hơi
thở đi theo một chiều hướng nào đó. Hãy bình thản, đừng
lo lắng hay tìm cách điều chỉnh nó. Bạn hãy quan sát nó,
và để nó tự nhiên. Thiền sẽ tự nó phát triển. Khi bạn
làm như thế, có lúc bạn sẽ thấy hơi thở ngưng hẳn, nhưng
đừng sợ, bạn sẽ thở lại điều hòa sau đó. Sự ngưng
thở chỉ là cảm giác phát sinh từ tri giác của bạn, thực
ra hơi thở vẫn tự nhiên và nhẹ nhàng tiếp nối. Một lát
sau bạn sẽ thấy hơi thở rõ ràng như trước.
Nếu
bạn tiếp tục giữ tâm an tịnh như thế thì bất kỳ bạn
đang ở nơi nào -- đang ngồi trên ghế, đang ở trên xe, trên
tàu, v. v., bạn đều có thể chú tâm vào đề mục và bước
vào trạng thái an lạc một cách mau chóng dễ dàng. Bất kỳ
bạn đang ở đâu, bất kỳ lúc nào, bạn đều có thể hành
thiền được cả.
Khi
đạt đến sự tiến bộ này thì bạn đã hiểu Đạo phần
nào rồi đấy. Nhưng bạn phải quan sát những đối tượng
của giác quan nữa.
Hãy
hướng tâm an tịnh của bạn vào hình sắc, âm thanh, mùi vị,
sự đụng chạm và suy nghĩ. Tất cả mọi đối tượng của
thân và tâm đều là đề mục để bạn hướng đến. Bất
kỳ cái gì phát sinh đều phải quan sát, ghi nhận; phải ghi
nhận dù bạn thích hay không thích chúng. Hãy ghi nhận một
cách khách quan, đừng để đối tượng yêu ghét ảnh hưởng
đến tâm mình. Yêu, ghét chỉ là những phản ứng đối với
thế giới bên ngoài. Bạn phải có cái nhìn sâu rộng hơn.
Dần dần bạn sẽ thấy mọi cảm giác yêu ghét thực ra chỉ
là sự vô thường, khổ và vô ngã. Hãy xếp mọi tốt xấu,
hay dở vào ba loại vô thường, khổ và vô ngã. Dầu chúng
thế nào đi nữa cũng để chúng yên, chỉ quan sát mà đừng
can thiệp vào chúng. Đó là cách hành thiền minh sát. Làm như
thế tất cả sẽ được bình an tĩnh lặng.
Chẳng
bao lâu, tuệ giác, vô thường, khổ, vô ngã sẽ xuất hiện.
Đó là bước đầu của trí tuệ thật sự, cốt tủy của
thiền, dẫn đến giải thoát. Hãy theo dõi kinh nghiệm của
mình, nhìn nó và tiếp tục cố gắng để thấy chân lý. Hãy
học cách khước từ, không vướng mắc để đạt đến bình
an tĩnh lặng.
Trong
khi hành thiền, nhiều hiện tượng kỳ lạ sẽ đến với
bạn -- bạn sẽ thấy ánh sáng, thấy chư thiên, thấy Phật,
v. v. Khi thấy những điều đó bạn hãy quan sát mình trước
để tìm xem tâm mình đang ở trạng thái nào. Chớ quên điểm
căn bản này. Hãy chú tâm, chớ mong mỏi thấy gì, cũng chớ
mong hình ảnh đừng đến với mình. Nếu bạn theo đuổi những
hình ảnh này, bạn sẽ rơi vào tình trạng ngơ ngẩn vô vị,
vì tâm đã đi ra ngoài tình trạng ổn cố. Vậy thì khi những
hình ảnh ấy đến, bạn hãy quan sát chúng. Khi quan sát chúng,
bạn phải tự chủ, đừng si mê theo chúng. Bạn hãy quán chiếu
rằng chúng chỉ là vô thường, khổ và vô ngã. Khi chúng có
đến gần bạn đi nữa, bạn cũng đừng lấy đó làm điều
quan trọng, hãy nhìn chúng rồi để chúng tự ra đi. Nếu chúng
không đi, cũng vẫn tự nhiên, bấy giờ hãy trở về với
mục đích của bạn, đó là hơi thở. Bạn hãy thở ra vào
ba hơi thật dài, mọi hình ảnh sẽ biến mất. Bất kỳ cái
gì hiện ra cũng mặc, hãy tái lập sự chú tâm. Đừng nắm
lấy cái gì và xem đó là của mình. Những gì bạn thấy chỉ
là những hình ảnh hay những cấu trúc do tâm tạo ra. Đó
là sự giả tạo, hư ảo, gây nên yêu thích, nắm giữ hay
sợ hãi. Đừng đắm mình vào khi thấy những cấu trúc giả
tạo này. Mọi kinh nghiệm bất thường đều đem đến lợi
ích cho kẻ trí, nhưng là mối tai hoạ cho người thiếu khôn
ngoan. Hãy tiếp tục hành thiền cho đến khi nào bạn không
còn bị những hình ảnh quấy nhiễu nữa.
Nếu
bạn có thể phó mặc cho tâm như thế thì không còn gì khó
khăn nữa. Nếu tâm muốn vui, bạn chỉ cần ý thức rằng
niềm vui này không vững bền. Bạn có sợ những hình ảnh
xuất hiện trong tâm bạn hay sợ những kinh nghiệm khác mà
bạn gặp trong lúc hành thiền không? Hãy tự nhiên làm việc
với chúng. Bằng cách này bạn có thể dùng phiền não để
huấn luyện tâm mình, và bạn sẽ hiểu được bản chất
tự nhiên của tâm, thoát khỏi mọi thái cực, rõ ràng và
không dính mắc.
Tâm
chỉ là một điểm đơn giản, là trung tâm của vũ trụ, và
tâm sở chẳng khác nào du khách đến ngụ trong một thời
gian. Hãy tìm hiểu kỹ những du khách này. Hãy làm quen với
những bức tranh sống động do họ vẽ và những câu chuyện
hấp dẫn do họ kể, hãy ngoan ngoãn theo họ. Nhưng nhớ đừng
rời khỏi chỗ ngồi của bạn, bởi vì ngoài chiếc ghế bạn
đang sử dụng không còn chiếc ghế nào khác quanh đấy nữa.
Nếu bạn tiếp tục giữ chỗ ngồi không rời, chào mừng
từng vị khách mỗi khi họ đến, nghĩa là luôn luôn giữ
chánh niệm, chuyển tâm đến những người hiểu biết, tỉnh
thức, thì những người khách khác cuối cùng sẽ không đến
nữa. Nếu bạn thực sự chú ý đến họ thì họ sẽ đến
với bạn bao nhiêu lần nữa? Chuyện trò với họ, bạn sẽ
hiểu rõ từng người một. Chắc chắn cuối cùng tâm bạn
sẽ an tịnh.
Thiền
hành
Mỗi
ngày đều phải tập kinh hành. Thoạt tiên hãy đan tay vào
nhau và dặt trước bụng. Bóp chặt một chút để giữ sự
chú tâm. Bước những bước bình thường từ đầu đường
kinh hành cho đến cuốn đường, phải biết mình trong suốt
đoạn đường. Đến cuối đoạn đường, dừng lại rồi
quay lui, tiếp tục đi. Nếu bị phóng tâm, hãy dừng lại để
đưa tâm trở về. Nếu vẫn còn phóng tâm, hãy chú ý vào
hơi thở, tiếp tục trở lại. Luôn luôn giữ tâm chánh niệm
trong mọi lúc là một điều rất ích lợi.
Khi
cơ thể mỏi mệt hãy thay đổi tư thế, nhưng không phải
cứ thấy muốn thay đổi là thay đổi ngay. Trước tiên phải
biết tại sao muốn đổi tư thế -- cơ thể mệt mỏi, tâm
dao động, bất an hay làm biếng? Ghi nhận sự đau khổ của
cơ thể. Hãy quan sát một cách thoải mái và thận trọng.
Tinh tấn thực hành là một yếu tố thuộc về tâm chứ không
phải thuộc về thân. Điều này có nghĩa là hãy luôn luôn
giác tỉnh trước mọi diễn biến của tâm, đừng để ý
gì đến yếu tố yêu ghét. Dầu có ngồi hay đi kinh hành suốt
đêm mà không giác tỉnh theo cách này thì cũng chẳng phải
là tinh tấn chút nào.
Khi
đi từ một điểm này đến một điểm khác mà ta đã định
trước, hãy nhìn xuống đất trước mặt bạn khoảng hai thước
và chú tâm vào những cảm giác của cơ thể. Bạn cũng có
thể niệm "Buddho" (Bút-thô - Phật đà) trong khi kinh hành. Đừng
sợ hãi khi thấy những gì hiện khởi trong tâm mình. Hãy đặt
câu hỏi với chúng và hiểu chúng. Chân lý là cái gì khác,
nằm ngoài tư tưởng hay cảm giác. Vì vậy, đừng đặt lòng
tin vào tư tưởng hay cảm giác và để chúng trói buộc mình.
Hãy nhìn vào toàn thể tiến trình sinh và diệt. Có như thế
trí tuệ mới phát triển.
Khi
điều gì hiện khởi trong tâm, phải kịp thời tỉnh giác
ngay, giống như khi điện vào bóng đèn thì đèn cháy sáng
ngay. Nếu bạn không để ý cảnh giác, phiền não sẽ chiếm
tâm bạn. Chỉ có sự chú tâm mới đốn ngả được nó.
Sự
hiện diện của những tên trộm khiến ta cẩn thận giữ gìn
của cải. Cũng vậy, nhớ đến những phiền não giúp chúng
ta siêng năng hành thiền.
Ai
mắc bệnh đây?
Cuối
mùa xuân năm 1979, Ngài Ajahn Chah đến thăm Trung Tâm Thiền
Minh Sát ở Barre, Massachusetts. Ngài dạy một khóa thiền mười
ngày ở đây. Mỗi buổi chiều Ngài thường đi dạo quanh trung
tâm. Nhìn thấy các thiền sinh đang kinh hành chậm rãi, Ajahn
Chah có nhận xét là trung tâm thiền này chẳng khác nào một
bệnh viện tâm thần để chữa trị cho những tâm hồn thế
tục. Mỗi lần gặp họ, Ajahn Chah thường chúc lành, "Mau khỏi
bệnh. Chúc các bạn mau khỏi bệnh."
Tùy
theo đặc tính của từng người mà có một phương pháp hành
thiền thích hợp. Niệm thân đặc biệt thích hợp với những
người có nhiều tham ái hay những nhà sư trong rừng.
Niệm
thân là nhìn vào cơ thể, từng bộ phận của thân thể, nhìn
sự kết hợp thực sự của chúng. Bắt đầu niệm về đầu:
tóc, lông, móng, răng, da. Tách rời chúng ra khỏi những phần
khác của cơ thể. Hãy dùng tâm lột lớp da này để nhìn
vào tận bên trong. Bạn có thích nó chăng khi nhìn nó với
từng phần riêng rẽ? Nhìn vào bản chất thực sự của thân
có thể cắt được ba sự trói buộc.
1.
Quan niệm làm chủ cái thân: Chúng ta sẽ nhận ra rằng
chẳng có cái gì là Ta hay Của Ta. Trên thế gian này chẳng
có cái gì là của ta.
2.
Hoài nghi: Khi hiểu các pháp đúng theo thực tướng của
chúng thì hoài nghi sẽ chấm dứt.
3.
Chấp chặt vào hình thức lễ nghi: Trong khi còn bị nghi
ngờ ngự trị, chúng ta thường chấp chặt vào các hình thức
lễ nghi, cho rằng làm vậy là không đúng, làm thế kia mới
đúng, v. v. Nhưng khi thấy rõ ràng rằng thân ta cũng như mọi
vật khác đều vô thường, khổ và vô ngã, lúc ấy ta sẽ
không còn nghi ngờ và không còn chấp vào các hình thức lễ
nghi nữa.
Khi
niệm thân, chúng ta không cần niệm tất cả ba mươi hai thể
trược. Nếu niệm một bộ phận mà thấy được vô thường,
khô, vô ngã, bất tịnh thì cũng thấy được toàn thân ta
và thân người khác cũng đều như thế cả. Giả sử bạn
có ba mươi hai cục nước đá, bạn chỉ cần sờ vào một
cục cũng biết được độ lạnh của tất cả.
Khi
bạn có tiến bộ trong pháp niệm thân ô trược thì bạn cũng
sẽ tiến bộ với pháp niệm về sự chết. Thực vậy, khi
chúng ta tiến bộ về một pháp nào đó thì sẽ có tiến bộ
trong các pháp khác. Nếu chúng ta hiểu được các hiện tượng
chết của cơ thể chúng ta, chúng ta cũng sẽ bén nhạy trước
mọi cuộc sống thế gian này. Tự nhiên chúng ta sẽ tránh
khỏi mọi hành động sai lầm và muốn sống một cuộc sống
hiểu biết, hòa điệu và cởi mở với mọi người, mọi
chúng sanh.
Tập
chú tâm
Trong
khi hành thiền bạn thường nghĩ rằng sự ồn ào, tiếng xe
chạy, tiếng người nói, hình ảnh bên ngoài là những chướng
ngại đến quấy nhiễu bạn khiến bạn phóng tâm, trong khi
bạn đang cần sự yên tĩnh. Khoan đã! Ai quấy nhiễu ai đây?
Thật ra bạn là người quấy nhiễu chúng. Xe cộ, âm thanh
vẫn hoạt động theo đường lối tự nhiên của chúng. Bạn
quấy nhiễu mọi vật bằng những ý tưởng sai lầm của mình,
cho rằng chúng ở ngoài bạn. Bạn cũng bị dính chặt vào
ý tưởng muốn duy trì sự yên tịnh, muốn không bị quấy
nhiễu. Phải học cách để thấy rằng chẳng có cái gì quấy
nhiễu ta cả mà chính ta đã ra ngoài để quấy nhiễu chúng.
Hãy nhìn cuộc đời như một tấm gương phản chiếu chúng
ta. Khi tập được cách này thì bạn tiến bộ trong từng thời
khắc một, và mỗi kinh nghiệm của bạn đều làm hiển lộ
chân lý và mang lại sự hiểu biết.
Một
cái tâm thiếu huấn luyện thường chứa đầy lo âu, phiền
muộn. Bởi thế chỉ một chút yên tịnh do thiền đem lại
cũng dễ khiến dính mắc vào. Đó là sự hiểu biết sai lầm
về sự yên tịnh trong thiền. Đôi lúc có thể bạn nghĩ rằng
mình đã tận diệt được tham lam, sân hận; nhưng sau đó
bạn lại thấy bị tràn ngập bởi chúng. Thực vậy, tham đắm
vào sự an tịnh còn tệ hại hơn là dính mắc vào sự dao
động. Bởi vì khi dao động, ít ra bạn cũng còn muốn thoát
khỏi chúng, trong khi đó bạn rất hài lòng lưu giữ sự an
tịnh và mong muốn được ở mãi trong đó. Đó là lý do khiến
bạn không thể tiến xa hơn nữa.
Khi
hỉ lạc phi thường -- một trạng thái thuần tịnh trong thiền
minh sát -- đến với bạn, bạn hãy tự nhiên, đừng dính
mắc vào chúng.
|