***
Một hôm
đuối mất sức mình,
Ngã ra
trên đất như hình tử thi;
Hơi thở
dứt mạch ngừng đi,
Toàn thân
dợt dạt tứ chi chẳng dời,
Một chàng
mục tử đến nơi
Thấy Ngài
nhắm mắt, nằm dài như đau.
Trời giờ
ngọ chiếu xuống đầu
Chàng đi
bẻ nhánh dụm đâu che người.
Sẵn đem
sữa nóng còn tươi,
Bóp ra
từng giọt nhểu môi cho Ngài.
Tránh ra
chẳng đụng hình hài,
E thân hạ
tiện phạm đời thanh cao (7).
Kinh rằng
những nhánh dụm vào,
tức thì
hoa nở mọc cao trái đầy;
Bạc vàng
xen lẫn lùm cây,
Trông như
trướng gấm khi vua ngự hành.
Mục đồng
lễ kính chí thành,
Tưởng Ngài
là bực thánh linh cõi trời.
Thế Tôn
vừa lúc tỉnh lai
Ngài lần
ngồi dậy muốn xơi sữa bò,
Mục đồng
phúc đáp đắn đo:
Bạch Ngài!
không thể tiện cho sữa này.
Thủ đà(8)
giai cấp tiện ti
Đụng Ngài
lo sợ nhiễm lây thân lành.
Thế Tôn
phân giải đành rành:
Nhu cầu
trắc ẩn tạo thành bà con,
Sang hèn
máu vẫn màu son,
Mặn là
nước mắt há toan lựa dòng?
Ai sanh
trán sẵn điểm hồng (9)
Và nơi cổ
ngực lòng thòng dây linh?
Công bằng
thì được thăng vinh,
Gây điều
tệ ác bị khinh đọa đày.
Em cho ta
sữa hôm nay
Chừng ta
thành đạo em lây hưởng nhơ.
Chàng nghe
vui khoái lòng tơ
Hai tay
bưng sữa mà đưa Ngài dùng.
***
Một hôm có
một đám đông,
Những
trang thiếu nữ chung cùng đi qua;
Áo quần
lòe loẹt tố sa
Ấy là vũ
nữ múa ca đền thờ.
Mấy chàng
nhạc sĩ theo đưa
Chàng này
vỗ trống cặm cờ lông công;
Chàng kia
thổi địch hiệp cùng,
Một chàng
trỗi nhịp tơ đồng ba dây.
Mấy cô
theo lối đường mây
Từ trên gò
nổng xuống vầy lễ vui;
Dưới chơn
lục lạc khua bồi,
Trên tay
vòng xuyến từng hồi chạm kêu.
Dây đờn
trỗi nhịp với tiêu,
Mấy cô vũ
nữ họa theo ít bài:
"Tiếng
đàn khởi bản thanh bai
Tức thời
khiêu vũ hòa hài thêm vui;
Lên cung
dùn, thẳng vừa hồi,
Ắt làm
thích thú khách ngồi dự xem.
So cung
thẳng lắm chẳng êm,
Dây đồng
phải đứt, nhạc thêm bất thành;
Dây dùn
thì lại mất thinh
Giữ nơi
Trung Đạo mới tinh sắt cầm."
***
Lời ca vũ
nữ bỗng trầm,
Hòa cùng
tiếng địch tiếng cầm bay xa;
Dường như
hồ điệp phớt qua,
Lan tràn
khoảng trống rừng già đường truông,
Nào dè
giọng hát khéo luồn,
Thánh nhơn
ngồi tĩnh nghe luôn đủ bài
Nhạc đoàn
đi phía trước Ngài,
Thế Tôn
ngước trán hùng oai phán rằng:
Đây là một
chuyện thường hằng:
Kẻ ngu
thuyết dạy cho hàng trí khôn.
Cứu đời
muốn trỗi nhạc ngôn,
Nhưng ta
lại kéo thẳng chồn sợi dây.
Bây giờ
chơn lý hiển bày,
Mắt ta mờ
đục nào hay thấy tường?
Sức ta tới
mức cùng đường,
Chính là
phải lúc ta đương cần dùng.
Ước mong
có kẻ ứng cung
Nếu ta
thác sớm đời không hưởng gì.
Ở trong
xóm Xớ ná ni
Có người
thôn trưởng hành vi hiền từ.
Bò dê tiền
bạc có dư,
Thường hay
bố thí cho chư bần hàn.
Cả nhà vui
vẻ bằng an,
Tu Đà Xa
(10)vợ khôn ngoan mỹ miều,
Hiền lương
trung hậu đáng yêu,
Nói lời êm
dịu có chiều cao vinh.
Thật là
hạt ngọc tốt lành,
Thờ chồng
trọn đạo gia đình yên vui.
Chỉ còn
một nỗi buồn thôi,
Chưa sanh
trai trẻ tiếp mồi lửa hương.
Nàng hay
chiêm bái điện đường,
Lục mi
(11) thần nữ nàng thường cúng dâng.
Linh gam
(12)đá đựng to vầng,
Nhiều đêm
trăng tỏ nàng tầng đến nơi,
Đi quanh
thần đá kính mời:
Hương hoa,
cơm bánh đồng thời cầu con.
Nàng còn
cúng vái cơm ngon,
Đồ ăn mỹ
vị bát toàn vàng y.
Hiến cho
thần chúa rừng cây
Nếu nàng
sanh hạ hài nhi nối dòng.
Bây giờ đã
được thỏa lòng
Con trai
ba tháng nằm trong bọc nàng.
Tu Xà Đa
bước vội vàng,
Vào rừng
cúng lễ Thần hoàng tạ ơn.
Tay nầy
bồng trẻ báu trân,
Tay kia
vịn lấy thức ăn trên đầu.
Ra Đa là
một gái hầu, (13)
Đã đi từ
trước quét lau đàn nầy.
Quấn dây
thắm trọn thân cây,
Rồi nàng
đi đến trình bày chủ nhơn:
Thưa cô!
kìa vị linh thần,
Hiện ra
ngồi đó tay chơn kiết già.
Quanh đầu
ánh sáng chói lòa
Vẻ người
cao lớn hiền hòa anh linh.
Phúc thay
cô cháu chúng mình,
Gặp hàng
tiên thánh thình lình như nay!
Ngỡ là
Thần chúa rừng cây,
Tu Xà Đa
sợ lạy quỳ vái van:
Thánh linh
sức rộng phước ban,
Nay Ngài
hiện lại chúng con thấy tường
Xin Ngài
nhận lễ tầm thường,
Thức ăn
bằng sữa trắng dường tuyết đông.
Múc đồ vào
bát vừa xong,
Rưới tay
lên Phật nước hồng thơm tho.
Ngài ngồi
lẳng lặng ăn no
Tu Xà cung
kính đứng cho xa Ngài.
Thức ăn
công hiệu không hai
Làm cho
sanh lực phục lai tức thì.
Đêm ngày
kiêng cữ bấy nay,
Chỉ là
giấc mộng còn gì hại đâu?
Thân tráng
kiện tâm vững mầu,
Quyết còn
cất cánh há cầu nghỉ yên?
Tỷ như
chim chán cảnh hèn,
Bỏ lìa sa
mạc làm quen giang hà.
Mặc tình
lượn lại bay qua,
Nước trong
tẩy sạch cổ và đầu chim.
Thấy Ngài
mặt mũi trang nghiêm
Nàng càng
tôn kính hỏi thêm mấy lời:
Phải chăng
Thiên chủ là Ngài?
Lễ con
hiến cúng hợp xơi chăng là?
Thế Tôn
phán hỏi Tu Xà:
Thức ăn
đem đó vốn là món chi?
Tu Xà Đa
bạch tức thì:
Chuồng bò
có sẵn đủ bầy trăm con;
Thảy đều
đẻ sữa căng tròn,
Tự tôi nặn
lấy nuôi còn năm mươi;
Năm mươi
bò trắng sữa tươi,
Tôi dùng
bổ dưỡng hai mươi lăm bò.
Kế dùng
sữa ấy đem cho
Mười hai
bò khác uống cho nê lòng,
Rồi đem
sữa ấy chuyển dùng,
Dưỡng nuôi
sáu lứa đẹp trong các bầy.
Cuối cùng
nặn sữa bò nầy,
Nấu trong
nồi bạc gia vì chất thơm.
Chiên đàn
trộn lộn với cơm,
Hiệp thành
một món mà đơm cúng dường.
Trước tôi
phát nguyện rõ ràng,
Nếu sanh
nam tử liệu lường lễ chay.
Nay tôi có
đứa con này
Đời tôi
hạnh phúc đủ đầy vậy thôi.
***
Thế Tôn dở
nhẹ vải nôi
Rờ đầu đứa
bé miệng vui phán rằng:
Nguyện
ngươi phước lạc an bằng,
Nguyện cho
đứa trẻ đời hằng nhẹ lo.
Công ngươi
giúp mỗ rất to,
Ta người
đồng loại chớ cho là thần,
Vốn ta
Thái tử anh quân
Nay làm lữ
khách dò lần quang minh.
Sáu năm
khổ nhọc tu hành,
Cũng chưa
nhìn thấy ánh linh chói lòa.
Sẽ tầm cho
đặng đó mà
Ánh kia
vừa lố thân ta ngã nhào,
Khỏe nhờ
thực phẩm nàng trao,
Đồ ăn rất
bổ vì vào nhiều thân.
Cũng như
sanh tử lắm lần,
Người thêm
tấn hóa bớt phần u mê,
phải chăng
nàng những chấp nê
Cuộc đời
đủ sức tạo bề sướng vui?
Sống đời
tình ái thế thôi,
Chỉ hai
món ấy đủ rồi phải chăng?
***
Tu Xà Đa
đáp lại rằng:
Bạch Ngài!
bụng dạ thiếp hằng nhỏ nhoi,
Đám mưa
thưa thớt hẹp hòi,
Làm cho
hoa huệ nước nôi đầy tràn.
Chồng vui
ve,trẻ cười ran
Nhà thường
hòa ái phước ban đủ rồi.
Tháng ngày
thích thú lần trôi,
Lo tròn
nội trợ là tôi thỏa lòng.
Trời lố
mọc tôi thức xong,
Nguyện cầu
dâng cúng chư vong thánh thần.
Sửa vườn
tưới nước vun phân,
kêu người
ăn ở chia phân việc làm.
Giữa trưa
chồng thiếp đi nằm,
Đầu kê
bụng vợ đương cầm quạt quơ.
Trời chiều
phẳng lặng như tờ,
Vợ chồng
đoàn tụ thiếp đưa bánh mời.
Dưới đèn
chong ánh sao trời,
Nguyện cầu
chuyện vãn rồi thời ngủ nghê.
Sống đầy
hạnh phúc phải lề
Tôi còn
roi chút trai kề lửa hương.
Trong Kinh
có dạy rõ ràng:
Ai trồng
cây mát che đàng mà đi,
Cùng là
đào giếng cứu nguy,
Sanh trai
tuấn tú, thác thì siêu thăng,
Tôi tin
Kinh điển lẽ bằng
Vốn không
trí tuệ cho bằng Thánh xưa;
Các Ngài
biết rõ huyền cơ,
Luận đàm
đạo lý với chư linh thần.
Tôi nay
suy xét cân phân
Thiện thì
thiện đến, ác lần ác theo.
Sự tình
như vậy thảy đều
Xưa nay
khắp chốn một chiều như trên.
Cội lành
trái ngọt mọc lên
Cây loài
độc địa quả nên đắng chằng.
Tôi xem dữ
tạo thù hằn,
Làm lành
vầy bạn nhẫn bằng yên thân.
Đến khi
mình tách cõi trần
Cũng là có
đủ phước phần như nay,
Biết đâu
càng được thêm hay
Lúa gieo
một hột sanh rày năm mươi.
Trong rừng
cây nhỏ yếu lười
Ẩn hoa
chiêm bặc sắc tươi trắng vàng.
Có khi sự
khổ đa mang,
Người
không nhẫn nỗi lang thang bụi hồng.
Tỷ như con
thiếp mạng chung,
Tim này sẽ
nát mà không tiếc gì!
Bấy giờ
hôn hít tử thi,
Rồi theo
phu tướng mà đi khắp cùng.
Cam lòng
giữ vẹn chữ tòng
Chờ chồng
thác trước mới mong tới mình.
Một mai
nếu mất bạn tình,
Tôi lên
giàn hỏa hai hình đồng thiêu.
Kinh xưa
có chép dạy điều:
Phụ nhơn
tử tiết màtheo với chồng,
Tình yêu
như vậy đắc công,
Muôn năm
chồng hưởng phước trong Thiên đường,
Cho nên
lòng thiếp vui thường,
Không lo,
không sợ, xót thương nghèo hèn,
Làm lành
tùy phận nhỏ nhen.
Tuân theo
pháp luật, giữ bền lạc quan."
Thế Tôn
ứng tỏ lời ban;
"Ngươi cho
bài học cả ngàn vị sư;
Dầu cho
giản dị danh từ,
Nhưng còn
thông rõ hơn chư khóa trình.
Thà ngươi
không có học hành,
Miễn là
nghĩa vụ, công bình vẹn xong.
Sống đời
như một cụm bông.
Bóng ngươi
che mát, giữ trông trẻ nầy.
Ánh quang
Chơn lý gắt gay,
Không dùng
chiếu điện, lá cây mịn màng;
Phải chờ
nhiều thuở khác sang,
Là hoa sẽ
trổ vinh quang dưới trời.
Ngươi tôn
ta bực đức tài,
Ta nay
kính trọng, ngươi thời hảo tâm;
Ngươi
thông thường lối chẳng lầm,
Như chim
câu nọ xa xăm biết về.
Giúp người
hy vọng giữ bề,
Ngươi còn
chỉ cách tu tề, chí cao.
Nguyện
ngươi được phước dồi dào,
Nguyện ta
thành đạt công lao cứu trần!
Vốn ngươi
tưởng mỗ là Thần;
Xin ngươi
hộ niệm ân cần cho ta."
***
Nàng rằng:
"Tôi rất thiết tha
Cầu Ngài
Đạo nghiệp cao xa mau thành!"
Nàng vừa
nhìn đứa con mình,
Nó đưa hai
cánh hoan nghinh đức Thầy!
Bấy giờ,
Ngài khoẻ khoắn ngay,
Nhờ dùng
món bổ vừa đây của nàng.
Ăn xong,
đứng dậy gọn gàng,
Ngài đi
đến một cội tàng lớn kia.
Cây nầy,
sau gọi Bồ-Đề ( )
Tươi xanh
muôn thuở chứng ghi Đạo Lành.
Cội cây,
Chơn lý viên thành,
Đó là tiền
định sẵn dành Thánh ngôi.
Đức Thầy
vẫn biết vậy rồi,
Nghiêm
trang bước tới, sắp ngồi dưới cây.
Ớ nầy trần
thế đó đây!
Tỏ niềm
vui thoả vì Thầy đến nơi!
Tàng cao
giăng rộng trên khơi,
Rễ như cột
trụ điện dài thông nhau;
Đất đai
cảm động Lẽ mầu,
Trổ sanh
hoa đẹp, cỏ màu xanh tươi.
Cành cây
hạ xuống che Người,
Gió sông
thổi tới, đượm rười mùi sen,
Cọp, beo,
heo, lộc lẫn xen,
Đêm nay
hòa thuận, nhìn xem mặt Ngài,
Một con
rắn độc hiện lai,
Tỏ niềm
cung kính, mà quơi cái đầu,
Mấy con
bướm đẹp đủ màu,
Lắc lư đôi
cánh, quạt hầu Thế-tôn.
Chim diều
đánh rớt mồi ngon,
Sóc rằn
chuyền nhánh, ngó dòm Như lai.
Chim hoành
hoạch dựa ổ dài,
Kêu lên
vui vẻ, chào Ngài Thích Ca.
Giống bay,
giống chạy xướng ca,
Đến loài
bò lết cũng là hân hoan.
Dưới mặt
đất, trên không gian,
Hòa đồng
tiếng hát, ngân loan mấy lời:
"Kính chào
Cứu thế Thương đời!
Giận,
Kiêu, Dục, Sợ, Nghi ngờ dẹp lui!
Hiến thân
cho thế hẳn rồi,
Vậy Ngài
bước tới mà ngồi Cội cây;
Thế trần
hộ niệm Ngài đây.
Chúng nhờ
đức Phật dứt dây khổ nàn.
Ngài nên
chinh phục hoàn toàn!
Nay là đêm
chót thế gian trông chờ!"
***
Màn đêm
vừa phủ bụi mờ,
Cội cây
đại thọ bấy giờ ngồi yên.
Ma-vương
rất đổi ưu phiền,
Biết Ngài
là Phật tới phiên đắc thành;
Ngài toan
giải thoát chúng-sanh,
Ra đi cứu
độ hữu-tình trần ai.
Ma-vương
liền phát lệnh sai
Âm binh,
quỉ-mcác nơi tụ về.
Trích-Na,
Ra-Gá, Ra-ti (15).
Các đoàn
mê dục, ngu si, tham tàn,
Những
phường u-ám, nhát gan,
Chúng sanh
ghét Phật, mưu toan bất tường.
Dầu ai trí
huệ phi thường,
Cũng không
biết được chiến trường ra sao.
Quỷ ma
dùng cách thế nào
Đêm nay
dẹp phá Lý cao Phật-đà?
Có khi
giữa cuộc bão sa
Sấm vàng,
sét giáng, chớp lòa bao giăng,
Dường như
chỉa nhọn nhiều răng.
Bầu trời
đỏ rực đứt phăng đủ chiều.
Khi dùng
mưu chước mỹ miều,
Chúng cho
xuất hiện sắc nhiều cảm mê.
Trỗi câu
hát xướng tình huê.
Đem lời rủ
rỉ dựa kề gợi duyên!
Có khi hứa
hẹn oai quyền.
Hoặc cho
Chơn-lý là phiền luống công.
Giặc ma
như vậy ở trong
Hay là
cảnh tượng ngoài vòng thân tâm?
Các Ngài
thử xét thậm thâm,
Tôi theo
Kinh cổ chép cầm thi ca.
***
Mười điềi
tội lỗi hiện ra,
Có nhiều
thế lực, Vua Ma kết bè.
Tội đầu,
Vị-ngã (16) chẳng e,
Miễn mình
cao vượt, há dè đến ai!
Xướng
rằng: "Ngài tới Phật đài,
Mặc cho kẻ
khác miệt mài âm u,
Miễn Ngài
đầy đủ công tu,
Mau lên
Thiên Thượng mặc dầu hưởng Vui."
Phật rằng:
"Lẽ đó là tồi,
Bất công
đưa lại lôi thôi tai nàn,
Gạt ta,
ngươi chớ có toan.
Hãy đi lừa
kẻ chỉ an phận mình."
Tội hai,
Nghi-hoặc (17) hẳn đành,
Kề bên tai
Phật Dỗ-dành khúc nôi:
"Việc chi
cũng ảnh bào thôi,
Thấy xa,
hiểu rộng, than ôi ích gì!
Ngài theo
bóng dáng đó chi,
Hãy đi cho
khỏi chốn nầy còn hơn."
Đành cam,
chẳng cứu người trần,
Làm sao
cản được xa luân quay hoài?"
Phật rằng:
"Nghi-hoặc chàng ơi!
Gã là
nghịch tặc tinh bai hại người!
Ngụy tài
đó đến vẹn mười,
Ta không
bị gạt bởi ngươi đâu mà."
Chấp nê
giới cấm (18) tội ba,
Tín tâm mù
quáng, mê sa lạy quì;
Hiện thân
phụ nữ một khi,
Có hai
chìa khóa cầm tay lù lù:
Chìa nầy
đóng cửa Ngục tù,
Chìa kia
mở nẻo lên khu Thiên đường,
Nàng rằng:
"Nếu đó can trường,
Dẹp như
Kinh Kệ, phế hàng Thần Tiên,
Bỏ đi
tượng ảnh trong đền,
Phá luôn
tôn giáo từng phen hộ trì."
Phật rằng:
"Ngươi xúi bỏ đi,
Chẳng qua
bỏ cái hình hay đổi dời:
Nhưng còn
chơn lý đời đời,
Vậy ngươi
mau trở vào nơi tối mò."
Thứ tư,
một gã thử dò,
Có tuồng
dạn dĩ, ra trò lẳng lơ;
Ca-ma Vua
cả tình tơ (19)
Tiên,
Người kính phục, trông chờ duyên may,
Tươi cười
bước đến dưới cây,
Cung vàng
cầm sẵn, kết day hoa hồng;
Mang theo
dục tiễn lòng thòng.
Mũi là năm
ngọn lửa nồng đốt tâm.
Quanh
chàng trong khoảng sơn lâm,
Nhiều đoàn
mỹ nữ mày tằm, mắt xinh,
Tay trổi
nhạc, miệng ca tình,
Đêm thanh
lẳng lặng nghe trình bản hay;
Chị Hằng,
tinh tú ngừng xây,
Lắng nghe
giọng hát tỏ bày, nguyệt hoa.
Các nàng
cám dỗ Phật-Đà,
Ca rằng:
"Tam giới, đờn bà là hơn;
Mông thơm
ngát, ngực hoa hờn,
Vóc mình
dễ đạm, cân phân thấy thèm,
Máu sôi vì
mảnh thân em;
Lòng chàng
nên chuộng, mà xem tót vời;
Thiên
đường hẳn thật là nơi,
Người trần
vui thỏa phước đời như Tiên,
Dầu cho
lao khổ há phiền,
Miễn là
thú hứng liền liền đổi thay!
Khi cùng
bạn ngọc choàtay,
Trăm ngàn
khổ não cũng bay mất rồi!
Một hơi
thở sướng đủ thôi;
Trần-gian
phó mặc kề môi với nàng."
Miệng ca,
tay múa dịu dàng,
Mắt ngời
tình tứ, môi hường cười duyên,
Khiêu dâm,
vũ khúc tiếp liền;
Trích đôi
hán ngọc, chơn tiên, tay mềm,
Dường như
hoa lú lom lem,
Lộ màu,
nhưng nhụy còn kèm ở trong
Đêm thanh
vũ nữ trổ hồng
Há còn
cảnh sắc mặn nồng hơn đây?
Mỗi cô lần
đến cội cây,
Cô sau
càng đẹp, càng gây men tình,
Thưa Rằng:
"Tất Đạt đại huynh;
Em hầu bên
bạn, miệng xinh hiến chàng;
Bạn nên
nhìn thiếp rõ ràng.
Xuân xanh
hương vị em đang vừa thì."
Thế Tôn
trí chẳng lung lay,
Ca-ma thấy
vậy, quơ cây cung thần
Cả đoàn vũ
nữ lui chân,
Một hình
tuyệt đẹp bước lần tới nơi:
Da-Du hiền
nội của Ngài,
Mắt sa
giọt thảm, đưa hai tay bầu.
Nàng rên
ngọt dịu, ưu sầu,
Kêu tên
Thái tử, yêu cầu thở than:
"Thưa Ngài
em khổ muôn ngàn,
Xa nhau,
em những lệ tràn vì ai!
Nhớ chăng
hạnh phúc cả hai,
Cảnh nhà
khoái lạc, sông dài Rô-hi ?
Nhiều năm
chàng đã ra đi,
Nay xin
trở lại xum vầy với nhau!
Kề môi,
dựa má, nghiêng đầu,
Dứt cơn mơ
mộng, héo xàu đó đi.
Chàng nên
đoái tới thiếp đây,
Vẫn là bạn
ngọc những ngày ấp yêu!"
Phật
rằng:"Hỡi bóng mỹ miều!
Giả làm
hiền nội, đánh liều gạt ta,
Không
đành quở mắng đó a.
Vậy ngươi
vội vã lánh xa cho rồi."
Trong rừng
dội tiếng như lôi.
Trọn đoàn
mỹ nữ đều lui gót hài.
Đương khi
mưa gió mịt trời,
Tội tình
tiếp tục tới nơi đủ mười:
Thứ năm,
Sân (20) hiện ra người,
Ngực đầy
những rắn bám bươi vú nàng;
Giận nhau
hút gió kêu vang,
Xen cùng
tiếng chửi rủa quàng chửi xiên,
Nàng Sân
sức chẳng đáng kiêng.
Thánh nhơn
nhìn tới, nàng liền nín ngay;
Rắn kìa
thun lại tức thì.
Răng tua
lưỡi nhọn, một khi thụt vào.
Sáu là
Luyến Sắc giới (21) cao,
Hiện ra
Thiên thượng cảnh nào cũng xuê.
Bảy là Vô
sắc ái (22) kia.
Mối lòng
tham trước của bề siêu linh;
Công tu
Giải thoát sắp thành,
Nhưng con
mong tưởng Thiên đình vô biên,
Tám là
Kiêu-mạn (23) chẳng hiền,
Chín là Tự
ái ưa thiên trong mình,
Thứ mười
nữ tặc vô minh (24)
Đắc theo
một lũ dị hình gớm ghê,
Lết, bò,
bay nhảy, ca tê,
Cũng như
cóc, nhái, dơi kia đen sì.
Vô minh,
nữ quái xấu hì,
Màn đêm vì
nó, càng dày mịt thêm;
Núi non
rúng động dưới thềm,
Gió gào,
mây lủng, mưa đêm dầm dề,
Sao băng
đất động, bốn bề,
Bầu trời
chớp nháng, tiếng ghê vang rền.
Hăm he,
nguyền rủa, kêu rên,
Quỉ thần
Hắc-ám ứng lên phá Thầy.
Phật-đà chẳng kể đếm
chi,
Ngài ngồi
an tĩnh, đức dày chở che ;
Giữ cơn
giông tố nặng đè,
Cây Bồ-đề
vẫn không hề động diêu,
Lá êm
chiếu ánh đều đều,
Cũng như
những buổi trời chiều trăng trong,
Hét, la,
chấn động hãi hùng.
Đạo tràng
yên ổn như không việc gì.
***
Canh ba
cảnh vật thanh di
Quỷ ma tản
lạc, gió lay mát trời.
Tâm Bồ-đề
định (25) tới nơi,
Thế Tôn
nhìn thấy mọi đời đã qua;
Thấy gần
rồi lại thấy xa,
Năm trăm
năm chục số là tiền-thân.
Tỷ như
người nọ đăng sơn;
Quay nhìn
cảnh vật dưới chơn của mình:
Đây là
đường nhỏ uốn quanh,
Dài theo
vực, hố, rừng xanh rậm rì.
Nọ là mấy
chỗ bưng, lầy.
Người từng
mỏi mệt trở xây dưới bùn.
Kia là mấy
đảnh hãi hùng.
Thiếu đều
trật té nhưng vùng gượng lên.
Dưới kia,
đồng cỏ tươi bền,
Động hang,
thác nước gần bên ao, hồ.
Ruộng đồng
mút mắt tít mù,
Đó là khở
điểm lộ đồ non cao,
Lịch trình
Phật chẳng khác nào,
Ngoái nhìn
những thuở lao nhao, thấp hèn,
Lần lên
đời đẹp đáng khen,
Đến nay
đạt Cảnh cao ven trọn lành.
Tiền thân
gieo giống đã đành.
Hậu thân
gặt hái quả mình tạo ra,
Tạm ngừng,
rồi lướt đường xa,
Duy trì
phước cũ, lỗi qua phải đền;
Mỗi đời
lành tạo việc hên.
Dữ thì
chuyện xấu theo bên thân mình.
Chết rồi
chẳng dứt sự tình.
Thiếu,
thừa tạm gác để dành về sau,
Đó là toán
thuật rất mầu,
Phước kia
tội nọ ghi sâu chẳng lầm;
Đến khi
đời khác tái lâm,
Được,
thua, thân, ý do mầm thuở xưa.
***
Nửa đêm
khi ấy cũng vừa,
A-bì-nhã
(26) trí thừa ưa đắc liền;
Phật nhìn
khắp cả các miền;
Địa cầu,
nhựt, nguyệt tiếp liên tinh thần;
Vô lường,
vô số khó phân,
Thảy đều
tuần tự chuyển vần tự nhiên.
Tỷ như
biển cả vô biên,
Chứa nhiều
hải đảo đứng yên ngàn đời;
Không gian
ví tợ biển khơi,
Hoàn cầu
như đảo số thời biết bao!
Thế Tôn
thấy các ngôi sao,
Cái nào
vua chúa, cái nào quan, dân;
Nhỏ hầu
theo lớn hưởng ân,
Ở trong võ
trụ, tách phân từng đoàn,
Cùng nhau
dìu dắt, bảo toàn,
Đem nguồn
ánh sáng, chiếu tràn lẫn nhau,
Ngài nhìn
thấy cõi xa sâu,
Những ngôi
nhỏ bé xây hầu ngôi to;
Cứ theo
thế ấy lần dò,
Mà sanh
năm, tháng, ngày, giờ phân minh.
Ngài tường
tuổi thọ chư tinh,
Đó là kiếp
số (27) nhơn tình khó thông.
Cá ngôi
tinh tú đều đồng,
Sanh rồi
Trụ, Dị, Diệt, cùng nối nhau.
Phật nhìn
từ chỗ chí sâu,
Lần lên
đỉnh thượng hoàn cầu mỗi nơi:
Lặng xem
hình thức, chuyển dời.
Pháp nghi
chế-định khiến sai âm thầm,
Pháp nầy
thế lực cao thâm,
Tối tăm
nhờ đó đi tầm quang minh;
Tử rồi thì
lại hoàn sinh,
Trống
không thành có,sắc hình hiện ra;
Vật chi
trước đã xấu xa
Lần hồi
tốt đẹp, sau là toàn chân.
Pháp nầy
có trật tự ngầm,
Không ai
ban bố, cản ngăn được nào;
Còn hơn
các vị Tiên cao,
Toàn
quyền, bất biến, không sao luận bàn.
Quyền nầy
tạo tác, phá tan,
Tạo ra trở
lại, trị an muôn loài.
Tốt xinh,
thành thật, ích đời,
Là ba lẽ
Đạo hạp nơi quyền hành,
Thuận theo
đạo ấy là lành,
Ví bằng
chống nghịch, chẳng thành công đâu.
Côn trùng
tùy phận há cầu?
Chim diều
xớt thịt để hầu nuôi con;
Sương mai
chói, ánh sao tròn;
Cũng đem
công tác xen bò việc chung,
Sanh rồi
kế đến tử vong,
Con người
phải biết thác trong nhơn nghì;
Ở ăn hạp
lễ chốn vì,
Giúp nhơn
cứu vật trong khi lâm nàn;
Đừng làm
trở ngại Tuần-hoàn,
Trở ngăn
sức tiến muôn ngàn tánh linh.
Lý như vậy
Ngài thấy rành,
Giữa đêm
ngồi tĩnh dưới cành cây cao,
***
Canh tư
vừa mới bước vào,
Phật tường
khổ não mạng nào cũng mang.
Ác tà với
khổ dựa nương,
Làm cho
đình trệ bước đường chánh chơn.
Tỷ như
khói với bợn nhờn,
Làm cho
nghẹt lửa trong cơn luyện vàng.
Trước là
khổ Đế (27) hiện tuồng.
Khổ là cái
bóng, đời thường mang đeo,
Mình đi
cái Khổ đi theo,
Khổ mà lìa
được, mạng teo dứt liền,
Có nhiều
trạng thái khổ phiền:
Mới sanh,
khôn lớn, tật nguyền, gìa nua.
Yêu thương
với lại oán thù,
Vui chơi ,
cực nhọc, được thua giựt giành,
Không ai
khỏi bị khổ hành,
Nều mình
chẳng có Đạo lành đón ngăn.
Hết vui
thì khổ lằn-nhằn,
Bề ngoài
sung sướng, tâm căn khổ sầu.
Vô-minh lẽ
ấy hiểu sâu
Tức là xa
lánh mưu mô gạt mình;
Chằng còn
yêu thích đời sanh
Mà người
có thể tự mình thoát ly.
Mắt bền
chiếu thấy như vầy:
Vô-minh
(28) duyên trước, Hành (29) nầy tới sau;
Thức (30)
rồi Danh Sắc(31) nối nhau,
Kế là
Lục-Nhập (32) , Xúc (33) câu, Thọ (34) tình.
Giân,
mừng, vui, não,ghét, ganh.
Kế là cái
Ái(35) phát sanh, mong cầu;
Thanh
nhàn, phước lạc, sang, giàu,
Danh cao,
nghiệp cả, gồm thâu nước nhà;
Thiếp thê,
tình ái mặn mà,
Món ngon,
vật lạ, tố sa, đền đài,
Dòng quí
phái, há nhường ai,
Đấu tranh
mau dễ hoặc dài thời gian.
Thánh hiền
cắt Ái dây oan,
Chẳng tầm,
chẳng hại, chẳng toan tranh dành;
Dằn lòng
trả nợ tiền sanh,
Dứt trừ
phiền não, Nghiệp (36) mình sạch trong;
Bấy giờ
người chẳng cần mong
Cuộc đời
sẽ tới ở trong Tiên, Người;
Hoặc là
tạo một đời tươi,
Khổ sầu vi
tế lần hồi tiêu tan.
Con đường
đi đã vẹn toàn,
Chẳng còn
bị gạt bởi đoàn ảo hư,
Ngũ-âm(37)
há dối nữa ư?
Các dây
trói buộc (38) , cắt trừ đã xong,
Chẳng còn
luẩn quẩn trong Vòng,
Một phen
tỉnh giác, toại lòng, hết mê.
Lớn hơn
đại đế ngôi xuê,
Các Trời
há dễ sánh bề phước an;
Dứt rồi
kiếp sống lầm than,
Được Đời
sống mới; Niết bàn viễn miên,
Cảnh nầy
khoái lạc hơn Tiên.
Lìa xa khổ
não, ưu phiền, đổi thay.
***
Rạng đông
bỗng hiện ra ngay,
Chiến công
của Phật tô bày hiển vang.
Kìa chòm
lửa rực Đông Phương.
Phủng qua
những bức nhung trường tối đen,
Sao mai mờ
mịt lặn chen,
Những lằn
ánh tỏ tuá xen nhiều vùng.
Núi non mờ
ám xa trông.
Là nơi
chào đón vầng hồng trước tiên
Trăm hoa
còn hãy ngủ yên
Dưới lằn
gió ấm, mắt hiền hé ra.
Quang minh
lẹ bước đến ta,
lướt theo
ngọn cỏ là-đà dưới sương
Đêm rồi
hạt lệ thảm thương
Sáng nay,
sương hóa kim-cương chói ngời
Ánh vui,
tỏa khắp đất đai.
Vàng ròng
viền ở phía ngoài mây đen
Tàu dừa
như tụi tò-ten
Cúi mình
niềm nở đón khen ánh vàng;
Ánh soi
khoảng trống rừng hoang,
Soi dòng
sông rộng xem dường bửu châu
Chiếu sang
nai lộc bụi sâu
Bảo rằng :
Trời đã bắt đầu ban mai,
Ở trong tổ
ấm trên khơi
Chim còn
gục mỏ dưới hai cánh mình
Hào quang
phớt mặt, nhủ rành :
"Các con!
Hãy ngắm cảnh xinh ban ngày."
Muôn chim
khởi sự trình bày
Bản ca
điệu hát đó đây chào mừng
Tiếng nầy
như sáo xa chừng
Tiếng kia
như trổi vang lừng quốc ca
Tiếng như
đờn ngọt phớt qua
Tiếng như
chát chúa, tiếng la vang rền
Có con rủ
rỉ êm đềm
Có con như
tỏ nổi niềm ái ân
Đêm rồi
Phật thắng Ma quân
Sáng nay
cảnh vật hỷ hân trong ngoài
Nhứt là ở
giữa nhơn loài
Hiện ra
khí hậu hòa hài, thanh cao
Kẻ hung
bạo cất con dao
Những tay
trộm cướp, bỏ bao ngọc vàng
Kẻ buôn
bạc đếm đàng hoàng
Ác thì hòa
thiện, thiện đương trọn lành
Các vua
chiến đấu tạm đình
Kẻ mang
bệnh hoạn cất mình cười reo
Mạng chung
hơi thở cheo leo
Hở môi
cười nụ, tuân theo số phần
Bình minh
đem lại vẻ hân
Cảnh vui
dường ấy do căn lạ thường
Da-Du(39)
ngồi ở bên giường
Nét vui
bỗng hiện trên gương mặt sầu
Dường như
bà cảm lẽ sâu
Hết cơn bỉ
cực, bắt đầu thới lai
An vui
khắp cả mọi nơi
Thần linh
mầng rỡ tỏ lời xướng ca
Chư thiên
ở cõi cao xa
Hô rằng:
"Công việc hẳn là xong xuôi
Thầy tu,
dân chúng nối đuôi
Cho là đại
sự mà vui vẻ nhìn.
Từ nơi
rừng bụi, lầy sình,
Tấm lòng
Bác Ái mặc tình phát huy.
Hươu rằn
ăn cỏ chẳng nghi
Gần bên
cọp mẹ, con bầy bú đeo
Đoàn heo
lại với đoàn cheo
Cùng nhau
uống nước quanh theo bờ hồ
Thỏ nương
gọp đá ra vô
Chim ưng
đứng đó mỏ đùa dưới lông
Rắn nằm hơ
dưới ánh nồng
Da ngời
như ngọc, móc không ló ngoài
Diều ngơ
cho cưởng vảng lai
Cò xanh mơ
mộng, cá chơi gần mình
Chim sâu
đậu nghỉ trên cành
Để cho
doàn bướm mặc tình trở xây
Tinh thần
đức Phật cảm lây
Loài người
thú vật, chim bay, bốn bề
Ngài còn
ngồi cội Bồ đề
Thắng rồi
giặc quỷ, phước về Nhơn gian
Quang minh
của Phật lan tràn
Sánh cùng
mặt nhựt, cả ngàn lần hơn.
***
Thế Tôn
đứng dậy hân hân.
Xướng lên
tiếng Kệ, xa gần nghe qua:
"Ta đà ở
khắp từng nhà.
Mảng tìm
gia chủ cất tòa ngục giam:
Đấu tranh
cực mãi phải cam.
Nay ta
biết được người làm nhà đây
Người ôi!
thôi chớ đắp xây
Vách tường
chứa đựng những bầy khổ đau
Từ nay,
chớ dựng nóc lầu,
Đừng đâm
đà nữa, vì đâu còn nhà!
Cột trường
gẫy hết rồi mà!
Vô minh
huyễn hoặc tạo ra môn đình!
Nay ta đến
chỗ cao vinh,
Mục tiêu
Giải thoát đã tranh đoạt rồi."(40)
****