TỰA
Thiền
lại có cửa (quan) sao ? Đạo vốn không có trong, ngoài, ra,
vào; nhưng người hành đạo bởi có mê, ngộ nên bậc đại
thiện-tri-thức giữ cửa không thể không có khi mở, đóng.
Các Ngài giữ khóa chốt kỹ càng, tra hỏi nghiêm ngặt, khiến
những kẻ loạn ngôn, tà ý muốn vượt qua bị cửa ngăn cản
không thể thực hiện được mưu gian, cũng là cái kế giữ
lâu dài vậy.
Tôi
khi mới xuất gia được gặp một pho sách để trong phòng
tên THIỀN MÔN PHẬT TỔ CƯƠNG MỤC. Trong ấy ghi chép những
lời tường thuật của các vị Tôn túc về sự tham học,
tu chứng của mình. Nào lúc mới tham học khó khăn thấu hiểu,
lúc thực hành công phu nhọc nhằn khổ sở, đến sau cùng
bỗng nhiên thấu ngộ. Tôi đọc qua, lòng rất kính mộ, nguyện
học theo gương các Ngài. Bộ sách này các nơi khác không thấy
có. Kế tôi đọc bộ Ngũ đăng chư ngữ lục trong Tạp truyện,
không luận những vị xuất gia hay tại gia có thật tham, thật
ngộ, tôi đều góp nhặt thêm vào phần trước pho sách.
Tôi
chọn rút những chuyện cốt yếu, xếp theo loại, biên thành
tập lấy tên là THIỀN QUAN SÁCH TẤN. Ở nơi nào thì tôi
để nó trên bàn, đi đâu thì mang theo trong bị, mỗi lần
đọc cảm thấy kích lệ tâm chí, tinh thần khoáng đạt, như
có một sức mạnh vô hình thúc đẩy gắng tiến.
Có
thể nói quyển sách này rất cần thiết đối với người
chưa vượt qua khỏi cửa, nếu với kẻ vượt khỏi cửa đã
xa thì đâu còn cần dùng ? Tuy nhiên, ngoài cửa này còn lớp
cửa khác, chẳng qua giả mượn tiếng gà, tạm rời miệng
cọp mà thôi. Được ít cho là đủ là người tăng thượng
mạn. Sông chưa cùng, núi chưa tột vẫn phải gắng tiến.
Chạy mau, đi mãi bao giờ vượt khỏi cái cửa đen tối sau
cùng, chừng ấy sẽ chậm rãi nghỉ ngơi không muộn.
Niên
hiệu Vạn Lịch năm thứ 28, đầu mùa Xuân
CHÙA
VÂN THÊ
Sa
môn CHÂU HOẰNG
Cẩn
chí