CỬA
THỨ SÁU
HUYẾT MẠCH
LUẬN
Ba
cõi dấy lên cùng về một tâm.
Phật
trước Phật sau đều lấy tâm truyền qua tâm, chẳng lập
văn tự.Ba cõi dấy lên cùng về một tâm.
Phật
trước Phật sau đều lấy tâm truyền qua tâm, chẳng lập
văn tự.
Hỏi:
Nếu chẳng lập văn tự thì lấy gì làm tâm?
Ðáp:
Ngươi hỏi ta, tức đó là tâm ngươi.
Ta
đáp ngươi, tức đó là tâm ta.
Ta
đáp ngươi, tức đó là tâm ta.
Nếu
ta không tâm, nhân đâu giải đáp cho ngươi.
Nếu
người không tâm, nhân đâu thưa hỏi ta.
Hỏi
ta, tức là tâm ngươi đó. Từ vô số kiếp kiếp âm u đến
nay, tất cả hành vi động tác nào, bất cứ thời nào, bất
cứ nơi đâu, đều do nơi bồn tâm của ngươi, do nơi bổn
Phật của ngươi. Nói tâm là Phật thì cũng như vậy đó.
Trừ tâm ấy ra, quyết không có Phật nào khác chứng được.
Lìa tâm ấy ra mà tìm Bồ đề Niết bàn, không đâu có được.
Cái chân thật của tự tánh chẳng phải nhân chẳng phải
quả.
Pháp
tức là ý nghĩa của tâm.
Tự
tâm là Bồ đề.
Tự
tâm là Niết bàn.
Nếu
nói ngoài tâm có thể chứng được Phật cùng Bồ đề Niết
bàn, điều ấy không đâu có được.
Phật
và Bồ đề ở tại đâu? Ví như có người dang tay đón bắt
hư không, có thể nắm được không? Hư không chỉ là một
tên gọi, tuyệt không tướng mạo, nên nắm chẳng được,
buông chẳng được: không thể bắt cái không vây. Cũng vậy,
trừ tâm ấy ra tìm Phật, rốt chẳng tìm được. Phật là
tự tâm tạo nên. Sao lại lìa tâm tìm Phật. Cho nên Phật
trước Phật sau chỉ nói đến tâm.
Tức
tâm là Phật.
Phật
tức là tâm.
Ngoài
tâm không Phật.
Ngoài
Phật không tâm.
Nếu
nói ngoài tâm có Phật, Phật ở nơi nào?
Ngoài
tâm vốn không Phật, sao còn vọng thấy Phật, lại lần lượt
phỉnh gạt nhau, đã không rõ suốt tâm mình lại còn bị ngoại
vật vô tình thâu nhiếp đến không còn chút tự do phân biệt
nữa. Nếu ngươi vẫn không tin điều ấy, là tự ngươi phỉnh
gạt ngươi chứ có ích gì.
Phật
không lầm lỗi.
Chỉ
vì chúng sanh điên đảo nên không tự giác tự tri được
chính tâm mình là Phật.
Nếu
biết tâm mình là Phật, thì chẳng nên tìm Phật ngoài tâm.
Phật
chẳng độ Phật.
Ðem
tâm tìm Phật tức không hiểu Phật.
Kẻ
nào tìm Phật ở ngoài, kẻ ấy hoàn toàn chẳng biết tâm
mình là Phật.
Cũng
đừng đem Phật ra lạy Phật.
Ðừng
đem tâm ra niệm Phật.
Phật
chẳng tụng kinh.
Phật
chẳng giữ giới.
Phật
chẳng phạm giới.
Phật
chẳng giữ chẳng phạm, cũng chẳng tạo lành, tạo dữ.
Nếu
muốn tìm Phật phải cần thấy tánh.
Tánh
tức Phật.
Nếu
chẳng thấy tánh thì chay lạt, giữ giới đều vô ích.
Niệm
Phật thì được nhân tốt.
Tụng
kinh thì được thông minh.
Giữ
giới thì được sanh lên cõi trời.
Bố
thí thì được phước báo.
Nhưng
tìm Phật bằng những cách ấy quyết chẳng được vậy.
Nếu
tự mình không sáng tỏ, cần tham vấn các bậc thiện trí
thức để thấu rõ nguồn gốc sanh tử.
Nếu
không thấy tánh thì chẳng được gọi là thiện trí thức.
Nếu
chẳng được vậy thì phỏng có giảng nói được mười hai
bộ kinh vẫn không thoát khỏi vòng sanh tử, vẫn chịu nỗi
khổ trong ba cõi không hẹn ngày ra.
Xưa
có Tỳ kheo Thiện Tinh (1) tụng làu làu mười hai bộ kinh,
nhưng vẫn không thoát sanh tử luân hồi, chỉ vì không thấy
tánh. Thiện Tinh kia còn vậy, huống nữa người đời nay mới
giảng được năm ba bộ kinh đã coi đó là pháp Phật thì
là kẻ ngu vậy. Nếu không thấu rõ được tự tâm thì tụng
đọc kinh sách gì cũng chỉ là hư văn, không dùng vào đâu
được.
Nếu cốt tìm Phật, trực tiếp cần thấy tánh.
Tánh
tức là Phật.
Phật
là người tự tại, là người vô tác.
Nếu
không thấy tánh thì suốt ngày lăng xăng cầu cạnh, tìm kiếm
Phật ở ngoài, đời nào gặp được, dù rằng rốt cuộc
không một vật nào khá hơn. Nếu cần thông hiểu nên tham
vấn bậc thiện trí thức, nên thiết tha mà tu, công khó mà
cầu, đem tâm hội giải lớn vấn đề lớn về sanh tử, đừng
bỏ trôi suông, tự phỉnh mình vô ích. Ví châu báu chất cao
như núi, bà con nhiều như cát sông Hằng, mở mắt thấy đó,
nhắm mắt thấy gì đâu? Mới hay mọi pháp hữu vi đều là
mộng mị. Nếu chẳng gấp tìm thầy, ắt uổng kiếp sống
buông xuôi trong khi tánh Phật mình vẫn sẵn có.
Nếu
không nhờ thầy, quyết chẳng sáng tỏ được.
Không
thầy mà ngộ, điều ấy hiếm lắm.
Nếu
tự mình nhờ cơ duyên tốt mà thông suốt được thánh ý,
đó là hàng thắng học, sanh ra đã biết.
Nếu
chưa thông rõ, nên siêng năng khổ học, nương theo giáo phương
(2) để chứng ngộ.
Nếu
tự mình sáng tỏ được thì chẳng cần học, khác với kẻ
mê trắng đen không phân rõ lại còn lếu láo tuyên lời Phật
dạy, báng Phật chê pháp. Các vị ấy nói pháp như mưa: đó
là ma nói, chẳng phải Phật nói. Thầy là vua ma, học trò
là dân ma. Kẻ mê mặc sức múa máy theo người, phút chốc
đọa sanh tử. Ðó là những người không thấy tánh xưng càn
là Phật. Hạng chúng sanh ấy phạm tội lớn, phỉnh gạt tất
cả chúng sanh đưa vào vòng ma giới. Nếu không thấy tánh
thì dù giỏi nói mười hai bộ kinh vẫn là ma nói. Ðó là
hàng bà con của nhà ma, chẳng phải học trò của nhà Phật.
Ðã chẳng phân rõ trắng đen, bằng vào đâu mà thoát sanh
tử?
Nếu
thấy tánh tức là Phật.
Không
thấy tánh tức là chúng sanh.
Nếu
lìa tánh chúng sanh thì không có tánh Phật nào khác chứng
được.
Phật
nay tại nơi đâu?
Tánh
chúng sanh tức là tánh Phật vậy.
Ngoài
tánh không Phật.
Phật
tức là tánh.
Trừ
tánh ấy ra, không Phật nào có được.
Ngoài
Phật, không tánh nào có được.
*
Hỏi:
Nếu không thấy tánh thì niệm Phật, tụng kinh, bố thí, giữ
giới, tinh tấn, rộng ban điều phước lợi có thành Phật
được không?
Ðáp:
Không được.
Lại
hỏi: Sao không được?
Ðáp:
Nếu có chút pháp nào chứng được thì đó là pháp hữu vi
- pháp nhân quả, pháp thọ báo, pháp luân hồi. Không sáng
tỏ lẽ sống chết, đời thuở nào thành được Phật đạo?
Thành
Phật cần thấy tánh.