Lời Bạt
Tất
cả công đức đều từ Phật tâm lưu xuất. Phật tâm không
một vật. Không Phật, không chúng sinh, không cả cái không.
Lặng
lẽ như như chăng?
-
Không biết!
Ai
hay hiểu được lẽ này, mới kham gánh vác sứ mạng Như Lai.
- Hiểu
cái gì?
-
Chính như thế mà hiểu.
-
Như thế nghĩa là sao?
-
Xin đừng hành đạo tà.
-
Phải đối xử cách nào?
-
Như như bất động.
-
Lịch sử truyền thừa mấy ngàn năm, những ai nói được
một câu xuất cách?
-
À cột phướn trước chùa đổ.
-
Tiếng mảnh sành vang chạm cành trúc
-
Một tiếng hét đinh tai…
- Trong
vòng lưu chuyển không dừng, có cái gì hay dừng chăng?
-
Làm sao bảo được cái ấy?
-
Tháng ngày qua Vô Sự Tăng.
Mặt
trời, mây xanh vẫn là đôi tri kỷ quấn quít nhau giữa khoảng
bao la.
Rừng
già thăm thẳm, vách đá chơi vơi, vết chân chàng dũng sĩ
chặt tay thuở nào hãy còn in rõ trên nền tuyết trắng Tung
Sơn.
Một
tiếng nổ, vỡ đất long trời,
Một
vầng đông, vàng chói xuất hiện,
Một
bài pháp an tâm bay vút,
Một
kình ngư, vẫy sóng bể khơi.
Vang
ra loang khắp, giọng nói ma trơi của lão Hồ [1] mắt
biếc.
Truyền
đi rào rạt, bài pháp an tâm của con cháu Như Lai.
Miền
Nam này, vùng lên một gã tiều phu miệng còn lẩm nhẩm…
-
Những gì?
-
Bồ-đề bổn vô thọ!
A hay,
lật ngược cả thiền sàn, dép cỏ.
Phải
đấy, lũ hậu duệ Tung Sơn làm rạng rỡ cha ông.
Tràn
dâng lên, chảy khắp non sông,
Vượt
lấp mây ngàn cùng vũ trụ.
Chỉ
một dòng sữa an tâm, thấm dịu nơi nơi…
Quát
cho dứt bặt, vỡ óc ra,
Cười
vang lên, mãi tận thôn xa,
Mới
thấy lão già, không phỉnh gạt.
-
Cái gì?
-
Những con người, hằng xướng khúc an tâm.
Ô
kìa, miền hải đảo!
Lớp
lớp người, xông xáo hỏi tổ tông,
Bước
họ đi, quyện tỏa cuồng phong,
Tay
áo phất, chân hư đổ ngược.
Ai
biết thế nào, những con người ấy?
-
Thốt nửa lời ba gậy vào hông.
Từ
bình nguyên, chí dãy non xanh,
Có
gì, trong dáng người lam lũ?
A
đây rồi, rắn quẫy, rồng bay,
Trăng,
sao rơi rụng tháng ngày say.
Say
cái gì?
Say
cái không say, ấy thực say,
Thực
say, mới say cái không say
Say
không say, cả hai ấy say.
Chính
đấy thức dậy, cái không say.
Lảm
nhảm gì?
-
Trời xanh!
¯
Có
câu chuyện như thế này nhá!
Một
hảo hán kia, nhân khi nhàn rỗi, đến hỏi Hồ tăng pháp an
tâm.
Ông
già chỉ bảo:
“Đem
tâm đến”
Rồi.
Trời sập!
Hảo
hán cười, thưa:
-
Thế, mới nhổ tận gốc lão già bị chôn cứng chín, mười
năm…
Nhật
Quang.
xk