Ánh Đạo Vàng
(In lần thứ 14)
Võ Đình Cường
HUẾ – 1999
--- o0o ---
Phần 01
Nhân loại ơi! Có hay chăng một vị Giác Ngộ mới ra đời?
Chúng sanh ơi! Một đấng Đại từ, Đại bi, Đại trí, Đại đức vừa xuất hiện ở
dưới trần!
Ôi hân hoan, hân hoan cho toàn cả mấy tầng trời, vì chúng sanh ơi, một
đóa hoa Đàm nở, một ánh sáng lạ chói ngời!
Này ai ơi! Hãy đi về phía nam dãy núi Hy-mã-lạp-sơn, vì chính ở đấy đã
ra đời một đức Phật.
Tiếng
hát trong thanh ấy không biết tự đâu bay lạc trong gió, lanh lảnh dội từ
khoảng rừng này sang khoảng rừng khác. Ðạo sĩ A-tư-đà (Asita) đang ngồi
tham thiền dưới một gốc cây bỗng đứng dậy. Người choàng chiếc áo lông
cừu vào, chống gậy lần xuống núi, đi về phía Nam dãy Hy-mã-lạp-sơn. Tối
hôm ấy người đã đến thành Ca-tỳ-la-vệ.
Ở đây
linh đình yến tiệc, hội hè đang giữa lúc say. Ðèn sáng rực trên các vòm
cây. Cờ bay ở đầu các ngõ. Những cỗ xe bò kết hoa đang kềnh càng chen
giữa đám đông, ngựa hí vang lên để tìm lối bước. Những chiếc ghế kiệu
bốn phía rũ rèm xanh, lô nhô trên đám hội. ở đây, một nhóm người xúm
quanh một phường xiếc; đàng kia, họ ngây ngất trước những điệu múa nhẹ
như bay của đoàn vũ nữ. Một nơi khác, những kẻ đấu kiếm đang thi tài,
hay những tay võ sĩ, mình mang lốt gấu đang đọ sức với cọp. Từng trận
cười dòn vang lên từ một đám trò hề đi diễu qua các phố.
Ðạo sĩ
A-tư-đà chen chúc từ đám này sang đám khác, và với vẻ mặt ngơ ngác, đi
hỏi từng người :
– Tại
sao các người mở hội?
Và mỗi
người trả lời mỗi cách:
– Vì
Hoàng hậu Ma-gia vừa sanh Thái tử.
– Vì
Thái tử Tất-đạt-đa có ba mươi hai tướng quý.
Nhưng
có một người già, ngồi trên thềm gạch, trả lời rành mạch từng câu:
–“Trước
đây chín tháng, một hôm Hoàng hậu Ma-gia nằm mộng thấy một con bạch
tượng sáu ngà đứng trên một ngôi sao, có sáu sắc chói ngời vượt qua trời
cao và luồn vào trong hông phải Hoàng hậu. Ngài vùng thức dậy. Trời cũng
vừa độ bình minh. Một thứ ánh sáng xanh nhuộm muôn cành rạo rực. Gió
không réo rắc, im bặt oán hờn từ núi Hy-mã. Sông Hằng không trằn trọc
sóng Một nỗi hân hoan và thái bình lan tràn mặt đất.
Hoàng hậu kể lại giấc chiêm bao cho các già đoán mộng. Mọi người đều công
nhận đấy là điềm lành: Hoàng hậu sẽ sanh được Hoàng nam, tài đức từ xưa
đến nay chưa ai sánh kịp.
Ðiều đoán xưa đã bắt đầu thực hiện. Sớm mai này trong vườn Lâm-tì-ni, chim
thi nhau chuốt giọng trên cành; hoa thi nhau trải màu trên lá; và hương
từ bốn phương dồn lại, xông lên ngào ngạt khắp vườn. Hoàng hậu Ma-gia
thấy sự lạ, ngự ra xem. Ngài khoan thai đi từng bước một, lòng khoan
khoái và nhẹ nhàng như có cánh bay. Ði đến gốc cây Vô Ưu thì Ngài sanh
Thái tử.
Mặt
trời xuất hiện ở phương Ðông, hồng hào và tròn trĩnh như mặt Người vừa
xuất thế! Hào quang phóng từng luồng dài, xoè ra như cánh quạt quét sạch
những bóng đêm. Bầu trời trong xanh như đúc bằng ngọc thạch. Từng luồng
gió thơm mát ngân vui trong lá mừng.
Tịnh-phạn vương nghe tin, truyền cho đình thần đến đón Hoàng hậu và Thái
tử về. Cờ xí rợp trời, trống kèn dậy đất. Ðám rước đi đến đâu, từng loạt
mưa hoa đổ xuống đấy. Chúng dân lũ lượt theo sau, hoà nỗi vui mừng của
nhà vua cùng với nỗi vui mừng cửa cả nước. Và trong đám rước, người ta
bảo có lẫn lộn những thiên thần, giả người trần tục, vì đây không phải
cái vui riêng của cõi thế mà chính là cái vui chung cho cả mấy từng
trời.
Hôm
nay, Tịnh-phạn vương truyền cho dân gian mở tiệc khao mừng là vì thế.”
Ngày
hôm sau, A-tư-đà xin vào triều ra mắt Thái tử. Tịnh-phạn vương đứng dậy
chào vẻ phương phi của đạo sĩ, và Hoàng hậu đặt Thái tử dưới chân người
đức hạnh ấy. A-tư-đà nhìn mặt Thái tử xong, vội vã sụp xuống lạy tám
lần, rồi đứng dậy khóc ròng rã trên chiếc gậy rung rinh. Tịnh-phạn vương
và Hoàng hậu kinh hãi, hỏi dồn:
– Sao
đạo sĩ lại khóc? Tai nạn gì xảy đến cho Hoàng gia đây?
Ðạo sĩ
chùi nước mắt tâu:
– Tâu
Hoàng thượng? Tôi khóc là khóc cho tôi xấu số không sanh nhằm một thời
với Thái tử! Ôi, tôi già nua lắm rồi và sẽ chết nay mai, không được nghe
những lời thuyết pháp vàng ngọc của Thái tử!
Tâu
Hoàng thượng! Thái tử không phải là một người trần. Ngài là một đóa hoa
quý nhất của nhân loại, chỉ nở một lần trong mấy vạn năm. Ngài sẽ là một
bậc đại từ, đại bi, đại trí, đại dũng. Và 32 tướng tốt của Ngài báo
trước Ngài sẽ là một vị Ðại vương, thống trị cả thiên hạ. Nhưng chữ vạn
nổi ở trên ngực lại báo rằng Ngài sẽ làm chủ cả tam thế, dắt đường chỉ
nẻo cho tất cả chúng sanh. Ôi thật là đại phước cho Hoàng gia! Nhưng hỡi
ngài Ma-gia đức hạnh! Ngài sẽ lìa cõi trần ô trọc này trong bảy ngày nữa
để lên cõi trời Ðạo Lợi, vì đức hạnh của Ngài đã quá nhiều và nghiệp báo
của Ngài đã hết. Từ đây Ngài sẽ không đau khổ nữa!
Lời
đoán ấy không sai. Bảy ngày sau, hoàng hậu Ma-gia nhẹ nhàng ngủ thẳng.
Thái tử được di mẫu là Ma-ha-bà-xà-bà-đề nuôi. Lên tám tuổi, Thái tử đã
tỏ ra không phải một người thường. Tịnh-phạn vương lo cho con mình sau
này sẽ bỏ ngai vàng mà đi theo con đường chông gai và huy hoàng của một
đức Phật. Ngài muốn con ngài sẽ làm một vị Ðại vương, nên truyền cho tìm
thầy giỏi nhất trong nước để dạy Thái tử những điều mà một vị Ðại vương
cần biết.
Tì-xa-bà-mật-đà-la, một giáo sư thông thái nhất trong những giáo sư được
mời đến dạy. Ngày lành đã lựa, Thái tử kẹp trong tay một tấm gỗ trắc
nhận ngọc ở ngoài lề, và một thẻ son để viết, kính cẩn đến thụ giáo với
thầy.
Học
đến đâu Thái tử nhớ đến đấy và nhiều khi Ngài thấy rõ trước những điều
thầy sắp dạy.
Chẳng
bao lâu, Ngài vượt hẳn sức hiểu biết của thầy, và một hôm, giáo sư bỗng
sụp xuống lạy Thái tử:
– Hỡi
Thái tử, từ đây xin Ngài hãy nhận cho già này làm đệ tử. Sức hiểu biết
của lão có hạn, mà trí thông minh của Ngài vô cùng, lão không sao dạy
nổi. Một khi con phượng hoàng đã đủ lông, đủ cánh thì không một con chim
nào khác có thể vượt lên được.
Nhưng
hỡi người con của Ma-gia đức hạnh, lão bái phục Ngài không phải vì trí
thông minh eủa Ngài, mà còn vì lễ độ mà Ngài đối với lão nữa!
Cái lễ
độ ấy, Thái tử đem đối đãi với tất cả mọi người. Cử chỉ của Ngài rất nhã
nhặn. Một khí tượng đế vương lộ trên nét mặt, tuy thế niềm thân ái vẫn
chứa đầy trong đôi mắt. Giàu tình cảm, Ngài lại gan dạ không ai bằng.
Trong những buổi đua ngựa trong cung, Ngài tỏ ra rất can đảm và lão
luyện, ngựa của Ngài thường về nhất. Nhưng nhiều lúc, giữa cuộc đua Ngài
bỗng dừng ngựa lại, có khi vì sực nghe có ai réo gọi; có khi vì thấy tội
nghiệp cho con ngựa mệt nhọc đang thở hồng hộc dưới mình Ngài; có khi vì
thấy thương những người bạn sắp thua cuộc.
Và mỗi
năm qua, Ngài lớn thêm lên một tuổi thì tình thương kia lại tuần tự lan
dần như từng vòng nước gợn.
Có một
buổi mai mùa xuân, ngang qua vườn ngự, một đàn ngỗng trắng bay về núi
Hy-mã-lạp-sơn. Ðề-bà-đạt-đa, em họ Thái tử, thấy được trương cung nhắm
bắn. Một chiếc tên vụt lên, cả đàn ngỗng trời bay tán loạn như một đám
mây bạc bị gió xé ra từng mảnh nhỏ. Một con rơi xuống, vài điểm hồng rơi
theo giữa khoảng trời xanh biếc. Thái tử thấy được, chạy đến thảm cỏ gần
đấy lượm con vật bị thương lên, áp vào lòng, rút mũi tên ở cánh ra, và
vuốt ve nó như người mẹ hiền săn sóc con đau. Ngài hái lá nhai nhỏ rồi
trộn với mật áp vào cánh chim. Chim dần dần tỉnh lại, âu yếm nép vào
lòng Ngài. Trong lúc ấy, một tên thị vệ đến bên Ngài kính cẩn thưa:
– Thưa
Thái tử, con ngỗng này của Hoàng thân Ðề-bà-đạt-đa đã bắn được. Ngài sai
tôi qua đây xin với Ngài trả lại.
–
Không! Con ngỗng này bị Hoàng thân bắn, nhưng được ta cứu. Hoàng thân là
kẻ thù, chính ta mới là ân nhân của nó. Ta không thể giao nó cho Hoàng
thân.
Ðề-bà-đạt-đa không chịu, qua cãi lại:
– Con
vật này khi còn ở trên trời, thì không thuộc của ai cả, nhưng khi tôi đã
bắn được là thuộc về tôi.
Thái
tử áp cổ ngỗng vào sát má Ngài, trả lời:
– Ta
đã bảo không! Không ai có quyền làm đau đớn một con vật để bắt nó thuộc
về mình. Con vật này của ta, bởi ta yêu thương nó, và nhất là nó đã trìu
mến ta. Nhưng nếu Ðề-bà-đạt-da không nghe thì cứ đi kiện với các lão
thần, chúng ta nhờ họ phân xử.
Chuyện
ấy được đem ra giữa triều. Các lão thần hội lại để phân xử. Mỗi người
mỗi ý, không biết dựa vào đâu mà định đoạt. Giữa lúc ấy trong đám người
đến xem, có một ông già đứng dậy xin thưa:
– Nếu
sự sống có giá trị thật, thì người đã cứu sống một con vật đáng gìn giữ
nó hơn là người định tâm giết nó. Một bên tàn sát và phá phách, một bên
bảo hộ và xây đắp. Nên giao cho Thái tử con chim kia!
Mọi
người đều cho lời nói kia rất phải. Vua sai người lấy ngọc ngà ra thưởng
cho ông lão. Nhưng người ta không tìm thấy ông đâu nữa.
Thái
tử được chim, hớn hở ôm nó vào ngực. Ngài nghe trái tim nho nhỏ của nó
đánh gấp gấp bên cạnh tim Ngài. Nỗi sung sướng của Ngài hoà theo nỗi
sung sướng của con vật. Ngài nhìn lên trời. Trời xanh ngăn ngắt, không
vướng một mảnh mây tro. Gió nhẹ xuôi chiều về hướng Bắc.
“Con
ơi, hai ngày nay con bị giam cầm trong đôi tay âu yếm của ta. Tuy được
ta nâng niu nhưng làm sao sánh được cái thú nước mây ở ngoài cao rộng.
Hôm nay cánh con đã lành mạnh, và giữa bầu trời quang tạnh, gió lại
thuận thồi về hướng Bắc, ta thả con ra để con bay về dãy Hy-mã cùng đàn
con sum họp. Ta gởi theo con đây một tấm lòng thương mến, và con hãy về
mách lại với đàn con rằng ở đây có một người nguyện sẽ đem cả đời sống
ra bênh vực, cứu giúp những kẻ yếu hèn... Thôi con hãy tung cánh lên
đi!”
Thái
tử mở đôi tay. Con ngỗng vụt bay lên, cổ dài trườn tới trước, hai chân
duỗi thẳng ra đằng sau... Lòng Thái tử phơi phới, nhẹ nhàng vỗ theo với
đôi cánh chim đang vạch một đường trắng ngang trời xanh.
Có một
ngày, Tịnh-phạn vương nắm tay con đi dạo bên cạnh một khu rừng. Ngài đưa
tay chỉ:
– Con
thấy không? Từ chân trời thăm thẳm ruộng xanh kia đến khu rừng này và
bao nhiêu khu rừng sau đây, đều thuộc về cha con ta cả. Giang sơn tươi
đẹp và thái bình như thế, con cũng nên xem qua cho biết.
Trời
về xuân. Cây rủ màn xanh. Cỏ giăng đệm lục. Rải rác trên cánh đồng, từng
cặp bò kéo cày đi từng bước một; đằng sau, người nông phu ấn chân trên
lưỡi cày: đất bị xẻ từng đường dài, uốn cong ra hai bên như những lưỡi
sóng xẻ ra trước mũi thuyền. Xa xa, vài người vãi lúa tung cánh tay rộng
lên nền trời trong. Vài con chim én mài cánh trên cỏ mướt. Năm bảy con
ác là khấp khểnh đi trên những sóng đất cày. Ðàn bướm trấng chập chờn
bay trên những hoa cỏ tím. Từ phía rừng, tiếng chim lanh lảnh vang dội
trong thành lá rậm. Ở một làng xa, tiếng trống khoan thai điểm hồi cho
một lễ cưới.
Thái
bình lan tràn mọi vât. Thái tử tỏ vẻ vui mừng. Nhưng nhìn sâu vào trong
cảnh vật, Ngài nhận thấy những mũi gai nhọn mọc tua tủa dưới hoa đời.
Người nông phu đổi một phần sinh lực để được sống. Ðôi bò nướng mình
trong nắng để kéo lưỡi cày nặng trĩu, chôn một nửa dưới lớp đất khô.
Những côn trùng bị lưỡi cày bới lên, quằn quại trên mặt đất, làm mồi cho
loài chim giành giựt cấu xé nhau. Ngài thấy một con rắn mối đang đớp
kiến, bỗng bị một con ó đến cắp đi. Và trong bụi rậm, một con chồn vàng
đang rình đợi một con gà tha một con trùn đi qua.
Và cứ
như thế, con vật này giết con vật khác, và bị con khác nữa giết hại. Sự
Sống sống bằng sự Chết. Cảnh tượng đẹp đẽ ban đầu chỉ là một cái màn che
giấu ở phía sau những giết hại thảm khốc những cấu xé không ngừng. Thái
tử thở ra:
– Chao
ôi! Bao nhiêu mồ hôi và nước mắt đã nhỏ trong chén cơm của người đi
cày!. Bao nhiêu sức lực của đôi bò đã đem ra để đổi lấy một nắm cỏ! Và
khốc liệt thay, sự tương tàn giữa vạn vật!
Nói
xong, Ngài đến ngồi xếp bằng tròn bên một gốc cây và mời vua cha về
trước để Ngài ở lại suy nghiệm về ý nghĩa cuộc đời. Một tình thương
không bờ bến chiếm cả tâm hồn Ngài và lan cùng mọi vật; một sức ước muốn
được cứu độ chúng sanh mạnh mẽ đến nỗi tâm trí Ngài không còn nhận biết
những việc xảy ra ở xung quanh: bóng chiều đã ngã, quan hầu đang đứng
đợi Ngài về cung.
Lần
đầu tiên, Thái tử có một quan niệm chung về sự đau thương của toàn thể
chúng sanh.
--- o0o ---
Mục lục |
Giới thiệu |
Lời bạt
Phần 01|
Phần 02 |
Phần 03 | Phần 04 |
Phần 05
Phần 06 |
Phần 07 | Phần 08
|
Phần 09 |
Phần 10
--- o0o ---
Vi tính : Mỹ Hồ
Cập nhật ngày:
01-05-2002