Ánh Đạo Vàng
(In lần thứ 14)
Võ Đình Cường
HUẾ – 1999
--- o0o ---
Phần 02
Sáng
hôm nay, khắp các đường trong thành Ca-tỳ-la-vệ và các thành lân cận,
lính nhà vua mỗi người mang một cái trống, vừa đánh vừa rao:
–
Mời các công nương, mỹ nữ! Tối nay tại cung, Hoàng thượng có mở cuộc thi
sắc đẹp. Mời các cô các bà hãy đến dự cho đông. Thái tử sẽ chấm cuộc
thi. Mỗi người sẽ được một giải thưởng. Và giải thưởng quý nhất sẽ tặng
người đẹp nhất! Mời các công nương, mỹ nữ ! Tối nay tại cung...
Tiếng
rao lanh lảnh lách qua rèm, tim các cô thiếu nữ đập mạnh trong lồng ngực
theo với tiếng trống thúc giục ngoài đường. Những làn da tuyết ửng hồng,
những làn da nâu ửng đỏ, vì máu chạy mau thêm trong huyết quản. Mắt các
cô đang xa xăm bỗng bừng sáng lên vì một ý nghĩ: “Ồ được Thái tử chấm
thi!” Thế là ngày ấy họ lăng xăng trang điểm để kịp tối vào cung.
Nhà
vua mở ra cuộc thi không phải không duyên cớ. Thái tử Tất-đạt-đa đã 19
tuổi rồi. Trên nét mặt ngây thơ trong sáng như gương nước mùa xuân
thường lộng thoáng một áng mây buồn. Mỗi lúc gặp con, vua cha liếc thấy
không khỏi không liên tưởng đến lời thầy đoán xưa.
Một
hôm, Tịnh-phạn vương hội triều thần lại rồi phán bảo:
– Các
khanh còn nhớ lời đạo sĩ A-tư-đa nói về Thái tử Tất-đạt-đa chứ? Lòng
trẫm mong rằng lời đoán thứ nhất thực hiện, nghĩa là Thái tử sẽ làm một
vị Ðại vương; nhưng để ý mà xem, thì chừng như Thái tử sẽ bỏ ngôi báu mà
ra đi, bỏ lại bao nhiêu công trình quý giá mà mấy mươi tiền triều đã ra
công xây dựng. Trẫm hội các khanh lại đây là cốt nhờ các khanh tìm cho
trẫm một cách gì để giữ Thái tử lại và đưa về con đường của tiên tổ.
Một
lão thần đứng dậy tâu:
– Tâu
Hoàng thượng, chỉ có lưới tình là vây được Thái tử. Ngàn vạn sợi dây
đồng không buộc nổi những ý tưởng phiêu lưu mà một sợi tóc của mỹ nhân
cũng đủ giữ lại dễ như bỡn.
Bá
quan đều tán thành lời tâu của lão thần. Nhưng Tịnh-phạn vương lại phán:
– Ðàn
bà thì chẳng thiếu gì, nhưng sắc đẹp tùy theo mắt mỗi người. Trẫm biết
con trẫm thích ai mà lựa?
– Như
thế, tâu Hoàng thượng, thì nên bày ra cuộc thi sắc đẹp cho toàn thể tiểu
thư trong nước, Thái tử sẽ chấm lấy hoa khôi. Và hoa khôi ấy sẽ là vợ
Thái tử.
Thế là
theo lời tâu, vua mở cuộc thi sắc đẹp. Trời chưa tối hẳn, đèn trong
hoàng thành đã nối ánh sáng của mặt trời. Qua vòm cửa hoàng thành cao
vòi vọi, nhẹ trôi một dòng muôn sắc. Ðây là tất cả những công nương, mỹ
nữ của một nước hiệp lại để làm vui lòng một người. Ðây là nơi tụ hội
của nhiều lối trang sức khác nhau nhắm một mục đích chung là làm đẹp
lòng người vương giả. Trên những làn tóc óng ả đã chải chuốt công phu,
họ phủ lên một mảnh lưới dịu và mỏng như tơ trời; và trên những áng da
ngời, những khổ lụa mịn như phấn quấn quanh vài vòng, làm nổi bật những
tấm thân cân đối như những tượng thần Hy Lạp, và chạy xuống tận đôi gót
chân để mỗi nhịp đi là gợn lên những làn sóng cong và mềm như những lưỡi
nước liếm bờ...
Họ lần
lượt đi ngang trước mặt Thái tử, hai mắt to và đen nhìn xuống mũi giày;
những ngón tay bóng loáng–vì mới nhuộm dầu–và suôn sắn như những đọt hải
đường kéo lên một chéo áo để khỏi vướng bước chân đi. Nhưng sao những cổ
chân tròn trĩnh có đeo vòng kia lại cứ ngập ngừng như sợ đạp phải một
cái gì tôn nghiêm thế? Khi họ đến trước mặt Thái tử để nhận một giải
thưởng trao từ tay Ngài, họ hạ đầu xuống thấp một chút nữa, để lộ nốt
ruồi (Tilka) bóng loáng giữa hai hàng mi cong. Sau khi đã nhận lãnh một
món đồ, họ rảo bước mau ra: một oai linh gì làm cho họ ngợp ngợp, khi đi
ngang trước Thái tử. Hễ nàng nào được hoan hô đẹp hơn những kẻ trước,
nàng ấy bỡ ngỡ đứng lại nhìn quanh, không biết đấy là những tiếng khen
tặng mình hay một kẻ sau vừa đến; dưới sự cao cả, điềm đạm và oai nghi
của Thái tử, các nàng mất hết tự hào, thấy mình nhỏ nhoi và thấp hèn
quá. Họ cảm nghe như đi lạc vào một thế giới không phải để đón tiếp
mình. Và cứ như thế, một nàng qua, tiếp theo một nàng đến, một vẻ đẹp
theo sau một vẻ đẹp. Và cứ như thế họ đi qua... với nhan sắc của họ, may
ra còn thoáng chói vọng lại vài ánh kim khí của đôi hoa tai tròn, trước
khi lẩn vào bóng tối.
Không
nàng nào có thể làm gợn dậy một lượn sóng tình trong lòng Người rất tinh
khiết đang ước vọng tuyệt đích ấy. Không một sợi tơ luyến ái có thể
vướng víu Ngài với những con bướm vừa mới lướt qua. Nhưng khi giải
thưởng cuối cùng đã trao xong thì nàng Da-du-đà-la tiến đến. Thái tử
giật mình: chưa bao giờ Ngài thấy một người đẹp đến thế. Nàng đi đến,
vây bọc giữa một khung huyền ảo và linh động, thân hình nàng đều đặn và
thanh cao lạ lùng: hình như bao nhiêu vẻ đẹp của đất trời đều hiệp vào
đây để tạo nên một tuyệt tác giai nhân. Làn da hồng mịn thế kia có thể
ví được với màu hồng mịn của da trời một buổi bình minh. Hai mắt xanh
ướt và thăm thẳm sâu kia là hai hồ nước ngọc. Và tóc nàng dưới làn lưới
mỏng, gợn lên từng lượn sóng nhung đen. Nàng khoan thai bước từng bước
vương giả như đi vào chỗ quen thân. Nàng đến trước mặt Thái tử, hai tay
chắp tréo trước ngực, đầu cúi xuống trong một dáng điệu thanh cao để
chào Ngài. Rồi đài các nàng ngước đầu lên, đứng thẳng lại–cổ cao ba
ngấn, lộ màu da hồng trên tấm áo trắng tinh. Hoa môi bừng nở nhụy răng
ngà, ở đấy cất lên một giọng trong thanh như tiếng bát sứ cổ:
– Thái
tử còn một vật gì để dành cho em?
– Hỡi
người đẹp nhất trong những người đẹp, bao nhiêu bảo vật đã hết rồi.
Nhưng nàng hãy nhận vật này thế lại.
Nói
xong, Thái tử mở chuỗi ngọc ở cổ Ngài, nắm vào hai đầu mối dây. Chuỗi
ngọc xanh ngời, long lanh muôn ánh nến, như một chuỗi hạt nước biếc rung
rinh, sắp nhỏ dưới tay ngà. Ngài đeo chuỗi ngọc vào cổ nàng tiên ấy.
Nàng sung sướng nhìn Thái tử, cảm ơn. Thái tử nhìn lại sung sướng được
ban ơn.
Ngày
hôm sau, trong buổi chầu, các quan tường thuật lại với vua cuộc thi sắc
đẹp và những dáng điệu của Thái tử khi nàng Da-du-đà-la, con gái của
tiểu vương Thiện-giác đến. Nhà vua cười, phán bảo:
– Thế
là ta đã bắt được mồi. Bây giờ phải kiếm cách gì để nhử cho con phượng
hoàng ấy ra khỏi mấy từng mây xanh.
Thế là
ngài truyền cho các quan đến cung vua Thiện-giác hỏi vợ cho Thái tử.
Nhưng các quan buồn bã trỡ về đem theo một lời gần như thách đố của vua
Thiện-giác: “Theo tục lệ nhà tôi, mỗi khi ai muốn đến hỏi con gái,
phải thi võ nghệ. Trong những người đến dự thi, ai có tài hơn cả sẽ được
vợ. Tục ấy không thể miễn cho một ai, dù đấy là Hoàng tử Tất-đạt-đa.”
Vua
Tịnh-phạn nghe xong, lòng buồn rười rượi Ngài biết con ngài về văn
chương, triết học thì không một ai sánh kịp, nhưng còn võ nghệ thì làm
sao thắng nổi những tay vô địch về tài bắn eung như Ðề-bà-đạt-đa, về tài
cưỡi ngựa như A-nậu-đà-la và về tài múa kiếm như Nan-đà. Nhưng Thái tử
vẫn thản nhiên quỳ xuống tâu vua:
– Xin
phụ hoàng đừng lo ngại. Những môn võ nghệ cung tên, con đều có học cả.
Phụ vương cứ truyền rao cho mọi người ai muốn thi tài võ nghệ với con
hãy đến vũ trường dự thí.
Bảy
ngày sau, trên vũ trường, có cuộc thi tàí rất sôi nổi. Ở đấy, từ sáng
sớm đã tề tựu đủ cả các hạng người trong thành, từ những bậc vương tước
cho đến cùng dân. Công chúa Da-du cũng có dự. Nàng đi đến trong đám rước
cô dâu. Âm nhạc nâng từng bước chân ngựa; những rèm kiệu hoa hoè phơi
phới tung bay; và đàn bò kéo xe, bệ vệ đi từng bước một vì sợ làm rơi
mất những vòng hoa rực rỡ móc trên những cặp sừng vàng.
Các
tay dự thi đều là dòng dõi đế vương, thân thích với Thái tử:
Ðề-bà-đạt-đa, A-nậu-dà-la, Nan-đà. Thái tử Tất-đạt-đa đến trên mình con
ngựa Kiền-trắc. Kiền-trắc đưa ra những tiếng hí dài, vì nó chưa bao giờ
quen với một đám đông như thế, và Thái tử nhìn đám đông ngạc nhiên thấy
rằng tuy khác địa vị, khác cách ăn mặc, họ vẫn giống nhau trong những
nét vui mừng.
Thái
tử nghĩ đến đấy, bỗng có tiếng hô bắt đầu cuộc thi bắn. Nan-đà nắm một
chiếe cung và sai người đem một eái trống đồng để cách xa 400 thước.
A-nậu-đà-la cũng làm thế. Trống của Ðề-bà-đạt-đa để xa hơn, nhưng
Tất-đạt-đa chấp hết: Ngài bảo đem để trống của mình rất xa, xa cho đến
lúc nào mặt nó chỉ còn thấy nhỏ lại bằng con nghêu. Mỗi người lần lượt
bắn: Ba cái trống trước bị xuyên ba mũi tên, tiếng hoan hô nổi dậy một
góc trời. Ðến lượt Tất-đạt-đa nhắm bắn. Công chúa Da-du hồi hộp, kéo tấm
lưới xuống quá mắt: nàng e sợ mũi tên không trúng đích. Hoàng tử rút
mạnh sợi dây, thanh cung uốn cong như một nhành trúc yếu, hai đầu cung
chúm lại và gãy ngang trong tay Thái tử. Ngài vứt cung xuống và bảo: “Thứ
cung này chỉ để cho con nít chơi. Ở đây ai có chiếc cung nào tốt hơn thế
nữa?” Một người trong đám mách rằng ở đền Simbahanou có một cái cung
bằng đồng đen nặng lắm, chưa ai có thể trương lên nổi. Ngài sai người
đến mượn. Một chốc, hai tên lính hì hục mang cung về. Ngài nắm lên, rồi
trao cho mọi người dự thi thử trước. Nhưng họ chỉ trương ra nhiều nhất
là được một gang tay rồi phải thả xuống. Thái tử một tay đỡ lấy thanh
cung, đưa thẳng ra đằng trước và tay kia kéo mạnh dây đồng. Ngài thả
dây: một tiếng ngân dài làm chuyển động cả không gian như một tiếng
chuông đồng. Những kẻ tàn tật không đi xem được cuộc thi, ở nhà nhìn
nhau hỏi: “Tiếng gì lạ thế?” Và có người biết chuyện trả lời: “Ðấy
là tiếng dây cung mà Thái tử Tất-đạt-đa đang thử”. Sau khi thử cung,
Thái tử nắm một chiếc tên lắp vào dây, nhắm đích. Một tiếng ngân, một
tia sáng như sao băng xuyên qua hai mặt trống đồng!
Ðến
cuộc thi kiếm, Ðề-bà-đạt-đa trổ tài trước. Chàng cầm một thanh kiếm, tìm
một gốc cây to bằng một ôm người lớn, phát ngang một lát, thân cây đứt
thành hai đoạn. A-nậu-đà-la lựa một cây to lớn hơn và Nan-đà một cây lớn
hơn nữa. Nhưng hai cây rất lớn mọc song nhau. Tất-đạt-đa nhẹ đưa một lát
kiếm, nhanh như phóng một làn chớp, và lạ thay, hai cây vẫn đứng sững?
Nan-đà mừng rỡ reo lên : “A ha! Không đứt!” Công chúa Da-du chỉ
kịp tựa vào vai con thị tỳ cho khỏi gục ngã. Nhưng một cơn gió thoảng
qua, hai cây cùng ngã lăn ào xuống một lượt. Thì ra lát kiếm của Thái tử
quá bén và quá phẳng, nên hai thân cây tuy đã đứt ngang, vẫn còn giữ
được thăng bằng trên đôi gốc phẳng.
Cuộc
đua ngựa tiếp theo. Ngựa phải chạy ba vòng quanh vũ trường. Khi Nan-đà,
Đề-bà-đạt-đa, A-nậu-đà-la về tới mức vòng đầu thì ngựa của Tất- đạt-da
còn một khoảng nữa mới hết vòng... thứ ba. Con ngựa Kiền-trắc chạy nhanh
quá, người ta không nhìn rõ nó chạy hay bay, chỉ biết mỗi giọt nước
miếng của nó từ mép rơi xuống đất là nó chạy được một trăm sải. Nan-đà
vội kêu lên : “Không, với con ngựa Kiền-trắc thì không ai địch nổi. Phải
đem một con ngựa hết sức hung hăng ra đây thử xem ai cưỡi được”.
Quân
giữ ngựa đem ra một con ngựa đen như mực, hai mắt đỏ ngầu, mũi phồng bọt
mép trắng cả hàm. Nó cố trườn tới như chực bứt ba sợi dây buộc ở cổ mà
chạy. Nan-đà rồi Ðề-bà-đạt-đa thay nhau mỗi người cưỡi thử một lượt.
Nhưng chưa ngồi yên được trên mình ngựa, đã bị nó hất xuống đất, mình
mẩy lấm một lớp đất bụi và một lớp thẹn thùng. A-nậu-đà-la ngồi được
trên mình ngựa một hồi. Chàng mở dây xích ở cổ nó, vói tay bịt lấy hàm
ngựa, hai chân thủc mạnh vào hông, con vật bực tức nhảy lồng lên như một
luồng gió bão. Nhưng bỗng nó đứng lại, hạ cổ xuống, bốn chân xiêu hẳn về
đằng sau, và A-nậu-đà-la chúi nhào về phía trước đầu ngựa. Bọn kỵ mã hốt
hoảng chạy ra giữ con quái vật lại, và mọi người đồng thanh kêu : “Hãy
đem nó vào chuồng, đừng để Thái tử Tất-đạt-đa cỡi nữa!Nguy hiểm lắm!”
Nhưng Thái tử truyền giữ nó lại. Ngài ung dung bước ra, nắm vào bờm nó,
miệng lẩm bẩm vài lời dịu ngọt, tay phải vuốt ve từ đầu đến cổ, đến hông
ngựa, và mọi người ngạc nhiên thấy nó đứng yên, hiền từ như đã quen với
Thái tử lắm. Ngài nhảy lên mình ngựa, ngựa khoan thai đi giữa tiếng hoan
hô của khán giả. Vua Thiện-giác hấp tấp chạy đến bên Thái tử, nói với
một giọng đứt quãng vì sung sướng:
–
Chừng ấy cũng đủ thấy tài vô địch của Thái tử rồi! Thôi, người hãy nhận
lấy viên ngọc quý của nhà ta đi.
Trong
lúc ấy, nàng Da-du-đà-la đứng dậy nắm lấy một vành hoa sứ, vén mảnh lưới
đen viền vàng lên quá trán, rồi đi đến phía Thái tử. Tất-đạt-đa nhảy
xuống ngựa, oai phong như một pho thần tượng, bộ áo vũ trắng nổi bật
cạnh sắc đen nháy của lông ngựa. Nàng Da-du cúi mình rất thấp trước Thái
tử, rồi nâng vòng hoa lên trong đôi tay rung rung vì cảm động, nàng quỳ
xuống bên chân Ngài, mắt ngước lên, cổ vươn cao trong một niềm khát vọng
tôn thờ, những tia hạnh phúc bừng sáng trong đôi mắt xanh ngời.
Thái
tử đỡ nàng dậy, và tay trong tay, hai người tài sắc nhất của thành
Ca-tỳ-la-vệ , bước song song đi giữa tiếng hoan hô của muôn vạn lòng
sung sướng.
--- o0o ---
Mục lục |
Giới thiệu |
Lời bạt
Phần 01|
Phần 02 |
Phần 03 | Phần 04 |
Phần 05
Phần 06 |
Phần 07 | Phần 08
|
Phần 09 |
Phần 10
--- o0o ---
Vi tính : Mỹ Hồ
Cập nhật ngày:
01-05-2002