Quán Thế Âm Bồ Tát Là Huynh Đệ
Của Chúng Ta
Trong tâm mỗi chúng sanh đều có một vị Quán Thế Âm Bồ-tát. Chúng ta ngày
ngày niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát, song "Quán Thế Âm" nghĩa là gì?
"Quán" là quán xét âm thanh ở thế gian. "Quán" cũng là nhìn, nhưng không
phải nhìn bên ngoài, mà là nhìn tâm của chúng sanh, xem chúng sanh nào tâm
không còn vọng tưởng lăng xăng. Không còn vọng tưởng, tâm rỗng không, tức là
khai ngộ. Do đó câu kệ nói rằng: "Thập phương cùng tụ hội, Đồng học Pháp
Vô-vi." Niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm Bồ-tát cũng là một pháp vô vi. "Vô
vi" là không làm nhưng chẳng gì là không làm -- tức là dạy chúng ta chớ khởi
vọng tưởng vậy. Khi bạn niệm "Nam Mô Quán Thế Âm Bồ-tát" thì Quán Thế Âm
Bồ-tát cũng niệm bạn -- hai bên cùng niệm nhau giống như bạn nhớ tưởng người
thân, thì người thân của bạn cũng nhớ tới bạn vậy. Chúng ta và Quán Thế Âm
Bồ-tát, từ vô lượng kiếp đến nay, chính là bà con trong Đạo-pháp, thân thích
trong Phật-pháp. Bà con kể từ lúc nào? Tính từ thời Đức Phật A Di Đà đấy!
Đức Phật A Di Đà là Giáo-chủ cõi Cực Lạc ở Tây Phương và cũng là sư-phụ của
Quán Thế Âm Bồ-tát. Đức Quán Thế Âm Bồ-tát giúp Đức Di Đà hoằng dương pháp
môn Tịnh-Độ. Chúng ta chính là bạn đồng môn với Đức Quán Thế Âm Bồ-tát. Đức
Quán Âm Bồ-tát là vị anh cả đối với tất cả chúng sanh nào chưa vãng sinh cõi
Cực Lạc, và do đó, chúng sanh là em của Ngài. Nói như vậy thì rõ ràng Ngài
và chúng ta là bà con rất gần. Do đó, hễ mình nhớ tới anh mình, thì anh mình
cũng nhớ tới mình. Mình là em của Đức Quán Âm, và Đức Quán Âm là anh của
mình. Có người nói: "Tại sao Đức Quán Âm có thể là anh của mình đặng? Nói
như vậy chẳng phải là quá đáng chăng?" Chẳng những Đức Quán Âm xem chúng ta
như em, Ngài còn xem tất cả chúng sanh là em út cả. Nếu không thế, thì sao
Ngài lại tầm thanh cứu khổ? Vì sao hễ chúng sanh gặp khó khăn, Ngài liền cứu
giúp? Đó là vì Ngài xem chúng sanh như tay chân ruột thịt của Ngài vậy, cho
nên Ngài mới không sợ gian khổ, đi cứu độ tất cả chúng sanh đang đau khổ ở
cõi Ta Bà này. Vì thế các bạn chớ quên người anh trong Đạo-pháp của mình --
hễ chúng ta niệm một tiếng Quán Thế Âm Bồ-tát, Đức Quán Thế Âm Bồ-tát cũng
liền nhớ niệm tới chúng ta. Khi niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát, chính là
chúng ta kêu gọi người anh của mình. Khi Đức Quán Thế Âm Bồ-tát gọi tên
chúng ta, chính là Ngài gọi các đứa em, tức là các Bồ-tát tương lai, các vị
Phật tương lai vậy. Nếu xem Quán Thế Âm Bồ-tát như vậy, chúng ta càng phải
thành tâm, càng phải khẩn thiết niệm tên người anh ruột trong Đạo-pháp này,
chớ để lỡ cơ hội. Khi niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm Bồ-tát, bạn chớ cúi đầu
xuống mà phải ngước đầu lên, biểu thị một tinh thần dũng mãnh, tinh tấn. Chớ
làm ra vẻ rũ rượi, lờ đờ. Khi Đức Quán Thế Âm Bồ-tát thấy bạn có tinh thần
tinh tấn, Ngài sẽ nói với bạn rằng: "Hãy mau nắm lấy tay ta!" Thế rồi, Ngài
sẽ đưa bạn tới thế giới Cực Lạc. Có người nghĩ vẩn vơ rằng: "Tại sao Đức
Quán Thế Âm Bồ-tát từ sáng đến tối cứ quan sát, quan sát, quan sát hoài, còn
tôi thì chẳng được phép nhìn gì cả?" Bạn "nhìn" và Quán Thế Âm Bồ-tát
"nhìn," hai cách nhìn khác nhau lắm. Đức Quán Thế Âm Bồ-tát nhìn bên trong,
còn bạn thì nhìn ra ngoài. Đức Quán Thế Âm Bồ-tát nhìn tự tánh. Tâm tánh của
Ngài giống như màn ra-đa, hiện ra tất cả mọi chúng sanh. Chúng sanh nào có
vọng tưởng gì, Ngài đều biết hết. Ngài nhìn vào màn ra-đa bên trong, khác
với cái nhìn của các bạn. Bởi vì chúng sanh ở cách xa Ngài quá, tuy rằng
Ngài có ngàn tay ngàn mắt, song nếu dùng để nhìn vô lượng chúng sanh thì
cũng không đủ dùng, không đủ nhìn. Do đó Ngài mới hồi quang phản chiếu (xoay
ngược ánh sáng, chiếu rọi tự tâm), phản văn văn tự tánh (xoay ngược cái
nghe, lắng nghe tự tánh). Ngài quan sát tự tánh của chúng sanh xem ai là kẻ
đang chịu khổ; rồi Ngài đi cứu độ chúng sanh ấy. Nhưng bạn thì lại nhìn ra
ngoài, quên bẵng trí huệ căn bản của mình. Do đó, cái nhìn của bạn với cái
nhìn của Ngài hoàn toàn khác nhau. Có người lại nghĩ rằng: "Thầy ơi! Tôi
không tin điều Thầy khai thị đâu! Vì sao tôi không tin? Vì Thầy nói chúng
tôi là anh em với Quán Thế Âm Bồ-tát, song Ngài là bậc thánh còn chúng tôi
là phàm phu; phàm phu làm sao có thể là anh em với bậc thánh đặng? Điều này
không hợp lý nên tôi không tin." Tốt lắm! Bạn không tin cũng được, điều bạn
nói cũng có lý. Song, lý lẽ này thuộc tri kiến của kẻ phàm; bởi vì bạn chưa
thâm nhập Kinh Tạng, nên chưa có trí huệ rộng sâu như biển. Kinh Hoa Nghiêm
dạy: "Bồ-tát suy nghĩ như vầy: 'Ta với chúng sanh, từ vô thủy kiếp tới nay
đã từng là anh em, cha mẹ, chị em, vợ chồng với nhau.' " Bạn nói bạn không
tin, chẳng qua là vì bạn không hiểu rõ đạo lý Kinh Hoa Nghiêm đó thôi. Hơn
nữa, chẳng những Bồ-tát nhìn chúng sanh như vậy mà ngay cả Phật, Ngài cũng
xem chúng sanh "tất cả người nam là cha ta, tất cả người nữ là mẹ ta." Nếu
Phật xem chúng sanh như cha mẹ thì tôi nói Quán Thế Âm Bồ-tát xem chúng sanh
như anh em, có gì là không hợp lý? Bạn nói bạn không tin, đó là do bạn không
đủ trí huệ, thiếu kiến thức hoặc giả cái nhìn của bạn quá hạn hẹp đó thôi.
Vì sao Phật muốn độ chúng sanh? Vì Ngài quan niệm "tất cả người nam là cha
ta, tất cả người nữ là mẹ ta." Vì cha mẹ của Ngài đang thọ khổ trong lục đạo
luân hồi nên bất luận thế nào, Ngài cũng phải cứu họ, khiến họ được ly khổ
đắc lạc. Mỗi ngày chúng ta đều niệm Quán Thế Âm Bồ-tát, đều lạy Quán Thế Âm
Bồ-tát; song khi Ngài hiện thân trước mặt chúng ta thì chúng ta lại chẳng
hay biết. Do đó chúng sanh chúng ta thật rất đáng thương! Vì sao Quán Thế Âm
Bồ-tát hiện ra trước mặt mà chúng ta không hay biết? Đây là thử thách cho ta
(it is our big test). Khi bạn niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát, bạn phải
học làm sao để được như Ngài vậy. Đức Quán Thế Âm Bồ-tát thì có lòng đại từ,
đại bi, đại nguyện, đại lực; do đó, khi niệm danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát,
chúng ta phải học làm sao cho có lòng đại từ, đại bi, đại nguyện, đại lực --
ai đối xử xấu với mình, mình chớ động tâm; ai mắng chửi mình, mình phải nhẫn
lặng; ai đánh đập mình, mình hãy nhẫn chịu; thậm chí có ai giết hại mình,
mình cũng phải chịu, coi như là trả nợ vậy! Thế nào là "trả nợ"? Ví như xưa
kia mình không chửi rủa ai, thì sẽ không ai tới chửi rủa mình; xưa mình
không đánh đập ai, thì cũng chẳng ai lại đánh đập mình. Vì sao có kẻ tới
chửi rủa, đánh đập hay giết hại mình? Bởi vì xưa kia, khi mình còn si mê,
mình đã từng chửi rủa, đánh đập, giết hại người khác; do đó, kiếp này mình
gặp phải những hoàn cảnh như vậy, và mình nên cần phải thanh toán cho sạch
nợ nần xưa kia. Khi xưa, vì si mê nên mình có nợ mà không trả. Ngày nay hiểu
Đạo, mình phải chân thành trả sạch nợ kia. Hễ mình trả hết nợ thì sẽ thấy
đặng Quán Thế Âm Bồ-tát và làm bà con trong Đạo Pháp với Ngài. Thế nên, đã
niệm Quán Thế Âm Bồ-tát thì khi gặp ai chúng ta cũng chớ tìm lỗi lầm của họ.
Hễ cứ xoi mói lỗi lầm của người thì mình chưa hết khổ, chưa chặt đứt gốc rễ
đau khổ. Do đó các bạn hãy nhận định rõ ràng mọi cảnh giới, thấu suốt căn
nguyên mọi sự. Học Phật-pháp, bạn phải biết vận dụng Phật-pháp. Nếu không
biết vận dụng Phật-pháp, thì bất luận bạn tu bao lâu, Phật-pháp vẫn là
Phật-pháp, mà bạn vẫn là bạn. Khi biết vận dụng thì bạn nhập làm một với
Phật-pháp, không còn ngăn cách gì nữa. Nhẫn nại là pháp tối trọng yếu. Bạn
phải nhẫn được những việc khó nhẫn. Ví dụ, bạn không thích bị chửi rủa, song
hễ có ai mắng bạn, bạn hãy vui vẻ nhẫn nhịn. Tuy bạn không thích bị đánh
đập, song hễ ai đánh bạn, bạn hãy vui vẻ chịu đựng. Bạn không muốn chết, vì
mạng người quý báu lắm; song hễ có ai muốn giết bạn, bạn hãy xem như họ giải
thoát một đời nghiệp chướng cho bạn -- họ chính thật là Thiện-tri-thức đấy.
Các bạn ơi! Khi học Phật-pháp, chúng ta phải đổi ngược thái độ lại mà học,
tu Đạo cũng phải đổi ngược thái độ lại mà tu! Thế nào là đổi ngược thái độ?
Tức là hãy thích làm những việc mà xưa kia mình không ưa thích; việc mình
chẳng ưa thì chớ bao giờ bắt kẻ khác làm. Nếu bạn cũng hệt như những kẻ tầm
thường khác: chẳng thể nhìn suốt, chẳng thể buông bỏ, chẳng thể dứt trừ sự
chấp trước vào cái "tôi" và vào cái "pháp," cứ giữ chặt bốn quan điểm phân
biệt mình, người, chúng sinh và thọ-giả thì bạn sẽ có rất nhiều rắc rối
phiền hà. Nếu bạn biết lùi một bước thì chuyện gì cũng tự nhiên yên bình như
biển lặng trời trong. Khi học Phật-pháp, chớ học đòi thứ cao thâm diệu vợi,
vì rằng: "Bình thường tâm thị Đạo, Trực tâm thị đạo tràng." (Tâm bình thường
-- tâm không dục vọng -- là Đạo, Lòng thẳng thắn là đạo tràng, nơi tu hành.)
Bởi thế chúng ta cần phải có tấm lòng chính trực, thẳng thắn khi tu hành.
Khi niệm Quán Thế Âm Bồ-tát, bạn chớ có lòng tham lam. Đừng nghĩ: "Tôi niệm
danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát, tôi sẽ phát tài!" Đó là việc không thể có! Khi
bạn không tham, giàu sang có thể tới; một khi nảy lòng tham, bạn sẽ chẳng
được gì đâu. Khi niệm Đức Quán Thế Âm Bồ-tát, bạn đừng khoe khoang: "Tôi tới
chỗ nọ chỗ kia tham gia Thất Quán Âm. Bạn chưa hề tham gia thì đâu có bằng
tôi!" Các bạn chớ khởi vọng tưởng như thế, cũng đừng ham danh, tham lợi hay
thích hưởng thụ sung sướng. Lúc niệm Quán Thế Âm Bồ-tát, hãy niệm một cách
bình thường, chớ cầu cạnh bất kỳ việc gì. Đừng nên bắt chước những kẻ vừa
niệm Quán Thế Âm Bồ-tát vừa nghĩ: "Tôi hiếm muộn không con, cầu xin Đức Quán
Thế Âm Bồ-tát cho tôi đứa con trai." Có người thì xin con gái; cũng có nhiều
cậu niệm Quán Thế Âm Bồ-tát để cầu xin có đặng cô bồ xinh đẹp, và nhiều cô
niệm Quán Thế Âm Bồ-tát để cầu gặp bạn trai -- những việc như thế đều chẳng
thể được! Khi niệm danh hiệu Đức Quán Âm, hãy quét sạch những ý tưởng dơ bẩn
ấy đi. Đừng nên có lòng tham lam, giận dữ hay si mê. Ví như ngày ngày mặc
áo, chớ để ý áo đẹp hay không, chỉ cần ấm thân là tốt. Ngày ngày ăn cơm, chớ
nảy lòng tham thức ngon vật lạ. Nếu có những ý tưởng ấy, bạn chẳng còn dùng
chân tâm để niệm Quán Thế Âm Bồ-tát nữa. Nếu bạn quả thật thành tâm niệm đức
Quán Thế Âm Bồ-tát, thì sao lại còn nghĩ tới chuyện ăn ngon, mặc đẹp? Các
bạn đã quên những thứ ấy đi từ lâu rồi mới phải chứ! Chỉ có một cách là quên
đi mọi chuyện thì chúng ta mới hợp nhất với Quán Thế Âm Bồ-tát đặng. Trong
lòng chúng sanh, ai ai cũng sẵn có một vị Quán Thế Âm Bồ-tát. Bây giờ chúng
ta niệm Quán Thế Âm Bồ-tát chính là niệm Đức Quán Âm ở lòng mình. Có người
nói: "Tôi tìm trong tâm, sao chẳng thấy tâm tôi đâu hết?" Nếu bạn không có
tâm, bạn chẳng cần niệm Quán Thế Âm Bồ-tát làm gì. Bởi vì chính đó (tức là
bạn không có tâm) là Quán Thế Âm Bồ-tát. Quán Thế Âm Bồ-tát chính là sự
không có tâm, bởi vì Ngài hoàn toàn không khởi vọng tưởng, cũng chẳng có
tham, sân, si. Ngài không bao giờ tính toán hôm nay mặc áo gì cho đẹp, ăn
món gì cho thật ngon, hoặc muốn hưởng thụ đồ cúng dường gì. Ngài không chấp
trước gì cả, không mong cầu gì hết. Việc Ngài làm là cứu độ chúng sanh,
nguyện cho tất cả chúng sanh ly khổ đắc lạc, liễu sanh thoát tử, thành tựu
Phật Đạo. Ngài không mong cầu gì ở chúng sanh cả. Ngài mong cho chúng sanh
có thể chân chánh hiểu rõ Phật-pháp, hết sạch tham, sân, si. Khi niệm Quán
Thế Âm Bồ-tát, chớ nghĩ lăng xăng suốt ngày: "Sáng ra chẳng ăn gì cả, tối
lại cũng chẳng có trà uống, thật khổ quá mức! Chịu không nổi nữa rồi, mau
mau cuốn gói chạy thôi!" Tu hành như vậy thật chẳng có giá trị gì cả!
Nguồn: www.quangduc.com