|
.
NHỮNG
ĐOÁ HOA THIỀN
Dịch
gỉa: Dương Đình Hỷ
Phước
Quế Publications, Arlington, USA 2003
|
|
150.
Bọn ăn hèm.
Hoàng
Bá nói với tăng chúng rằng :
-
Tất cả bọn ngươi chỉ là đồ ăn bã rượu, hành cước
thế ấy, bao giờ mới xong? Các ngươi có biết trong đại
đường quốc không có thiền sư không?
Có
một ông tăng bước ra thưa :
-
Chỉ biết ở khắp nơi đều có người lãnh chúng vậy là
sao?
Hoàng
Bá đáp:
-
Không nói không thiền mà chỉ không thầy.
(Bích
Nham Lục)
Người
học thiền nếu cứ chấp vào thầy thì chẳng khác gì nhai
lại những gì mà thầy đã nhai, phải có quyết tâm "không
Phật, không thầy, chỉ cần chân lý" thì mới có thể ngộ,
tự mình thưởng thức chính phẩm chứ không phải nhai bã.
(Viên
Thông)
151.
Đối nhất thuyết.
Có
ông tăng hỏi Vân Môn:
-
Thế nào là một đời thuyết pháp?
-
Đối nhất thuyết.
(Bích
Nham Lục)
Câu
hỏi của ông tăng có nghĩa là cách giảng pháp của đức
Phật như thế nào?
Cứ
như truyền thuyết thì cả đời đức Phật giảng dậy 8 vạn,
4 ngàn pháp môn ghi chép trong 1420 bộ kinh; tuy nói nhiều như
vậy nhưng không ngoài mục tiêu chỉ cho chúng sinh con đường
giải thoát.
Câu
đáp của Vân Môn có nghĩa là đối diện thuyết pháp hay tùy
bệnh mà cho thuốc.
(Viên
Thông)
152.
Con rắn mũi rùa.
Tuyết
Phong nói với chúng đệ tử:
-
Nam Sơn có một con rắn mũi rùa, các ngươi phải nhìn cho kỹ.
Trường
Khánh (859-932) nói:
-
Hôm nay trong nhà có người chôn thân, mất mạng.
Có
ông tăng nghe rồi hỏi đồng môn Huyền Sa (835-908) :
-
Ý của Tuyết Phong là sao?
Huyền
Sa nói:
- Chỉ có Lăng huynh (chỉ Trường Khánh) mới trả lời thế
được,
còn ta thì khác.
Ông
tăng lại hỏi:
-
Còn hoà thượng thì thế nào?
Huyền
Sa đáp :
-
Dùng Nam Sơn làm gì?
Vân
Môn ném cây gậy xuống trước mặt Tuyết Phong làm ra vẻ
sợ hãi.
(Bích
Nham Lục)
Tuyết
Phong trú ở Nam Sơn, nơi đó có truyền thuyết có một con
rắn mũi rùa có thể ăn người. Tuyết Phong dùng tích này
ám chỉ phải cố gắng tu hành. Trường Khánh hiểu ý này
nên câu nói của ông có nghĩa là: đệ tử đang cố gắng
tu tập. Một ông tăng nghe đối thoại này chẳng hiểu bèn
đi hỏi Huyền Sa. Câu đáp của Huyền Sa có nghĩa là ngươi
cứ bỏ mặc họ muốn nói gì thì nói. Cử chỉ của Vân Môn
có ý rằng dùng lời vô ích, phải tự mình quán sát mới
được.
(Viên
Thông)
153.
Diệu Phong Đỉnh của Bảo Phúc.
Bảo
Phúc và Trường Khánh đi tản bộ trong núi, bỗng giơ tay chỉ
mặt đất nói:
-
Nơi đây chính là Diệu Phong Đỉnh.
Trường
Khánh nói:
-
Phải thì phải, nhưng thật đáng tiếc.
Sau
có ông tăng thuật lại cho Cảnh Thanh nghe.
Cảnh
Thanh nói:
-
Nếu chẳng phải là Trường Khánh, liền thấy đầu lâu đầy
đất.
(Bích
Nham Lục)
Bảo
Phúc nói Diệu Phong Đỉnh là chỉ sự lãnh ngộ; sự lãnh
ngộ không phải tìm ở nơi xa xôi nào. Câu nói của Trường
Khánh có nghĩa là "Đúng vậy! nhưng nếu ngươi định nghĩa
sự lãnh ngộ có phải là đã bị trói buộc rồi không?"
Câu
của Cảnh Thanh có nghĩa là nếu cứ tin vào lời Trường Khánh
thì cứ ở mãi mức độ đó không tiến lên được.
(Viên
Thông)
154.
Thân bầy gió vàng.
Có
ông tăng hỏi Vân Môn:
-
Khi cây rụng lá thì thế nào?
-
Thân bầy gió vàng.
(Bích
Nham Lục)
Lá
chỉ phiền não, khi lá rụng hết chỉ đã trừ hết phiền
não, là người khai ngộ.
Gió
vàng là gió mùa thu, ở đây ám chỉ đã vào được cảnh
giới vô tâm.
(Viên
Thông)
155.
Thuốc, bệnh trị nhau.
Vân
Môn nói với chúng đệ tử rằng:
-
Thuốc, bệnh trị nhau, tất cả đại địa đều là thuốc,
cái nào là chính mình?
(Bích
Nham Lục)
Khi
có bệnh thì dùng thuốc để trị, khi bệnh khỏi rồi thì
không cần dùng thuốc nữa. Lúc đó đối với người vừa
khỏi bệnh, thuốc không còn là thuốc nữa. Do đó ta thấy
thuốc, bệnh cùng tồn tại và cùng hoại diệt. Trong Thiền
học, bệnh chỉ mê; thuốc chỉ ngộ. Vì mê nên mới có ngộ,
nếu như không có mê thì đâu có ngộ.
Cả
đại địa đều là thuốc là chỉ không còn mê, toàn là ngộ,
toàn là không làm gì còn tự ngã.
(Viên
Thông)
156.
Thùng cơm của Kim Ngưu.
Hòa
thượng Kim Ngưu mỗi khi đến giờ ăn đều ôm thùng cơm đến
trước tăng đường vừa múa vừa cười lớn ha hả, nói rằng:
-
Con bồ tát, lại ăn cơm!
(Về
sau Tuyết Đậu bình rằng tuy là vậy, nhưng Kim Ngưu chẳng
phải là có lòng tốt gì.)
Một
ông tăng hỏi Trường Khánh:
-
Người xưa nói "Con bồ tát, lại ăn cơm", ý chỉ là gì?
Trường
Khánh đáp:
-
Có gì đâu, giống như tụng kinh trước khi thọ trai vậy.
(Bích
Nham Lục)
Những
người cho hành động của Kim Ngưu có thâm ý ảo diệu là
bị cử động quái lạ của ông trói buộc. Thực ra, ông chỉ
tùy ý hành động, không có mục đích gì đặc biệt.
(Viên
Thông)
157.
Nông nô.
Một
ông tăng hỏi Triệu Châu:
-
Đạt đạo không khó, chỉ hiềm chọn lựa, không chọn lựa
thì thế nào?
-
Trên trời, dưới trời, chỉ có ta là hơn cả?
-
Vậy là còn chọn lựa.
-
Tên nông nô này, chọn lựa ở chỗ nào?
(Bích
Nham Lục)
Chọn
lựa là bị trói buộc, chân chính không chọn lựa là chọn
lựa nhưng không bị trói buộc. Đó chính là cảnh giới vô
tâm trong Thiền học
(Viên
Thông)
158.
Vân Môn dang hai tay.
Vân
Môn hỏi một ông tăng mới đến:
-
Vừa rời chỗ nào?
-
Tây Thiền ở Tô Châu.
|