|
.
NHỮNG
ĐOÁ HOA THIỀN
Dịch
gỉa: Dương Đình Hỷ
Phước
Quế Publications, Arlington, USA 2003
|
|
500
Lại Toản.
Hòa
thượng Lại Toản ẩn cư trong một hang đá ở Hành Sơn. Đường
Túc Tông rất ngưỡng mộ, đặc biệt phái sứ giả đến
vời vào Hoàng Cung. Sứ giả đến trước hang kêu to:
-
Thánh chỉ đến!
Lúc
đó Lại Toản đang mải sao thuốc, không lên tiếng. Sứ giả
không thấy động tịnh gì cả liền sai tiểu lại vào xem.
Tiểu lại thấy hòa thượng nước mắt, nước mũi chẩy dòng
dòng, mặt mũi nhem nhuốc đang sao thuốc bèn nói:
-
Hòa thượng! Ngài hãy chùi mũi rồi nghênh tiếp thánh chỉ.
-
Ta không rỗi hơi chùi mũi vì tục nhân.
Nói
rồi lại tiếp tục sao thuốc.
(Hương
Thủy Hải)
Câu
chuyện này cho chúng ta thấy thiền sư thật tự tại, khí
phách.
501
Tự tánh.
Hoàng
Bá nói rằng:
-
Cái tánh linh giác này từ vô thủy mà đến, thọ cùng hư
không. Chưa hề sanh, chưa hề diệt, chưa hề có, chưa hề
không, chưa hề bẩn, chưa hề sạch, chưa hề náo, chưa hề
tĩnh, chưa hề trẻ, chưa hề già. Không ở nơi nào, không
trong, không ngoài, không số lượng, không hình tướng, không
sắc, không âm.
(Minh
Tâm Kiến Tánh Thoại Thiền Tông)
Cái
linh giác này không thể dùng cảm quan mà tiếp xúc nhưng cái
mà cảm quan tiếp xúc lại không lìa linh giác. Nghĩa là tự
tánh không phải là hình tượng, nhưng lại không lìa hình
tượng.
502
Không thể nói.
Thiền
sư Hoa Lâm trú ở một tòa miếu lớn nhưng không có đồ đệ.
Một hôm tể tướng Bùi Hưu đến bái phỏng, thấy miếu lớn
mà không có người giữ, ngạc nhiên hỏi Hoa Lâm:
-
Thầy không có đồ đệ sao?
-
Có chứ.
-
Họ ở đâu vậy, sao không thấy?
-
Ta có hai đồ đệ, một tên Đại Không, một tên Tiểu Không.
-
Thầy có thể kêu họ cho đệ tử gập mặt không?
-
Chỉ sợ không tiện.
Nhưng
Bùi Hưu cứ năn nỉ mãi, Hoa Lâm đành chấp nhận, bèn gọi
lớn:
-
Đại Không, Tiểu Không, mau ra tiếp khách!
Hai
con hổ từ trong chạy ra. Bùi Hưu tuy là quan lớn nhưng mật
nhỏ tỏ vẻ kinh sợ. Hoa Lâm bảo hai con hổ:
-
Đồ đệ ngoan! Vị khách này chưa đủ khả năng đối diện
các ngươi, mau vào đi!
Hai
con hổ vẫy đuôi, gầm lên một tiếng rồi chạy vào sau miếu.
Lúc đó, Bùi Hưu rất ngạc nhiên và hết lời tán thán, thưa
với Hoa Lâm rằng:
-
Sư Phụ, thầy tu theo pháp môn nào mà có thể cảm động được
hai con hổ này?
Hoa
Lâm nhắm mắt yên lặng, một lúc sau mở mắt ra hỏi Bùi
Hưu:
-
Ngươi hiểu không?
-
Thầy còn chưa nói, làm sao con hiểu được?
-
A! ta đã nói rồi, lại còn nói nhiều nữa, chỉ vì ngươi
không hiểu mà thôi!
-
Thầy thực chưa nói mà, xin thầy rủ lòng từ bi nói cho vài
câu.
-
A! ngươi thực là hạng độn căn, ta giảng cao siêu ngươi
không hiểu nổi; thôi được! ta cứ phương tiện mà nói thôi.
Hàng ngày, sau bữa ăn ta vào rừng tản bộ cho tiêu cơm. Cứ
đi được bẩy bước ta lại giơ gậy lên niệm: Nam Mô Quán
Thế Âm Bồ Tát, lại bước bẩy bước ta lại giơ gậy lên
niệm Quán Thế Âm Bồ Tát, hàng ngày ta đều niệm như vậy
nên đã cảm động được hai con hổ này.
Bùi
Hưu nghe rồi khen rằng:
-
Thực hay quá! Thực hay quá!
(Sinh
Hoạt Thiền)
Nhiều
người đã từng niệm Phật, nhưng cũng chả thấy có cảm
ứng gì, cho thấy niệm không phải là chìa khóa của vấn
đề. Ở đây chính là lúc thiền sư nhắm mắt, không nói
mới chính là thực tu, mới chính là Thiền. Nhưng như vậy
là thế nào? Đó là cái không thể nói. Ngôn ngữ là dùng
để miêu tả thế gian, nó có giới hạn, không thể miêu tả
những trạng thái siêu việt thế gian, cho nên mới nói "Không
thể nói.” Đức Phật trước khi nhập Niết Bàn đã từng
nói " Ta đã thuyết pháp 49 năm rồi, nhưng ta chưa hề nói
qua một chữ, một câu nào."
503
Vàng thật không sợ lửa.
Vân
Cư (1582-1659) trụ trì Tùng Đảo Đoan Nghiêm Tự; mỗi đêm
vào khoảng 12 giờ đến một hang núi ở Biện Thiên Đảo
để ngồi thiền. Trong làng có một thanh niên biết chuyện
này, tìm cách dọa cho ông sợ. Anh ta trèo lên ngồi trên cành
của một cây to mà Vân Cư phải đi qua. Khi ông đi qua, anh
ta thò tay ấn xuống đầu ông. Ông không tỏ vẻ sợ hãi,
đứng yên tại chỗ. Khi anh ta rút tay lại, ông từ từ mà
đi. Anh ta rất kính phục đảm lượng của ông. Ngày hôm sau,
coi như không có chuyện gì xẩy ra, anh ta hỏi:
-
Nghe nói hôm qua Thiên Cẩu xuất hiện (một loại yêu quái
mặt đỏ, mũi dài trong truyền thuyết Nhật Bản). Không biết
Hòa thượng có bị nó ấn đầu không?
-
Đó chỉ là bọn trẻ trong thôn làm đó thôi!
-
Sao thầy biết?
-
Lại còn hỏi, tay ấn đầu ấm áp sao là tay quỷ được?
Thanh
niên mắc cỡ, bèn hướng Hòa thượng xin lỗi.
(Nhất
Nhật Nhất Thiền Ngữ)
Vàng
thật không sợ lửa luyện mà càng phát sáng tươi đẹp, tương
tự một thiền giả có minh nhãn, dù có gập tai nạn nào cũng
không biến đổi.
504
Thông Tuệ.
Thông
Tuệ lúc còn là sa di, sư phụ sai đi rửa chậu. Ngẫu nhiên
có một người bán cá đi qua, một con cá nhẩy vọt vào chậu,
bị quậy chết. Về sau làm trụ trì, một hôm nói với đại
chúng rằng:
-
Hai mươi năm trước một đoạn công án, hôm nay phải gánh
rồi!
Đại
chúng gạn hỏi duyên cớ, thiền sư chỉ nói:
-
Đợi đến trưa sẽ biết.
Nói
rồi ngồi kiết già đợi.
Lúc
đó Trương Tuấn thống binh tới Quan Trung, một binh sĩ cầm
cung tên đến pháp đường trợn mắt nhìn thiền sư định
bắn. Thiền sư cười nói:
-
Lão tăng đợi ngươi đã lâu lắm rồi!
-
Chưa hề gập mặt, nay mới gập, tâm không ngăn được chỉ
muốn giết là tại sao?
Thiền
sư kể lại câu chuyện cũ, binh sĩ bèn đọc bài kệ:
寃
寃 相 報 何 時 了
Oan
oan tương báo hà thời liễu
刦
刦 相 纏 豈 偶 然
Kiếp
kiếp tương triền khởi ngẫu nhiên
不
若 與 師 俱 解 釋
Bất
nhược dữ sư câu giải thích
如
今 立 地 往 西 天
Như
kim lập địa vãng tây thiên
Oan
oan tương báo bao giờ dứt?
Kiếp
kiếp ràng buộc chẳng ngẫu nhiên.
Chi
bằng cùng với sư giải thích
Ngày
nay lập tức tới Tây thiên.
Nói
rồi đứng mà hóa. Thiền sư lấy bút viết bài kệ:
三
十 三 年 飄 蕩
Tam
thập tam niên phiêu đãng
做
了 機 番 模 樣
Tố
liễu cơ phiên mô dạng
誰
知 今 日 相 逢
Thùy
tri kim nhật tương phùng
卻
是 在 前 變 障
Khước
thị tại tiền biến chướng
Ba
mươi ba năm loay hoay
Đã
mấy phen làm mẫu mực
Đâu
biết gập lại ngày nay
Là
do nghiệp làm lúc trước.
Viết
xong bèn hóa.
|