|
cx
NGÀI
HUỆ NĂNG
Thích
Trí Quang
CHƯƠNG
III
TỔNG KẾT
Thuyết
thông hợp với tôn thông,
Nên như
mặt nhật giữa hư không,
Duy truyền
pháp kiến tánh,
Xuất thế
phá hủy các chủ trương sai lầm.
Pháp không
có đốn hay tiệm,
Chỉ do mê
hay ngộ mà có chậm có mau,
Nên pháp
môn kiến tánh này,
Người mê
không thể thấu suốt được.
Nói ra tuy
cả ngàn vạn,
Nhưng tôn
chỉ vẫn duy nhất,
Ấy là trong
cái nhà phiền não tối tăm,
Thường
có và phải có mặt trời trí tuệ.
Tà kiến
thì phiền não đến,
Chánh kiến
thì phiền não đi,
Tà chánh
siêu việt cả rồi,
Thì thanh
tịnh đến tuyệt đối.
Trí giác
vốn là bản tánh,
Chứ khởi
tâm tức là hư vọng;
Tịnh tâm
mà ở trong hư vọng,
Thì chỉ
chánh kiến là không có 3 chướng.
Thế nhân
muốn tu tập,
Thì đối
với tất cả đừng có điều gì chướng ngại,
Thường
tự thấy lỗi lầm của mình,
Thì thật
xứng hợp với Đạo đó.
Muôn loài
tự có đạo niệm,
Nên đừng
có tác hại nhau,
Bỏ cái
đạo ấy đi mà tìm cái khác.
Thì suốt
đời cũng không tìm thấy Đạo.
Lăng nhăng
hết một đời.
Rốt cuộc
lại tự hối hận;
Chứ muốn
được thấy Đạo,
Thì làm
theo chánh kiến là Đạo đó.
Tự mình
nếu không có đạo tâm,
Thì như
kẻ đi trong bóng tối mà không hề thấy được Đạo;
Nếu người
chân thật hành đạo.
Thì không
tìm thấy lầm lỡ của thế gian.
Nếu thấy
lỗi người khác,
Mà mình
chê là mình trái;
Nên
người lỗi mình đừng chê,
Mình chê
là mình tự có lỗi đó.
Tự dẹp
bỏ tâm chê bai đi,
Thì đả
phá hết phiền não,
Thương ghét
không vướng mắc trong tâm
An nhiên
mà nằm nghỉ.
Muốn nghĩ
đến sự hóa độ người khác,
Thì tự
mình phải có phương tiện,
Đừng làm
cho họ nghi lầm,
Thì tự
tánh được phát hiện.
Phật pháp
ở trong thế gian,
Không rời
bỏ thế gian mà được giác ngộ.
Rời bỏ
thế gian mà tìm sự giác ngộ,
Thì đúng
như kẻ đi tìm sừng con thỏ vậy.
Chánh kiến
gọi là xuất thế,
Tà kiến
tức là thế gian;
Tà chánh
đều siêu việt,
Thì bản
tánh bồ đề uyển nhiên.
Bài tụng
này là đốn giáo,
Cũng là
thuyền chánh pháp vĩ đại,
Mê mờ nghe
cả vạn kiếp,
Ngộ thì
chỉ thoáng trong một sát na!
|