|
.
NHỮNG
ĐOÁ HOA THIỀN
Dịch
gỉa: Dương Đình Hỷ
Phước
Quế Publications, Arlington, USA 2003
|
|
NHỮNG
ĐOÁ HOA THIỀN
禪
之 花
QUYỂN TRUNG
880.
Chết đi sống lại.
Có
một lần, Nam Tuyền đang ngồi thiền bỗng hét lên một tiếng
lớn khiến thị giả giật mình vội chạy lại bên. Nam Tuyền
bảo:
-
Ngươi hãy đến Nát Bàn Đường xem có phải có người vừa
mất không?
Thị
giả vừa đi được nửa đường thì gập Nát Bàn đường
chủ, do đó cùng đi báo cáo Nam Tuyền:
-
Vừa có một ông tăng viên tịch
Thị
giả và Nát Bàn đường chủ vừa nói dứt thì thấy tri khách
tăng hốt hoảng chạy tới hướng Nam Tuyền thưa:
-
Ông tăng vừa mất đã sống lại rồi.
Nam
Tuyền hỏi:
-
Ông ta hiện thế nào rồi?
-
Ông ta muốn gặp sư phụ, nhưng đó là ông tăng không chịu
tu phúc cũng không chịu kết duyên.
Do
đó, Nam Tuyền đến gặp ông tăng bệnh, hỏi:
-
Vừa rồi ngươi đi đâu?
-
Con tới âm gian.
-
Tình hình âm gian thế nào?
-
Con đi được chừng 100 dậm thì chân tay bủn rủn không đi
được nữa, miệng rất khát. Bỗng có một người kêu vào
tòa lâu đài. Lúc đó, con rất mệt muốn vào đó nghỉ ngơi.
Vừa bước vào thì thấy một vị lão tăng hét lớn ngăn không
cho con vào. Tiếng hét lớn khiến con ngã bật ra đằng sau;
do đó mà con còn thấy được lão sư.
Nam
Tuyền bảo ông tăng:
-
Đó là một tòa lâu đài tráng lệ; nhưng nếu không tích phúc
thì làm sao vào được. Nếu như ngươi không gập lão tăng
thì ngươi đã sa địa ngục, chịu khổ rồi!
Từ
đó về sau ông tăng bệnh không ngừng tích đức tu phúc sống
đến ngoài 70 tuổi mới an nhiên tọa hóa.
(Tinh
Vân thiền thoại)
Nam
Tuyền trong cơn đại định có thể lên trời, xuống đất,
có thể hét lớn khiến một người đã chết có thể trở
lại dương gian. Người ta thường nói các thiền sư hay đi
nguợc lại nhân tình, nhưng Nam Tuyền thì rất quan tâm và
thương mến đệ tử. Đệ tử đã sa địa ngục rồi còn
cứu sống lại để ông ta có một cơ hội “Lãng tử hồi
đầu, vàng cũng không chuyển.” Do đó, thiền cũng có khi
khổ tâm thuận theo nhân tình.
881.
Phật nay ở đâu?
Đường
Thuận Tông có một lần hỏi Như Mãn:
-
Phật từ phương nào tới, nhập diệt đi về đâu? Nói Phật
thường trụ thế, nay Phật ở đâu?
-
Phật từ vô vi tới, nhập diệt về vô vi, pháp thân ngang
hư không, thường trú ở nơi vô tâm, hữu niệm trở về vô
niệm, có trú trở về vô trú; đến vì chúng sanh đến, đi
vì chúng sanh đi, thể thanh tịnh trong sáng thường trú, người
trí biết suy nghĩ thì không bị nghi hoặc.
-
Phật sanh ở hoàng cung, diệt ở Sa La song thụ, giảng pháp
49 năm lại nói không nói một lời, sơn hà đại địa, mặt
trời, mặt trăng đến kỳ cũng tận, ai nói không sinh diệt?
Người trí là người giỏi phân biệt.
-
Phật thể vốn vô vi, mê tình vọng phân biệt, pháp thân ngang
hư không, chưa từng sanh diệt, hiểu được chỗ vô tâm thì
tự nhiên thấy không có pháp nào để nói cả.
Thuận
Tông nghe rồi vui vẻ, càng coi trọng Như Mãn.
(Tinh
Vân thiền thoại)
Có
người hỏi A Di Đà Phật ở Tây Phương Tịnh Độ, Dược
Sư Phật
ở
Đông Phương thế giới, còn Thích Ca Phật nay ở đâu? Kỳ
thật Phật Thích Ca ở Thường Tịch Quang Độ, nhưng Thường
Tịch Quang Độ ở đâu? Vấn đề này thiền giả trả lời
rất hoạt bát: Hữu tâm nhìn thế giới thấy có sinh diệt,
có Ứng thân Phật; vô tâm nhìn thế giới vô sinh diệt, có
Pháp thân Phật. Vô tâm chính là Thiền tâm. Chỉ có dùng Thiền
tâm mới biết Phật ở đâu. “Có duyên Phật xuất thế,
vô duyên Phật nhập diệt.” Chữ diệt ở đây không có nghĩa
sinh diệt mà là cảnh giới Niết Bàn. Tại Thường Tịch Quang
Độ, diệt trừ mọi phiền não, sai biệt, đối đãi, là thế
giới tuyệt đối, tịch diệt giải thoát.
882.
Cầu Phật và hỏi Đạo.
Đời
Đường, Dương Đình Quang gập Bản Tĩnh ở núi Tư Không hỏi:
-
Sanh tử là việc lớn, vô thường đến mau, con một lòng một
dạ cầu Đạo, xin thầy từ bi khai thị.
-
Ông từ kinh đô đến, nơi đó có nhiều thiền giả ông hỏi
các vị đó là hơn, đối với Đạo ông vừa hỏi, ta chẳng
biết gì cả.
Dương
Đình Quang năn nỉ xin chỉ dạy, Bản Tĩnh bảo:
-
Ông muốn cầu Phật hay hỏi Đạo? Nếu cầu Phật thì tâm
là Phật; nếu hỏi Đạo thì vô tâm là Đạo.
Dương
Đình Quang vẫn chưa hiểu rõ, nên Bản Tĩnh lại giảng thêm:
-
Tâm là Phật vì Phật là do tâm mà được, nếu ngộ vô tâm
thì ngay cả Phật cũng không có. Do đó vô tâm là Đạo.
-
Các Đại đức ở kinh thành đều nói phải bố thí, trì giới
để cầu Phật, nay thầy nói trí huệ Bát Nhã vốn tự đầy
đủ không phải do tu mà được; như vậy những gì con bố
thí, trì giới lúc trước đều là phí công?
Bản
Tĩnh nói chắc như đinh đóng cột:
-
Phí công rồi!
(Tinh
Vân thiền thoại)
Giống
như Đạt Ma khi Lương Võ Đế hỏi về công đức đã trả
lời “Chẳng có công đức gì cả.” Tự tánh ai ai cũng có,
không thể cầu được, do đó nói vô công đức. nhưng làm
sao kiến tánh thành Phật? Bờ bên kia tuy có, nhưng nếu không
có bè thật thì làm sao qua?
Cho
nên công đức bố thì, trì giới làm được càng nhiều càng
tốt.
883.
Không hổ là thị giả.
Một
lần Thạch Thê thấy thị giả bưng bát đi về phía trai đường
bèn gọi lại hỏi:
-
Ngươi đi đâu?
-
Đến trai đường.
-
Thấy ngươi bưng bát sao ta lại không biết là ngươi đến
trai đường?
-
Đã biết sao còn bắt con trả lời?
-
Đó là ta muốn hỏi bản phận sự của ngươi.
-
Nếu thầy hỏi bản phận sự của con thì con thực muốn đến
trai đường.
Thạch
Thê vỗ tay khen:
-
Ngươi thật không hổ là thị giả của ta.
(Tinh
Vân thiền thoại)
Bản
phận sự là gì? là minh tâm kiến tánh, là thoát khỏi sanh
tử, là về nhà, là nhận rõ bản tánh, an trú thân tâm, từ
bi nhẫn nại phát tâm làm việc. Trong sinh hoạt của nhà Thiền
không đâu không là thiền: ăn là thiền, ngủ là thiền, đi
đứng nằm ngồi, xách nước bửa củi không việc nào không
là thiền. Thiền không những bao hàm sinh hoạt lại bao hàm
cả vũ trụ. Nếu chúng ta làm việc cho tốt, không vọng cầu,
đó là bản phận sự, cũng là thiền tâm vậy.
884.
Tuyết Phong và Tây Sơn.
Một
ông tăng hỏi Tây Sơn:
-
Ý tồ sư từ Tây sang là gì?
Tây
Sơn giơ phất trần lên, ông tăng không hiểu lại đến gặp
Tuyết Phong. Tuyết Phong hỏi:
-
Ngươi từ đâu đến?
-
Hạ này từ Tô Châu Tây Sơn đến.
-
Tây Sơn có mạnh không?
-
Khi con tới, tất cả đều an lành.
-
Vì sao ngươi không ở lại học với người?
-
Vì Tây Sơn không hiểu tổ sư thiền.
-
Sao ngươi biết?
-
Khi con hỏi “Ý của tổ sư từ Tây sang là gì?” Tây Sơn
chỉ giơ
phất
trần lên, không đáp được một lời nào.
-
Ngươi có thấy nam nữ ở Tô Châu không?
-
Có thấy.
-
Vậy là đúng rồi! Ngươi thấy nam nữ, biết là nam nữ khác
nhau; ngươi thấy cây cỏ hoa lá, biết chúng đều có tên gọi
và công dụng khác nhau. Sơn hà đại địa, cỏ cây hoa lá
chưa nói pháp với ngươi, nhưng ngươi vẫn rõ ý chúng phải
không?
-
Phải.
-
Tây Sơn giơ phất trần lên là chỉ Phật pháp sao ngươi lại
không hiểu.
Ông
tăng nghe lời, có chỗ tỉnh ngộ liền lạy và thưa:
-
Con thốt lời bất cẩn, thỉnh thầy từ bi cho con trở lại
Tây Sơn
sám
hối.
-
Cả càn khôn là một con mắt, ngươi hướng chỗ nào để
lạy?
(Tinh
Vân thiền thoại)
Mắt
thịt không thấy phất trần, nhưng mắt huệ thấy cả càn
khôn, đâu đâu cũng là Phật pháp. Do đó ông tăng cuối cùng
đã hiểu giơ phất trần lên là ý gì.
885.
Buông bỏ.
Kim
Đại rất thích hoa lan. Bên sân chùa trồng cả trăm chậu
lan, đủ mầu đủ loại. Ngoài giảng kinh, thuyết pháp ông
để hết tâm trí săn sóc hoa. Mọi người đều nói hoa Lan
là sinh mạng của thiền sư. Một hôm, ông có việc phải ra
ngoài, dặn một đệ tử tưới cho hoa. Người đệ tử này
sơ ý làm đổ giàn hoa khiến các bồn lan đều bị đổ vỡ.
Người đệ tử nghĩ sư phụ về chắc sẽ tức giận lắm.
Ông bàn với các huynh đệ sẽ dũng cảm nhận tội, chịu
bất cứ hình phạt nào. Khi Kim Đại về, nhìn thấy cảnh
tượng này, không một chút tức giận, tâm bình khí hòa bảo
đồ đệ:
-
Ta sở dĩ yêu hoa lan là để dùng hương cúng Phật, lại còn
làm đẹp cảnh chùa nữa, chứ không phải trồng để nổi
giận. Tất cả mọi sự việc ở thế gian đều vô thường,
không nên chấp vào sự vật ưa thích mà không buông bỏ được
vì đó không phải là đường lối của người tu Thiền.
Người
đệ tử nghe rồi hết thấp thỏm, càng tinh tấn trên đường
tu học.
(Tinh
Vân thiền thoại)
|