Phật
nói khó được nghe,
Ðược
nghe mừng cũng khó,
Ðiều
Ðại nhân ưa nghe,
Kẻ
tiểu nhân lại chán.
Chúng
sanh đáng thương xót,
Rơi
đường hiểm lão tử,
Kẻ
quê, mọi ân ái,
Chỗ
sợ, ngu không sợ.
Thế
giới dù lớn nhỏ,
Pháp
vẫn không thường còn,
Tất
cả không lâu bền,
Tạm
hiện như điển chớp.
Thân
này thuộc già, chết,
Chỗ
về của các bệnh,
Da
mỏng che bất tịnh,
Ngu
muội bị nó lừa.
Người
thường bị giặc già,
Cướp
mất sắc trai trẻ,
Như
cành hoa xào héo,
Rã
cánh hết quí giá.
Công
đức vua Ðảnh Sanh,
Ngồi
chung trời Ðế Thích,
Phước
báu rất rộng lớn,
Ngày
nay lại còn đâu !
Vua
ấy trong Trời, người,
Dục
lạc đủ hơn hết,
Khi
chết rất đau khổ,
Do
đó khá nhận ý.
Các
dục trước vui nhỏ,
Sau
thảy thành khổ lớn,
Như
oán trước thấy tốt,
Diệt
tộc họa ở sau.
Thân
này là đồ nhơ,
Chín
lỗ thường chảy nhớp,
Cũng
như ghẻ Na-lợi,
Thầy
thuốc khôn bề trị.
Xe
xương sức rất kém,
Gân,
mạch ràng, thức chuyển,
Ngươi
cho là xe đẹp,
Nhận
thích không hổ thẹn.
Người
chết gom một chỗ,
Vất
bỏ đầy gò nổng,
Lúc
sống cùng tiếc giữ,
Khi
chết đều vất đi.
Thường
phải nghĩ như thế,
Nhất
tâm quán chớ loạn,
Phá
ngu mê đen tối,
Cầm
đuốc rạng sáng soi.
Nếu
bỏ Tứ niệm chỉ,
Tâm
ác nào chẳng tạo,
Như
voi hăng không móc,
Trọn
không theo lối khiển.
Ngày
nay gây nghiệp này,
Ngày
mai tạo việc kia,
Ưa
thích không thấy khổ,
Bất
ngờ giặc chết đến !
Lo
lắng việc của mình,
Việc
kẻ khác cũng tính,
Giặc
chết không đợi giờ,
Ðến
thì không phương thoát.
Như
nai khát tìm suối,
Vì
uống nên đến nước,
Thợ
săn không từ bi,
Không
đợi uống xong, giết.
Người
ngu cũng như thế,
Siêng
tạo các sự nghiệp,
Chết
đến không đợi giờ,
Ai
sẽ vì ngươi giữ ?
Người
tâm mong giàu sang,
Ngũ
dục lòng chưa thỏa,
Các
vị đại quốc vương,
Ðâu
khỏi được nạn này.
Chư
tiên giỏi chú thuật,
Cũng
không thoát sanh tử,
Voi
lớn vô thường đạp,
Trùng,
kiến đồng với đất.
Cho
đến tất cả người,