|
c
Vĩnh
Gia Đại Sư Chứng Đạo Ca Thiển Thích
H.T.
Tuyên Hóa giảng tại chùa Kim Luân, Los Angeles tháng 2, 1985
(tiếp
theo)
Chứng
thực tướng , vô nhân pháp,
Sát-na
diệt khước a-tỳ nghiệp.
Nhược
tương vọng ngữ cuống chúng sanh,
Tự
chiêu bạt thiệt trần sa kiếp.
Dịch
:
Chứng
thực tướng, không nhân pháp,
Sát-na
rũ sạch a-tỳ nghiệp.
Nếu
đem lời vọng dối chúng sanh,
Kiếp
như cát bụi nguyền lưỡi rút.
Chứng
thực tướng, vô nhân pháp: Khi chứng được bản thể chân
lý thì không còn người, không còn pháp, quan niệm về nhân
và pháp đều mất; sự chấp trước về pháp phá tan, chấp
về người cũng không còn. Chấp về người đã không có,
thì các ý niệm về phải trái của người với ta cũng không
còn nữa. Chấp về pháp đã không có thì sẽ không còn nói
theo kiểu này: 'Tôi hiểu pháp, ông không hiểu;' những ý tưởng
ngạo mạn coi thường mọi người đều không có nữa, do đó
mới nói 'vô nhân pháp.'
Sát-na
diệt khước a-tỳ nghiệp: Chữ 'nghiệp' đọc cùng một vần
với chữ 'pháp' (ở câu trên). Sát-na chỉ một khoảng thời
gian rất ngắn. Chỉ trong một sát-na là diệt hết cái nghiệp
của địa ngục vô gián. A-tỳ là tiếng Phạn, dịch sang tiếng
Trung-hoa là địa ngục vô gián - một loại địa ngục không
có không gian, một người nằm lên giường ngục cũng chật,
bao nhiêu người nằm lên cũng chật; còn thời gian thì không
gián đoạn, triền miên chịu khổ. Có năm loại địa ngục
vô gián, được ghi rõ trong kinh Địa Tạng, mọi người có
thể tra cứu. Nói một cách khác, trong khoảng một thời gian
hết sức ngắn ngủi mọi tội nghiệp của địa ngục vô
gián đều được tiêu trừ. Sợ nói ra như vậy mọi người
có thể không tin, cho là bịa đặt nên Ngài Vĩnh-gia mới phát
lời thề như sau :
Nhược
tương vọng ngữ cuống chúng sanh: Nếu tôi đem những lời
dối ngụy để gạt chúng sanh, thì :
Tự
chiêu bạt thiệt trần sa kiếp: Tôi xin nguyện gặt quả báo,
vào địa ngục rút lưỡi để chịu tội, trải qua các đại
kiếp nhiều như số cát trên sông Hằng. Lời tôi nói đây
là chân, là thật, chẳng phải lời dối gạt chúng sanh, cho
nên các bạn chớ nghi ngờ.
Đại
sư Vĩnh-gia biết rằng mình đa nghi thiếu lòng tin nên Ngài
mới dùng lời lẽ khẩn thiết, phát lời thệ nguyện nặng
sâu để dặn dò, tăng trưởng lòng tin của mình. Các bạn
thử nghĩ coi chư tổ từ trước tới nay thường hết lòng
quan tâm chúng ta, cũng như tất cả chúng sanh, một lòng mong
mỏi mọi người sớm quay về bờ giác. Tấm lòng ân cần
như thế, xin các bạn chớ phụ lòng, chớ mãi miết ra đi
quên bẵng về nhà. Hiện nay chúng ta đương trôi nổi trong
chốn Ta-bà, chẳng phải là quê hương thực sự của mình.
Do đó ta nên mau mau trở về quê cũ, làm bạn lữ với chư
Phật và Bồ-tát. Hết thảy mười phương chư Phật, Bồ-tát
cùng các vị lịch đại tổ sư đều đương chờ đợi mình,
chẳng khác gì cha mẹ trông ngóng con cái về nhà.
Ngài
Vĩnh-gia bảo chúng ta đừng hoài nghi, nhưng sao trong lòng chúng
ta cứ thấy ngờ vực !
Làm
sao chứng thực tướng, vô nhân pháp có thể diệt hết cả
tội nghiệp từ vô lượng kiếp số nhiều như cát bụi? Làm
sao tiêu trừ được hết tội nghiệp tạo ra địa ngục a-tỳ?
Quá dễ vậy sao? Có lý nào như thế? Chẳng thể tin nổi!
Chứng
được bản thể chân lý thì cũng giống như người vừa tắm
gội xong nên những đồ dơ bẩn trong người đều rửa sạch
hết. Đồ dơ bẩn coi như nghiệp tội của địa ngục a-tỳ,
một khi được rửa sạch thì đâu còn tồn tại. Đó là ý
nghĩa mà đại sư Thần-tú nói trong bài kệ:
Thân thị bồ-đề thụ
Tâm như minh kính đài
Thời thời cần phất thức
Vật xử nhạ trần ai.
Nghĩa
là:
Thân là cây bồ đề,
Tâm là đài gương sáng,
Ngày ngày chuyên cần lau,
Chớ để vướng bụi trần.
Ý
rằng chúng ta phải chùi rửa thì mới sạch sẽ. Đây chưa
phải là lời kẻ đã triệt ngộ.
Đức
Huệ Năng nói kệ rằng :
Bồ đề bổn vô thọ,
Minh kính diệc phi đài,
Bổn lai vô nhất vật,
Hà xứ nhạ trần ai?
Nghĩa
là:
Bồ đề chẳng phải cây,
Gương sáng chẳng phải đài,
Xưa nay (Phật tánh) chẳng là vật,
Bụi bặm (phiền não) bám vào đâu?
Bồ
đề chẳng phải cây: Tổ chẳng còn cần cây nữa, vì Ngài
đã chứng bồ đề rồi. Gương sáng chẳng phải đài: Tức
là Tổ cũng không cần gương sáng để chiếu soi; Xưa nay chẳng
là vật : Tức là Ngài đã đến được chỗ chẳng khởi ý
niệm, toàn thể chân tâm hiện bày. Bụi bặm bám vào đâu?
thì còn có chỗ nào để bụi bám vào? Bụi bặm tức là nghiệp
khiến đọa ngục a-tỳ. Tuy nghiệp a-tỳ là không, song chúng
ta phải tu mới chứng được, chớ không phải chỉ nghe thoảng,
nói suông, là thành. Nhất định bạn phải ngày ngày luôn
thực sự tu tập, hoặc tu thiền, học giáo lý, học giới
luật, hoặc chuyên tu một pháp môn nào đó. Nếu không tu,
vĩnh viễn chẳng thể chứng đạo. Trên đời này làm sao có
chuyện ngồi mát mà hưởng bát vàng, vậy nên tôi mong các
bạn chớ nghĩ lăng xăng, bỏ dở đường tu. Tự mình không
tu, lầm rằng nửa đường là tới đích, do đó vĩnh viễn
chẳng sao lên đặng núi báu (chân tâm).
(còn
tiếp)
Nguồn:
Bồ Đề Hải Số 31-32-33-34-35-36
|