|
c
Vĩnh
Gia Đại Sư Chứng Đạo Ca Thiển Thích
H.T.
Tuyên Hóa giảng tại chùa Kim Luân, Los Angeles tháng 2, 1985
Hôm
nay tôi đến thành phố Los Angeles chủ đích là muốn xem quý
Phật tử nghe giảng kinh hiểu biết như thế nào, có tiến
bộ hoặc nhận thức gì trong việc học Phật pháp hay không,
đồng thời tôi cũng muốn nghe lại những băng giảng kinh
mà tôi đã giảng trên 10 năm qua. Quý Phật tử không nên sanh
tâm chấp trước nói rằng thầy trụ trì về đây không thuyết
pháp cho Phật tử nghe; kỳ thực hằng ngày tôi đều thuyết
pháp. Cũng tại nơi đây lúc trước có đặt một chiếc máy
ghi âm; lúc đó tôi còn trẻ, tinh thần có hơi sung túc, do
đó tôi giảng hay hơn bây giờ. Quý Phật tử muốn nghe giảng
thì bất cứ lúc nào trong ngày đều có thể đến nơi đây
nghe, không cần đợi tôi đến mới nghe. Lúc đó giọng nói
của tôi tốt hơn, đạo lý tôi giảng cũng khá hơn, chẳng
qua quý Phật tử vẫn còn cái tâm tham quá to, muốn nghe đích
thân tôi giảng. Bây giờ tôi đang lo liệu thủ tục để hưu
trí, quý Phật tử nên tự lập lấy, nên biết tự mình đi
ra hoằng dương Phật pháp ra sao.
"Vĩnh
Gia Đại Sư Chứng Đạo Ca Thiển Thích" là một quyển "Chứng
Đạo Ca" do một vị tổ sư Trung Quốc trước tác. Ngài tên
là Huyền Giác, gốc gác tại Vĩnh Gia. Vĩnh Gia là một huyện
của tỉnh Ôn Châu, Trung Quốc (nay là tỉnh Triết Giang). Giống
như tỉnh Phước Châu, tỉnh Ninh Ba, tỉnh Quảng Đông, tỉnh
Ôn Châu có thổ ngữ riêng biệt của nó; dân từ nơi khác
không dễ gì hiểu được thổ ngữ này. Ngôn ngữ Trung Quốc
không thống nhứt, ngôn ngữ và phát âm của mỗi địa phương
đều khác nhau.
Lúc
ngài Vĩnh Gia lên bốn tuổi, cha mẹ gởi ngài vào chùa xuất
gia. Sau khi xuất gia ngài có cơ may đọc rất nhiều sách vở.
Vì chỉ mới có bốn tuổi mà đã xuất gia, chùa mới đặc
biệt thỉnh một vị thầy đến dạy ngài học, do đó ngài
có một cơ sở học vấn vô cùng vững chắc. Với một học
vấn uyên thâm, và một mặt rất cố gắng tu đạo nên ngài
khai ngộ. Khai ngộ rồi, ngài chẳng muốn một mình ngồi an
hưởng cái lợi ích này, do đó ngài bèn viết ra quyển "Chứng
Đạo Ca" khai thị hậu thế giúp người đời sau hiểu ra phương
cách tu hành, nhận thức chánh pháp một cách chân chánh.
Ngài
Vĩnh Gia nghe nói tại Suối Tào Khê có Ngài Lục Tổ Đại
Sư, Nam Hoa Tự, thừa mệnh của Phật Thích Ca dùng tâm ấn
tâm, khẩn thiết giáo hóa, miệng truyền thụ tâm liền hội,
và như thế mà truyền xuống Y Bát Tâm Pháp. Do đó ngài không
nề hà đường xa ngàn dặm đến gặp Lục Tổ Đại Sư thỉnh
cầu ấn chứng cái sở kiến của mình.
Lúc
ngài tới Nam Hoa Tự thì Lục Tổ Đại Sư đang đăng đường
thuyết pháp. Ngài Vĩnh Gia bèn mặc áo bào, đắp y tay cầm
tích trượng, hướng về pháp tòa đi nhiểu về bên hữu ba
vòng, rồi dừng bước đứng ngay trước mặt Lục Tổ, khí
thế oai nghi rống to một tiếng, cũng không cúi đầu đảnh
lễ chi cả.
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Người xuất gia gọi là sa môn, sa môn thì
phải có lễ độ, lễ nghi thì ba trăm, oai nghi có ba ngàn.
Ông đến đây làm gì? Cử chỉ ồn ào, một tí lễ mạo gì
cũng chẳng có?"
Vĩnh
Gia Đại Sư nói: "Sanh tử là việc lớn, vô thường nhanh chóng."
Ý muốn nói rằng dụng công là việc khẩn thiết, nào có
đủ thời giờ để hành lễ? Nào còn đủ thời gian để
ý đến chi tiết nhỏ nhen như thế? Chẳng có thời gian nói
đến ba trăm lễ nghi, tám ngàn oai nghi. Chỉ vì việc sanh tử
so với bất cứ việc gì khác thì rất trọng đại, quỷ vô
thường chẳng biết lúc nào đến, thì tôi nào còn đâu thời
giờ nghĩ đến hành lễ ư?
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Hà bất thể thủ vô sanh, liễu vô tốc
hồ?" rằng tại sao ông lại không nghiên cứu cái pháp vô
sanh? Không tìm hiểu minh bạch cái đạo lý về vô thường
tấn tốc?
Vĩnh
Gia Đại Sư nói: "Thể tức vô sanh, liễu bổn vô tốc." Ý
muốn nói rằng Tổ khỏi cần nói chi đến nghiên cứu, nghiên
cứu thì không có cái nào sanh tử, minh bạch thì lại cũng
chả có cái nào mau chậm, không có cái nào vô thường."
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Ông tuy nói không có vô sanh không có vô
tốc, vậy ai phân biệt?" Ý nói ai có ý nghĩ phân biệt như
vậy?
Vĩnh
Gia Đại Sư nói: "Phân biệt cũng chẳng có một tâm niệm
gì cả."
Lục
Tổ Đại Sư liền ấn chứng cho Ngài nói rằng: "Như thị!
Như thị!"
Vĩnh
Gia Đại Sư nghe đã được Lục Tổ ấn chứng liền dùng
đủ lễ hướng về Lục Tổ đảnh lễ tạ pháp, đứng dậy
cáo từ.
Thấy
ngài đến mà chỉ nói đôi ba câu rồi kiếu từ, Lục Tổ
Đại Sư nói: "Tại sao ông vội vã ra về?"
Vĩnh
Gia Đại Sư trả lời: "Bổn tự phi động, khởi hữu tốc
da?" Nghĩa là bản chất chẳng có tới, chẳng có đi, vậy
nào có gì mau hay chậm?"
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Ông thực đạt được ý vô sanh rồi."
Vĩnh
Gia Đại Sư nói: "Vô sanh khởi hữu ý da?" Nghĩa là nói vô
sanh thì làm gì còn có ý hay không ý?"
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Không có ý, vậy ai phân biệt?" Nghĩa rằng
vậy chớ ai hiện ở tại đây phân biệt.
Vĩnh
Gia Đại Sư nói: "Phân biệt cũng không có ý."
Lục
Tổ Đại Sư nói: "Ông được rồi, nhưng hãy khoan vội về."
Lúc
đó Vĩnh Gia Đại Sư mới thực sự hiểu rõ ngài được Lục
Tổ Đại Sư ấn chứng, bèn ở lại nghỉ tại Nam Hoa Tự
một đêm, vì vậy nhiều người gọi đó là "Nhất túc giác",
nghĩa là tá túc một đêm mà khai ngộ. Đó là việc Vĩnh Gia
Đại Sư bái kiến Lục Tổ, và là câu chuyện Ngài được
Lục Tổ ấn chứng.
Sau
này có kẻ phá quấy nói rằng "Chứng Đạo Ca" do Hà Trạch
(Thần Hội) trước tác. Quý Phật tử xem Vĩnh Gia Đại Sư
và Hà Trạch Đại Sư đều là hai vị trong quá khứ, nhưng
hai ngài nào có bao giờ đính chánh rằng tác phẩm này do chính
tay tôi sáng tác, không phải của ông, từ xưa hai vị này
chẳng bao giờ tranh cãi, người đời sau quá lắm chuyện,
bóp méo sự thật, lấy mũ ông A chụp lên đầu ông B, tạo
ra lắm phiền não. Thực ra tác phẩm "Chứng Đạo Ca" do Vĩnh
Gia Đại Sư trước tác, chỉ vì người xưa trước tác ít
khi lưu danh, người đời sau bới lông tìm vết, cố ý quấy
phá để nghe chơi cho vui, rêu rao đó là tác phẩm của Hà
Trạch. Vào thời đó đạo đức, học vấn của Vĩnh Gia Đại
Sư ít người bì kịp, trí tuệ và biện tài của ngài có
một không hai, do đó tác phẩm Chứng Đạo Ca của ngài rất
là tuyệt diệu, vừa đơn giản lại vừa rỏ ràng, khiến
ai đọc qua liền phát sanh bồ đề tâm, ngọn đèn trí huệ
bừng sáng.
Nguồn:
Bồ Đề Hải Số 31-32-33-34-35-36
|